Thiên Hương Bách Mị

Chương 28

Kết quả của việc giằng co cả một đêm là Lôi Tu Viễn ngã bệnh. Buổi sáng là lớp La Thành Tể, khi đã giảng được một nửa, Lôi Tu Viễn không hề báo trước mà bất tỉnh trên đất làm cho vị tiên sinh này lo lắng không yên vì hắn vẫn luôn quan tâm đến Lôi Tu Viễn, mưu tính muốn lấy lòng đứa nhỏ này để lôi kéo nó vào Lãm Thiên Phái thành công.

Bởi vì đệ tử tu hành mười mấy năm nay chưa từng có chuyện ngã bệnh như này và đệ tử tiên gia môn phái sẽ càng không bị phong hàn, nên khi Lôi Tu Viễn này bị bệnh làm nhóm tiên sinh lo lắng nháo nhào cả lên.

Tả Khâu tiên sinh lúc này không có ở Thư Viện, mà trong mấy người tiên sinh cũng chẳng có ai tinh thông y thuật, La Thành Tể chỉ biết truyền vài linh khí Mộc hành vào cơ thể hắn trước. Mộc hành linh khí này có tác dụng kí/ch thích, hy vọng sẽ có tác dụng với bệnh tình của hắn.

Sau khi ôm Lôi Tu Viễn quay về Gian Phòng Tĩnh Huyền, nhóm tiên sinh lần lượt cảm khái, Lâm Du cười nói: “Không biết Mặc tiên ngày thường dạy các đệ tử rèn luyện thân thể khỏe mạnh như thế nào, đường đường đệ tử tu hành lại bị bệnh phong hàn, đúng là lần đầu mới thấy.”

Lời này nói được tương đối khó nghe, giống như đang khiêu khích, nhưng Mặc Ngôn Phàm lại không nói lời nào, như là không nghe thấy. Miêu Lam Hân khụ một tiếng, chuyển đề tài làm dịu đi không khí: “Đứa nhỏ này hẳn là không phải đệ tử nhà giàu có gì. Ta mặc dù không tinh thông y thuật, nhưng mới vừa rồi bắt mạch phát hiện hắn bản tính co được duỗi được, chắc hẳn tuổi nhỏ trải qua không ít gian khổ, về sau cần phải điều dưỡng thật tốt.”

Hồ Gia Bình đi về phía lư hương thắp một nén an thần hương, sau khi dẫn chư vị tiên sinh rời đi Gian Phòng Tĩnh Huyền, mới mở miệng nói: “Tả Khâu tiên sinh không có ở đây, chúng ta cũng không tinh thông y thuật nên không dám chẩn đoán bệnh lung tung. Cứ chờ một ngày trước đã, nếu ngày mai chuyển biến tốt thì thôi, nếu không tốt, ta sẽ ra ngoài mời thầy thuốc đến. Nhớ lại, đứa nhỏ này ngày hôm qua không phải còn rất tốt sao? Đệ tử tiên gia tu hành, ngày thường có tiên pháp hộ thân, không sợ nóng lạnh, làm sao có thể mắc phong hàn?”

Mặc Ngôn Phàm im lặng một lúc lâu, lí do Lôi Tu Viễn bị bệnh, ở đây dường như chỉ có mình hắn biết, nhưng vì danh dự của sư môn, hắn không tiện nói rõ. Sau khi suy nghĩ một lát, hắn bỗng nhiên nói: “Hồ huynh, có thể cho ta xin nghỉ mấy ngày hay không? Ta có chuyện quan trọng, phải quay về môn phái.”

Hồ Gia Bình có chút kinh ngạc, xin nghỉ? Trước khi được mời đến làm tiên sinh Thư Viện, Tả Khâu tiên sinh không phải đã nói rõ với bọn họ, thời gian dạy học cho dù có như thế nào cũng không được xin nghỉ sao?

“Ta biết lần này xin nghỉ cực kỳ l/ỗ mãng, nhưng thật sự có lý do bất đắc dĩ. Chờ Tả Khâu tiên sinh trở về, ta chắc chắn sẽ đến thỉnh tội ngài ấy.”

Người ta đã nói đến nước này Hồ Gia Bình chỉ có thể gật đầu: “Chỉ còn vài ngày là khảo nghiệm, mau chóng quay về. Còn lớp quyền kiếm của ngươi, ta sẽ đến dạy thay vài ngày.”

Mặc Ngôn Phàm chắp tay tạ ơn, đứng dậy muốn đi, nhưng dáng vẻ lại chưa muốn rời đi bây giờ. Lâm Du nhịn không được bước lên, vội la lên: “Ngươi đi như vậy......”

Mặc Ngôn Phàm thấp giọng nói: “Trong mấy ngày ta quay về, ngươi...... Bảo trọng.”

Vẻ mặt Lâm Du vừa mừng vừa sợ, đột nhiên cúi đầu, ừ một tiếng rất nhỏ.

La Thành Tể không để ý gì, quay đầu lại ngạc nhiên nói: “Mặc tiên sinh cùng Lâm tiên sinh khi nào lại thân thiết như vậy?”

Miêu Lam Hân lắc đầu rời đi, không để ý đến hắn, Hồ Gia Bình cười tủm tỉm vừa ôm vai hắn vừa nói: “La huynh, chuyện người khác chúng ta đừng quản, đáng ra ngươi phải nên để ý một chút.”

Cứ như vậy mà đi ra khỏi đệ tử phòng, lúc này đang là giờ nghỉ trưa, đệ tử phòng một người cũng không có, đại khái là bởi vì sắp đến khảo nghiệm nên giờ nghỉ trưa bọn nhỏ vội vàng tu luyện, không ai quay về ngủ.

Hồ Gia Bình từ xa đã nhìn thấy Lê Phi đang chậm rãi đi tới, không khỏi đảo tròng mắt, đi lại cười nói: “Nha đầu ngươi đi thăm tiểu tình nhân sao?”

Lê Phi bất đắc dĩ nhìn hắn, cái gì mà tiểu tình nhân! Tiên sinh này lại tùy tiện nói ra nhẹ nhàng như vậy! Nói chuyện cùng đệ tử có thể dùng loại thái độ này sao? Nhưng mà nàng quả thật là quay về vì Lôi Tu Viễn, lúc này cũng lười giải thích, gật gật đầu.

“Tuổi còn nhỏ nhưng thật có tình có nghĩa.” Hồ Gia Bình tiếp tục không lựa lời. “Hắn ở trong phòng ngủ, ngươi cứ vào thăm hắn, nhưng đừng đánh thức hắn, bưng trà rót nước gì đó phải dựa vào ngươi rồi.”

Lê Phi quả thật không muốn cùng hắn nhiều lời, lúc này đi nhanh hơn về viện, cửa của Gian Phòng Tĩnh Huyền khép hờ, nàng nhẹ nhàng đẩy ra, một mùi hương an bình thanh nhã phả vào mặt, chắc hẳn là có người thắp hương. Đây là lần đầu tiên nàng vào phòng Lôi Tu Viễn nên không nhịn được mà nhìn khắp nơi đánh giá một lần. Đồ đạc trong phòng không có gì đặc biệt, ngoài trừ những đồ của Thư Viện chẳng hạn như ấm trà và cốc, hắn lại hoàn toàn không có đồ gì của riêng mình.

Lôi Tu Viễn đang nằm trên giường ngủ say, Lê Phi rón rén đi qua, ngồi trên ghế nhìn hắn—— còn tưởng rằng hắn còn tỉnh, xem ra là đang ngủ thật.

Vẫn là dáng vẻ của Lôi Tu Viễn khi ngủ thân thiện hơn một chút, càng giống như lúc bọn họ vừa mới quen, lúc đó tuy hắn rất yếu đuối bất lực, nhưng lại rất cẩn thận, dịu dàng quan tâm đến người khác. Có lẽ là bởi vì bị bệnh, sắc mặt hắn có chút tái nhợt, trên trán mồ hôi chảy ròng ròng, lông mi dài run nhè nhẹ, không biết đang mơ thấy gì. Hắn thanh tú như một đứa con gái, vì đang ngủ, mái tóc đen ôm lấy khuôn mặt, càng nhìn càng giống.

Lê Phi nhìn hắn nửa ngày, nhưng hắn vẫn không có ý định tỉnh dậy nên nàng quyết định ở nơi này đợi hắn tỉnh, sau đó hỏi mọi chuyện hỏi rõ ràng —— thừa dịp hắn bệnh, mạnh dạn mà hỏi.

Mùi hương trong phòng dần dần nồng đậm, dào dạt ấm áp, Lê Phi cảm thấy đầu mình nặng trịch, nàng cũng một đêm không ngủ. An thần hương trong lư hương rất dễ ngửi, cơn buồn ngủ lập tức ập đến, Lôi Tu Viễn còn chưa tỉnh? Nàng mơ mơ màng màng nhìn qua, mắt hắn thật sự là đang nhắm. Lê Phi nhịn không được nữa, ngủ quên giữa mùi hương ngào ngạt.

Không biết ngủ bao lâu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, nàng đang ở đâu? Bây giờ là giờ nào rồi? Nhìn xung quanh, hình như không phải phòng của mình? Nàng ngồi dậy, lúc này mới phát hiện mình đang ngồi trên ghế gần mép giường ngủ.

Dường như đang có người nhìn chính mình, ánh mắt Lôi Tu Viễn phía đối diện mờ mịt giống như cất giấu sương mù, dọa nàng nhảy dựng, lảo đảo ngã từ ghế xuống đất.

“Các ngươi đúng là không biết liêm sỉ......” Có lẽ nghe thấy trong phòng có động tĩnh nên cửa bị đẩy ra. Kỷ Đồng Chu mặt tái xanh mà đứng ở cửa nhìn hai người bọn họ, tròng mắt của hắn như muốn rơi xuống đến nơi. “Ban ngày ban mặt! Các ngươi, vậy mà......!”

Lê Phi nhanh chóng từ mặt đất đứng lên, Kỷ Đồng Chu tại sao lại ở đây? A đúng rồi, nàng hình như là vì muốn hỏi chuyện Lôi Tu Viễn cho nên kiên nhẫn ở đây chờ, kết quả bị an thần hương làm cho ngủ mất. Mắt thấy bên ngoài nắng chiều đã lên rồi, tim của nàng thiếu chút nữa đã rơi xuống—— buổi chiều là lớp quyền kiếm của Mặc Ngôn Phàm! Nàng đây là đang trốn học!

Lôi Tu Viễn khoác áo ngoài để trên đầu giường, nhàn nhạt nói: “Ngươi đang nói bậy bạ cái gì đó, ai cho ngươi vào?”

Kỷ Đồng Chu giống như dẫm phải thứ gì bẩn thỉu nhíu mày lại, cả giận nói: “Ngươi nghĩ ta muốn đến chắc! Hồ Gia Bình bảo ta tới!”

Mặc Ngôn Phàm đột nhiên xin nghỉ, lớp quyền kiếm Hồ Gia Bình tạm thời dạy thay, kết quả hắn căn bản không có kế hoạch dạy học nghiêm túc nào, phân phó mọi người tự mình luyện kiếm, còn hắn thì đi khắp Thư Viện tìm Hắc Sa Nữ nói chuyện yêu đương. Đến lúc tan học, hắn lại không biết từ nơi nào chui ra, gọi Kỷ Đồng Chu lại, căn dặn: “Nhóm ba người các ngươi tuy ở cùng một viện nhưng vẫn luôn không hòa thuận. Hiện giờ cái tên Lôi gì đó bị bệnh, tiểu cô nương kia đã đi thăm hắn rồi, ngươi cũng nên đi thăm...... Đúng rồi, mua chút đồ ăn mang qua đi.”

Kỉ Đồng Chu giống như ăn phải ruồi bọ, lạnh nhạt nói: “Ta không đi!”

Hồ Gia Bình vỗ vai hắn, cười nói: “Nếu không đi thì khảo nghiệm lần này cũng đừng tham gia nữa. Thư Viện không cần đứa nhỏ không có tư chất, lại càng không cần đứa nhỏ không có lương tâm.”

Đành vậy, Kỷ Đồng Chu không thể không lấy thêm một phần nữa, kiên trì đến gõ cửa Gian Phòng Tĩnh Huyền. Gõ nửa ngày không ai mở cửa, hắn đang mừng thầm, bất thình lình nghe thấy bên trong có động tĩnh, nhất thời không nhịn được đẩy cửa ra, chỉ thấy cảnh tượng Lê Phi ngủ ở mép giường, còn Lôi Tu Viễn nằm ở trên giường.

“Cái này cho ngươi!” Hắn đặt đồ ăn lên bàn, chán ghét nhíu mày. “Cũng là do Hồ Gia Bình ép buộc!”

Hắn xoay người bước đi, Lê Phi vội vàng gọi hắn lại: “Từ từ đã! Buổi chiều, lớp buổi chiều ta không đi….”

Nàng vô tình trốn học, không biết có bị phạt hay không, ví dụ như là mười ngày không được đi về phía Bắc ăn cơm hay là gì đó….

“Ngươi không đi học liên quan gì ta!” Kỷ Đồng Chu bỏ lại những lời này rồi bước ra khỏi cửa đi mất.

Lê Phi đứng im lặng một lúc. Bị phạt gì cũng được, dù sao cũng đã trốn học rồi không bằng tạm thời mặc kệ nó, trước mắt quan trọng là Lôi Tu Viễn tỉnh rồi!

Nàng đi đến bên giường, từ trên cao nhìn xuống hắn, lạnh nhạt nói: “Ngươi tỉnh rồi.”

Lôi Tu Viễn mệt mỏi dựa vào đầu giường, thanh âm vô lực: “Ngươi cũng tỉnh rồi.”

Lê Phi lười cùng hắn khua môi múa mép, đem ghế kéo lại gần một chút, đặt mông ngồi xuống, trực tiếp mở miệng: “Bây giờ có thể nói chưa? Ngươi không nói, ta sẽ không đi.”

Lôi Tu Viễn quay đầu lại, mặt không chút thay đổi mà nhìn nàng, sau một lúc lâu, hắn thấp giọng nói: “Ta đói bụng, mang đồ ăn lại đây.”

“Nói trước đã, nói xong rồi ăn.”

“Không ăn gì, ta không có sức nói.”

“......” Lê Phi chỉ đành phải thay hắn đem đồ ăn lại, là một phần canh ngô cộng thêm hai cái bánh bao hấp.

Lôi Tu Viễn run run bưng bát canh ngô lên, dùng thìa khuấy khuấy, còn chưa đưa đến miệng, bởi vì tay không có lực, nước canh rơi xuống tay áo rất nhiều. Lê Phi cắn răng nhẫn nại nhìn hắn ăn một muỗng làm rơi một muỗng, khó khăn ăn được một chút, lại bắt đầu bỏ canh ngô xuống cầm hai cái bánh bao lên bắt đầu ăn, qua nửa canh giờ còn chưa ăn xong nửa cái.

“Ngươi còn không ăn nhanh lên!” Hắn nhất định là cố ý!

Lôi Tu Viễn có chút bất đắc dĩ nhìn nàng, ánh mắt ướt át, ốm yếu lại vô tội: “Ta là người bệnh.”

Lê Phi cố nén tức giận, dứt khoát đứng dậy đi tới đi lui, như một con thú bị ngã. Lại đợi thêm nửa canh giờ, trời đã tối rồi, Lôi Tu Viễn thở dài một hơi, đặt cái bánh còn lại lên đầu giường, nhàn nhạt nói: “Phiền ngươi tránh một chút, ta muốn thay y phục mới.”

Lê Phi cực kì giận dữ: “Nói xong rồi thay!”

Hắn không để ý tới nàng, trực tiếp cởi trung y dính canh ngô ra, Lê Phi không thể không quay đi, trong lòng cũng không biết mắng tên vô liêm sỉ này bao nhiêu lần.

Đợi một lúc lâu, hắn cũng không có động tĩnh gì, Lê Phi vội la lên: “Ngươi thay xong chưa!”

Không ai trả lời, nàng lập tức xoay người, đã thấy Lôi Tu Viễn đổi xong xiêm y lại tiếp tục ngủ trên giường. Nàng rốt cuộc kiềm chế không được, nhào lên kéo hắn đứng lên, điềm nhiên nói: “Ngươi nếu không nói, ta liền ném ngươi ra ngoài! Cho ngươi bệnh đến chết!”

Lôi Tu Viễn nhìn nàng một cái, nhẹ giọng nói: “Ta nói rồi, điều ngươi muốn biết, ta không thể nói, cũng nói không được.”

“Ta không tin!” Tuy rằng không biết Ngôn Linh Thuật quen tai kia đến tột cùng có bao nhiêu uy lực, nhưng sư phụ có nói, tiên pháp cho dù mạnh đến đâu cũng không thể hoàn hảo mọi mặt, luôn luôn có lỗ hổng. Vì thế, không có khả năng tồn tại tiên pháp hoàn mỹ tuyệt đối.

Lôi Tu Viễn nhàn nhạt nói: “Tin hay không là chuyện của ngươi, nói hay không là chuyện của ta. Địa vị của người nọ cực kì lớn, cho dù có nói cũng không có ý nghĩa gì, chỉ tăng thêm phiền não mà thôi.”

“Ta mặc kệ, ngươi phải nói cho ta biết!” Lê Phi không nhân nhượng chút nào.

Lôi Tu Viễn bật cười: “Tại sao ta phải nói cho ngươi?”

“Ngươi nợ ta!” Nàng nhìn thẳng vào hắn. “Ngươi lừa gạt ta, phải đền bù cho ta!”

Hắn lại lộ ra vẻ mặt buồn rầu bất đắc dĩ: “Ngươi thật sự coi kẻ vô dụng kia là bằng hữu?”

Lê Phi không trả lời, nàng cố chấp theo dõi hắn, nhất định phải khiến hắn nói hết vào lúc này giờ phút này.

Lôi Tu Viễn tránh né: “Được, ta nói, cho ta ngồi xuống đã.”

Lê Phi buông áo hắn ra, thình lình hắn bỗng nhiến tiến đến há miệng nhẹ nhàng thổi ra một hơi trên mặt nàng. Lê Phi cảm thấy có một mùi hương kì lạ chui vào phổi, lập tức chóng mặt hoa mắt, ngã trên giường, hôn mê bất tỉnh.

“...... Thật khó chơi.” Lôi Tu Viễn duỗi ngón tay ra búng vào mặt nàng hai cái, sau đó không nói gì nữa.

Ngày hôm sau Lê Phi tỉnh lại trong Gian Phòng Thiên Hương của nàng, không biết tại sao, một giấc này nàng cảm thấy mình ngủ rất ngon lại rất thoải mái, tinh thần cực kì sảng khoái. Nàng nghi đứng lên, giống như có cái gì là lạ? Ngày hôm qua nàng hình như ở trong phòng Lô Tu Viển mà? Từ khi nào đã về phòng của mình rồi?

Nàng nhớ rõ chính mình đang chất vấn Lôi Tu Viễn, hắn rốt cuộc cũng chịu mở miệng ra nói, sau đó...... Sau đó? Nàng đột nhiên ngủ?

Nàng vội vàng rửa mặt chải đầu rồi thay đệ tử phục chạy ra khỏi cửa, trời còn chưa sáng, đoán chừng cách giờ Mẹo còn một khoảng thời gian nữa. Cửa của Gian Phòng Tĩnh Huyền khép hờ, Lê Phi không cam lòng đẩy cửa đi vào, nhưng trong phòng lại trống không, bánh bao và canh ngô ngày hôm qua ăn còn dư còn đang đặt trên đầu giường, Lôi Tu Viễn không biết chạy đi đâu rồi.

Đang sững sờ, chợt nghe âm thanh khàn khàn của Nhật Viêm vang lên bên tai: “Ngươi không ngủ mà làm gì đó?”

Lê Phi hơi kinh hãi, đã thấy tiểu hồ ly màu trắng mười ngày mới xuất hiện một lần ở trước mắt. hắn đánh giá xung quanh, cái mũi khẽ động, ngạc nhiên nói: “Đây đâu phải là phòng của ngươi?”

Lê Phi do dự một lát. Nàng thật sự bị câu “Là do ngươi” kia của Lôi Tu Viễn làm tức chết, cùng với vài lần đặt ra nghi vấn nhưng không trả lời được, tuổi còn nhỏ nhưng lại có một bụng vấn đề, nàng muốn phát nổ đến nơi rồi. Thế nhưng, nàng không tìm thấy người để nói chuyện cùng, lúc này Nhật Viêm bỗng nhiên xuất hiện, nàng cuối cùng cũng tìm được người để nói rồi.

Nàng trở lại phòng chính mình, đóng cửa lại, kể lại chuyện của Lôi Tu Viễn một lần, khiến nàng bối rối chính là Ngôn Linh Thuật rốt cuộc là cái gì, nàng không nhớ ra được.

Đôi tai của Nhật Viêm lúc ẩn lúc hiện, ngược lại bộ dáng có chút đăm chiêu, nói: “Ồ, tâm địa của tiểu tử kia thật sự không xấu sao.”

“Tâm địa không xấu?” Lê Phi không thể tưởng tượng được hắn sẽ có loại kết luận này. “Hắn vẫn luôn gạt người, giở trò bịp bợm, đùa giỡn lòng người, đây gọi là tâm địa không xấu?”

Nhật Viêm nhàn nhạt nói: “Loài người các ngươi có quá nhiều rắc rối, đây lại là vấn đề về lòng người và tình cảm. Theo ta ngươi cũng không tổn thất gì cả, hơn nữa về sau cũng sẽ không bởi vì biết quá nhiều mà lâm vào nguy hiểm nên rối rắm làm gì. Nếu lỗ mãng hấp tấp nói bí mật cho mấy đứa nhóc các ngươi nghe...... Hừ, đi còn chưa vững, còn tưởng rằng có năng lực tự bảo vệ bản thân sao? Đôi lúc ngươi không biết sẽ tốt hơn!”

Đúng là có ba phần là ngụy biện, hồ ly này cũng có nhiều chuyện gạt nàng, Lê Phi lắc lắc đầu: “Ta thật sự coi hắn là bạn bè, tất cả tình cảm và sự quan tâm đều là giả hết, đây không phải lừa gạt sao? Hành động của hắn lúc trước rõ ràng là muốn hại ta, không phải tâm địa xấu xa sao?

“Ta không hiểu chân tình và cảm tình là cái gì, cho nên nói các ngươi có quá nhiều rắc rối. Ngươi hiện tại không thiếu cánh tay cái chân nào, cái mạng nhỏ vẫn còn, chứng tỏ hắn không hề muốn hại ngươi. Hắn nói năng thận trọng, luôn im lặng không nói gì với Thư Viện, chứng tỏ người đứng sau hắn địa vị tương đối lớn. Hơn nữa, gần đây hắn bị hạ Ngôn Linh không thể nói, thứ hai, cho dù có thể nói, nói cũng không ai tin. Hắn nói cho đứa ngu xuẩn như ngươi làm gì!”

Lê Phi bị lời nói hùng hồn đầy lý lẽ của hắn làm trợn mắt há hốc mồm, Nhật Viêm lại nói: “Cái gọi là Ngôn Linh Thuật, chính là rót linh khí vào lời muốn nói, có thể là cấm người nào đó nói một số bí mật, cũng có thể là bắt buộc người nào đó nói ra bí mật gì. Ngôn Linh Thuật tuy rằng hỗn tạp, nhưng hiện giờ Thiên Âm Ngôn Linh đại pháp và Tự Linh Yểm Thuật là tinh thuần nhất. Lúc đầu có thể làm cho bất kỳ bí mật nào trở nên vô hình, lúc sau có thể giết người vô hình. Ngươi đã quên rồi sao? Ngày đó ở Thanh Khâu, Chấn Vân Tử kia từng dùng Thiên Âm Ngôn Linh đại pháp đối phó với ngươi. Hừ hừ, gã nhất định là không cam lòng, việc tu hành của gã đã tới Bình Cảnh rồi nên cần da lông cốt tủy của ta luyện chế pháp bảo mới có thể tiến thêm một bước nữa. Ngày đó không bắt được ta, tuy trên mặt gã giấu diếm nét mặt, nhưng trong lòng nhất định tức giận đến hộc máu! Ha ha ha! Đáng lắm! Hắn càng muốn bắt được ta, tu vi lại càng không thể tăng được...... Há há há, tuyệt tình đoạn dục, tuyệt nhưng không đoạn được, làm sao có thể tiến tới?”

Lê Phi ngạc nhiên nói: “Cái gì mà tuyệt tình đoạn dục?”

“Tu luyện Thiên Âm Ngôn Linh đại pháp và Tự Linh Yểm Thuật rất phiền toái, trong đó người tu hành phải trải qua một loại quá trình tu hành kỳ lạ. Loài người các ngươi gọi là tuyệt tình đoạn dục, đầu tiên là cô lập d/ục vọng của chính mình, trong lòng trống rỗng, hai tiên pháp này mới phát ra uy lực được. Hiện giờ ở Tinh Chính Quán tiên nhân nguyện ý tu hành hai loại tiên pháp này cũng không nhiều đâu.”

Trong đầu Lê Phi có một vài suy nghĩ mơ hồ, nhưng lại không thể có đáp án. Nàng thở dài, tuy rằng đã biết Ngôn Linh Thuật là cái gì, nhưng lại không giúp ích gì được cho những bí mật của Lôi Tu Viễn, không biết vẫn là không biết.

Lôi Tu Viễn không biết lại chạy đi đâu, phải cảnh giác sự giảo hoạt của hắn vì hắn đúng là muốn trốn tránh câu hỏi của nàng, nhưng chỉ sợ chờ đến khi hắn hết bệnh rồi nàng sẽ tìm không thấy hắn nữa. Nàng thở dài, vừa cảm thấy thất bại lại không biết phải làm sao, nàng vẫn luôn đi theo sư phụ gạt người, kết quả hiện giờ gặp được người còn biết lừa gạt hơn mình. Nàng cũng chỉ có thể chịu thua, nếu hỏi không ra, nghĩ không ra, vậy thì dứt khoát tạm thời đem sự phiền lòng này để sau đầu đi.

“Trước không nói chuyện này nữa. Nhật Viêm, thừa dịp hôm nay còn sớm, ta mang ngươi đi chơi quanh Thư Viện được không?” Lê Phi ngự kiếm bay lên, nhìn hắn cười cười. “Sau khi đến Thư Viện, ngươi còn chưa biết nó nhìn như thế nào mà.”

Tiểu hồ ly màu trắng phe phẩu đôi tai quay phắt đầu làm bộ dạng khinh thường: “Một cái Thư Viện xập xệ nhỏ xíu, có cái gì mà đẹp!”

Nói xong, hắn lại nhảy lên bả vai nàng, đôi tai vẫy vẫy không ngừng.

Rõ ràng là dáng vẻ rất mong chờ, đúng là một con hồ ly khẩu thị tâm phi. Thanh kiếm đá dưới chân nàng hóa thành một ánh kim quang, bay về trời cao ngàn sao lấp lánh.
Bình Luận (0)
Comment