Thiên Hương Bách Mị

Chương 209

Kỷ Đồng Chu chăm chú lắng nghe hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu được đại khái. Ba ngày trước, tấm bia linh khí bỗng nhiên biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa, các lưới linh khí bao phủ xung quanh cũng không còn. Những người phàm không biết ngọn nguồn của tấm bia linh khí nên chỉ coi đó là do thần hiển linh, vì thế nên số người đến xem tấm bia linh khí trong những ngày gần đây còn nhiều hơn trước.

Bước chân của hắn dừng lại trên mặt đất, trong đầu giống như có vô số tiếng sấm rền vang —— tấm bia linh khí biến mất, nàng đã trở lại rồi sao?!

Khương Lê Phi đã trở lại!

Kỷ Cảnh Ngô thấy hắn đột nhiên dừng lại ở đó, cũng không dám nhúc nhích nữa. Cậu không nhịn được mà ngẩng đầu lên lén nhìn một cái, nhưng lại hoảng sợ phát hiện vị sư tôn cho dù trời có long đất có lở cũng không thay đổi sắc mặt này hiện giờ mặt lại trắng bệch như tuyết, ánh mắt kỳ lạ, sáng kinh người.

“Sư tôn…” Cậu lẩm bẩm gọi một tiếng.

Lồ.ng ngực của Kỷ Đồng Chu phập phồng mấy lần, sau đó hắn đột nhiên khẽ động, bình tĩnh nói: “Đi thôi.”

Hắn không đợi Kỷ Cảnh Ngô trả lời mà tự mình xoay người bước nhanh rời đi trước.

Bốn trăm năm trôi qua, thành trấn của Nghiễm Sinh Hội ngày xưa đã được Vạn Tiên Hội tiếp quản, khu chợ vẫn nhộn nhịp, ngoài những dãy cửa hàng lớn, còn có rất nhiều gian hàng nhỏ. Giống như trước kia, họ vẫn bán những đồ vật hiếm thấy kỳ lạ và giả mạo những thứ đó là đồ Hải Ngoại để lừa những người không hiểu đến mua.

Kỷ Đồng Chu một lần nữa nhìn thấy trên gian hàng có treo những chiếc mặt nạ hung thần kỳ lạ, những ký ức sống động không thể kiểm soát theo đó mà ồ ạt dâng trào. Hắn nhớ rõ buổi chiều ngày hôm đó, cái ngày mà hắn gặp lại Khương Lê Phi sau năm năm, nàng liếc mắt một cái đã nhận ra mình, sau đó vui vẻ gọi tên hắn.

Vào giờ này khắc này, thiếu nữ xinh đẹp mặc đệ tử phục của Vô Nguyệt Đình kia dường như lại xuất hiện bên cạnh gian hàng, vẫy tay và mỉm cười với hắn.

Không phải thật…. Mắt Kỷ Đồng Chu nhìn thẳng đi ngang qua nàng mà không hề chớp mắt.

“Đồng Chu!” Lần này dường như có người đang gọi cái tên đã lâu chưa nghe thấy này, hai thiếu niên khí phách cao ngạo đang đi về phía hắn, chính là Diệp Diệp và Lôi Tu Viễn trong ký ức. Diệp Diệp đưa tay lên như muốn cho hắn một quyền, cười nói: “Tiểu tử giỏi! Đã cao như vậy rồi!”

Kỷ Đồng Chu không động dung chút nào, lẳng lặng đi xuyên qua thân ảnh của hai người nọ. Bước chân của hắn chậm rãi vững vàng, từng bước một giẫm lên mặt đất, tựa như đang giẫm lên mây. Bầu trời trong nháy mắt tối sầm, đèn lồng hai bên con phố chật hẹp đang nhảy múa trong gió, giống như hai chuỗi minh châu.

Trên vai nặng hơn, Diệp Diệp vỗ nhẹ hắn hai cái, vừa lúc uống rượu say mà khuyên hắn: “Ngày sau còn dài, với tư chất của ngươi, tương lai nhất định sẽ lập được thành tựu lớn. Hãy thư giãn đầu óc đi, đừng để ảo tưởng che khuất tầm mắt. Dù có thế nào đi chăng nữa, những người bằng hữu này cũng sẽ luôn ủng hộ ngươi.”

Đủ rồi.

Kỷ Đồng Chu đột nhiên dừng lại, nhắm chặt hai mắt.

Kỷ Cảnh Ngô thấy sư phụ từ khi tới đây vẻ mặt cùng hành vi rất khác xưa. Không biết tại sao, trong lòng cậu lại mơ hồ cảm thấy sợ hãi, rụt rè gọi hắn lần nữa: “Sư tôn?”

Lần này Kỷ Đồng Chu không trả lời cậu, hắn nhắm nghiền đôi mắt mà run rẩy kịch liệt. Qua rất lâu, hắn mới mỏi mệt mở mắt ra, trong mắt lại xuất hiện đầy tia máu, không nói một lời tiếp tục đi về phía trước.

Sau khi rẽ qua ba ngã tư, khách đi.ếm cao tầng quen thuộc hiện ra trong tầm mắt, màu sắc rực rỡ khoa trương, mái ngói đỏ tươi, vẫn có vô số yêu vật quanh quẩn trên đó như cũ. Hai con hổ yêu dữ tợn đang ngồi ngay ngắn canh giữ trước cửa, mọi người đến và đi một cách thản nhiên và không hề quan tâm đến chúng chút nào.

Kỷ Đồng Chu im lặng lan can ngũ sắc trong đại sảnh, hắn nhìn thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi như thần tiên quyến lữ đang tay trong tay mỉm cười đi đến, nhưng bọn họ làm như không nhìn thấy hắn mà bước ngang qua. Khi đó, trong lòng hắn không biết đã gào thét bao nhiêu lần, nhưng chẳng thể truyền đạt ra ngoài được.

Cũng chính tại nơi đây, hắn lần đầu tiên hôn một nữ nhân. Thời gian của hắn thật sự không còn nhiều nữa, phải làm sao mới có thể khiến nàng nhớ đến hắn đây?

Kỷ Đồng Chu bật cười mấy tiếng, Kỷ Cảnh Ngô hoảng sợ nhìn lồ.ng ngực hắn phập phồng kịch liệt mấy lần, hắn đột nhiên giơ tay đấm mạnh vào ngực, một búng máu đen từ miệng hắn phun ra trên mặt đất, rất nhanh lại hóa thành từng ngọn lửa nhỏ đen tuyền. Kỷ Đồng Chu dùng chân dập tắt đám lửa đen đó, đôi mắt sáng ngời kỳ lạ trở lại bình tĩnh như trước, hắn thấp giọng nói: “Không cần lo lắng.”

Nhất thời tức cảnh sinh tình mà thôi, trước đây hắn cũng đã từng rất cô đơn, bộc lộ cảm xúc của mình một cách vô vọng, cho dù không nhận được sự đáp lại nào. Thế nhưng tất cả những thứ đó đã qua rồi, đã là quá khứ từ lâu rồi.

Hắn yêu cầu hai gian phòng loại tốt và dặn dò Kỷ Cảnh Ngô: “Đi lên phòng đợi trước. Nếu con thấy chán thì cứ ra ngoài đi dạo, nhớ không được gây chuyện, phải trở lại trước khi trời tối.”

Kỷ Cảnh Ngô gật đầu vâng lời, đang định đi lên lầu, lại thấy hắn không có ý định đi cùng, vội vàng nói: “Sư tôn! Người đi đâu thế?”

Kỷ Đồng Chu bình tĩnh nói: “Yêu quái không chỉ ở một chỗ chờ con tới giết, ta trước tiên phải điều tra tung tích của nó. Con chỉ cần đợi ta ở khách đi.ếm là được, cho dù ta có không quay về thì cũng không được phép chạy loạn.”

Kỷ Cảnh Ngô hiếm khi mạnh dạn hỏi: “Sư tôn khi nào mới trở về?”

Kỷ Đồng Chu không kiên nhẫn nhíu mày, lạnh lùng nhìn cậu một cái khiến mặt của đứa nhỏ này đỏ lên, cúi đầu bất đắc dĩ nghịch thắt lưng, lẩm bẩm: “Đệ tử… Đệ tử chẳng qua chỉ là lo lắng… Mới vừa sư tôn còn hộc máu… Sau khi người đến nơi này dường như có chút khác lạ.”

Kỷ Đồng Chu không khỏi có chút ấm áp trong lòng khi tiểu thiếu niên vốn luôn nghịch ngợm này lại lo lắng cho hắn, nhưng bất chợt cậu lại nói thêm một câu: “Nếu sư tôn xảy ra chuyện gì, đệ tử, đệ tử nên làm sao đây? Việt Quốc của chúng ta cũng…”

Đúng vậy, Việt Quốc… Kỷ Đồng Chu nhìn ánh mắt non nớt của cậu, chẳng biết tại sao, trước mắt lại hiện ra ánh mắt của Hoàng huynh năm đó, còn có ánh mắt của Huyền Sơn Tử. Từ khi hắn hiểu chuyện tới nay, Việt Quốc vẫn là trách nhiệm của hắn, hắn cũng lấy đó làm mục tiêu tu hành của mình.

Có được quyền lực trên hàng vạn người, nhưng đồng thời hắn cũng phải gánh vác trách nhiệm nặng nề tựa núi trên lưng. Trước đây mục đích duy nhất của hắn là tiếp tục leo lên cao, giờ đây hắn đã có tất cả, nhưng một lời nói vô tình của một cậu bé nghịch ngợm đã gợi lại cho hắn vô số kỷ niệm.

Tất cả sự ấm áp mà hắn đã từ chối và khinh miệt lúc đầu đang cám dỗ hắn không ngừng.

Kỷ Đồng Chu lơ đãng một lát, không để ý đến Kỷ Cảnh Ngô nữa mà xoay người chậm rãi đi ra khỏi khách đ.iếm.

Một cánh tay bỗng nhiên khoác lên vai hắn, tiếng nói cười quen thuộc vang lên bên tai: “Đồng Chu, tối nay đi quán rượu bên kia uống một chút nhé? Không say không về!”

“Được.” Kỷ Đồng Chu theo bản năng trả lời, Diệp Diệp cười một tiếng thân thiện với hắn, đột nhiên sau đó lại hóa thành một ngọn hắc hỏa biến mất trước mặt hắn. Đầu óc Kỷ Đồng Chu choáng vàng, máu dâng lên trong lồ.ng ngực, muốn phun ra thứ đang khiến mình nghẹt thở kia.

Nhưng hắn đã ép mình nhịn xuống, rồi ngơ ngác nhìn về phía Đông Hải gợn sóng lăn tăn ở phía xa. Trên mặt biển có thiếu nữ mặc bạch y đang cưỡi gió rẽ sóng đi về phía mình, giờ nàng đang ở đâu trên Trung Thổ rộng lớn này? Còn chưa tới năm trăm năm, sao lại quay về sớm như thế? Vẫn có thể nhìn thấy nàng một lần chứ?

Hắc hỏa thiêu đốt hồn phách của hắn khiến hắn váng đầu hoa mắt và liên tục nhìn thấy ảo ảnh không ngừng.

“Ngươi mong muốn điều gì?” Một giọng nói hỏi trong bóng tối.

Kỷ Đồng Chu đột nhiên ném Kỳ Lân Cốt ra rồi vội vã rời đi. Hắn không nhớ mình đã bay bao lâu, cho đến khi đến một khu rừng núi ít người, nhưng tiếng cười nói vui vẻ năm xưa vẫn còn ở bên cạnh hắn, Khương Lê Phi vẫn luôn vẫy tay với hắn cách đó không xa, Diệp Diệp gọi hắn, Lôi Tu Viễn đang mỉm cười với hắn, còn Bách Lý tỷ muội đang cầm con rết tinh mà hắn sợ muốn chết nói chuyện ríu rít.

Đủ rồi.

Hắn đột nhiên hét lớn một tiếng, Huyền Hoa Hỏa trong cơ thể theo cơn giận mà tuôn ra. Chỉ trong nháy mắt, tất cả ảo ảnh hóa thành hư vô, trong chu vi mười dặm, khu rừng rậm đã bị hắc hỏa thiêu rụi một mảng lớn, tro bụi bay lượn trên bầu trời, gió thổi khiến ngọn lửa bùng lên và biến thế giới này thành hai màu đen trắng.

Hắn đã tự tay chôn vùi tất cả những gì có thể, hắn đã không còn là Kỷ Đồng Chu yếu ớt dễ dàng đau lòng năm đó nữa. Giang sơn nguy nga vô biên, quyết chiến thiên hạ vô song, thứ gì hắn cũng có cả rồi, vậy thì còn cần một trái tim có thể bị tổn thương làm gì nữa?

Thế nhưng Khương Lê Phi lại đột nhiên quay về vào thời điểm hắn không hề phòng bị, nàng là nhân quả lớn nhất của hắn, khiến Thao Thiết trong lòng hắn thức tỉnh, khiến hắn không thể kiềm chế mà chìm đắm trong quá khứ. Đây là đang hoài niệm sao? Vào thời điểm hắn có tất cả, hắn lại bắt đầu nhớ về khoảng thời gian tuổi trẻ không có gì cả.

Hoang đường, Kỷ Đồng Chu tự giễu mà cười. Hắn thu hồi Huyền Hoa Hỏa đang tàn phá khắp nơi lại rồi nhìn xung quanh một vòng, trong lòng đột nhiên có gì đó động đậy —— Chẳng lẽ đây là nơi gọi là Mạn Sơn sao?

Hắn nhảy lên Kỳ Lân Cốt, chậm rãi tìm kiếm vách đá có tảng đá khổng lồ kia. Nơi đó đã bị hắc hỏa của hắn thiêu sạch, thi thể của Chấn Vân Tử và tảng đá kia đều biến thành tro bụi. Bốn trăm năm sau, trên mặt đất bị thiêu cháy vẫn không có cỏ mọc, trên Mạn Sơn khắp nơi đều xanh tươi, nhưng chỉ có vách đá kia là đen thui, không có cỏ mọc, vô cùng nổi bật.

Hai chân Kỷ Đồng Chu giẫm lên mảnh đất khô cằn này, đột nhiên trước mắt hoa lên, trên vách đá dường như có một thiếu nữ bị Tù Long Tỏa trói lại, gió núi thổi tung chiếc váy trắng nhuốm máu của nàng, giống như một đóa hoa sơn trà yếu ớt.

Hắn lặng lẽ nhìn một lúc lâu, cho đến khi không còn nhìn thấy nàng nữ, và hắn cũng không thể nhìn rõ khuôn mặt của nàng. Hắn chưa từng quên dung nhan của nàng, thậm chí còn nhớ cả nốt ruồi nhỏ màu đỏ giấu ở lông mày trái của nàng, chỉ là muốn nhìn thấy nàng một lần nữa, nhưng không hiểu tại sao lại không thể nhìn rõ.

Thời gian lặng lẽ trôi qua nhanh chóng, màu xanh trong trẻo của Đông Hải có sóng gợn lăn tăn ở phía xa dần dần nhạt đi, thay vào đó là màu đỏ như máu. Những đám mây trắng khổng lồ che giấu mặt trời đang lặn dần, chúng được ánh hoàng hôn nhuộm đỏ như từng đốm lửa đang trôi dạt trên bầu trời, cảnh tượng này thật giống như năm đó hắn thả ra vô số ngọn lửa cuồng nộ ở Đông Hải, quét sạch bóng đêm và đốt cháy cả gió bên bờ biển.

Trước mắt Kỷ Đồng Chu có một đám sương mù nhàn nhạt ngưng tụ, hắn vốn dĩ không để ý lắm. Sau khi đến Đông Hải, tâm trạng thay đổi quá nhanh chóng khiến tâm ma sinh ra, tạo nên vô số ảo ảnh, nhưng hắn không còn quan tâm nữa. Thế mà, sương mù kia càng ngày càng dày đặc hơn, và trong nháy mắt đã chôn vùi bầu trời rực cháy.

Từng tiếng hát mờ ảo từ phía xa truyền đến, âm thanh réo rắt và du dương khiến người ta mê mẩn. Kỷ Đồng Chu giật mình, nhanh chóng nhận ra đây là hung thú Thận mà hắn đang cố gắng tìm kiếm.

Thận không có yêu khí, bình thường rất khó để tìm ra chỗ ẩn nấp của nó, chỉ khi gặp được tiên nhân có linh khí thâm hậu thì mới xuất hiện rồi phun ra sương mù khiến người ta gặp phải đủ loại ảo giác, và nhân lúc này nó sẽ hút lấy linh khí của người đó. Kỷ Đồng Chu vốn cho là phải tốn một khoảng thời gian dài mới có thể tìm được nó, không ngờ nó lại bất ngờ xuất hiện như thế.

Lúc nãy vì tâm sự phức tạp nên Kỷ Đồng Chu không kịp đề phòng mà hít vào rất nhiều sương mù, trong lòng biết không hay rồi, lập tức ngừng thở, Huyền Hoa Hỏa bao quanh cơ thể hắn, sau đó hắn nhảy lên Kỳ Lân Cốt muốn tạm thời rút lui đi.

Ai ngờ trong sương mù lại có bóng người, lại có thêm một bóng người nữa chầm chậm đi đến, hắn lập tức nhớ tới lần đầu tiên hắn gặp phải Thận cũng như thế, sau sương mù là ảo ảnh thiên biến vạn hóa, không thể lường được. Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một cảm giác kiêu ngạo, hắn không tin mình sẽ lại bị ảo cảnh mê muội một lần nữa.

Tới đi! Cứ cho hắn nhìn xem sẽ xuất hiện thứ gì!

Tiếng bước chân rất nhỏ dần dần đến gần, một bàn tay đẩy sương mù sang một bên, ẩn sau làn sương mù là bóng dáng của một nữ tử đang mặc bạch y, mảnh khảnh và duyên dáng, hắn mơ hồ nhìn thấy nhưng không thể nhìn rõ.

Một lát sau, nàng đột nhiên mở miệng: “Kỷ Đồng Chu, quả nhiên là ngươi.”

Lại là Khương Lê Phi sao? Kỷ Đồng Chu cười lạnh một tiếng, cứ như trò đùa của trẻ con vậy, một chút ngạc nhiên cũng không có.

Thế nhưng rất nhanh sau đó, bên cạnh nàng lại xuất hiện một bóng người khác, dáng người cao lớn vững chãi, Kỷ Đồng Chu cảm giác như bị sét đánh trúng giữa trời quang, ngơ ngác nhìn đường nét khuôn mặt của nam tử dần dần rõ ràng hơn. Hắn mặc một chiếc trường y màu đen hoa lệ, mặt mũi tuấn tú, vẻ mặt lạnh lùng và kiêu ngạo khó tả khiến người ta không dám đến gần, càng kỳ lạ hơn là hai bên đầu hắn có hai chiếc sừng đen nhánh thon dài.

Lôi Tu Viễn!
Bình Luận (0)
Comment