Thiên Hương Bách Mị

Chương 210

Kỷ Đồng Chu đứng thẳng người, ở trước mặt Lôi Tu Viễn, hắn luôn vô thức ưỡn ngực đứng thẳng.

Ngày xưa, người trên đời hắn không muốn thua nhất chính là Lôi Tu Viễn. Từ Thư Viện đến những năm tu hành trong môn phái đó, hắn quả thật chưa từng thua bao giờ, khi đó đối mặt với Lôi Tu Viễn, hắn vô cùng tự tin, không để tâm đến thứ gì khác. Sau đó Khương Lê Phi đi theo Lôi Tu Viễn, nhưng lòng kiêu hãnh không cho phép hắn làm ra việc nực cười hai nam tranh một nữ kia nên hắn do dự, đau khổ, và mỗi khi nhìn thấy Lôi Tu Viễn càng phải cao ngạo ngẩng đầu lên, tựa như hắn chưa từng thua vậy.

Bây giờ, những người đã từng là bằng hữu đã không còn ở nhân thế nữa, bản thân hắn cũng tóc bạc hoa râm, tâm tựa sắt đá, vậy mà trong ảo ảnh lại đột nhiên xuất hiện hình ảnh Lôi Tu Viễn giống hệt như trong trí nhớ của hắn. Kỷ Đồng Chu vẫn ngẩng đầu đứng thẳng, thói quen này vẫn còn đó mặc dù bốn trăm năm đã trôi qua.

Kỷ Đồng Chu bỗng nhiên cảm thấy mất hết hứng thú, hắn không muốn nhìn thấy Lôi Tu Viễn, Đến tận hôm nay, hắn vẫn không muốn nhìn thấy Lôi Tu Viễn ở cùng Khương Lê Phi, đó chính là bóng mờ lớn nhất của thuở thiếu thời.

Huyền Hoa Hỏa bỗng nhiên lan ra, giống như một đóa hoa màu đen khổng lồ đột nhiên nở rộ trên mặt đất, sương mù trong nháy mắt bị cuốn đi, nhưng hai thân ảnh kia vẫn chưa biến mất. Thay vào đó, bọn họ lần lượt bay lên, đứng yên trên không trung mà nhìn xuống hắn.

Thật phiền.

Hắc hỏa giương cao mấy trăm trượng, cắn nuốt cả ngọn Mạn Sơn, hắn không tin con Thận kia có thể trốn thoát. Ai ngờ, thanh âm của Khương Lê Phi ừ phía sau hắc hỏa truyền đến rõ ràng: “Thận đã bị ta giết rồi, những thứ này chẳng qua là sương mù còn sót lại chưa kịp tản đi mà thôi. Sao, mới bốn trăm năm không gặp mà ngươi đã chột dạ đến mức coi chúng ta là ảo ảnh rồi?”

Âm hồn bất tán*! Kỳ Lân Cốt đeo trên lưng Kỷ Đồng Chu đột nhiên bắn ra, cả người bay lên như tia chớp, vô số hỏa long màu đen uốn lượn xung quanh Kỳ Lân Cốt. Khúc xương thần thú màu đen với hình vòng cung duyên dáng dường như có sức mạnh của gió và sấm sét, từng tia sét lạnh lẽo chia cắt khung cảnh của khu rừng, sau đó từng ngọn hắc hỏa phun trào ra từ trong khe nứt, nóng rực không chịu nổi.

Hắn dùng kiếm đâm về phía Lôi Tu Viễn, vì quá bất ngờ nên Lôi Tu Viễn không để ý đến hắc hỏa trên Kỳ Lân Cốt, năm ngón tay mở ra hời hợt nắm lấy nó. Kỷ Đồng Chu hơi giật mình, lúc này Lôi Tu Viễn đã đá một cước vào ngực hắn khiến hắn rơi từ không trung xuống đất, phải lăn lộn mấy vòng mới có thể lấy lại thăng bằng.

“… Thật là một ngọn lửa lợi hại.” Lôi Tu Viễn cúi đầu nhìn tay mình, hắc hỏa dày đặc xuyên qua, đốt cháy lòng bàn tay của hắn, đau vô cùng. Trong lửa còn có thứ khiến người khác tâm phiền ý loạn, ác ý mà chui vào kỳ kinh bát mạch.

Tiên nhân tóc trắng bị hắn đá ra lại công kích một lần nữa, hắc hỏa đầy trời cũng theo đó mà bùng lên. Lôi Tu Viễn thấy hắc hỏa này khó đối phó nên dứt khoát ôm lấy Lê Phi rồi rút lui mấy dặm, nhưng ai ngờ người nọ lại đuổi theo gắt gao, như thể quyết tâm muốn phân thắng bại vậy.

Lôi Tu Viễn đột nhiên biến thành một tia kim quang, xuyên qua ngọn hắc hỏa mà không hề sợ hãi, với đòn tấn công nhanh như chớp, hắn tóm lấy cổ Kỷ Đồng Chu và ném hắn xuống đất một lần nữa. Tay áo bị hắc hỏa đốt cháy, hắn xé đi phân nửa trường y đang mặc, lộ ra cánh tay phải vốn phải hắc hỏa quấn lấy, dù tốc độ của hắn có nhanh như thế nào cũng không thể hoàn toàn tránh được ngọn hắc hỏa này.

Lê Phi cẩn thận cầm tay trái của hắn lên, rồi dùng Ngọc Tuyết Thuật để chữa lành vết thương do hắc hỏa gây ra. Nàng và Lôi Tu Viễn ra ngoài để tìm hung thú Thận, vừa mới giết một con thì không ngờ rằng ở vùng núi hoang vu này, nàng lại cảm nhận được dao động linh khí của Kỷ Đồng Chu.

Nàng lẳng lặng nhìn hắn, tiểu Vương gia đã từng trong sáng nhưng nóng nảy, hào phóng, và ngây ngô này hiện giờ đã trở thành một tiên nhân lạnh lùng với mái tóc bạc trắng. Hắn chỉ liếc nhìn nàng một lần rồi không nhìn lại nữa, lúc này hắn chỉ nhìn chằm chằm Lôi Tu Viễn với vẻ mặt kỳ lạ, một lát sau lại bật cười, mở miệng nói: “Sao thế, đây là ảo ảnh khiến ta thành một con chó bại trận sao? Ha ha! Ha ha ha! Lôi Tu Viễn, ngươi đừng trốn nữa, xuống đây tiếp tục!”

Lôi Tu Viễn lạnh nhạt nói: “Ngươi là ai?”

Vẻ mặt Kỷ Đồng Chu âm trầm, nghiêm nghị nói: “Giả vờ không nhận ra ta? Chỉ có ngươi mới có thể nghĩ ra chiêu hèn hạ như thế. Cho dù có là ảo cảnh thì ta cũng sẽ không bao giờ thua ngươi!”

Lôi Tu Viễn nhìn chằm chằm hắn một lúc, người này, gương mặt này, hắc hỏa này, vừa quen thuộc vừa xa lạ. Đáy lòng hắn có cái gì đó đang rục rịch, muốn đấu với hắn, chỉ có ánh mắt và giọng điệu khiêu khích này mới có thể khơi dậy được xung động này của hắn.

Lôi Tu Viễn chậm rãi đẩy Lê Phi ra, kim quang gặp hắc hỏa, nhanh chóng khó lường.

Lê Phi không ngăn cản cũng chẳng nói gì nữa. Năm đó, họ chuẩn bị rời Thư Viện để đến môi phái mới tu hành, từ đó trở đi, mỗi người một ngả, vì là bằng hữu nên không nỡ xa nhau. Nhờ Diệp Diệp thông minh linh hoạt nên đã nghĩ ra một cách để Lôi Tu Viễn cùng Kỷ Đồng Chu hẹn sáu năm sau đánh một trận trên đỉnh núi.

Vốn chỉ là một câu nói đùa, nhưng hai thiếu niên thích tranh nhau đến bể đầu chảy máu này lại coi là thật, khi viết thư cũng không quên nhắc tới ước hẹn đánh một trận này.

Không ngờ, sự chậm trễ này lại kéo dài tận bốn trăm năm. Những người bằng hữu cùng hứa hẹn kia đã không còn sống nữa, mà nàng cũng không còn là Khương Lê Phi năm đó, Lôi Tu Viễn cũng không còn là đệ tử tu hành thiên tài nữa, Kỷ Đồng Chu cũng không còn là tiểu Vương gia ngày xưa. Lời ước hẹn mấy trăm năm trước bỗng nhiên trở thành sự thật ở nơi cảnh còn người mấy này, người xem chỉ có một mình nàng, cảm giác thật khó diễn tả bằng lời.

Nàng nhìn Kỷ Đồng Chu lần lượt bị Lôi Tu Viễn ném đi rồi đứng dậy hết lần này đến lần khác, trên người hắn vết máu loang lổ, trên người Lôi Tu Viễn cũng đầy vết thương do hắc hỏa gây ra. Dạ Xoa đến và đi như gió vô cùng ác liệt dường như cũng không có biện pháp nào để đối phó với Huyền Hoa Hỏa, ngoại trừ việc chống cự. Nàng có thể tưởng tượng bốn trăm năm này Kỷ Đồng Chu sống thong thả như thế nào.

Diệp Diệp và Xướng Nguyệt, Tô Uyển và Đặng Khê Quang, Ca Lâm và Lục Ly… Các bằng hữu của nàng đã trực tiếp hoặc gián tiếp chết dưới tay người này, điều đáng buồn nhất là, người này cũng từng là bằng hữu tốt của họ.

Lê Phi vốn tưởng rằng khi mình nhìn thấy hắn sẽ giận không thể kiềm được, nhưng trong lòng nàng lại bình tĩnh đến lạ thường, bình tĩnh đến mức thờ ơ. Nàng cần gì phải hận hắn, người hận Kỷ Đồng Chu trên đời này thật ra là chính hắn, cho nên hắn mới dày vò mình thành ra như vậy, thực tế và ảo ảnh đã không còn phân biệt được nữa.

Với sự nhạy bén đối với linh khí của mình, nàng đã sớm phát hiện linh khí trong cơ thể hắn đang va chạm kỳ lạ và kịch liệt. Đây là dấu hiệu của kiếp số, hắn cũng không thể kéo dài được bao lâu nữa, thời gian không còn nhiều. Lôi Tu Viễn cũng nhận ra được dị trạng của hắn nên động tác không còn ác liệt như trước nữa mà dần dần chậm lại, như muốn rút lui.

Kỷ Đồng Chu lạnh lùng nói: “Còn chưa phân thắng bại! Ai cần ngươi nhường! Tới đây, tiếp tục!”

Lôi Tu Viễn bình tĩnh nói: “Đánh nhau với người sắp chết thật vô nghĩa, ngươi tốt nhất nên hít một hơi, nghĩ đến những tâm nguyện chưa thực hiện được thì hơn.”

Kỷ Đồng Chu cười lạnh: “… Ta vậy mà lại đi so đo với một ảo ảnh, nói cho cùng chỉ vì muốn làm đầu óc ta loạn thôi, không giết ngươi quả thật không khiến ta hả giận được!”

Lôi Tu Viễn không để ý đến hắn, chỉ ngẩng đầu nhìn sắc trời, rồi nói: “Trời gần sáng rồi, chúng ta đi thôi.”

Trời sáng? Kỷ Đồng Chu nhìn những đám mây nhuốm đỏ như lửa trên bầu trời, phản chiếu trong đôi mắt của hắn như máu. Thanh âm của Khương Lê Phi vang lên rất thấp: “Kỷ Đồng Chu, ngươi tự lo cho mình đi.”

Hắn theo bản năng nhìn nàng một lần, mọi thứ xung quanh đều vô cùng rõ ràng, chỉ có bóng dáng mảnh khảnh của nàng vẫn ẩn sau màn sương, làm thế nào cũng không nhìn thấy rõ. Khi nhìn thấy Lôi Tu Viễn ôm nàng trong lòng chuẩn bị rời đi, hắn lập tức bước tới ngăn cản, đưa Kỳ Lân Cốt ra trước ngực, lạnh nhạt nói: “Nếu đã đi ra rồi sao không công khai lộ hình dáng thật ra! Núp trong sương mù làm gì! Không phải muốn mê hoặc ta sao?!”

Sương mù? Lê Phi cúi đầu nhìn chính mình, xung quanh nàng chẳng có gì cả, Kỷ Đồng Chu bỗng nhiên chỉ sang một bên nói: “Quả nhiên là ảo cảnh, nơi đó lại có thêm một “nàng” nữa. Đúng rồi, nơi này là Mạn Sơn, nàng năm đó suýt chút nữa đã bị Chấn Vân Tử gi.ết chết ở đây, chẳng trách.”

Hắn nhìn chằm chằm thiếu nữa mặc bạch y bị Tù Long Tòa trói, đúng rồi, ngày đó hắn vì cứu nàng mà đã liều mạng lấy thân phận của một đệ tu hành nhỏ bé để đối mặt với một trưởng lão tiên nhân. Khi đó mây trên bầu trời cũng bị nhuộm đỏ rực, hắn ôm lấy nàng, giống như ôm lấy thứ còn quan trọng hơn cả sinh mạng của mình, cảm thấy như cho dù một khác sau có chết đi thì cũng rất đáng giá.

Bây giờ nghĩ lại chỉ còn cảm thấy buồn cười mà thôi.

Lê Phi trầm ngâm nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Kỷ Đồng Chu, thứ nhất, nơi này không phải Mạn Sơn. Tấm bia linh khí ta để lại năm đó có ghi Thanh Thành tiên nhân đã từ Mạn Sơn mới xuất phát đi Hải Ngoại nên từ sau đó Mạn Sơn đã bị Hải Phái phong ấn rồi, nơi này chẳng qua chỉ là một ngọn núi cằn cỗi cách xa Vạn Tiên Hội mà thôi. Thứ hai, trên người ta không có sương mù, nơi có sương mù là mắt của ngươi. Thứ ba, Thận đã bị ta giết rồi, nơi này không là ảo cảnh là cái gì khiến ngươi sinh ra ảo giác?”

“Nói nhảm.” Kỷ Đồng Chu cười hai tiếng. “Thôi, hôm nay tâm tình của ta không ổn định mới tranh cãi với các ngươi lâu như thế. Thật là hoang đường.”

Lê Phi nhẹ giọng nói: “Ngươi có biết kiếp số của ngươi tới rồi hay không. Ngươi giết Diệp Diệp và Xướng Nguyệt, giết Tô Uyển và Đặng Khê Quang, Lục Ly cũng bị Huyền Hoa Hỏa của ngươi làm trọng thương mà chết, Ca Lâm cũng vì ngươi mà đau khổ dằn vặt cả đời. Ngươi cũng biết mình làm ra chuyện gì, chẳng qua là không dám đối mặt mà thôi. Thế nhưng những chuyện đã từng xảy ra sẽ vẫn còn đó, ngươi có làm thế nào cũng không quên được đâu, tình kiếp chính là minh chứng rõ ràng nhất.”

Kỷ Đồng Chu chậm rãi mở miệng nói: “Cho dù nơi này có phải là ảo ảnh hay không thì vẻ mặt của nàng vẫn khiến người khác chán ghét như thế. Muốn cảnh cáo ta? Hay là muốn cảm hóa ta? Ta phải khóc lóc chảy nước mắt nước mũi nói ta đã hối hận rồi, ta đã làm sai rồi thì nàng mới vừa lòng sao?”

Hắn lắc đầu một cái, cười mỉa mai: “Cho dù có được làm lại thì ta vẫn sẽ quyết định như thế thôi, chẳng có thứ gì gọi là không dám đối mặt cả. Dù nó có là chuyện sai trái thì ta cũng sẽ không do dự, miễn là nó cần thiết.”

Lê Phi im lặng một lúc, đột nhiên nói: “Đã như vậy thì hiện tại ngươi có thể thấy rõ ta không?
Bình Luận (0)
Comment