Thiên Hương Bách Mị

Chương 27

Một lát sau, tiếng gió gào thét, một nam tử áo trắng ngự kiếm đứng trên đất trống, mày thanh mục tú, khuôn mặt tuấn mỹ, đúng là Mặc Ngôn Phàm rồi. Trên mặt luôn luôn không có biểu cảm của hắn lúc này mày nhíu lại, dường như có phiền muộn gì đó.

Một lúc sau, kim quang chợt lóe lên, lại có một người dừng trên đất trống, đúng là Lâm Du. Nàng tháo dải lụa choàng ngũ sắc trên vai lại, cười tủm tỉm nhìn Mặc Ngôn Phàm, mở miệng nói: “Mặc thiếu hiệp, để ngươi chờ lâu rồi.”

Mặc Ngôn Phàm lạnh nhạt nói: “Lâm tiên sinh, không biết đêm khuya để lại thư cho ta, không biết vì lí do gì?”

Lâm Du cười nói: “Ta có chút chuyện riêng muốn hỏi thiếu hiệp một chút, ban ngày nhiều người lắm miệng, chỉ sợ sẽ bị bắt gặp.”

Mặc Ngôn Phàm nói: “Nếu đã sợ bị bắt gặp, thì tốt nhất là không nên nói. Đêm đã khuya, Lâm tiên sinh tuy là trưởng bối, nhưng cô nam quả nữ lén lút gặp gỡ cuối cùng vẫn ảnh hưởng đến thanh danh của ngài, vẫn là mời ngài nên sớm trở về đi.”

Lâm Du ha hả cười rộ lên: “Thiếu hiệp quả nhiên như lời đồn bên ngoài lãnh tâm lãnh tình, đối với nữ tử không hề để tâm gì, quả nhiên là chính nhân quân tử, thật làm người khác khâm phục.”

Mặc Ngôn Phàm thấy nàng không có ý định rời đi, cũng chỉ đành chắp tay yên lặng đứng một bên.

“Ta nghe nói đệ tử môn hạ của ba vị Huyền Môn trưởng lão ở Tinh Chính Quán tu hành tiên pháp tuyệt tình đoạn dục, nhưng tiên lộ lâu dài, lẻ loi một mình cũng thật tịch mịch, hiện tại ta đang có một mối nhân duyên tốt đẹp muốn nói cho thiếu hiệp nghe. Ta có một vị sư điệt, dung mạo đoan chính thanh nhã, phẩm hạnh thanh tao nhã nhặn, mấy tháng trước thiếu hiệp từng gặp mặt một lần, khó quên như vậy, nếu thiếu hiệp nếu như không chê thì….”

“Lâm tiên sinh, xin người ăn nói cẩn thận.” Mặc Ngôn Phàm thản nhiên ngắt lời nàng. “Ta từ nhỏ đã đi theo sư phụ tu hành, sư môn giới luật tuyệt tình đoạn dục, tuyệt đối sẽ không xuy xét chuyện nhân duyên. Đa tạ ý tốt của tiên sinh, thứ lỗi ta khó có thể làm theo.”

Lâm Du mỉm cười: “Thiếu hiệp hà tất từ chối như thế, ta sớm nghe nói, nửa năm trước thiếu hiệp từng qua lại với yêu nữ Đông Hải Vạn Tiên Hội, cũng có người nhìn thấy hai người các ngươi tr/ần tru/ồng lộ thể lời nói cử chỉ thân mật...... Tuyệt tình đoạn dục mà ngươi nói, từ đâu mà đến thế?”

Sắc mặt Mặc Ngôn Phàm chợt thay đổi, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, thật lâu sau, bỗng nhiên run giọng nói: “Nàng, nàng là......”

Lâm Du cười nói: “Ta là Hỏa Liên Quán Lâm Du, thiếu hiệp hồ đồ rồi sao? Đành vậy, đêm đã khuya, ta không quấy rầy nhã hứng ngắm trăng của thiếu hiệp nữa, cáo từ.”

Nàng nói đến là đến, nói đi là đi, dải lụa ngũ sắc giống như cánh nâng nàng lên, trong nháy mắt liền bay xa. Mặc Ngôn Phàm đứng tại chỗ, thần sắc kinh hãi, nhưng lại giống như cái tượng gỗ.

Hai người này là có chuyện gì vậy? Lê Phi hoàn toàn không thể hiểu được tình hình, có vẻ như không giống chuyện của Hồ Gia Bình? Tại sao vừa nói muốn giới thiệu nhân duyên, một lúc sau liền đi rồi?

Bỗng nhiên, tờ giấy trong tay áo Lôi Tu Viễn giống như vật sống bắt đầu nhúc nhích, phần phật bay ra tay áo của hắn, Lê Phi lắp bắp kinh hãi, vội vàng đưa tay bắt lại, Lôi Tu Viễn không ngại mà đột nhiên gắt gao cầm tay nàng, vô thanh vô tức nhìn nàng lắc đầu.

Nếu cứ mặc kệ, sẽ lại trúng yểm thuật!

Lê Phi kinh sợ mà nhìn tờ giấy kia hóa thành con bướm nhẹ nhàng bay lên, bay vòn quanh hai người một vòng. Nàng dốc lực ngăn cản chính mình nhìn chữ trên giấy, nhưng bên tai lại truyền đến từng đợt tiếng hát, đã du dương, lại còn da diết, khiến người lòng say thần mê. Xung quanh đất đầy băng lạnh, đồng cỏ hoang khô trên mặt đất trong nháy mắt biến thành tiên cảnh nở đầy hoa tươi, nàng không thể cầm lòng mà đi về phía trước, giữa chừng đột nhiên linh quang trong lòng vừa động, nàng há mồm hung hăng cắn lưỡi một cái, lưỡi đau nhức, ảo cảnh yểm thuật biến mất. Lôi Tu Viễn đã bị yểm thuật khống chế, lũng thững mà đi đến bờ vực.

Lê Phi gắt gao giữ hắn lại, đứa nhỏ này trông gầy yếu, nhưng lại rất mạnh. Nàng dùng hết sức mình cũng giữ không được, ngược lại còn bị hắn lảo đảo kéo về phía trước.

Dưới tình thế cấp bách, nàng dồn hết sức mạnh đánh vào đầu hắn, ai ngờ lần này mặc kệ nàng đánh như thế nào, cũng giống như chưa có gì xảy ra, Lôi Tu Viễn cố chấp mà trầm mặc đi về phía bờ vực. Lê Phi rốt cuộc bất chấp cái gì mà không được lên tiếng, bóp cổ hắn một chân đá trúng đầu gối hắn, tay phải dùng sức đẩy, hắn liền ngã xuống, nàng xoay người ngồi trên người hắn, ra sức đè vai của hắn, vội la lên: “Lôi Tu Viễn! Mau tỉnh lại!”

Hai người trong bụi cây ồn ào một hồi, cuối cùng cũng kinh động đến Mặc Ngôn Phàm một bên tâm sự đang hỗn loạn, vội vàng bước lên nhìn xem, liền thấy hai đứa nhỏ trên mặt đất, đứa con trai trên quần áo vết máu loang lổ, trên người đứa con gái đều là băng tuyết, nước, và bùn, trên đỉnh đầu hai người có một mảnh giấy không cần gió vẫn động đậy như con bướm nhẹ nhàng bay mùa vờn quanh.

Hắn lập tức đưa hai ngón tay nhẹ nhàng vẫy một cái, tờ giấy không tự chủ được bay vào tay hắn. Mới vừa đến tay, hắn không khỏi “A” một tiếng, trên mặt giấy này có Tự Linh Yểm Thuật của Tinh Chính Quán? Đang muốn mở tờ giấy ra cẩn thận xem xét, bỗng nhiên tờ giấy kia tự bốc hỏa cháy rụi, trong nháy mắt, tờ giấy đã bị thiêu thành tro tàn.

Đây là......? Mặc Ngôn Phàm nhíu mày.

Đứa con trai bắt đầu kịch liệt ho khan, sau một lúc lâu, mới thở hổn hển, hữu khí vô lực* mà mở miệng: “...... Nặng quá, đi xuống.”

*hữu khí vô lực: có khí nhưng không có lực

Mặc Ngôn Phàm tiến lên nhẹ nhàng kéo hắn, trong lòng kinh nghi bất định*, sau một hồi suy nghĩ, hỏi: “Nửa đêm, hai người các ngươi tại sao xuất hiện ở đây?”

*kinh nghi bất định: ngạc nhiên nghi ngờ

Lê Phi vội la lên: “Tiên sinh! Tờ giấy kia! Có người muốn giết hắn!”

Mặc Ngôn Phàm nhàn nhạt nói: “Trả lời câu hỏi của ta trước đã.”

“Ta nghe thấy......” Lê Phi vừa mới nói ba chữ, đã bị Lôi Tu Viễn cắt ngang.

“Ta và Phi Phi thấy đêm nay trăng thật tròn, liền cùng nhau ở trong sân ngắm trăng.” Lôi Tu Viễn hơi thẹn thùng mà nói. “Kết quả bỗng nhiên gặp một con bướm lớn màu trắng bay tới, chuyện sau đó...... Ta cũng không biết.”

Hắn lại nói dối sao? Lê Phi lần này dứt khoát không giải thích, xem hắn rốt cuộc muốn làm cái gì.

Con bướm lớn màu trắng? Là nói tờ giấy Tự Linh Yểm Thuật kia sao? Loại đồ vật này tại sao lại xuất hiện ở Thư Viện? Huống chi Tự Linh Yểm Thuật là độc môn tiên pháp của Tinh Chính Quán, Tinh Chính Quán và Thư Viện cũng không có mâu thuẫn gì, cũng tuyệt đối không thể có người có thể làm ra loại chuyện này. Thư Viện có địa vị đặc thù lại cách biệt, cho dù là tiên gia môn phái lớn mạnh như thế nào, chỉ cần ra tay với Thư Viện, tất nhiên phải đưa đến trước chúng tiên gia mà trừng phạt. Loại chuyện giết địch một ngàn lại tự tổn hại một vạn này không có ai muốn làm.

Là hai đứa nhỏ này nói dối sao? Mặc Ngôn Phàm lẳng lặng đánh giá hai đứa nhỏ trước mặt, đứa con trai gầy yếu thanh tú, vẻ mặt thành thật bộ dạng đơn thuần, đứa con gái vẻ mặt lo lắng bất lực —— cô gái này là đệ tử linh căn chỉ có một thuộc tính Thổ?

Thuộc tính linh căn chỉ có một Thổ ngàn năm khó gặp, sau khi kiểm tra thuộc tính linh căn, chuyện này đã sớm truyền khắp các đại tiên gia môn phái. Tuy rằng giờ phút này Thư Viện rất bình lặng, nhưng bên ngoài sóng ngầm mãnh liệt, môn phái nào lại không muốn đem thiên phú như vậy nhét vào môn hạ của mình? Hơn nữa đứa con trai này cũng là linh căn chỉ có một thuộc tính Kim, cực kì quý giá, chẳng lẽ là trưởng lão trong phái mình chờ không được tân đệ tử tuyển chọn một năm sau, phá vỡ giới luật Thư Viện, lặng lẽ xuống tay cướp người?

Mặc Ngôn Phàm càng nghĩ càng cảm thấy việc này có khả năng cực cao, nhất thời lòng nghi ngờ biến mất, ngược lại còn sinh ra một tia áy náy đối với hai đứa nhỏ đối diện. Trên tay đứa con trai máu tươi loang lổ, là bởi vì muốn dùng đau đớn chống lại yểm thuật sao? Miệng vết thương sáng nay vẫn còn, yểm thuật đã có hiệu lực từ ngày hôm qua.

“Tay đừng động đậy.” Mặc Ngôn Phàm nhẹ nhàng cầm hai tay chồng chất vết thương của Lôi Tu Viễn nhẹ nhàng lên, một lát sau, dòng linh khí như lưới băng màu xanh theo lòng bàn tay hắn thoát ra, nhẹ nhàng bọc hai tay của Lôi Tu Viễn lại. Qua một lát, lưới linh khí tan đi, vết thương loang lổ trên hai tay Lôi Tu Viễn cũng hoàn toàn biến mất.

“Việc này ta sẽ cẩn thận điều tra, cho hai người một lời giải thích.” Tay phải Mặc Ngôn Phàm nhẹ nhàng nhét tờ giấy bị đốt thành tro vào tay áo. “Đêm đã khuya rồi, mau trở về phòng nghỉ ngơi đi, tu hành ngày mai không thể muộn.”

Chuyện tối nay hết sực kỳ lạ, Lê Phi không nhớ được mình làm sao trở về viện.

Lôi Tu Viễn trước sau không nói được một lời, đẩy Gian Phòng Tĩnh Huyền ra đi vào. Lê Phi vội la lên: “Lôi Tu Viễn, ngươi chờ một chút!”

Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn còn muốn làm như chưa có chuyện gì xảy ra tiếp tục né tránh hay sao?

“Ta mệt chết đi được, ngực đã đang đau, có chuyện gì lần sau nói.”

Thanh âm hắn tuy rằng vẫn lạnh nhạt như trước đây, nhưng dường như còn mang theo chút giọng mũi, còn có chút khàn khàn, nghe như là bị bệnh. Vừa rồi hình như là ho khan, có khi nào là bị cảm lạnh? Có tiên pháp làm sao lại bị cảm lạnh? Lê Phi ngẫm lại, sau khi hắn trúng yểm thuật tự nhiên sẽ không có khả năng vận hành tiên pháp chống đỡ giá lạnh, hơn nữa giữa đêm còn mặc trung y chạy chân trần trên băng tuyết, không cảm lạnh mới là lạ.

Lê Phi chặn cửa hắn lại, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của hắn, nói: “Nói xong ta cho ngươi nghỉ ngơi, ta và ngươi cùng nhau vào phòng, ngươi nằm trên giường nói.”

Lôi Tu Viễn trên mặt có chút không kiên nhẫn: “Ta đã nói rồi, không thể nói, muốn ta lặp lại bao nhiêu lần nữa?”

“Ta hỏi, ngươi nói, không thể nói được ngươi liên yên lặng.” Lê Phi không nhúc nhích.

Ai ngờ đứa con trai trước mặt này còn khó chơi hơn so với nàng, hắn không nói lời nào, chỉ tựa vào cửa nhìn nàng. Hai người yên lặng cố chấp giằng co thật lâu, lâu đến nỗi chân nàng đều đã mỏi, chân trái đổi chân phải, chân phải lại đổi chân trái, thắt lưng cũng đau, cổ cũng đã cứng, nàng đổi tư thế tiếp tục giằng co với hắn.

Vẻ mặt Lôi Tu Viễn mệt mỏi, bất lực, gần như đang mỉm cười, hắn hỏi: “Ngươi không phiền sao?”

Lê Phi không yếu thế chút nào: “Ngươi cũng không phiền sao?”

“Ta mệt.” Hắn thành thật thừa nhận. “Cho ta đi vào nghỉ ngơi đi.”

“Vậy ngươi nói hết mọi chuyện cho ta biết.”

Hắn lại không nói gì, Lê Phi tiếp tục chân trái đổi chân phải, chân phải đổi chân trái theo sát hắn giằng co. Không biết qua bao lâu, cửa Gian Phòng Kỳ Lân đối diện đột nhiên bị mở ra, Kỷ Đồng Chu vừa ra đã thấy hai người mặc trung y đứng ngay cây cột dường như đang giằng co, vô cùng hoảng sợ.

“Các ngươi......” Hắn thần sắc lập tức chuyển từ khiếp sợ sang khinh thường, từ trong mũi phát ra tiếng hừ. “Không biết liêm sỉ! Hừ!” Vẻ mặt hắn ghét bỏ, rất nhanh đã đi rồi.

Kỷ Đồng Chu đi ra, chứng tỏ đã sắp đến giờ Mẹo, kết quả đương nhiên một đêm không ngủ cùng đứa nhỏ này giằng co cả đêm, tính hắn ngoan cố, thà rằng sinh bệnh một đêm không ngủ cũng không chịu nói nửa chữ.

Lê Phi cũng không còn cách nào khác, nhìn Lôi Tu Viễn một cái, tóc trước trán che phủ mắt hắn. Khi gió thổi qua, nàng mới phát hiện người này cư nhiên tựa vào khung cửa đang ngủ! Đang ngủ! Đứng cũng có thể ngủ?! Nàng một đêm không ngủ giằng co như một con ngốc với một người đang ngủ?!

Nàng quả thực không biết nên làm gì với hắn, nàng vừa giận dữ lại bất lực, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, tựa như bị thua xoay người quay về phòng mình rửa mặt chải đầu. Đến giờ Mẹo rồi, có mệt mỏi cũng phải cắn răng chịu đựng, tu hành không thể muộn.
Bình Luận (0)
Comment