Thiên Hương Bách Mị

Chương 211

Những đám mây như những đốm lửa che kín khắp bầu trời khiến váy trắng nàng đang mặc cũng theo đó mà bị nhuộm đỏ, nhưng thân hình và khuôn mặt của nàng dường như vẫn ẩn sau một màn sương mù, có làm thế nào cũng không thể nhìn rõ.

Kỷ Đồng Chu bỗng nhiên đưa tay ra muốn nắm lấy, nhưng lại giống như đang muốn bắt hoa trong gương hay mò trăng trong nước. Tay hắn rõ ràng sắp chạm vào nàng rồi nhưng tất cả những gì hắn cảm nhận được chỉ là cơn gió lạnh.

Thật sự là ảo ảnh sao? Trong lòng hắn có một cảm giác mất mát khó tả. Hắn đến tột cùng là mong được gặp nàng hay không muốn thấy nàng đây?

Lê Phi lặng lẽ lui về phía sau, lơ lửng trên không trung mà cúi đầu nhìn vị tiên nhân tóc trắng thất hồn lạc phách kia, như thể nhìn thấy thiếu niên vừa tỉnh dậy từ ảo ảnh kia, cũng buồn bã như thế, không thể tỉnh lại từ giấc mộng.

Hắn hét lên như một con thú bị thương: “Khương Lê Phi! Ở trong ảo ảnh mà nàng cũng định hành hạ ta sao?”

Đôi mắt của Lê Phi không biết vì nguyên nhân gì mà đã bị nước mắt dần dần làm mờ đi. Thân hình của hắn đã biến thành nhiều bóng người, có Diệp Diệp, có Bách Lý Xướng Nguyệt, cũng có Ca Lâm, bọn họ đều ở đây đang mỉm cười và vẫy tay với nàng.

Sau bốn trăm năm, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau, những bằng hữu cũ.

Nàng ngây người nhìn họ rồi thấp giọng nói: “Ngươi sẽ không bao giờ nhìn rõ ta bởi vì ngươi không dám đối mặt với ta. Ngươi càng muốn rũ bỏ quá khứ thì càng khó thoát khỏi nó. Ta sẽ không tranh cãi với ngươi về vấn đề ai đúng ai sai vì chuyện mình làm ra thì chính ngươi phải gánh lấy hậu quả. Vĩnh biệt, Kỷ Đồng Chu.”

Trời đã gần sáng, ánh nắng ban mai lạnh lẽo sẽ chôn vùi mọi thứ trong quá khứ, mọi vẻ đẹp và nỗi đau, sự ấm áp và lạnh lùng mà Trung Thổ đã cho nàng sẽ kết thúc tại nơi đây.

Kỷ Đồng Chu thấy bóng người của nàng và Lôi Tu Viễn dần dần đi xa liền không kiềm được mà đuổi theo. Không được đi! Hắn còn chưa nhìn rõ nàng mà! Đã bốn trăm năm rồi! Có thể cho hắn nhìn rõ dáng hình xinh đẹp kia một lần nữa được không? Đừng đi, đừng đi, cho dù có là ảo ảnh cũng được mà, sao không cho hắn được thỏa mãn một lần?

Cơ thể hắn như bị một ngọn núi nặng đè lên, không thở được, sau bao cố gắng cuối cùng hắn cũng bắt được vạt áo màu trắng của nàng. Sương mù bỗng nhiên tản ra, để lộ thiếu nữ mặc đệ tử phục màu trắng của Vô Nguyệt Đình với mái tóc dài đen nhánh cùng cây trâm có đóa hoa phù dung đỏ.

Nàng quay người lại nhìn hắn như bị giật mình, sau đó mỉm cười gọi hắn: “Kỷ Đồng Chu, ngươi sao thế?”

Dứt lời, nàng đã xoay người muốn rời đi.

Một khắc sau, thân thể nàng đột nhiên biến thành hàng ngàn hàng vạn con bướm trắng, vỗ cánh bay tán loạn trước mặt hắn. Kỷ Đồng Chu đột nhiên ngẩn ra, nhưng hắn lại cảm giác được đàn bướm khắp nơi trên bầu trời kia đều biến thành Khương Lê Phi. “Các nàng” đều đang nhìn hắn và mỗi một Khương Lê Phi đều ẩn sau một màn sương, hắn nhìn không rõ và cũng sẽ không bao giờ nhìn thấy rõ.

Kỷ Đồng Chu hét lên, Huyền Hoa Hỏa quanh thân cuồng nộ dâng lên nuốt chửng tất cả những con bướm kia. Trong phút chốc, tất cả ảo ảnh kỳ dị đều biến mất, trước mặt hắn không có gì cả, chỉ có đám mây như những lửa vô tận và chúng đã bất tri bất giác nhuộm đỏ toàn bộ khung cảnh trong tầm mắt.

Không có Khương Lê Phi, cũng không có Lôi Tu Viễn. Hắc hỏa của hắn lặng lẽ nhảy múa xung quanh, tiếng gió và tiếng sóng cô đơn cuốn trôi hồn phách gần như sụp đổ của hắn.

Có thật là tất cả chỉ là ảo ảnh không? Hắn đã ra ngoài rồi? Hay vẫn bị mắc kẹt bên trong?

Kỷ Đồng Chu ngơ ngác đứng đó, đột nhiên có người vỗ mạnh vào vai hắn khiến hắn giật mình suýt chút nữa nhảy dựng lên. Đến khi xoay người lại thì thấy bóng dáng Diệp Diệp thấp thoáng bên trong hắc hỏa, trên mặt mang theo nụ cười sảng khoái: “Chỉ là ảo ảnh mà thôi, cứ coi là nằm mơ một giấc đi. Đồng Chu, mau tỉnh lại.”

Diệp Diệp? Kỷ Đồng Chu bối rối nhìn hắn, hắc hỏa dần dần rút đi. Sau lưng hắn là trời xanh mây trắng của Đông Hải xinh đẹp, ngọn lửa vừa được đốt lên đang cháy rực rỡ, Lôi Tu Viễn đang cạy mở vỏ sò và trai rồi đặt chúng vào lửa nướng cẩn thận; Bách Lý Ca Lâm xắn tay áo và váy lên đang muốn xuống biển tiếp tục mò cá; Lục Ly đang ở phía xa xa lau chùi cần câu; Bách Lý Xướng Nguyệt đang nghịch cát một mình…

Dường như thiếu mất ai đó, nhưng hắn không thể nhớ được.

“Tới đây.” Diệp Diệp hướng về phía hắn đưa tay ra. “Đừng ngẩn người ra nữa, chuyến thực tập ở Đông Hải còn chưa kết thúc đâu!”

Kỷ Đồng Chu do dự đang muốn đi qua, thế nhưng sau lưng lại có thứ gì đó đang giữ hắn lại. Thế mà là Kỷ Cảnh Ngô, trong mắt đứa nhỏ này ngấn lệ, ngập ngừng nói: “Nếu sư tôn xảy ra chuyện gì thì chúng ta phải làm thế nào đây? Việt Quốc phải làm thế nào đây?”

Trong lòng hắn lại thêm một lần kinh ngạc. Trước mắt đột nhiên hoa lên, tất cả bóng người mờ ảo kia đều biến mất, chỉ còn lại mình hắn đang đứng ngây ngẩn một mình trên vách đá khô cằn của Mạn Sơn, ngơ ngác nhìn những đám mây như lửa trải dài ngàn dặm kia.

Là mộng? Là ảo ảnh? Hắn ngẩn ngơ ngơ nhìn ánh hoàng hôn* xinh đẹp chưa từng thay đổi, đầu óc quay cuồng.

*trên thực tế là mới buổi sáng thôi, nhưng vì Kỷ Đồng Chu còn đang bị kẹt trong tưởng tượng của mình nên mới nhìn thấy hoàng hôn.

“Nên đi rồi.” Lôi Tu Viễn ngẩng đầu nhìn sắc trời. Mặt trời vừa ló dạng, tiên nhân Hải phái đi tuần tra chỉ sợ sẽ ngày càng nhiều hơn, một khi đã bị phát hiện thì khó có thể chạy trốn mà không để lại dấu vết gì.

Lê Phi im lặng nhìn Kỷ Đồng Chu đang sững sờ ở phía dưới. Hắn không nhúc nhích nữa, chỉ đứng đó như một pho tượng, ngọn hắc hỏa trên người lúc đậm lúc nhạt.

Không biết qua bao lâu, hắn bỗng nhiên bước về phía trước, không ngự kiếm cũng không đằng vân, giống như một cái xác biết đi mà yên lặng rời khỏi. Bất cứ nơi nào hắn đi qua, mặt đất đều phủ đầy vết tích do ngọn lửa đen đốt cháy để lại.

Lôi Tu Viễn nói: “Linh khí trong cơ thể người này đã va chạm đến mức làm kỳ kinh bát mạch bị tổn thương. Hiện giờ trong người hắn nhất định đang tràn đầy ảo ảnh, không cách nào khống chế được bản thân. Nàng có thể buông bỏ mọi hận thù với hắn được rồi, hắn chỉ còn sống được vài ngày nữa thôi.”

Lê Phi lắc đầu, bỗng nhiên nói nhỏ: “Chàng… không có ấn tượng gì với hắn sao?”

Lôi Tu Viễn nheo mắt nhìn Đông Hải gợn sóng phía xa, thấp giọng nói: “Ta có ấn tượng thì thế nào, nhưng không có ấn tượng thì sao? Hắn đã là người của quá khứ, mà chúng ta đang sống ở hiện tại.”

Lê Phi chợt mỉm cười, có lẽ chàng ấy nói đúng. Tất cả mọi chuyện đã qua đều là quá khứ rồi, người chết cũng như ngọn đèn bị tắt, số phận lại tựa như đêm tối không thể đoán được, quên đi có lẽ là tốt nhất. Nghĩ đến đây, nàng lại có chút hâm mộ Lôi Tu Viễn đã mất đi ký ức.

“Quay về thôi.”

Nàng nắm lấy cánh tay của Lôi Tu Viễn, rồi xoay người bay về phía khách đi.ếm nhỏ. Nơi đó còn có rất nhiều người tò mò và khao khát được đến Hải Ngoại, nàng cần suy một chút, sau khi đến Hải Ngoại rồi thì nên sắp xếp hành trình như thế nào, nên đi đâu đầu tiên? Hồ Gia Bình muốn tìm Dị Hỏa đúc lại Lệ Phong, còn Xung Di sư phụ cùng Nghĩm Vi chân nhân thì muốn khám phá Hải Ngoại, tiếp theo đây có lẽ sẽ có những khung cảnh và những cuộc gặp gỡ mới.

Hãy để nỗi nhớ và sự tiếc nuối ở lại Trung Thổ, nơi này vĩnh viễn sẽ là nơi những giấc mộng cũ của nàng dừng chân.

Kỷ Cảnh Ngô ở trong khách đi.ếm đợi hai ngày, sư tôn nói ra ngoài đi tìm tung tích của hung thú nhưng vẫn bặt vô âm tín, nếu nói trong lòng cậu không lo lắng thì không thể nào. Trong những năm đi theo Kỷ Đồng Chu này, cậu chưa từng thấy hắn có cảm xúc thăng trầm mãnh liệt nào, vậy mà sau khi đến Đông Hải, sư tôn lại trở nên rất kỳ lạ, thậm chí còn nôn ra máu.

Nếu sư tôn xảy ra chuyện gì….

Cậu không dám nghĩ đến, thật ra là sợ phải nghĩ đến. Tuy nói cậu là một đệ tử tu hành, nhưng trên thực tế lại không khác gì một người phàm cả, bởi vì cậu giống như những người trong Hoàng tộc kia mà nhu nhược phụ thuộc vào Kỷ Đồng Chu. Một khi cây đại thụ che trời này ngã xuống thì những dây leo bám vào cũng sẽ không sống được nữa, không có ngoại lệ nào cả.

Vào đêm khuya của ngày thứ ba, Kỷ Đồng Chu mới trở về. Kỷ Cảnh Ngô đang ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được bỗng nhiên nghe tiếng cửa phòng bên cạnh mở ra, cậu nhảy dựng lên và chạy ra ngoài như một con thỏ, đẩy cửa ra thì quả nhiên nhìn thấy bóng người của Kỷ Đồng Chu.

Cậu không đè nén được kích động mà vội vàng gọi: “Sư tôn! Người cuối cùng cũng trở lại rồi!”

Kỷ Đồng Chu liếc cậu một cái, ánh mắt xa lạ lạnh nhạt, giống như chưa từng quen biết cậu vậy. Trong lòng Kỷ Cảnh Ngô vô cớ hoảng sợ, thấp giọng gọi hắn: “Sư tôn?”

Lại là ánh mắt này, vì sợ hãi mà đều dồn ép tất cả hy vọng cho hắn, đúng là lòng tham không đáy.

Hắn trước đây đã từng có ánh mắt này. Khi đó, Huyền Sơn Tử cũng là mỗi ngày đều bị người khác nhìn như vậy sao?

Trong lòng Kỷ Đồng Chu chán ghét, lạnh lùng nói: “Đừng nhìn ta nữa! Quay về đi!”

Dứt lời, hắn đóng sầm cửa lại và nhốt Kỷ Cảnh Ngô đang thấp thỏm bất an ở bên ngoài.

Hắn không hề biết mình đã trở về bằng cách nào, thân thể nặng nề đến mức không thể cử động được nữa, nhưng hồn phách lại nhẹ đến mức có thể bay đi bất cứ lúc nào. Ngoài cửa sổ vẫn là bầu trời đỏ tựa máu như cũ, gió đen kịt, còn tro bụi bay thì khắp bầu trời. Nơi này không có một bóng người nào, chỉ còn hắn, chỉ có một mình hắn.

Cả đời hắn dường như chưa từng thật sự được hạnh phúc. Những thứ như giang sơn rộng lớn và tranh đấu quyết liệt của thiên hạ đã từng khiến hắn hưng phấn mỗi ngày nhưng giờ đây lại trở thành một gánh nặng.

Không biết vì lý do gì, hắn đột nhiên nhớ tới Khương Lê Phi. Rất lâu trước kia, nàng đã tức giận chỉ trích hắn duy ngã độc tôn, chỉ làm theo ý muốn của mình. Đúng là như vậy đấy! Có gì sai khi truy cầu những thứ khiến mình cảm thấy thoải mái? Nhưng cho dù có truy cầu đến đâu hắn vẫn chưa bao giờ thấy cảm thấy vui vẻ.

Bên tai ù đi, Kỷ Đồng Chu liền vùi đầu vào nước lạnh, những thứ ồn ào khiến hắn đau đầu như búa bổ cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Không biết qua bao lâu, lồ.ng ngực căng thẳng đến sắp nổ tung, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt tái nhợt đầy những giọt nước phản chiếu trong tấm gương đồng. Kỷ Đồng Chu kinh ngạc nhìn chằm chằm chính mình trong gương, hắn không nhớ đã bao nhiêu năm rồi hắn không nhìn kỹ chính mình, hóa ra mặt mũi của hắn hiện giờ trông như thế này?

Đến cả chính mình còn không thể nhận ra bản thân nữa, thiếu niên từng tràn đầy hy vọng và ước mơ đã đi đâu mất rồi?

Bóng người dần dần ngưng tụ như làn khói, bóng dáng Diệp Diệp và Lôi Tu Viễn đột nhiên xuất hiện trong gương, một người khoanh tay cười nhìn hắn, người còn lại tiến tới đấm hắn một quyền, cười nói: “Chúng ta đã đợi ngươi hơn nửa giờ rồi đó! Còn không mau đi xuống? Mọi người đều đang chờ ngươi đấy! Không phải đã nói cho chúng ta xem dáng vẻ anh hào Tinh Chính Quán ngàn chén không say của ngươi sao?”

Kỷ Đồng Chu nhắm chặt mắt lại, tất cả những hư vọng này khiến hắn mệt mỏi không thể chịu nổi nữa. Đến khi nào mới có thể thoát khỏi? Ai có thể đưa hắn ra ngoài?

Một cục giấy nhỏ đập mạnh vào đầu hắn, Kỷ Đồng Chu đột nhiên cử động, mở mắt ra. Ngọn đèn dầu trước mắt hắn đang đung đưa, hắn thật sự đã ngủ quên trong nhà ăn ở phía Bắc của Thư Viện, tích dịch nữ yêu ở phía xa nhìn hắn mỉm cười, Lôi Tu Viễn, Khương Lê Phi, Bách Lý Ca Lâm, tất cả đều ở đây, đều ngồi xung quanh hắn mà buồn cười nhìn hắn.

“Ta bảo ngươi chép sách, vậy mà ngươi lại nằm ở đây ngủ!” Hồ Gia Bình đứng phía sau dùng đốt ngón tay cốc mạnh vào đầu hắn, khiến hắn rên lên một tiếng.

“Tỉnh chưa?” Hồ Gia Bình mỉm cười trừng mắt nhìn anh. “Nằm mơ mà cũng khóc, còn kêu la như có người sắp chết tới nơi. Ngươi đây là muốn dọa người khác sao?”

Nằm mơ? Kỷ Đồng Chu ngơ ngác nhìn bốn phía, ngọn đèn dầu đung đưa, hòn đảo nổi phủ đầy tuyết, chẳng lẽ hắn vừa rồi chỉ là nằm mơ trong giờ nghỉ trưa ở Thư Viện sao?

“Đồng Chu!” Diệp Diệp cùng những người khác vừa tu hành xong nên mồ hôi đầm đìa, tới đây để dùng cơm, lên tiếng chào hỏi: “Đồng Chu, chép sách xong chưa?”

Đúng rồi, hắn phải chép sách… Trong lòng Kỷ Đồng Chu hoang mang, đưa tay đè trang giấy đang bay trước mặt xuống, rất nhanh sau đó, hắn lại bật cười.

Hóa ra, đây chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi, hắn vẫn còn ở Thư Viện làm tu hành đệ tử, các bằng hữu đều còn ở đây. Hắn theo bản năng nhìn về phía Khương Lê Phi, quanh thân nàng vẫn bị sương mù bao phủ, không thể nhìn rõ dung mạo.

Kỷ Đồng Chu ngẩn ra, nhưng rất nhanh sau đó hắn lại cười lên, cứ cười đến nước mắt đều chảy ra.

Một đời một giấc mộng, một đời một giấc mộng của hắn, đến cuối cùng nơi hắn muốn trở lại nhất hóa ra lại chính là nơi này. Hắn thật sự đã trông đợi tất cả chỉ là một giấc mộng vào giờ nghỉ trưa.

Kỷ Đồng Chu cười lớn, nhưng tiếng cười rất nhanh đã ngừng lại, sau đó không còn âm thanh nào nữa.

Kỷ Cảnh Ngô ở bên ngoài gõ cửa rất nhiều lần, nhưng bên trong vẫn không có bất kỳ tiếng động nào. Trong lòng cậu sợ hãi đến mức không nhịn được đá cửa phòng ra, chỉ thấy cửa sổ đang mở toang, ánh trăng ảm đảm chiếu vào gối nệm màu xanh, ngoài ra không có bóng người nào cả.

“Sư tôn?” Kỷ Cảnh Ngô gọi một tiếng.

Không ai trả lời cậu, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo lặng lẽ phản chiếu trong mắt của thiếu niên.

- HOÀN QUYỂN 3-
Bình Luận (0)
Comment