Trong Lung Linh Tâm, một thiếu nữ khuôn mặt xấu xí đang ngồi giữa đại thảo nguyên, chống cằm nhìn lên tinh không u ám, vẻ mặt u sầu .
''Tiêu Thần ca ca, Nguyệt Nhi linh hồn tu vi sánh ngang với Hóa Thần cảnh Nhất trọng rồi nè, nhưng theo lão sư phụ của ca nói, ta còn rất lâu mới đạt đến tu vi gặp ngươi, Tiêu Thần ca ca à, ngươi biết Nguyệt Nhi nhớ ngươi không ?'''
''Nguyệt Nga, ngươi núp đi, Tiêu Thần sắp tiến vào đây rồi '' Đột nhiên, hư không vang vọng tiếng nói, là tiếng lão nhân.
''Tiêu Thần ca..ca...đến...đây ?'' Nguyệt Nga nguyên bản khuôn mặt u sầu nháy mắt thay thế biến thành kích động, lẩm bẩm nói.
''Nhanh núp, ngươi muốn cả đời không gặp hắn luôn chứ ?'' Lão Nhân thanh âm mang theo nầm đậm uy hiếp, nói .
''Vâng..ta..ta đi liền !!'' Nguyệt Nga hoa dung thất sắc, liền vội vàng trốn ra xa.
Một lúc sau.....
Một thân ảnh phi hành trên không trung Lung Linh Giới, thân ảnh nháy mắt xuyên toa hàng trăm tinh cầu, hướng đến tinh cầu lớn nhất phía trước mà đi.
Vài hơi thở sau, hắn đã tới bên trongi tầng khí quyển của tinh cầu trước mặt, tinh cầu này rất to lớn, trên tinh cầu chất đầy hàng vạn hàng tỷ bộ xương, bầu khí quyển nhuộm đỏ màu máu tươi, không khí tràn đầy sát ý nồng nặc , nhưng thiếu niên một chút cũng không có cảm giác không khỏe, trái lại thích thú hưởng thụ hít thở.
''Khà khà, lâu rồi chưa vào đây, không biết phụ thân thế nào rồi, còn thân thể của Nguyệt Nga nữa, không biết có thối rữa không ?''' Tiêu Thần nỉ non tự nói.
]
'' Đến rồi sẽ biết, ta không ức chế được cảm xúc lúc này nữa rồi, đi thôi !1'' Nói rồi Tiêu Thần tăng tốc bay xuống, trong giây lát, hắn đáp xuống mặt đất trải đầy xương, hai chân nhanh nhẹn bước lên cái cầu thang làm bằng xương của vị thần nào đấy.
Lúc trước khi còn là linh hồn, hắn bị uy áp của mấy bộ xương này làm cho chật vật, nhưng giờ linh hồn hắn do bị uy áp cường hóa nên giờ hắn một chút cũng không cảm giác không khỏe, khí định thân nhàn phi lên.
Không biết bay thời gian bao nhiêu lâu, cũng không biết đi được bao xa, một cái tòa cung điện làm bằng xương người vô cùng lớn xuất hiện ở trước mắt.
Ngẩn đầu lên nhìn tòa cung điện trước mắt, hắn lại thấy trên cửa điện có một tấm bảng to lớn.
Trên tấm bảng có khắc ba cái chữ màu đỏ kinh tâm động phách, linh Lung Điện !
Tiêu Thần dựa theo ký ức đi tới, hắn nhìn thấy chung quanh, từng dãy từng dãy khô lâu thủ vệ cao hơn trăm thước, mặc thiết giáp cầm vũ khí trong tay đứng ở hai bên, vẫn không nhúc nhích, trên người không có bất kỳ sinh cơ và dấu hiệu của vật còn sống nào, tựa hồ như chỉ là pho tượng hoặc là vật bài trí.
Cung điện thật sự quá lớn, giống như một con kiến nhỏ, Tiêu Thần từng bước một đi qua con đường hơn mười dặm, tiến vào trong đại điện nguy nga to lớn.
''Vụt !! Vụt!! Vụt !! ''
Ở trong nháy mắt khi Tiêu Thần bước vào, toàn bộ đế đèn trong đại điện sáng lên, một ngọn lửa cao mấy chục hừng hừng thiêu đốt trên đèn, phóng ra ánh sáng chói mắt. Tiêu Thần cũng không nhắm lại, tùy ý để ánh sáng chiếu vào.
Một lúc sau, khi đã quen ánh sáng trước mặt, hắn ngẩn đầu lên nhìn trước mặt, một thân ảnh, một khuôn mặt quen thuộc mà hắn luôn yêu thương , một cỗ hơi thở thân thiết khiến trái tim hắn nhứt nhối.
Là ai mà khiến Tiêu Thần cảm giác thân thiết nhu vậy ?? Theo ánh mắt của hắn nhìn sang, chỉ thấy trên đại điện ngồi trên vương tọa , là một người đàn ông có vẻ già , tóc trắng bay phiêu phiêu . Hắn ngồi ở trên vương tọa làm bằng xương Cửu Trảo Kim Long , khuôn mặt hòa ái nhìn hắn.
'' Phụ Thân !!!!!!!!!'' Tiêu Thần không khống chế được cảm xúc của mình, hắn kèm theo nước mắt hô lên, hai chân gia tốc đến cực hạn, thoáng cái...hắn đã nằm trong lòng phụ thân.
''Hảo Hảo, Thần Nhi của ta, cực khổ ngươi rồi, ta với sư phụ ngươi tung hoành cả đời, đến giờ cũng phải nhờ vào ngươi, ngươi bôn ba một mình thật khổ, ngươi chỉ là một đứa bé mà thôi, bằng tuổi ngươi, mấy đứa bé khác giờ đang vui sướng bên cha mẹ bằng hữu, mà ngươi thì phải giết giết suốt ngày !!'' Tiêu Chiến ôm chặt lấy Tiêu Thần, tự trách mình, nói.
''Thần Nhi không khổ, vì trả thù cho Phụ Thân và Sư Phụ, vì mơ ước đi tới đỉnh phong võ đạo của Thần Nhi, Thần Nhi không oán không hối !!''' Tiêu Thần lắc lắc đầu, nói.
'' Ngươi vào đây hẳn là muốn hồi phục thân thể nguyên vẹn cho Nguyệt Nga tiểu cô nương hả ?''' Tiêu Chiến đổi đề tài, nói.
Tiêu Thần dựa đầu vài ngực phụ thân, đặt đầu ngay tim phụ thân, cảm nhận tiếng tim độc của phụ thân, hắn từ nhỏ không có cha có mẹ, kiếp trước cũng thế, nên hắn rất mê luyến cảm giác này. Trong chốc lát, hắn đã ngủ.
''Thần nhi? hửm, ngủ rồi, đứa bé này thật là...''' Tiêu Chiến thấy con không trả lời, cùi đầu xuống nhìn, thấy hắn vẻ mặt vui sướng nằm ngủ trong ngực hắn, khóe miệng còn thấp thoáng nụ cười.
'' Thần Nhi, vi phụ thay mẹ ngươi xin lỗi ngươi, nàng đã không cho ngươi một gia đình tốt.''' Tiêu Chiến thở dài, sủng nịnh véo má Tiêu Thần, nỉ non nói.