(bản đầy đủ + beta) Lăng Vô Song ngẩn ra, cảm nhận ấn đường rất ấm, đau đớn trong đầu biến mất trong chốc lát, ngọc hồn của Thánh Vực huyền thú quý giá hơn cả tinh hạch, bởi vì chỉ khi đạt tới cảnh giới Thánh Vực, huyền thú mới có thể tụ hợp linh khí thiên địa, mới có thể dựng dục ra ngọc hồn. Thứ này đối với huyền sư có thể nói là đồ đại bổ.
Lăng Vô Song hô hấp nặng nề, hít vào thở ra, tinh thần lực hao tổn nhanh chóng tràn đầy, toàn thân được sưởi ấm, thậm chí cuối cùng còn ẩn ẩn muốn phá tan giới hạn cao nhất, nếu điều động hơi thở một chút, nhất định có thể đột phá!
Ngọc hồn quan trọng như sinh mệnh huyền thú, một khi đã giao ra, nếu lòng dám sinh ý phản bội, chủ nhân tìm cách tiêu diệt ngọc hồn, là có thể trực tiếp xoá bỏ! Hai viên ngọc hồn hoá thành ánh sáng lấp lánh, hoàn toàn tiến vào nhận thức mênh mông của Lăng Vô Song, hai con Thánh Vực huyền thú vẫn như cũ không cam lòng, nữ tử này nhỏ yếu như thế, ngay cả Thiên huyền còn chưa tới, như thế nào xứng làm chủ nhân của chúng nó?
Người khổng lồ thở phì phò, có vẻ hơi tức giận bất bình, nhưng ngại Lâu Quân Viêm, không dám phát ra bất cứ âm thanh gì, cự mãng nuốt trời vung vung đuôi, ngân giác bóng lưỡng trên đầu bị núi đá khổng lồ đè lên, có lòng nhưng không có lực.
Lăng Vô Song thất thần, không biết khi nào chân đã vững vàng bước xuống đất, lúc phản ứng lại, mày liễu hơi chau, nhanh chóng tránh thoát cánh tay bên hông, chân từ từ thối lui vài bước, ánh mắt nhẹ chuyển, âm thầm đánh giá nam tử đối diện, mở miệng nói: "Đa tạ"
Lời nói bình tĩnh, hơi đề phòng.
Lâu Quân Viêm nhàn nhạt thu tay về đặt ra sau lưng, ánh mắt tối đen, thâm thúy như giếng cổ, biểu tình cực kì thờ ơ, đôi mắt đỏ thẫm nhìn chằm chằm nữ tử có làn tóc hỗn độn nhưng thần sắc vẫn thanh lãnh như cũ, chỉ là rất có hứng thú mà nhẹ giương mày rậm, không mở miệng nói chuyện.
Một đen đỏ, một đen đặc, bốn mắt nhìn nhau, không ai nhường ai, dấu diếm mũi nhọn!
Lăng Vô Song bề ngoài bình tĩnh, vẻ mặt tự nhiên, thật ra đây là lần đầu tiên biết được cảm giác không tự nhiên khi bị người ta nhìn chằm chằm, lưng như bị kim chích, nam nhân này có thực lực cường đại đến khó tưởng, nhưng tại vì sao hắn lại nhiều lần ra tay cứu giúp? Rốt cuộc hắn là ai, hiện tại còn mang hai con Thánh Vực huyền thú giao cho nàng.
"Không tốt, Song Sinh Tịnh Đế liên!" Bỗng nhiên Lăng Vô Song giật mình một cái, mắt nhanh chóng quét qua chung quanh, kéo dài lâu như vậy, Tịnh Đế liên ngàn vạn lần đừng bị héo nha.
Chỉ thấy hồ nước cách đó không xa, vẫn gợn sóng lăn tăn, suốt ngọt dạt dào như cũ. Bên dưới đó, thứ bị gió đêm vờn đến ngả nghiêng trái phải, nặng nề chìm nổi chính là đóa hoa sen dù ngâm mình trong nước, vẻ ngoài ảm đạm không ánh sáng, nhưng rõ ràng đã héo tàn hơn phân nửa.
"Song Sinh Tịnh Đế liên, nơi này cũng có thứ này ư?" Dửng dưng nói một câu, Lâu Quân Viêm vẫy vẫy tay, hất lên một cái, hai đóa hoa sen khô héo rời khỏi mặt nước, nhẹ nhàng xoay tròn giữa không trung, bay về hướng Lăng Vô Song.
"Đáng giận" Lăng Vô Song nhanh chóng vươn tay tiếp lấy Tịnh Đế liên đang phá gió bay đến, vô cùng cẩn thận nâng trong lòng bàn tay, đánh giá kỹ càng.
Cánh hoa màu xanh lam trong suốt đã biến thành nâu thẫm, không còn ánh sáng, giống như tùy ý chạm một cái, cũng có thể khiến nó chia năm sẻ bảy. Nhìn cánh hoa xanh lam đã sắp héo tàn hết toàn bộ trong tay, Lăng Vô Song thầm đau lòng một trận, tiếc nuối nói: "Vậy mà héo rồi"
Một gốc linh dược nghìn năm khó gặp, cứ như vậy lãng phí vô ích!
"Chỉ vì một đóa hoa mà ngươi như vậy?" Thanh âm nam tử trầm khàn, rất dễ nghe.
"Chỉ, chỉ một đoá hoa như vậy?" Lăng Vô Song hung hăng đáp lại, khi nói chuyện, nhìn nam tử ước chừng cao hơn nàng một cái đầu, có chút khóc không ra nước mắt, chỉ vì một đoá hoa như vậy? Nói cũng thật dễ nghe, đây chính là Song Sinh Tịnh Đế liên, linh dược còn trân quý hơn Thánh quả, nếu thành công, còn có thể luyện thành đan dược tuyệt phẩm!
Chỉ là, Lăng Vô Song quay đầu nhìn vào khoảng đỏ sậm kia, ngoài ý muốn nhìn thấy Lâu Quân Viêm rất ư lạnh lùng, môi mỏng nhẹ nhấp, hình như không giống đang nói giỡn, một đóa Song Sinh Tịnh Đế liên đối với hắn mà nói giống như thật sự không đáng nhắc tới.
"Rống rống"
"Xè xè"
Song Sinh Tịnh Đế liên héo tàn, biểu tình hai con Thánh Vực huyền thú càng muôn màu muôn vẻ hơn, vốn hơi thở còn đang thoi thóp, hiện tại phát ra tiếng gầm nhẹ rên mỏng đầy nức nở, đặc biệt là người khổng lồ, khuôn mặt nguyên thủy bị bao phủ bởi lớp lông dài, chỉ lộ ra mắt thú thật lớn, nhìn vào có thể cảm giác được, ánh mắt kia đang nghẹn nước mắt, sắp khóc tới nơi, nếu không phải sợ Lâu Quân Viêm, e là sẽ nằm tại chỗ kêu rên ra tiếng.
Lăng Vô Song cắn răng, bỗng nhớ tới cái gì, trừng mắt nhìn Song Sinh Tịnh Đế liên trong lòng bàn tay, thầm rùng mình, căm giận nói: "Quên đi, coi như chạy chữa ngựa què thành ngựa chết cũng phải thử một lần!"
Khi nói chuyện, mở tay ra, Lăng Vô Song bỗng nhiên vận chuyển lực, một luồng huyền khí cam đậm lan ra ngoài, đóa hoa màu nâu đậm rời khỏi tay, chậm rãi xoay tròn giữa không trung.
Lâu Quân Viêm híp đôi mắt đỏ sậm nhìn bộ dáng giận dữ của nữ tử, hắn hơi cong môi mỏng, rất hứng thú mà cười, khoanh tay trước ngực, yên lặng đứng một bên, môi mỏng nhếch thành đường cong đẹp đẽ.
Lăng Vô Song trói chặt mắt giữa không trung, điều động lực lượng sinh mệnh trong cơ thể, bao vây lấy Song Sinh Tịnh Đế liên cơ hồ đã hoàn toàn héo tàn, huyết mạch xanh biếc cấp tốc lưu chuyển, một tia sức mạnh sinh mệnh giống như suối ngọt, tưới xuống nó. Một cảnh tượng không tưởng đang xảy ra. Luồng ánh sáng xanh biển tinh khiết như suối băng đổ xuống, hòa cùng với âm thanh chồi non vươn ra khỏi mặt đất từ cánh hoa màu nâu sẫm, nghìn dây vạn sợi tập hợp bao quanh, càng ngày càng nhiều, Song Sinh Tịnh Đế liên khô héo lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, tái sinh!
Cánh hoa sen rực rỡ, nhuỵ hoa phun châu, rực rỡ lung linh, linh khí bức người.
"Thành công" Lăng Vô Song dương tay bắt lấy Song Sinh Tịnh Đế liên: "Không ngờ, thật sự thành công."
Tịnh Đế liên trong tay, từng cánh hoa sen nhỏ nhắn oanh oánh sắc xanh, sáng long lanh, dưới ánh trăng, phảng phất như mới sinh, sáng lạn bắt mắt, xa hoa lộng lẫy. Lăng Vô Song lòng kinh ngạc cảm thán, sức mạnh Thiên Lí Thiên Đằng thế nhưng có thể khởi tử hồi sinh cho cỏ cây! Còn có bao nhiêu tác dụng nàng chưa phát hiện nữa?
"Đây là...sức mạnh căn nguyên sinh mệnh" Lâu Quân Viêm mắt chợt tối sầm lại, một lời nói toạc ra thiên cơ: "Thiên Lí Thiên Đằng!"
(*nhắc lại: căn nguyên = nguồn gốc) Làn tóc đỏ đậm của Lâu Quân Viêm nhẹ bay theo gió, ánh mắt sắc bén chuyển động, trói chặt nữ tử phía trước, môi mỏng hồng nhuận nhẹ cong, lời nói ngắn gọn khẳng định: "Ở trong cơ thể ngươi"
Lăng Vô Song trong lòng vang lên lộp bộp (lo lắng), bàn tay mềm bất giác nắm chặt, sao hắn biết?
"Thì thế nào?" Hơi suy tư, Lăng Vô Song nhẹ giương cái cằm tinh xảo lên, trong mắt lãnh ngạo một mảnh, hừ nhẹ nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn cường đoạt?"
Tuy lời như thế, nhưng thật ra trái tim Lăng Vô Song đang treo vắt vẻo lên cao, mỗi lỗ chân lông trên người đều tràn ngập cảnh giác. Người nam nhân này hạ gục hai con Thánh Vực huyền thú chỉ bằng một cái phất tay, nếu muốn ra tay với nàng, hiện tại nàng căn bản không có một chút sức phản kháng.
Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là nàng sẽ giơ tay chịu trói!
"Ha ha ha ha" Thấy nàng bình tĩnh, dung nhan thanh linh tuyệt mỹ vô cùng lãnh ngạo, rồi lại làm ra bộ dạng cứng đầu không chịu thua. Lâu Quân Viêm dương đầu cười to một trận, làn tóc đỏ đậm không gió tự lay, thanh âm nam tử từ tính động lòng người, quyến rũ mà khí phách, cười đến trái tim Lăng Vô Song như đang kề gần lưỡi đao sắc, nghe hắn nói chuyện hiếm khi hài hước: "Thật đúng là tiểu gia hoả thú vị"
Lâu Quân Viên mắt hơi trầm xuống: "Nhưng, nếu hôm nay đổi lại là kẻ khác, cũng nói không chừng."
Nghe lời này, Lăng Vô Song âm thầm rủa một tiếng, đồng thời nhẹ nhõm thở dài một hơi, xoay người đi: "Đại ân không lời nào cảm tạ được hết, mặc dù vậy, xin không hẹn ngày gặp lại."
Không thể trêu vào, nàng trốn còn không được sao, nam nhân này quá nguy hiểm, nàng không muốn vừa thoát khỏi bầy sói đã bước vào miệng hổ, vẫn nên cách xa chút mới tốt.
"Tiểu gia hỏa, chẳng lẽ ngươi không muốn biết Thiên Lí Thiên Đằng này là thứ gì, và cũng không muốn tìm hiểu nó có tác dụng thế nào sao?" Tiếng nói nhạt nhẽo truyền đến từ sau lưng, khiến bước chân Lăng Vô Song từ từ dừng lại, nhíu mày đắn đo. Cuối cùng vẫn không thắng được tò mò trong lòng, xoay đầu lại, nhúc nhích cánh môi, ngước mắt nhìn bóng dáng nói đến vui vẻ bên kia, hỏi: "Rốt cuộc nó là cái gì?"
Trực giác nói với nàng thứ đồ này nhất định có lai lịch không tầm thường, huống chi ngay cả hắn cũng coi trọng như thế, tất nhiên không phải vật phàm.
Lâu Quân Viêm mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Vô Song, nửa ngày, chậm rãi cất bước đi về phía nàng, thanh âm khàn khàn như rượu ngon ủ suốt vạn năm, thuần hậu mà mê tâm thần người: "Thiên Lí Thiên Đằng, bảo vật chí tôn trong thất bảo Hồng Mông, thời thượng cổ, khi sơ khai thiên địa, buổi đầu tạo hóa, từ trên đỉnh của bầu trời vô tận (vũ trụ) rơi xuống một hạt giống màu đen, nó tập hợp sinh mệnh cỏ cây, sở hữu sức mạnh căn nguyên sinh mệnh....."
Nghe tiếng nói từ tính mê hoặc lòng người của Lâu Quân Viêm, Lăng Vô Song dần dần lâm vào trầm tư, tâm trí như bức tranh cuộn tròn đang dần dần mở ra, đại thụ chọc trời, cành lá xum xuê cuốn mây, chạm đến vòm trời, gốc cắm suối vàng, Cù Long vây quanh, rễ bám tận Cửu U, bụi mây khổng lồ lượn lờ, Hoành Sơn vượt biển, nó chính là cây sinh mệnh viễn cổ sao...
"Cây sinh mệnh, bầu bạn với công pháp chí tôn *nguyên sinh, công pháp nuôi dưỡng người, rồi lại cần người nuôi dưỡng, nếu tu luyện sức mạnh sinh mệnh đến cực điểm, có thể làm người chết sống lại, thậm chí còn tái sinh cho cây cỏ, Thiên Lí Thiên Đằng, chính là vật quý báu nhất đối với mọi huyền sư."
(*Nguyên sinh: chỉ thời gian, là nguyên đại thứ hai trong lịch sử Trái Đất) Tiên độ âm dương miện, càn khôn tạo hóa điên, tru thần đọa hoàng tuyền, nhật nguyệt cộng nhất thiên......
Nghe Lâu Quân Viêm nói, trong đầu Lăng Vô Song chớp động lại khẩu quyết của công pháp chí tôn, cái hiểu cái không, nháy mắt đã hiểu, khó trách tinh thần lực mở rộng nhanh như vậy, hơn nữa không lúc nào không hấp thu lực lượng sinh mệnh chung quanh, thì ra viên đá đen nhánh kia là hạt giống cây sinh mệnh, là do nó đang ngưng tụ lực lượng sinh mệnh căn nguyên của nó!
Chỉ là, đảo mắt tưởng tượng, Lăng Vô Song lập tức cảnh giác, nếu bị người khác phát hiện thứ này đang trong cơ thể nàng, vậy nàng chẳng phải sẽ biến thành bia ngắm, tập thể công kích?
Thấy biểu tình Lăng Vô Song trở nên nghiêm trọng, Lâu Quân Viêm nhẹ cong môi mỏng, khoanh tay nhìn về hướng trời đêm, lời nói nhàn nhạt: "Chúng ta tìm khắp nơi cũng không thấy nó, không ngờ nó cư nhiên sẽ di dừng ở nơi này, bất quá, tại mảnh trời đất này sẽ không có ai biết, ngươi an toàn."
Nghe hắn nói, Lăng Vô Song nao nao, mắt cấp tốc xẹt qua kinh ngạc, không tự chủ được thử mở miệng: "Ngươi, cũng không muốn?"
Hắn vẫn luôn tìm kiếm, nhưng hiện tại biết được nó trong cơ thể nàng lại không có chút mơ ước, điều này không hợp lẽ thường.
"Đương nhiên muốn" Lâu Quân Viêm nhìn ánh mắt thăm dò của Lăng Vô Song, môi mỏng gợi lên độ cung như cười như không, *ý hữu sở chỉ: "Bất quá bây giờ, hình như ta cảm thấy hứng thú với một thứ khác hơn."
(*ý hữu sở chỉ: ngoài ý nghĩa trên bề mặt câu chữ, bên trong còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác) Dung nhan lạnh lùng bỗng nhiễm một chút ý cười, giữa bóng đêm lại giống như đoá hoa anh túc nở rộ, tuấn mỹ độc tôn, yêu dã vô song, chỉ một bóng lưng hay mỗi cái giơ tay nhấc chân, cũng đủ khiến thiên địa thất sắc, cả người tản ra hơi thở kẻ bề trên, tôn quý không gì sánh kịp.
Ánh trăng đổ lên cây rừng tươi tốt, mùi cỏ cây thoang thoảng, con suối trong vắt gợn gợn sóng, một nam một nữ đều mang suy nghĩ của riêng mình. Lăng Vô Song nhẹ động đuôi mày, thu lại ánh mắt, có thể bỏ qua bảo vật như thế, còn thứ gì khiến nam nhân này cảm thấy hứng thú nữa?
"Vèo vèo --"
Lúc này, một vệt màu đỏ nhanh chóng xẹt qua giữa đám cây rừng, tốc độ nhanh như sấm đánh tia chớp, thỉnh thoảng phát ra âm thanh pi pi.
"Hô hô"
Đỉnh đầu Lăng Vô Song thụp xuống, một bóng dáng nho nhỏ lớn bằng nắm tay, hai chân đạp dăm ba cái, nhanh chóng chạy đến, Tiểu Cửu thoải mái ngồi xổm xuống đỉnh đầu Lăng Vô Song, trông giống như đoá hoa lửa nở rộ, làm nổi bật sợi tóc đen bóng của nàng.
"Pi pi" Giữa móng vuốt to mập của Tiểu Cửu có một khối đá nhỏ, óng ánh trong sáng như trứng gà lột, không biết cướp ở đâu ra, chân ngắn vui sướng nhảy nhót, đột nhiên con ngươi tròn xoe của nó quét tới nam nhân đối diện Lăng Vô Song, Tiểu Cửu thét lên chói tai, lông tóc cả người dựng thẳng, thân thể nho nhỏ nháy mắt to ra vài phần, ngay cả cái đuôi cũng thẳng.
"Tiểu Cửu?" Lăng Vô Song hơi kinh ngạc, Tiểu Cửu luôn không sợ trời không sợ đất, thế nhưng còn có một ngày biết sợ tới phát run thế này.
Lâu Quân Viêm mắt trầm xuống, khoé môi kéo lên, chậm rãi bước lên một bước, thật không ngờ huyền thú đã tuyệt tích lại lâm thế, chuyến đi lần này phát hiện được không ít thứ thú vị.
"Pi pi" Tiểu Cửu run rẩy rụt rụt người, bộ dạng như thật sự rất sợ hãi.
"Ngươi, biết Tiểu Cửu là huyền thú gì?" Lăng Vô Song kéo vật nhỏ trên đầu xuống, đè lại cái đuôi cứng đờ muốn dựng lên, nhìn Lâu Quân Viêm, mắt lộ nghi hoặc, nhìn biểu tình của hắn, hẳn biết chút gì đó.
"Lai lịch của nó không nhỏ" Lâu Quân Viêm khàn giọng cười nhẹ, nhìn tiểu thú đỏ đậm trong lòng bàn tay trắng nõn của nữ tử, môi mỏng nhẹ nhấp, chưa nhiều lời, nhìn thoáng qua Lăng Vô Song như đang suy tư gì đó, lại liếc sang Tiểu Cửu: "Đến lúc đó, tự nhiên ngươi sẽ biết"
Tiểu Cửu ngồi xổm trong tay Lăng Vô Song, con ngươi đen lúng liếng liếc qua liếc lại, bỗng nhiên hai chân trước thẳng lên, cầm đồ vật giữa móng vuốt đưa cho Lâu Quân Viêm, cái đuôi còn lớn hơn thân mình xõa tung rồi cuộn tròn, lắc qua trái phải, chỉ là... ánh mắt nhìn chằm chằm đồ vật trong móng vuốt nhỏ, lại lưu luyến không rời, bộ dáng đáng thương hề hề.
Lăng Vô Song sắc mặt hơi đen, nháy mắt không biết nói sao cho phải, nghĩ cũng lạ, tiểu tham ăn chuyên bắt nạt kẻ yếu này ngay cả Thiên Dạ đại nhân nó còn xa cách, sờ phải nó một chút nó liền không vui nửa ngày, hiện tại lại lấy lòng Lâu Quân Viêm như thế, cả ăn còn bỏ được, phải biết rằng đồ ăn vào trong tay nó, muốn nó nhổ ra là việc khó như lên trời.
"Không cần" Cuối cùng, Lâu Quân Viêm lên tiếng, lạnh giọng phun ra hai chữ.
"Pi pi" Tiểu Cửu vừa nghe, nhảy nhót lung tung, hưng phấn kêu to, đôi mắt hồ ly hẹp dài vì mừng rỡ mà híp thành sợi chỉ, móng vuốt mập mạp đầy thịt vung lên, đưa tay nhét hòn đá nhỏ như trứng gà nhét vào miệng, nhai nhai, phát ra tiếng lộp rộp thanh thúy.
"Hô --"
Ăn xong, tiểu thú mới nhìn thấy hai tòa núi nhỏ thương thế chồng chất nằm cách đó không xa, đúng là người khổng lồ và cuỗng mãng nuốt trời, đây là... tiểu thú như nhìn thấy lão bằng hữu, nháy mắt tinh thần tỉnh táo, vệt đỏ chợt lóe, giây tiếp theo đã đặt mông ngồi lên cái mũi đen kịt của người khổng lồ. Nhưng điều khiến Lăng Vô Song thấy kỳ quái chính là, cự thú ngang ngược thô lỗ không hề có phản kháng gì, thậm chí một chút bất mãn trong mắt cũng không có!
Theo lý thuyết, thân là Thánh Vực huyền thú, hiện tại dù vết thương chồng chất cũng sẽ không cho phép huyền thú khác làm càn trước mặt nó mới đúng, huống chi Tiểu Cửu lắc mông, bộ dáng vô cùng thiếu đánh, ngồi xổm lên cái mũi to đang thở phì phò.
"Pi pi"
Tiểu Cửu móng vuốt nhỏ nhéo nhéo, vung nắm đấm nhỏ đấm lên mũi người khổng lồ, lại nhảy nhảy, Lăng Vô Song mắt hơi mở to, lúc hiểu lúc không, hình như tiểu thú.... đang giao lưu với chúng nó.
"Rống rống --"
"Xè xè --"
Người khổng lồ thấp giọng gào rống, phát ra tiếng gầm rú bất mãn, cuồng mãn nuốt trời mở to mắt lớn nhìn chằm chằm Lăng Vô Song cách đó không xa, thét hai tiếng chói tai quỷ dị.
"Chi!" Tiểu Cửu nhe răng, trong mắt vụt lửa, giống như tức giận, lông tóc sa tanh dựng đứng, giơ ra vuốt bén, đột nhiên vung lên.
"Xoẹt!" Giữa trời đêm, bóng đỏ chợt lóe, chỉ nghe một tiếng xoẹt thanh thúy, trên thân mình cứng như sắc thiết của cuồng mãng nuốt trời xuất hiện một vết máu! Máu tươi đỏ sậm nhanh chóng tuôn ra, thân rắn vặn vẹo, liên tục kêu thảm.
"Pi pi" Tiểu Cửu hung ác nhe răng, móng vuốt nhỏ chỉ chỉ Lăng Vô Song, lại chỉ chỉ chính mình, sau đó đắc ý ngước đầu nhỏ, đánh một quyền lên mũi người khổng lồ lớn hơn nó gấp mấy lần.
Hai con Thánh Vực huyền thú đối diện tràn trề không tin, nhưng vẫn thành thật cúi đầu xuống, Lăng Vô Song kinh ngạc nhướn mày, chậm rãi đi đến trước người hai Thánh Vực huyền thú, ánh mắt tối đen một mảnh, sao lại thế này, hình như bọn nó rất sợ Tiểu Cửu.
Trong ánh mắt kinh ngạc của hai Thánh Vực huyền thú, Lăng Vô Song vươn tay vận chuyển sức mạnh sinh mệnh, từ thân hình nhỏ xinh của nữ tử thoát ra một cổ lực lượng dồi dào hướng đến hai con thú khổng lồ, quấn quanh bọn chúng, người khổng lồ cùng cuồng mãng nuốt trời nháy mắt cảm thấy như được ngâm mình trong suối nước nóng. Xương cốt cả người vang lên đùng đùng, da thịt bị thương dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khép lại!
"Nhanh như vậy đã phát hiện" Lâu Quân Viêm khàn giọng cười, mắt lộ tán thưởng.
Lát sau, Lăng Vô Song thu tay về, hai quyền nắm chặt, cảm thụ được sức mạnh thần bí kia, môi đỏ nhẹ nhàng giương lên, quả nhiên như nàng dự liệu!
Qua hồi lâu, Lăng Vô Song mới nhìn về phía hai con Thánh Vực huyền thú, dửng dưng nói: "Nếu các ngươi không muốn, hiện tại ta có thể tha cho các ngươi đi."
"Rống --"
Hai đầu Thánh Vực huyền thú đang thở thoi thóp, nháy mắt đã có thể nhảy nhót tung tăng, sức sống khôi phục hơn phân nửa, hai thú liếc nhau, rất nhân tính hóa mà hiện lên suy nghĩ sâu xa và mừng như điên, đảo mắt nhìn sang bóng dáng nho nhỏ cùng đôi mắt đen lúng liếng phực lửa trên vai Lăng Vô Song, uy hiếp....
Hai Thánh Vực huyền thú đứng tại chỗ gầm nhẹ hai tiếng, hai luồng sáng chợt lóe, biến thành một con sinh vật kỳ quái nhìn như tiểu tinh tinh, cao nửa thước, trên người quấn theo một con rắn nhỏ trông rất vô hại, cả người ẩn ẩn toả ra ánh sáng lấp lánh.
"Khụ --"
Bỗng nhiên, Lâu Quân Viêm sau lưng nhẹ cúi đầu, khuôn mày tuấn dật nhíu chặt.
"Ngươi có nội thương?" Lăng Vô Song quay đầu lại nhìn Lâu Quân Viêm, bước đến vài bước, cẩn thận đánh giá sắc mặt của hắn, mới mở miệng nói: "Hẳn là nội thương, còn thương không nhẹ, nếu không điều trị kỹ càng sẽ để lại hậu quả không tưởng."
Trong ánh mắt Lăng Vô Song ẩn ẩn hiện lên kinh ngạc, thế nhưng còn có người có thể làm nam nhân này bị thương, bất quá, nhớ lại tình huống nàng gặp được ở Lạc Nhật ngày ấy, địch nhân của hắn hẳn cũng rất cường đại.
"Chỉ là chút vết thương nhỏ" Lâu Quân Viêm giãn ấn đường, môi mỏng giương lên, nói không để ý lắm.
Lăng Vô Song mím môi, hơi suy tư, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, duỗi tay lấy ra một viên đan dược đỏ đậm: "Cho ngươi, đây là một viên Thánh Tâm đan, tuy không thể chữa khỏi hoàn toàn nhưng cũng có chút hiệu quả"
Đan dược đỏ đậm, châu tròn ngọc sáng, ẩn hiện đan văn, dường như còn có ánh lửa lượn lờ.
Thánh Tâm đan, đan dược cấp thánh, hệ chữa trị, người khác ăn vào chữa thương chữa bệnh không nói, còn nâng cao được ít nhất mười năm công lực, nhưng đối với Lâu Quân Viêm, Lăng Vô Song không chắc, gia hỏa mạnh thế nào nàng không biết, nhưng phỏng chừng có nuốt đan thánh phẩm này, e cũng chỉ như quăng đá xuống vực sâu không đáy, không bắn nổi bọt sóng. Thứ trong tay nàng có hạn, phương thuốc luyện đan cao cấp càng ít ỏi đáng thương, hiện tại nàng có dư lòng cũng không đủ lực.
"Đan dược thánh phẩm?" Lâu Quân Viêm nhẹ động tuấn mi, hai ngón tay ngọc thon dài kẹp đan dược đỏ đậm, cụp mắt đánh giá, trong mắt chớp hiện kinh ngạc: "Tiểu gia hỏa, ngươi là luyện dược sư?"
"Hiểu sơ thôi" Lăng Vô Song thần sắc nhàn nhạt, không nhiều lời.
Lâu Quân Viêm thấp giọng cười, vừa lật bàn tay, giữa ánh mắt kinh ngạc của nàng, thu hồi đan dược, tạm chưa dùng.
"Không xong, có người đang đến đây" Lăng Vô Song đột nhiên nhỏ tiếng nói, nổi cảnh giác, tinh thần lực của nàng kinh người, vừa tập trung lắng nghe liền phát hiện, người tới không chỉ có một, nàng nhớ rất rõ lần trước ở Lạc Nhật, nam nhân này đã dẫn tới tận ba tên Đỉnh Cao Thần Nhân!
Tiếng gió xào xạc, bên trong bóng tối, nơi xa đen như mực, hai bóng người dùng tốc độ cực nhanh bay qua trời cao, xuyên qua cỏ cây núi rừng như hai bóng quỷ, chạy về hướng này.
"Không sao" Lâu Quân Viêm xoay người, vẻ mặt lạnh lẽo, khoanh tay đứng.
Hai bóng dáng một trước một sau, chớp mắt đã đến trước mặt.
"Quân..." Một người sắc mặt trầm ổn, quỳ một gối xuống đất, ngẩng đầu nhìn Lâu Quân Viêm, bỗng nhìn thấy bạch y nữ tử đứng bên cạnh hắn, vừa định nói, vội phanh gấp, lập tức nghẹn vào bụng, chỉ nói: "Chủ thượng"
"Chủ thượng" Một người khác lưng đeo trường kiếm màu đen cũng đến, nhìn thấy Lăng Vô Song, có hơi kinh ngạc.
Lâu Quân Viêm thò bàn tay thon dài ra khỏi áo choàng trường bào, chỉ vào hai người phía trước, ánh mắt đỏ sậm nhìn Lăng Vô Song: "Kiếm Nô, Vân Thần"
Lăng Vô Song hơi hoảng hốt nhìn hai người cung kính quỳ một gối trên đất, nhẹ gật đầu, ánh mắt nàng chợt ngưng trọng, đồng tử co chặt, hai người kia đều là Thánh giả cấp chín. Hai Thánh giả cấp chín chỉ là thủ hạ của nam nhân này, hơn nữa thủ hạ của hắn, tựa hồ bên trong không đơn giản như mặt ngoài!
Vân Thần nghe Lâu Quân Viêm giới thiệu, mặt như thấy quỷ, hai tròng mắt trừng lớn, âm thầm nhìn Lâu Quân Viêm, không dám tin há miệng thở dốc, sau đó cũng ngơ ngác gật gật đầu về phía Lăng Vô Song.
"Chủ thượng, thuộc hạ đã tra được vị trí đại khái" Kiếm Nô lưng đeo trường kiếm đen nhánh, mắt nhìn thẳng, trên vẻ mặt chỉ cung kính với một người Lâu Quân Viêm, đôi tay hợp lại, khi nói chuyện, ánh mắt lạnh lùng liếc sang Lăng Vô Song, muốn nói lại thôi.
"Đứng lên đi" Lâu Quân Viêm nhẹ phất tay áo, âm thanh lạnh lùng nói: "Nói"
"Vâng" Kiếm Nô gật đầu, đứng dậy mở miệng nói: "Nếu không có gì ngoài ý muốn, khu vực đáy đầm Nhật Nguyệt Thần giữa trung tâm Lạc Nhật có khả năng chính là cửa vào chỗ kia, thuộc hạ đã phái người vào tra xét, vị trí cụ thể, còn phải xin chủ thượng cho thuộc hạ thêm ít thời gian."
Vân Thần từ trong kinh ngạc phục hồi lại tinh thần, tiếp lời Kiếm Nô, bổ sung: "Mấy ngày nay, thuộc hạ phát hiện rừng Lạc Nhật có người của Thiên Âm cốc và Vạn Lí Lộc Nguyên, thậm chí còn có người Hồn tộc và Bàn Long Lĩnh. Hình như bọn họ đang tìm kiếm đồ vật gì đó, cũng không biết có phải bọn họ phát hiện ra gì hay không. Còn nữa, lần trước ba vị Thái Thượng trưởng lão của Vạn Lí Lộc Nguyên bị chủ thượng đánh gục, thuộc hạ nghĩ, chỉ sợ sẽ khiến cho bọn họ nổi lòng đề phòng."
"Mấy tên hề nhảy nhót mà thôi" Lâu Quân Viêm lạnh giọng cười, mắt đen nhìn bầu trời đêm, mở miệng nói: "Vạn Lí Lộc Nguyên, Thiên Âm cốc, còn có Hồn tộc, khoản nợ này, sớm hay muộn bổn quân cũng sẽ tính đến!"
Đầm Nhật Nguyệt Thần, Vạn Lí Lộc Nguyên, Thiên Âm cốc, Hồn tộc... Đó là gì? Lăng Vô Song nghe mấy cái tên xa lạ, âm thầm suy tư, bỗng dưng cảm giác nàng tựa hồ chỉ mới thấy được một góc tảng băng của thế giới này, hoặc là ngay cả một góc tảng băng cũng chưa nhìn thấy hết.
"Chủ thượng, càng ngày đồn đãi càng hăng, nhưng người vẫn mãi không lộ mặt, Thiên Đỉnh không người làm chủ, gần đây Vạn Lí Lộc Nguyên và Thiên Âm cốc gây động tĩnh rất lớn" Vân Thần lo lắng nhìn Lâu Quân Viêm, chần chờ nói: "Vài vị Thái Thượng trưởng lão, cũng có phần không áp nổi."
Kiếm Nô mày cứng đờ nhăn lại, tiếp lời: "Nhưng chủ thượng trọng thương chưa lành, nếu bây giờ trở về, tình huống sẽ càng bất ổn hơn."
Lâu Quân Viêm nhíu mày rậm, trầm tư nửa ngày, lạnh lùng quyết đoán: "Lập tức đưa ta đến đầm Nhật Nguyệt Thần, nếu lại không tìm thấy, tức khắc khởi hành trở về."
"Thiên Đỉnh..." Lăng Vô Song hơi chau mày, dùng giọng nhỏ đến không thể nghe lẩm bẩm, đó là nơi nào nữa.
"Vâng" Vân Thần gật đầu, lại nhìn về phía Lăng Vô Song, muốn nói lại thôi, bỗng nhiên thoáng nhìn qua thân ảnh nho nhỏ trên vai nàng, ánh mắt trừng lớn, không ức chế được cả kinh ra tiếng: "Đây là, Cửu Cửu..."
Mội lời còn chưa nói xong, Vân Thần đột nhiên câm mồm, vẻ mặt nghiêm túc cẩn thận đánh giá bóng dáng lửa đỏ lớn bằng bàn tay, có phải hắn hoa mắt hay không?
Kiếm Nô không quan tâm liếc qua một cái, mặt cũng cứng đờ, cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, thật không ngờ huyền thú đã tuyệt tích thời thượng cổ lại xuất hiện! Nếu để nó trưởng thành, sao trời rơi xuống, sấm phạt cây rừng, sợ rằng sẽ như rắn mất đầu.
"Chi chi" Tiểu Cửu nhếch miệng nhe răng, uốn éo mông, vung vung đuôi to khiêu khích hai người kia, khôi phục bộ dáng kiêu ngạo, thái độ đối với hai người này và thái độ đối với Lâu Quân Viêm, quả thực là cách biệt một trời.
"Cửu gì?" Lăng Vô Song nhăn mày liễu, cảm giác vẻ mặt hai người bọn họ nhìn nàng có chút kì lạ, thầm nghi ngờ, rốt cuộc Tiểu Cửu là huyền thú gì.
"Không xong" Lăng Vô Song đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, cắn răng rủa thầm một tiếng, đáng chết, thiếu chút nữa quên mất hôm nay có trận đấu sinh tử đã ước định với Lý Mị Nhi, kéo dài lâu như vậy, sắc trời sắp sáng rồi, hi vọng có thể về kịp.
Nghĩ đến đây, Lăng Vô Song nhìn Lâu Quân Viêm, gật gật đầu, nhanh chóng mở miệng: "Đa tạ cứu giúp, cáo từ"
Nói xong, Lăng Vô Song liền xoay người đi, cổ tay bị cánh tay cường tráng bắt chặt, nghe răng rắc một tiếng, thanh thúy như tiếng ngọc thạch va chạm. Lăng Vô Song cúi đầu nhìn lại, không biết từ khi nào trên cổ tay trái đã đeo một chiếc vòng tay, rộng bằng hai ngón tay, cổ ngọc hiện lên màu xanh lá đậm, bề ngoài nổi hoa văn, đơn giản cổ xưa, lộ ra hơi thở thần bí cổ thần, rất đặc biệt, nhưng hình ảnh chỉ loé một cái, lập tức tan biến vào hư không!
"Ngươi làm gì?" Lăng Vô Song kinh ngạc, vuốt vuốt cổ tay trống không, dù vuốt thế nào cũng thấy trống không không có gì, nhưng mà vừa rồi nàng rõ ràng nhìn thấy một vòng ngọc màu xanh lá đậm.
Lâu Quân Viêm cười mỉm, trong đôi mắt đỏ đậm cười như không cười: "Bảo quản kỹ càng, bên trong đồ vật này sẽ hữu dụng cho ngươi, tiểu gia hỏa, sau này gặp lại."
Câu cuối cùng trầm thấp mà động lòng người, thanh âm vẫn thanh lãnh như cũ, lại mang theo chế nhạo.
"Ngươi..." Lăng Vô Song hung hăng nhăn mày, ngước mắt trừng, nhưng nơi này làm gì còn bóng dáng Lâu Quân Viêm.
Vân Thần cùng Kiếm Nô nhìn nhau, như suy nghĩ gì đó, ánh mắt nhìn Lăng Vô Song bỗng cung kính hơn nhiều, cuối cùng hai người nhìn thật kỹ Lăng Vô Song một lần nữa, mới xoay người bay về phía trung tâm Lạc Nhật. Bóng đen chớp động, nháy mắt liền biến mất giữa đám cổ thụ rậm rạp che trời.
Lăng Vô Song không hiểu, híp híp mắt, giật mình tại chỗ, cân nhắc một lát, chậm nhãi nhắm mắt, ý niệm vừa động, trên cổ tay quả nhiên hiện lên vòng ngọc xanh đậm!
"Một vòng ngọc?" Lăng Vô Song giơ tay nhìn thứ trên cổ tay, duỗi tay xoay xoay, nhưng thế nào cũng không tháo xuống được, nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm: "Thật đúng là một người kỳ quái"
"Pi pi" Tiểu Cửu rất nhàn nhã, móng vuốt chụp lên vòng ngọc, thân thể lớn bằng bàn tay lơ lững giữa không trung như đang chơi đánh đu, kêu to pi pi, đây là đồ tốt, đồ tốt.
"Cái này không ăn được" Lăng Vô Song bắt lấy nó, bắt không được cũng không rối rắm, bây giờ nàng còn một chuyện cần giải quyết, ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, lẩm bẩm: "Mau chạy về, nếu không sẽ muộn mất."
Lý Mị Nhi này quả thật có chút khó chơi, bất quá hiện tại tinh thần lực của nàng đã khôi phục hơn phân nửa, thương thế không còn sai biệt lắm, đối phó với nàng ta hẳn không vấn đề gì, chợt, Lăng Vô Song mắt sáng ngời, lấy Song Sinh Tinh Đế liên bỏ vào miệng, nuốt.
Hoả Dực sau lưng vươn ra, nhẹ động, ánh đỏ loé lên, liền biến mất tại chỗ.
Kinh thành Đông Lâm, mấy ngày nay vô cùng náo nhiệt, từ vương tôn quý tộc cho đến khất cái tiểu nhị đều đang thảo luận một vấn đề, bàn luận đến khí thế ngất trời. Tiểu sát tinh Lăng Vô Song của Lăng gia và thiên tài yêu nghiệt Lý Mị Nhi của phủ Hộ Quốc Tướng quân, một trận đấu sinh tử, ai sẽ hơn ai? Một trận đánh cuộc xa hoa kinh thế, cuối cùng chiến thắng sẽ rơi vào nhà nào?
"Ta thấy chắc chắn Lý Mị Nhi của phủ Tướng Quân sẽ thắng, ngươi đâu phải không biết nữ tử lợi hại tàn nhẫn độc ác kia mạnh hơn bất kì ai mà, quả thật không phải là một nữ nhân."
"Ta vẫn cảm thấy không chắc chắn, Lăng tiểu thư đã từng dùng tay không bắt được công kích từ Thiên huyền cao cấp, ta tận mắt nhìn thấy"
"Đó thì đã tính là gì, ngươi cảm thấy có khả năng sao, tuy nói Lăng Vô Song thiên tài, nhưng cũng chỉ mới là Thiên huyền cấp chín, khoảng cách ở đây là một cấp bậc đấy, ngu ngốc cũng biết nàng đánh không lại!"
"Lần đó có lẽ là mèo mù gặp được chuột chết mà thôi, hoặc là dùng thủ thuật nào đó che mắt cũng nói không chừng"
"Ha ha ha, đúng đúng, vậy ngươi đánh cược ai thắng?"
"Ngươi ngu ngốc ư, đương nhiên là Lý tiểu thư, đây chính là chuyện chắc chắn, ta đánh cược một trăm lượng, lần này gia ta kiếm được món hời lớn rồi."
Nhắc đến nơi náo nhiệt nhất, thì không đâu bằng sòng bạc, biển người tấp nập, chiêng trống vang trời, ngay cả sòng bạc nằm ở góc xó xỉnh nhỏ hẹp thường ngày ít được người hỏi thăm tới cũng bị vây đến chật như nêm cối, tiểu nhị bưng trà bận đến chân không chạm đất.
Trận đánh cược xa hoa kinh thế về Lý Mị Nhi và Lăng Vô Song chỉ mới mấy ngày, trãi qua quấy nhiễu của người nào đó, hoàn toàn thăng cấp lên cấp độ cao hơn, tổng kết cũng ít nhất là mấy ngàn vạn lượng hoàng kim, coi như là xây dựng một tòa cung điện bằng vàng cũng còn dư dả, nhưng tiền đặt cược cho Lý Mị Nhi phỏng chừng vượt xa hơn hai lần Lăng Vô Song.
Thấy tình hình như vậy, Vân Khanh Trần như nắm được thắng lợi, tự cho mình là một gian thương, hình như vì muốn trợ hứng, nên u mê vung tay thêm một trăm vạn lượng. Cơ Vân Dương dưới tức giận, hung hăng mắng tiểu bạch kiểm người đầy mùi tiền, phủi tay liền cược thêm hai trăm vạn lượng, cược Lăng Vô Song tất thắng! Mấy ngày nay, Cơ Vân Dương đáng thương bị Cơ gia chủ truy đuổi đến nổi phải chạy vòng vòng khắp kinh thành, người không biết đã trốn đi nơi nào rồi.
Trong nháy mắt, bảy ngày đã trôi qua, hôm nay thời tiết rất tốt, giữa kinh thành, đấu trường cao một trượng được thiết đặt trên phố, trãi ra tấm thảm đỏ đậm lên đất, tiếng người ồn ào, muôn dân đều đổ xô ra đường!
Hai bên đấu trường, một bên lấy Lăng Kình Thiên dẫn đầu, ngồi bên người lão là Lăng Mạc Thu và Lăng Thương, sau lưng là mấy chục đệ tử Lăng gia mặt mày hào hứng. Bên còn lại chính là chỗ ngồi của người dẫn đầu phủ Hộ Quốc Tướng quân, một lão già râu bạc trắng, trường bào xám trắng, đôi mắt như mắt cá, nhẹ nhàng híp thành một đường rãnh, nhìn như cứng ngắc nhưng lại hết sức kì lạ, người này là Lý Thiên Nhất, hiện giờ đã là phong hào Thánh giả cấp hai.
Lăng lão gia tử đối mắt với Lý Thiên Nhất, hai người cùng cấp thánh, không ai nhường ai, không khí bắt đầu gấp gáp, cơ hồ muốn bắn ra tia lửa, khó phân thắng bại, Lý Thiên Nhất mắt lộ hung ác, dữ tợn nói: "Lăng Kình Thiên, đừng đắc ý quá sớm"
Coi như Lăng Kình Thiên may mắn đột phá thì sao, lão hiện giờ đã là phong hào Thánh giả cấp hai, hơn nữa hôm nay lão phải làm Lăng gia mất mặt, khiến ranh con họ Lăng bỏ mạng! Không, dù mang nha đầu thúi đó ra băm thành trăm mảnh cũng khó tiêu hết thù hận trong lòng lão, nếu không phải Thiên Dạ Vân che chở, sao lão có thể nhẫn nhịn đến nói ra lời này, hết thảy hôm nay là do tự nàng tìm lấy, lão sẽ cho Lăng Kình Thiên cùng nếm thử mùi vị mất tôn tử!
Lăng Kình Thiên hừ lạnh thu mắt, nói: "Lý Thiên Nhất, người khác e sợ mặt mũi ngươi nhưng Lăng Kình Thiên ta thì không, có bản lĩnh gì mang ra đối phó với Lăng Kình Thiên ta, đừng lén lút làm mấy chuyện chó mèo, mưu tính tiểu bối nữa."
Lý Thiên Nhất này là một tên đê tiện vô sỉ, chuyện gì cũng làm được.
"Hừ" Lý Thiên Nhất cười nhạo: "Một tên phế vật mà thôi, cũng chỉ có ngươi mới xem như bảo bối, chờ lát nữa ta xem ngươi còn cười được nữa hay không."
"Phụ thân" Lăng Mạc Thu có hơi nóng nảy, giật lại tay áo Lăng Kình Thiên, ngẩng đầu nhìn thời gian, lo lắng nói: "Đã sắp đến giờ rồi, sao Vô Song vẫn chưa tới"
Đệ tử Lăng gia theo nàng ra ngoài đã chạy về đêm qua, hắn không ngờ Vô Song mang mọi người vào rừng Lạc Nhật chồng chất hiểm nguy, nơi đó dù là cấp thánh đi vào cũng có thể một đi không trở lại, Vô Song quá lớn gan! Hôm nay hắn tới đây vốn định tìm cách ngăn cản trận đấu sinh tử, nhưng càng không ngờ đã đến canh giờ này mà vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng tiểu nha đầu kia, hiện tại chỉ hi vọng Vô Song trở về an toàn là tốt rồi.
Lăng Kình Thiên run râu, mắt liếc qua Lý Thiên Nhất, lúc này mới thấp giọng trách mắng: "Vô Song thật là càn quấy"
Lăng Thương một bên vô cùng vui vẻ đắc ý, ngồi thoải mái, hôm nay hắn tới đây chỉ có một mục đích, chính là muốn xem Lăng Vô Song chết như thế nào, nếu chết ở Lạc Nhật, bị huyền thú ăn đến xương cốt không còn, vậy càng hợp ý hắn!
Thấy Lăng Vô Song chậm chạp không tới, Lăng Thương cười nhạo ra tiếng, châm chọc: "Bây giờ rốt cuộc biết sợ rồi, lúc nhận lời khiêu chiến của người ta cũng nhận thật mau."
"Ngươi câm mồm cho ta!" Lăng Kình Thiên khẽ quát một tiếng, hung hăng chỉ vào Lăng Thương, tức giận phất tay áo bào: "Lăng Thương ơi Lăng Thương, cút, ngươi cút cho ta, lập tức cút về cho ta."
Mấy chữ cuối cùng, Lăng Kình Thiên chợt đề cao giọng, tức giận không thôi, Lăng gia bọn họ sao lại có một kẻ ăn cây táo rào cây sung như vậy!!
"Ầm —— "
Vang một tiếng vang lớn, trên đấu trường, một nữ tử kiều mị ngồi xuống ghế dựa màu vàng, nàng ta mặc quân trang màu đỏ rực, cúi eo thon ngồi xuống, mắt đẹp sáng lấp lánh, có thể nói là tuyệt sắc nhân gian, cụp mắt đùa nghịch móng tay của mình, liếc về hướng Lăng gia, cười nhẹ, nói: "Chẳng lẽ Lăng Vô Song sợ, nên không dám tới."
Không ngờ Lăng Vô Song thật sự gặp nàng lại lâm trận bỏ chạy, nhát như chuột, sợ chết thì đừng nhận lời đấu sinh tử của nàng nha!
"Đây là chuyện gì?"
"Chẳng phải nói đấu sinh tử sao, chỉ có một người thì đấu thế nào được, Lăng gia tiểu thư chẳng lẽ lâm trận bỏ chạy?"
"Ha ha ha ha, thì ra nàng nhát gan đến thế, một trăm lượng hoàng kim của ta không ngờ dễ dàng vào tay như vậy."
….
Dưới đấu trường đứng đông đảo dân chúng, cơ hồ trên mười nghìn người, nhìn thấy tình hình bên trên, năm mồm mười miệng bắt đầu ồn ào lên.
Cơ Vân Dương ngồi một bên đấu trường, trên trán quấn một vòng khăn sẫm màu, dưới nắng sớm trở nên rực rỡ lấp lánh, hắn vuốt cằm như đang suy nghĩ gì đó, dựa vào tính cách Lăng Vô Song, lâm trận bỏ chạy là chuyện tuyệt đối không có, chẳng lẽ gặp phiền toái gì rồi?
"Cơ huynh, xem ra trận đánh cược lần này của chúng ta, phần thắng của ngươi không lớn rồi." Vân Khanh Trần kế bên quạt quạt lông, cố tình mở miệng nói mát: "Nếu hiện tại ngươi đổi ý, ta có thể cho ngươi cơ hội này, suy cho cùng chúng ta ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại thấy, làm mất mặt mũi Cơ huynh thì không tốt."
Cơ Vân Dương ngẩng đầu cười nói: "Ai thắng ai thua còn chưa nói được."
"Hừ" Nam Cung Diệp hừ lạnh một tiếng, ẩn ý nói: "Có một số người luôn không biết tự lượng sức mình."
Hôm nay Nam Cung Diệp vận một bộ trường bào màu lam nạm vàng, đầu đội ngọc quan, càng làm nổi bật khuôn mặt tuấn dật, mười phần quý khí.
"Là ai không biết tự lượng sức mình, đến lúc đó sẽ biết." Cơ Vân Dương cười to ra miệng, dựa người vào sau ghế, một chân gác "bịch" lên ghế dựa lớn, tràn đầy tự tin: "Đến lúc đó đừng có bật khóc nha."
Tuy nói như vậy, nhưng thật ra đáy lòng Cơ Vân Dương lại đang than khóc, tiểu nha đầu kia rốt cuộc làm gì vậy, không đáng tin chút nào. Nếu còn không tới nữa, hắn sẽ bị đàn gia hỏa này cắn nuốt mất.
Nam Cung Diệp, Cơ Vân Dương, Vân Khanh Trần, ba nam tử dù nói về diện mạo hay gia thế, đều là ngàn năm có một. Ba người ngồi cùng một chỗ, cơ hồ đã hấp dẫn được ánh mắt của toàn bộ nữ tử đang có mặt bên dưới đấu trường, thỉnh thoảng bọn họ còn thét lên chói tai.
Nghe thấy đủ dạng bàn tán xung quanh, Lý Mị Nhi hơi nhíu hai mắt, ngoắc ngoắc ngón tay với người bên cạnh, một gã sai vặt liền từ sau lưng tiến lại gần.
"Tìm vài tên cao thủ *cấp thiên, đi ngăn trở Lăng Vô Song một lát, dù thế nào cũng phải khiến nàng đến trễ." Giọng nói kiều mị nhưng hung ác, đôi môi đỏ ửng của Lý Mị Nhi chậm rãi nói: "Ý của ta, hiểu không?"
(*cấp thiên = Thiên huyền) Gã sai vặt cười gian một tiếng: "Tiểu nhân hiểu rõ."
"Vậy thì tốt, đi đi" Lý Mị Nhi chậm rãi bật cười, nốt ruồi như giọt lệ ở khóe mắt khiến khuôn mặt xinh đẹp càng thêm quyến rũ, nữ nhân kia không dám tới thì càng tốt, đã gọi là đấu sinh tử mà nàng ta vẫn trốn được sao? Sớm chết muộn cũng chết, là gì cũng đều phải chết. Dù Lăng Vô Song có gan tới, cũng phải làm nàng ta đến trễ, càng nghe tiếng chế nhạo chung quanh, lòng nàng càng thoải mái.
Lăng Mạc Thu từng giây từng phút luôn chú ý người trên đấu trường, nhìn thấy tình hình kia, nghi hoặc nói: "Lý Mị Nhi muốn làm gì?"
Lăng Kình Thiên duỗi tay vuốt vuốt chòm râu, trầm tư một hồi: "Mạc Thu, con cũng đi xem thử đi, nếu có sự cố gì, lập tức trở về Lăng gia."
Nếu Lăng Vô Song còn không trở về, lão nhất định phải đến Lạc Nhật!
"Vâng" Lăng Mạc Thu đáp lại, vội vàng nện bước rời đi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang, cạnh đấu trường là một cây nhang dài đang cháy gần hết, tro tàn rơi xuống, đến giờ!
"Xem ra, tên phế vật nào đó sợ hãi trốn ở nhà không dám tới rồi." Lý Mị Nhi đứng lên, miệng phát ra tiếng cười khanh khách, chuyển mắt nhìn về phía Lăng gia nói: "Nếu đã như thế, vậy bổn cô nương sẽ đại nhân độ lượng, không so đo, bất quá các ngươi phải thay ta chuyển lời tới người nào đó, trận đấu sinh tử cũng không thể hủy bỏ, nói cách khác chính mà thoát được hôm nay không trốn được ngày mai..."
Lý Mị Nhi thoải mái toàn thân.
"Ầm"
Chỉ là... Lý Mị Nhi còn chưa nói dứt câu, bỗng nhiên xuất hiện một tiếng vang nặng nề, thứ gì đó bị hung hăng vứt bay xuống đấu trường, bắn lên đầy tro bụi, mọi người vừa tập trung nhìn liền thấy... một người ăn mặc như thị vệ phủ Hộ Quốc Tướng quân, mặt mũi bầm dậy, y phục rách nát, cả người chật vật không chịu nổi.
Mọi người còn chưa phản ứng lại, tiếp sau đó, một bóng dáng màu trắng chợt lóe qua, giơ giầy bó đạp lên mặt người nọ!
"Lý đại tiểu thư quả thật nhiệt tình, thế nhưng còn phái một đoàn người đến nghênh đoán chặn ta ngoài cửa thành, dù chỉ nói chuyện trời đất, nhưng thật sự rất nhiệt tình." Bạch y nữ tử ăn mặc kín đáo, nhẹ cong môi đỏ, đế giầy dẫm lên mặt người nọ, cười nhạt: "Không biết ta nói chuyện nhân sinh cùng lý tưởng với hắn như vậy, Lý đại tiểu thư cảm thấy thế nào?"
"Ầm —— "
Nói xong, bạch y nữ tử đá một cước, người nọ giống lăn mấy cái trên đấu trường như bao tải, dừng lại ngay trước Lý Mị Nhi.
"Vô Song!" Nhìn thấy người tới, Cơ Vân Dương trực tiếp nhảy lên, Lăng Kình Thiên duỗi tay vuốt râu, lo lắng trong lòng nháy mắt tan biến, giả vờ tức giận nói: "Ranh con này!"
"Lăng Vô Song!" Lý Mị Nhi tức giận đến trán nhảy lên thình thịch, roi đỏ da rắn quất xuống, trực tiếp đánh đứt hơi người dưới chân, tùy tiện giơ chân đá xuống đấu trường, tàn nhẫn nói: "Cút xuống đi đồ vô dụng."
Một đám người, thế nhưng không ngăn được một phế vật Lăng Vô Song!
Lăng Vô Song ung dung cười nói: "Như thế nào, chẳng lẽ Đại tiểu thư không hài lòng với cách thức nghênh đón của bọn họ? Nhưng chính miệng bọn họ nói tất cả đều do ngươi tự mình phân phó nha."
Mọi người nghe Lăng Vô Song nói tràn ngập châm chọc, tức khắc suy nghĩ kĩ càng, mắt bỗng nhìn thẳng Lý Mị Nhi, thì ra chuyện này đều là do Lý Mị Nhi xếp đặt, muốn làm Lăng tiểu thư đến trễ, đúng là lòng dạ hiểm ác, quá ngoan độc.
"Lăng Vô Song, ngươi không cần nói với ta mấy lời vô nghĩa, đừng ỷ mình có một chút hậu thuẫn thì không sợ." Lý Mị Nhi đánh một roi lên thảm, thảm đỏ rực bị đánh rách, để lại một vết trắng bạc: "Hôm nay bổn tiểu thư sẽ cho ngươi biết, có một số người, là ngươi không thể trêu vào!"
----------------------------------------