Thiên Hạ Vô Song: Vương Phi Quá Kiêu Ngạo

Chương 51

Yết hầu tanh ngọt, khoé môi chảy xuống một vết máu uốn lượn, nhiễm đỏ xiêm y trước ngực, Lăng Vô Song chấn động đến đần độn một giây, trong đầu đau nhức như bị kim đâm liên hoàn, tầm mắt mê mang, không thể nhìn rõ.

"Không xong" Lăng Vô Song không khống chế được cơ thể, lảo đảo giữa không trung, tinh thần lực suy yếu, Hoả Lực sau lưng cũng không duy trì nổi, đột nhiên tan biến, thân hình nhỏ xinh giống như diều đứt dây, cắm đầu ngã xuống không trung!

"Ti ——"

Cự mãng vẫy đuôi, phát ra tiếng kêu bén nhọn quỷ dị, cuốn gió lớn quét tới cây cối chung quanh, khiến chúng bay phấp phới, đuôi lớn như đúc thành từ đồng đen quơ ngang, đánh tới thân ảnh đang rơi xuống bên kia. Người khổng lồ nổi điên, vung cánh tay nện về hướng Lăng Vô Song, hai tập kích có tính chất hủy diệt mang theo làn sóng khủng bố. Biển khí màu xanh nhạt từ dưới đất cùng hợp nhất lại, hướng về phía thân ảnh đang rơi xuống!

"Oanh ——"

Thân hình Lăng Vô Song bị giam cầm chặt chẽ giữa không trung, như lún vào vũng bùn, khí huyết quay cuồng trong lòng ngực, trong đôi mắt hơi trong suốt lại bình tĩnh đến dọa người. Huyền khí và lực lượng Thiên Lí Thiên Đằng trong cơ thể cấp tốc di chuyển, nhưng một lần không ổn định, lại phun ra một ngụm máu tươi, đôi tay cố sức cử động, ánh lửa hiện ra.

Cuồng phong quét đến, làn sóng khiến cho người ta sợ hãi công kích tới, ập vào trước mặt!

"Liều mạng!" Lăng Vô Song cắn răng, đối mặt với hai con Thánh Vực huyền thú hợp lực công kích mình, đồng tử co lại cơ hồ thành đầu châm, làn sóng thổi quét tới nhanh như thiểm điện, thân ảnh nhỏ xinh nháy mắt bị chôn vùi vào bên trong vực sâu đại dương mênh mông, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc!

"Hình như ngươi rất có tài gây rối, lá gan tiểu gia hỏa thật không nhỏ."

Đột nhiên bên tai nghe thấy một tiếng cười khẽ khàn khàn, lời nói nhẹ nhàng chậm chạp mà trầm thấp, âm điệu lãnh đạm, lại mang theo một vầng khí thế không thể đỡ, gió tan mây tàn, nháy mắt bầu không khí chung quanh như đã bị động lại thành thực chất.

(*thực chất ở đây ý nói bầu không khí như bị cô đặc lại, tới nổi chạm được)

Một hơi phá vạn vật!

Một lời ngăn sát phạt!

Có thể tưởng tượng được, người tới có thực lực khủng bố cỡ nào.

"Ai?" Nói chưa dứt câu, bên hông Lăng Vô Song đã bị kéo đi, còn chưa kịp phản ứng lại, áo choàng tinh xảo màu đen phất một cái, thân hình nhỏ xinh nháy mắt rơi vào một vòng tay rộng lớn ấm áp, lời nói lãnh đạm mang theo loại ý vị không nói nên lời: "Lại là ngươi"

Lăng Vô Song ngạc nhiên ngước mắt, trong đôi mắt trong vắt của nàng bỗng phản chiếu một đôi tuấn mắt đỏ sậm, lạnh đến tận cùng nhiệt độ, phảng phất tất cả mọi thứ đều không lọt nổi vào mắt hắn, tia ý cười mờ mịt, không thể nhìn rõ, khiến Lăng Vô Song bồi hồi phân vân đó là ảo giác hay không phải ảo giác.

Giữa bầu trời đêm, nam tử hai chân đạp không, dáng người thon dài, vai như tùng trúc, một bộ áo đen tinh xảo, tóc dài chưa chải, tùy ý xõa tung trên đầu vai, uốn lượn xuống tới eo, đỉnh đuôi mang màu đỏ đậm thần bí, giống như ngọn lửa mãnh liệt, lông mày rậm, mũi thẳng, môi mỏng hồng nhuận.

Dung nhan lạnh lùng, góc cạnh rõ ràng, diêm dúa lẳng lơ như đoá hoa nhiễm máu nơi địa ngục, không gì sánh bằng, khí phách cuồng ngạo, lại khiến người ta cảm giác cực kỳ nguy hiểm!

"Là ngươi...." Lăng Vô Song hoảng hốt ra tiếng, là nam nhân kia, nam nhân ở Lạc Nhật, nam nhân dùng một chiêu đánh bại ba Đỉnh Cao Thần Nhân!

Lâu Quân Viêm nhẹ cong môi mỏng, nhưng khiến người ta cảm giác hắn cũng không phải đang cười, ánh đen chợt loé sau lưng, xuất hiện đôi cánh to lớn dài cả trượng, xôn xao giương lên, hơi thở thần bí mờ mịt lan ra, hình thành một vòng sáng màu tím đen, bao bọc hai người vào trong. Hai Thánh Vực huyền thú như hai ngọn đồi, người khổng lồ và cuồng mãnh kình trời đều không ngờ nửa đường lại nhảy ra thêm một nhân loại. Nhưng khi đối mặt với thân ảnh đạp không mà đứng kia, trong lòng hai con huyền thú không ức chế được, sinh ra vô tận sợ hãi.

Nam nhân này, không địch nổi!

Lâu Quân Viêm chuyển mắt liếc về hướng hai con Thánh Vực huyền thú, lạnh giọng cười nhạt: "Tên Thánh Vực hèn mọn"

Lăng Vô Song thật sự ngây ngốc trong lòng ngực Lâu Quân Viêm, được vòng tay vững vàng ôm lấy, bản thân cũng không cảm giác được có gì không đúng, nhưng nghe thấy lời hắn, nàng vốn đang nín nhịn khí huyết, thiếu chút nữa đã phun ra một búng máu.

Trong mắt hắn Thánh Vực chỉ là kẻ hèn? Trong mắt nhân loại, đây chính là cảnh giới cao nhất của huyền thú! Mấy con này còn là kẻ hèn, vậy thì con nào mới không phải là kẻ hèn?

"Rống ——"

"Ti ——"

Hai đầu Thánh Vực huyền thú tung hoành Lạc Nhật mấy trăm năm, ngoại trừ lão đầu ngụ ở nơi thâm sâu nhất kia, khi nào từng chịu qua khinh thường cỡ này? Nhận thấy được khinh thường trong lời nói lãnh đạm của Lâu Quân Viêm, tức khắc nổi giận, ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lên, uy nghiêm của Thánh Vực huyền thú, không cho phép nhân loại nhỏ bé khiêu khích!

Thánh thú giận dữ, uy lực chẻ biển cắt sông, người khổng lồ vung vung gậy gỗ trong tay, cuồng mãnh kình trời chỉa ra cặp ngân giác (cặp sừng màu bạc) sáng bóng, hai con Thánh Vực huyền thú hợp lực, thét rống dã man, rít gào rung trời, cả người bốc lên huyền khí màu xanh lá, đánh về thân ảnh giữa không trung!

"Không biết tự lượng sức" Thanh âm lãnh đạm như con giếng cổ tĩnh lặng, một bàn tay thon dài dò ra khỏi áo choàng đen nhánh, một luồng huyền khí xanh đậm uốn lượn như kéo tơ lột kén, cấp tốc tụ hợp, chớp mắt, tụ hợp thành quả cầu ánh sáng, bay khỏi bàn tay, lấy khí thế không thể đỡ ném thẳng về phía hai đầu Thánh Vực huyền thú!

"Oanh ——"

Quả cầu ồn ào nổ tung, giống như đôi tay khổng lồ che trời, nhẹ nhàng bâng quơ áp xuống, chụp lên hai con huyền thú!

"Rống ——"

Khiến cho bọn chúng sợ hãi tru lên, toát ra loại ý vị thê thảm, hai đầu Thánh Vực huyền thú khổng lồ bay ngược ra sau, mạnh mẽ nện xuống vị trí cách đây hơn mấy trăm trượng, đầu mờ mịt đâm vào một dãy núi, đá lớn sập xuống, tràn ngập bụi đất, chỉ để lộ ra một đoạn đuôi rắn khổng lồ.

Lăng Vô Song cứng ngắc ngước mắt, liếc sườn mặt có góc cạnh rõ ràng của nam tử, nhìn đến chăm chú, nam nhân này rốt cuộc mạnh đến cỡ nào? Đây chính là hai con Thánh Vực huyền thú, là sự tồn tại không thể địch nổi trong chúng huyền thú, nhưng những thứ đó đối với hắn mà nói, nhẹ nhàng như chụp dưa chuột.

Hay gia hoả này là một con Thần thú hoá thành hình người?

Lâu Quân Viêm phất tay áo, lớp đá bên kia như bổ đao chẻ búa, xốc lên từng tầng từng lớp, chỉ chốc lát đã lộ ra hai thân hình của Thánh Vực huyền thú, bọn chúng bị đánh đến thương thế đầy mình, cả người máu me bê bết.

"Rống rống ——"

"Xè xè ——"

Người khổng lồ nặng nề thở, gần như thoi thóp.

"Hai lựa chọn" Lâu Quân Viêm chân nhẹ bước mấy cái, nháy mắt đã xuất hiện ở khoảng không trên đầu bọn chúng, ánh mắt đỏ sậm lạnh lẽo như ngọn lửa đã bị bao vây giữa hàn băng suốt vạn năm, âm lãnh nói: "Lập tức mất mạng, hoặc là, giao ra ngọc hồn của các ngươi"

Hai con huyền thú đều đạt tới cấp bậc Thánh Vực, tự nhiên nghe hiểu tiếng người, mắt thú to lớn liếc nhau, giao ra một vòng ngọc hồn? Thân thể cao lớn ẩn ẩn có hơi run, làm vậy chẳng khác nào giao cả đời cho nhân loại quản chế, nhưng nhân loại này thật sự quá mạnh, căn bản sẽ không cần chúng nó mới đúng.

"Sống, hoặc chết" Thanh âm lãnh đạm, mang theo khí thế người bên trên, sát phạt quyết đoán, không cho xía vào!

Tuy hai con Thánh Vực huyền thú không muốn, nhưng thần phục dưới nhân loại cường đại như vậy, so với chết, tự nhiên sẽ chọn cái trước. Đối với huyền thú sống mấy trăm năm mà nói, chúng nó còn tiếc mạng hơn nhân loại. Vì thế, hai Thánh Vực huyền không không dám nghĩ nhiều, há mồm phun ra một vòng huyền khí, giữa không khí, chậm rãi tụ thành hạt châu lớn bằng trứng gà. Một viên màu đen thẫm, một viên màu vàng đất, hai viên trân châu bay lên trời cao.

Lâu Quân Viêm nhẹ cong môi mỏng, dương tay vẫy một cái, hai vòng ánh sáng lấp lánh lập tức bắn vào giữa ấn đường Lăng Vô Song, hai Thánh Vực huyền thú cơ hồ muốn trừng hết cả tròng mắt!
Bình Luận (0)
Comment