Lãnh Lăng Duệ méo miệng, không biết phải nói gì nữa đối với tiểu yêu hẵng còn nằm sấp nhìn hắn đầy đắc ý kia. Hắn trừng mắt nhìn bé một lúc lâu, cuối cùng tức giận nói : " có thế hôn loạn sao ? ngủ mau!! "
Tiểu yêu tinh mếu máo kêu một tiếng, sau đó xoay người nằm xuống, tỏ vẻ ngủ thực là ngoan. Không lâu sau, bé đã ôm chặt cánh tay Lãnh Lăng Duệ ,chìm vào mộng đẹp.
Lãnh Lăng Duệ liếc mắt, nhìn bé vừa ngủ vừa bĩu môi, lại nhìn cánh tay trái bị ôm của mình, nhìn trần nhà thở dài :cánh tay này ngày nào cũng bị ôm như vậy, sớm hay muộn cũng có ngày bị hỏng mất trong tay tiểu yêu tinh này mất !
Hắn nghĩ nghĩ rồi cẩn thận rút cánh tay ra, xoay người lại,đối mặt với tiểu yêu tinh. Bởi không có gì để ôm, Tiểu yêu tinh nhắm mắt, nhíu mày, vặn vẹo mấy cái. Lãnh Lăng Duệ thấy vậy, buồn cười cong khóe miệng, duỗi ra cánh tay dài, cẩn thận mà ôm tiểu yêu tinh vào lòng.
Tiểu yêu tinh chiếp chiếp miệng, mắt vẫn nhắm, hai móng vuốt sờ sờ, sờ xuống ngực Lãnh Lăng Duệ , xuyên qua nách, ôm lấy hắn, rồi bất động.
Đêm này là lần đầu tiên mà Lãnh Lăng Duệ ngủ hoàn toàn quay lưng lại với đèn, ấy vậy mà lại ngủ vô cùng yên ổn.
Sáng hôm sau, Lãnh Lăng Duệ mở mắt, nhìn Tiểu yêu tinh. Cả đêm qua bé đều ngủ rất an phận,rất ngoan. Lãnh Lăng Duệ vẫn ôm Tiểu yêu tinh, quay đầu, sau đó tắt đi đồng hồ báo thức khi mà nó còn chưa kịp vang.
Tiểu yêu tinh cảm giác được hắn đã tình, mơ màng mở nửa con mắt, ngây người một lúc, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, dán môi tới … »chu~~~~