Thiên Hạ Vô Song: Vương Phi Quá Kiêu Ngạo

Chương 53

"Phải không?" Lăng Vô Song dương môi cười, khoanh tay, đầu ngón tay nhẹ gõ lên cánh tay: "Lý Mị Nhi, ta cũng muốn tặng mấy lời đó cho ngươi, đừng ỷ mình có chút hậu thuẫn thì không lo ngại gì."

Hôm nay nàng muốn bắt Lý Mị Nhi làm đá kê chân cho mình!

"Hừ" Lý Thiên Nhất lạnh lùng hừ nhẹ, ánh mắt xám trắng nhìn Lăng Vô Song có vẻ âm độc, chậm rãi lên tiếng: "Tuổi còn nhỏ, vẫn đừng nên quá cuồng vọng, miễn trêu chọc người, tạo hậu quả mình không gánh nổi."

Một cái ranh con mà cũng dám khiêu chiến Mị Nhi, còn có thù phế Minh Huy. Hôm nay lão nhất định làm cho Lăng Vô Song trả lại cả vốn lẫn lời!

Nghe Lý Thiên Nhất hung ác nói, Lăng Kình Thiên tức khắc nổi giận, đập một chưởng lên tay vịn ghế dựa, đứng dậy mắng to: "Lý Thiên Nhất, cái tên lão thất học nhà ngươi, nếu ngươi dám động vào một sợi tóc của Lăng Vô Song, liền tính Thiên Vương lão tử đang ở nhà ngươi, Lăng Kình Thiên ta cũng phải diệt phủ Hộ Quốc ngươi!"

Người chung quanh đều nghe thấy, Lăng lão gia tử quả nhiên yêu tôn nữ này như mạng.

"Lăng Kình Thiên, đây là đấu sinh tử, mọi trận đấy sinh tử đều phải theo thiên mệnh, một khi đã nhận lời, tức không còn đường lui, đây là do các ngươi tự tìm" Lý Thiên Nhất vừa nghiến răng vừa nói, có vẻ lướt nhẹ, lại khiến người ta cảm thấy âm hiểm lạ thường.

Lý Thiên Nhất mắt lộ hung ác, cho dù có Thiên Dạ Vân che chở, thì hôm nay Lăng Vô Song vẫn nhất định phải chết.

Lăng Vô Song ung dung ngước mắt nhìn Lăng lão gia, ngụ ý bảo lão yên tâm, Lăng Kình Thiên hung hăng trừng lại ánh mắt Lăng Vô Song, nhưng cũng không nói thêm gì. Con ranh này không gì không dám làm, quả thật càn quấy, Lăng Kình Thiên vuốt râu bình tĩnh mình, mới chậm rãi nhấp môi gật đầu, lão nên tin tưởng Lăng Vô Song.

"Lăng Vô Song" Một giọng nam tử từ một bên truyền đến.

Nam Cung Diệp bước ra khỏi đám người, ngọc quan tóc đen, tuấn dật tiêu sái, con ngươi đen nhánh hơi chớp động, nhìn thật sâu vào Lăng Vô Song, trên mặt hiện lên ít vẻ kì lạ, cực lực nhấp môi, hơi ấp a ấp úng nói: "Ngươi cản bản không phải đối thủ của Mị Nhi, bây giờ muốn đổi ý vẫn còn kịp, bổn điện hạ có thể dùng danh nghĩa hoàng thất ra tay ngăn cản trận đấu sinh tử này."

Suy cho cùng, nữ nhân này trên danh nghĩa vẫn là vị hôn thê của hắn, hắn không thể trơ mắt nhìn nàng chết. Nam Cung Diệp tự dùng lí do đó thuyết phục chính mình, nhưng lại miễn cưỡng đến bản thân nghe thấy cũng khó lòng tin tưởng.

"Chuyện này không nhọc Thất hoàng tử điện hạ lo lắng." Lăng Vô Song nhẹ chuyển mắt nhìn sang Nam Cung Diệp, lời nói nhàn nhạt, mang theo một tia trào phúng: "Ngươi chỉ cần chuẩn bị tốt hai trăm vạn lượng hoàng kim đưa đến Lăng gia đúng hạn là được rồi."

"Nam Cung Diệp, càng nhìn càng ngứa mắt" Cơ Vân Dương mấp máy môi, lại nghe Lăng Vô Song nói, liền nhếch miệng cười, Nam Cung Diệp đúng là kẻ phiền toái, tự cho mình sinh ra hơn người, có thể tùy tiện khống chế chuyện người ta.

Hắn cho rằng Lăng Vô Song hiện giờ sẽ không từ chối hắn!?

"Ngươi ——" Nam Cung Diệp không ngờ Lăng Vô Song sẽ mở miệng bác bỏ mình, khẽ cắn môi, vung tay áo, trân châu ngọc quan trên đầu vì đó mà nhẹ lắc, phẫn nộ nói: "Nói khoác không biết ngượng!"

Nữ nhân này đúng là, đúng là không biết tốt xấu!

Người chung quanh nghe thấy, đều nghi hoặc nhìn nhau, chẳng phải nói Lăng Vô Song yêu Thất hoàng tử đến chết đi sống lại sao, Nam Cung Diệp nói hướng đông, Lăng Vô Song sẽ không dám đi hướng tây, nhưng nhìn tình huống trước mắt xem, nhìn thế nào cũng thấy Thất hoàng tử mới giống người không chịu buông tha, đây là có chuyện gì?

"Nam Cung Diệp, không bằng chúng ta đánh cuộc nữa đi." Lăng Vô Song mắt chợt lóe, gợn sóng như mặt hồ.

"Ngươi lại muốn làm gì" Nam Cung Diệp khoanh tay đứng, mặt như quan ngọc, tuấn dật tiêu sái, không hổ là một quý công tử.

Lăng Vô Song cười khẽ: "Nếu trận tỷ thí này, ta thắng, thì hôn ước giữa chúng ta cứ như vậy hủy bỏ, ngươi thấy thế nào?"

Ai ngờ, Nam Cung Diệp vô cùng khinh thường hừ lạnh, náo loạn lâu như vậy, nữ nhân này rốt cuộc cũng chịu lộ đuôi, hắn còn tưởng nàng thật sự không sợ chết, vì thế không khỏi mở miệng châm chọc: "Cứ như vậy huỷ bỏ?"

Người khác chắc không biết, nhưng sao hắn không rõ cho được, nữ nhân quả nhiên đều khẩu thị tâm phi, Lý Mị Nhi sẽ không dễ dàng buông tha nàng, nàng căn bản không thắng được, cho nên lúc này nói như thế, là muốn nhắc nhở hắn đừng quên giữa bọn họ còn có hôn ước! Nói thẳng ra, cho rằng ỷ có hôn ước hoàng thất, sẽ thật không chết! Không ngờ Lăng Vô Song càng lúc càng thông minh ra rồi.

Nếu Lăng Vô Song biết được suy nghĩ trong lòng Nam Cung Diệp, phỏng chừng sẽ giơ ngón cái lên, người có năng lực tưởng tượng phong phú như vậy rất hiếm có.

"Nữ nhân, hậu quả không biết tự lượng sức mình rất nghiêm trọng đấy, ngươi nhất định sẽ hối hận" Nam Cung Diệp vung tay áo lên, giầy bó thêu hoa văn mãng xà bằng chỉ vàng đạp vài cái đã trở lại chỗ ngồi, vung tay áo, trầm giọng châm chọc: "Vậy bổn điện hạ chờ ngươi thắng."

Nữ nhân không biết tốt xấu như thế, dù chết trên chiến trường hắn cũng sẽ không can thiệp!

"Được, cảm ơn lời chúc của Thất hoàng tử" Lăng Vô Song thờ ơ nói, không thèm để ý lời nói trong ngoài không giống nhau của Nam Cung Diệp.

Cơ Vân Dương cười, Vô Song không buông tha bất cứ cơ hội nào, luôn lớn hoá lợi ích hết sức có thể.

"Vô Song, ngươi cẩn thận đấy" Cơ Vân Dương nhắc nhở một câu, tuy hắn tin Lăng Vô Song, nhưng Lý Mị Nhi âm ngoan độc ác, không từ thủ đoạn, vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Lăng Vô Song gật đầu nhẹ đến không thể thấy, chuyển mắt nhìn Lý Mị Nhi, vẫy tay: "Bắt đầu đi"

"Được thôi!" Lý Mị Nhi môi ửng đỏ nhẹ cười khanh khách: "Thì ra ngươi nôn nóng muốn chết đến vậy, ta thành toàn cho ngươi!"

Nói xong, cả người Lý Mị Nhi thoát ra huyền khí màu vàng sẫm, chen chúc xuất hiện, quay cuồng sôi trào như làn sóng, thổi quét về hướng Lăng Vô Song!

Huyền sư cấp bậc càng cao, huyền khí càng thuần túy, hoá thành thanh gươm có sức tấn công càng mạnh, tinh thần lực tự nhiên tăng lên theo, hình hành uy áp khiến người ta sợ hãi, còn nữa, người cấp bậc càng cao, khả năng tu luyện huyền kỹ cũng càng tốt, những điều trên chính là nguyên nhân cấp nhỏ không thể chiến thắng cấp cao hơn. Nếu huyền sư lợi hại, tinh thần lực có thể tạo nên áp suất, đè áp người cấp thấp hơn hắn, người đó sẽ khó cử động được nửa bước, thậm chí, quỳ xuống đất không dậy nổi!

Lý Mị Nhi giải phóng tinh thần lực ra ngoài, huyền khí cả người mãnh liệt bắn đến Lăng Vô Song, ý đồ muốn đánh văng Lăng Vô Song xuống đường, làm nàng quỳ xuống xin tha bên đường.

Bất quá, mang tinh thần lực ra so với Lăng Vô Song, Lý Mị Nhi quả thật không khác gì đâm đầu vào họng súng. Lăng Vô Song nhẹ động đuôi lông mày, huyền khí cam đậm trào ra, hai cổ tinh thần lực vô hình chạm vào nhau giữa không trung, vang lên ồn ào, gần như ma sát ra cả tia lửa thật sự.

"Oanh ——"

Dư âm lan rộng, không khí chung quanh tựa hồ hơi dập dờn, Lý Mị Nhi và Lăng Vô Song đều phải thối lui một bước.

"Trời của ta ơi, Lăng Vô Song chỉ là Huyền cảnh, nhưng tinh thần lực lại bất phân cao thấp với Lý Mị Nhi là Thiên huyền cao cấp, chuyện này thật doạ người."

"Cũng chưa chắc đâu, nhất định là Lý đại tiểu thư còn chưa ra tay hết lực, chỉ mới nhử thử một hồi."

"Ta thấy không giống vậy, Lăng Vô Song là luyện dược sư, tinh thần lực cao hơn thường nhân là đúng."

Người thấp kém, không tới mười ngàn người nhưng vẫn phải có vài ngàn, tụm năm tụm ba châu đầu ghé tai, mỗi người một câu cãi cọ ầm ĩ. Cơ Vân Dương câu môi cười khinh, đi so tinh thần lực với Lăng Vô Song, Lý Mị Nhi đúng là tìm chết, hắn rất rõ người đó có biến thái cỡ nào, mới vừa rồi sợ là còn chưa lấy ra hết một phần lực nữa kìa.

"Có hơi thú vị." Lý Mị Nhi cười duyên một tiếng, vươn đầu lưỡi liếm liếm cánh môi ửng đỏ, kiều mị cười, thế nhưng còn nhắc nhở: "Bất quá, tiếp theo sẽ không đơn giản như vậy, ngươi phải cẩn thận."

"Đông ——"

Tiếng trống khổng lồ chấn vang, như gõ vào lòng mọi người, Lăng Kình Thiên lập tức cảnh giác, siết chặt tay vịn ghế dựa, gấp gáp lên vài phần, ánh mắt thắt chặt Lăng Vô Song trên đấu trường.

"Ha ——"

Lý Mị Nhi dương tóc hét lớn một tiếng, cả người bốc lên tràn ngập huyền vàng đậm, hai chân nện bước đầy quỷ dị, tần số bước chân cực cao, tay vung ngang, roi dài đỏ đậm cấp tốc quất về hướng Lăng Vô Song, tốc độ cực nhanh, tựa hồ chỉ mới thấy chân nàng ta vừa trượt, tức khắc đã xuất hiện trước người Lăng Vô Song!

"Bang ——"

Huyền khí hộ thể tràn ra, Lăng Vô Song nghiêng người né, tóc đen uốn thành đường cung hoàn mỹ giữa không trung, cả người lộn ngược ra sau tránh thoát. Roi của Lý Mị Nhi đánh vào không khí, một tiếng thanh thúy vang lên, trực tiếp cắt đứt miệng chén treo cờ vững chắc bên cạnh đấu trường.

"Oa, nguy hiểm quá!"

"Một roi đó mà quất lên người, còn mạng để sống ư?"

"Bởi vậy, khó trách người ta nói một roi của Lý Mị Nhi có thể đánh chết một Thiên huyền trung cấp, nhìn tình thế này, không giống là giả."

……

"Lăng Vô Song, ngươi trốn nhanh lắm, nhưng lần sau sẽ không may mắn như vậy nữa đâu." Lý Mị Nhi lệ chí (nốt ruồi dưới khoé mắt) quyến rũ, không chờ Lăng Vô Song đứng vững người, đã vung tay ra roi, hét lớn: "*Thị huyết roi, **Thần Long Bái Vĩ!"

(*thị huyết: ham thích máu

**Thần long bái vĩ: rồng thần vẩy đuôi)

Roi dài như lợi kiếm, chung quanh được bao vây bởi huyền khí vàng đậm, nghiêng tay gọt dọc xuống, dưới động tác đó, roi dài uốn quanh như con rắn độc, thổi quét đến mặt Lăng Vô Song, gió lạnh áp sát, nháy mắt ập đến trước mặt.

"Ngươi đúng là nghiện quất roi." Lăng Vô Song nghiêng người, lui về sau vài bước, tránh thoát trận gió đánh tới trực diện, cổ tay mảnh khảnh quay cuồng, một dây roi xanh biếc không biết từ đâu mà đến, chợt rời tay xông ra, nàng quát lạnh: "Mỗi ngươi có roi sao!"

"Xoẹt ——"

"Kẽo kẹt ——"

Huyền khí cam đậm và vàng sẫm lờ mờ hiện ra, cùng với tiếng cắt không khí chói tai vang lên, dây đằng xanh biếc không biết từ đâu đến cùng dây roi da rắn đỏ tươi va chạm trên không trung, quấn vào nhau như một đoạn dây thừng.

"Hừ" Lý Mị Nhi nhăn lại hàng mày đen, bước chân trái lên một bước, đạp đất chống toàn thân, trở tay kéo roi về.

Lăng Vô Song phản ứng nhanh hơn, giơ tay cầm roi lên, dây đằng xanh biếc quấn lấy hồng tiên cấp tốc xoay vòng, âm thầm vận động dây đằng xanh biếc, quát lạnh một tiếng: "Nhìn cho kỹ, chiêu này gọi là *Thần Long Bất Vĩ!"

(*Thần long bất vĩ: rồng thần không có đuôi)

Gọi Thần Long Bái Vĩ của ngươi không có đuôi, ta xem ngươi còn bái (vẫy) như thế nào!

"Kẽo kẹt——"

Giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chỉ thấy hai đoạn roi dài trên không trung run run mấy cái, dây đằng xanh biếc như có sinh mạng, chợt siết chặt lấy roi đỏ, phát ra tiếng vang "đùng đùng bang bang", thế nhưng khiến roi dài đang nguyên vẹn của Lý Mị Nhi bị cắt thành chục mảnh, từng mảnh từ không trung rơi xuống đất.

Xà tiên không dấu hiệu mà đột nhiên đứt lìa, thân người Lý Mị Nhi chênh vênh, lui liên tiếp hai bước, giơ một chân chống ra sau một bước, ổn định thân hình, lúc này mới hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên, nghi hoặc nói: "Đây là thứ gì!"

Roi của nàng dùng da của huyền thú thuộc loài rắn cao cấp trân quý chế thành bởi thợ sư giỏi nhất Đông Lâm, nhưng lại bị cắt đứt như vậy?

Nhìn thấy tình hình này, Lý Mị Nhi hơi kinh ngạc, Lăng Vô Song cũng có chút bản lĩnh, có tư cách đánh vài chiêu với nàng.

"Rất tốt, không ngờ ngươi có thể tiếp được mấy chiêu của ta." Lý Mị Nhi chậm rãi câu môi cười như ma quỷ: "Như vậy chẳng phải sẽ càng thú vị sao, đừng vui mừng quá sớm, đây chỉ là bắt đầu, vừa rồi ta mới chỉ dùng ba tầng công lực, thử chút mà thôi."

Tuy Lý Mị Nhi thường ngày cuồng vọng tự đại, mở miệng kiêu ngạo, nhưng trên đấu trường, lúc quyết đấu sinh tử, dù đối thủ của nàng là một kẻ tay chói gà không chặt, nàng vẫn sẽ cực kì cẩn thận, thử xem bản lĩnh đối phương, sau đó sẽ không cho địch nhân có bất kì cơ hội xoay chuyển nào, đó mới là chỗ đáng sợ chân chính của nàng.

"Phải không." Lăng Vô Song giơ tay phất lên, roi dài xanh lục trong tay lập tức biến mất: "Vậy cho ta xem thử ngươi rốt cuộc có bản lĩnh gì đi."

"Đừng mạnh miệng quá sớm, đến lúc đó muốn thu về cũng không kịp." Lý Mị Nhi hừ lạnh một tiếng, vừa nhấc tay phẩy nhẹ qua mặt, thân hình nhanh chóng biến mất như ảo ảnh.

Trong nháy mắt, trên thảm đỏ đấu trường, xung quanh đều là bóng người, nói rõ thì chính là hơn mười bóng người Lý Mị Nhi, bao vây chung quanh Lăng Vô Song, bóng đỏ thoáng hiện, không phân biệt được ai thật ai giả, Lăng Vô Song đứng vững vàng trên đấu trường, thân hình bất động như núi, cao ngạo như tùng bách thẳng xanh, tinh thần lực âm thầm toả ra từng góc.

"Ách Chủy Trảm!" Đột nhiên, các thân ảnh từ tám hướng hợp thành một, Lý Mị Nhi hiện ra sau lưng Lăng Vô Song, một tay thành hình đao, thân người bỗng lui về sau, một luồng huyền khí vàng sẫm hình thành một làn khí thế đánh thẳng xuống Lăng Vô Song.

Ách Chủy Trảm, công pháp địa giai trung cấp, uy lực khiến người ta sợ hãi.

"Oanh ——"

Ánh sáng vàng sẫm lấp lánh lóe lên, phát ra một tiếng sụp núi to lớn, dư ấm khuếch tán, người cấp thấp đứng bên dưới liên tục lui về sau. Trên đấu trường, bụi đất ngập tràn, vụn gỗ tung bay, để lại một màn trắng xóa, sàn đấu trường thiếu chút nữa bị chém thành hai nửa, nhưng giữa màn khói bụi cuồn cuộn, lại không thấy bóng dáng Lăng Vô Song đâu!

"Uy lực thật sự khiến cho người ta sợ hãi, không ngờ Hộ Quốc phủ lại có công pháp địa giai trung cấp." Vài người tránh đi xa xa, có chút nghĩ mà sợ vuốt ngực, lo lắng nói: "Xong rồi, chẳng lẽ Lăng Vô Song đã bị văng ra ngoài."

Huyền kỹ công pháp, chia làm bốn cấp bậc: thiên, địa, huyền, hoàng. Lấy thiên giai đứng đầu, mỗi một phẩm giai lại chia thành ba cấp bậc: thấp, trung, cao. Thiên hạ tứ quốc chưa bao giờ nghe nói có người dùng qua công pháp thiên giai, cỡ như thế gia danh môn có được huyền kỹ địa giai cấp thấp thôi, đã đủ trân quý rồi. Hay dù là Lăng gia, cũng chỉ sở hữu một bộ công pháp địa giai cao cấp trân quý nằm trong tay Lăng Kình Thiên.

"Oanh ——"

Ách Chủy Trảm đánh xuống, vụn gỗ tung bay, thảm đỏ bị xé rách thành mảnh nhỏ, bay phất phới giữa không trung, bị gió vờn đi khắp nơi, huyền khí vàng sẫm tản đi.

"Vô Song!" Cơ Vân Dương cọ mông một cái, nhảy dựng lên khỏi ghế, cẩn thận nhìn xung quanh, vội tìm kiếm hình bóng Lăng Vô Song. Lý Mị Nhi quả nhiên độc ác, thế nhưng vừa ra tay đã là công pháp địa giai trung cấp, không chừa lại bất kì đường sống nào!

"Không xong."

Bỗng nhiên, Lý Mị Nhi nhíu chặt mày, lập tức sinh cảnh giác, chớp nhoáng, một trận gió lạnh chợt đánh úp từ phía sau, lưng như bị kim đâm, Lý Mị Nhi tinh thần lực kinh người, phản ứng cực nhanh, đột nhiên quay người lại nghiêng về sau.

"Vù ——"

"Xoẹt ——"

Lý Mị Nhi nghiêng người, khẩn cấp khom lưng, thân hình cong chín mươi độ, giây tiếp theo, bàn chân ngọc với khí thế sét đánh không kịp bưng tai mang theo huyền khí cam đậm, cơ hồ xẹt qua chóp mũi của nàng.

Mọi người tập trung nhìn kỹ, thì ra Lăng Vô Song không biết từ khi nào, thần không biết quỷ không hay tránh thoát công kích Lý Mị Nhi, lặng lẽ mò đến sau lưng nàng ta, thừa dịp Lý Mị Nhi không đề phòng sau lưng, Lăng Vô Song giẫm chân ngọc, bay lên đá ngang một cước.

"Xích ——".

"Vậy mà không đá trúng." Lực cảnh giác của Lý Mị Nhi thật nhạy, Lăng Vô Song âm thầm bội phục một tiếng, quả nhiên khó chơi, so đệ đệ phế vật của nàng ta với nàng ta, không cùng đẳng cấp.

"Uông!"

Một chân đá không, Lăng Vô Song nhanh chóng thu chân ra tay, cong lại đầu gối, nhắm thẳng bụng Lý Mị Nhi đánh tới, đồng thời tay trắng vừa lật, chủy thủ uyển chuyển, nhanh chóng đâm đến.

"Hừ, trò mèo." Lý Mị Nhi nghiêng vai trái, tay bắt lấy thảm đỏ của đấu trường, kéo chặt, lực đạo to lớn, trực tiếp khiến hắc thạch bên dưới thảm đỏ ấn ra dấu năm ngón tay, không biết là do ảo giác hay vì sao, mọi người nhìn thấy Lý Mị Nhi chụp tay thành nắm đấm, năm ngón tay cuộn lại, thế nhưng chỉ còn lại bộ xương trắng muốt!

Bàn tay xương khô chợt loé qua!

Cơ Vân Dương kinh hãi, trái tim nháy mắt nảy lên, liếc mắt một cái liền phát hiện không đúng, Lý Mị Nhi cư nhiên luyện thành Âm Trảo công, đây là một môn huyền công vô cùng ngoan độc, tay phân cân thác cốt, hơn nữa hàng năm cần được ngâm trong nọc độc, nạn nhân nếu bị tay nàng đánh thành thương thế, nhẹ thì cả người hư thối, sống không bằng chết, nặng thì lập tức bỏ mạng, thi cốt không còn!

(*đọc truyện huyền huyễn xưa đến nay mới biết cụ thể phân cân thác cốt là chia gân nghiền xương:))

"Đi chết đi."

Lý Mị Nhi mắt độc ác, tay trái quắp lại, vung về phía cổ Lăng Vô Song. Lăng Vô Song nhẹ nhíu mày, cảm nhận được trận gió lạnh vù vù, lập tức thu tay về, hai tay xếp thành hình chữ 十, đỡ trước ngực, để Lý Mị Nhi đánh lên cánh tay mình, một tay phá tan công kích của nàng ta.

Lăng Vô Song phản ứng cực nhanh, chủy thủ trong tay nhẹ chuyển, vẽ ra một độ cong duyên dáng giữa không trung, từ góc độ rất là xảo quyệt, quơ tay liền chém về phía Lý Mị Nhi, chiêu thức nối tiếp, lưu loát như nước chảy mây bay!

"Đáng giận." Lý Mị Nhi mắng một tiếng, đột nhiên ngẩng đầu: "Nha ——”

Lý Mị Nhi phát ra một tiếng kêu to đầy quỷ dị, nhưng cũng không trì hoãn giây nào, dựa vào lực đạo đón đỡ của Lăng Vô Song, lập tức xoay tay lại, hai chân bên dưới nhẹ gập, thân người nhảy lên, tay trái quắp lại thoát ra huyền khí vàng sẫm bỗng hoá thành xương trắng, lúc ẩn lúc hiện, đánh về phía đỉnh đầu Lăng Vô Song, phân cân thác cốt!

Mọi người phía dưới xem đến trái tim sắp nhảy tới cổ họng, bị bàn tay kia đánh trúng, còn mạng được sao?

Lăng lão gia trán toát mồ hôi, đôi mắt nhìn chằm chằm bảo bối cục cưng trên đấu trường, tay vịn ghế dựa bị lão nắm đến thay hình đổi dạng. Nam Cung Diệp nhẹ cắn môi, cần chờ thêm chút nữa, nữ nhân này phải dạy dỗ, ăn thiệt một chút, mới biết ngoan ngoãn.

"Xuy ——"

Áp lực vô hình đánh tới từ trên đầu, Lăng Vô Song vẻ mặt hơi nghiêm trọng, chân trái giơ lên, lộn một vòng, cặp giầy bó trắng thuần dài tới đầu gối, đạp một chân lên ma trảo của Lý Mị Nhi, thân hình chợt lóe, đã không còn thấy bóng dáng, mà xuất hiện cách Lý Mị Nhi hơn một trượng.

Lý Mị Nhi tay xoay vài cái trên không, thân hình hai người nhanh chóng tách ra, đánh tay đôi mấy chiêu, chưa ai chiếm được thế thượng phong.

Lăng Vô Song nâng lên hai tay, tay trái đánh về trước, tay phải về sau, tay trái song song tay phải, lớn tiếng quát: "Tiềm Long Xuất Hải!"

"Ngao ô ——"

Từng đợt từng đợt huyền khí màu cam đậm chậm chạp tụ thành một dải lụa, giống như đầu rồng nhô ra khỏi biển, thổi quét về phía Lý Mị Nhi, chung quanh nổi lên gió lớn!

Lăng Thương trên khán đài không dám tin, hai mắt chợt trừng lớn, cả kinh nói: "Sao có thể!"
Bình Luận (0)
Comment