Thiên Hương Bách Mị

Chương 29

Mang Nhật Viêm đi dạo một vòng Thư Viện, thấy trời tối đã dần sáng hơn, đoán chừng đã nhanh tới giờ Mẹo rồi, Lê Phi liền ngự kiếm bay đến võ trường nhỏ. Nhật Viêm hiếm khi khen ngợi nàng: “Ngươi ngự kiếm rất nhanh, rất nổi tiếng trong Thư Viện?”

Lê Phi cố ý nói đùa với hắn: “Không chỉ ngự kiếm giỏi mà tu hành cái khác cũng rất nổi tiếng nha!”

Nhật Viêm phe phẩy đôi tai, ngạo nghễ nói: “Ngu xuẩn! Đắc ý cái gì! Không biết là dựa vào ai mới đi được tới ngày hôm nay!”

Nghe hắn nói như vậy, Lê Phi vừa bực mình vừa buồn cười: “Vâng, đều là dựa vào ngài chỉ bảo. Đúng rồi Nhật Viêm, ta phát hiện thời gian ngươi tỉnh lại càng ngày càng dài hơn, lúc đầu chỉ có thể nói vài lời là ngươi đã biến mất.”

Hắn nhàn nhạt nói: “Đây là điều đương nhiên, ở đây linh khí dư thừa, mà ta lại ngủ nhiều ngày như vậy, yêu khí đều đã tăng trở lại!”

“Vậy phải làm sao để ngươi luôn tỉnh được?”

Đôi mắt như hạt đậu của hồ ly trắng cảnh giác mà nheo lại: “Hả? Ngươi muốn tả luôn tỉnh? Để làm gì?”

“Không làm gì hết, chỉ là hi vọng ngươi luôn xuất hiện, ta thích nói chuyện cùng với ngươi.”

Nhật Viêm cười lạnh: “Cái này đơn giản, ngươi chỉ cần nhảy xuống là được.”

Lại là nhảy xuống? Lê Phi bất đắc dĩ địa nhìn hắn một cái: “Nhảy xuống rồi ngươi còn chưa tỉnh, ta đã mất mạng trước.”

“Vậy ngươi nói làm cái rắm! Lão tử không chịu được dáng vẻ lời ngon tiếng ngọt kia của ngươi!”

Ai lời ngon tiếng ngọt với hắn? Lê Phi lắc đầu, quả nhiên người với yêu khác biệt một trời một vực, một bên để ý quá trình còn một bên quan trọng kết quả.

“Đợi về sau ta lợi hại rồi sẽ nhảy xuống.” Lê Phi ngự kiếm dừng ở võ trường, nhảy xuống đất.

“Tiểu nha đầu, những lời này của ngươi là thật?” Cửu vĩ tiểu hồ ly trắng đột nhiên nghiêm túc, tuy nhìn không hiểu được vẻ mặt của hồ ly, nhưng ngữ khí của hắn chưa từng như vậy.

Lê Phi gật đầu: “Đúng vậy, chờ ta lợi hại rồi, ta sẽ nhảy xuống. Nhưng mà, tại sao phải nhảy xuống? Phía dưới có cái gì?”

Nhật Viêm đột nhiên nổi giận, cả giận nói: “Ngươi ngay cả phía dưới là cái gì cũng không biết, lại nói muốn nhảy xuống! Ngươi đang bịa chuyện cho ông đây vui hả?”

Lê Phi bị cơn giận thình lình của hắn làm cho sửng sốt: “Ngươi không nói cho ta biết phía dưới là cái gì, ta làm sao biết?”

“Vậy ngươi phải nói không muốn nhảy xuống chứ! Người và yêu khác biệt, những lời nói vô ý của ngươi có thể mang đến tai họa đó! Lần sau còn ăn nói bừa bãi, ta nhổ hết tóc của ngươi!”

Lê Phi cũng có chút bực mình, nhíu mày nói: “Ta đâu có ăn nói bừa bãi! Chờ ta lợi hại đến mức có thể nhảy xuống, ta sẽ nhảy!”

Nhật Viêm lạnh nhạt nói: “Ngươi tại sao phải nhảy xuống?”

Bọn họ đây là đang chặn họng nhau sao?

Lê Phi thở dài, thấp giọng nói: “Nhật Viêm, sư phụ ta rời đi rồi, bên người mặc dù có bằng hữu, nhưng cảm giác này không giống như lúc ở cùng sư phụ......”

Lúc trưới nàng không hiểu có bằng hữu là cảm giác gì, nhưng từ khi gặp được bọn Bách Lý Ca Lâm, nàng lần đầu tiên biết được tình cảm bằng hữu là gì, là có ai đó có thể cùng nhau cười cùng nhau nô đùa, cùng nhau cố gắng, cùng nhau kể khổ, Nhưng nàng cũng dần dần hiểu được, tình cảm giữa bằng hữu và sư phụ là khác nhau.

Dáng vẻ chật vật, ỷ lại, cái gì cũng không biết của nàng sẽ không thể nào cho bạn bè thấy. Mỗi khi nàng bất lực, người nàng cần chính là sư phụ, cho dù là quở trách hay là quan tâm, mới làm nàng yên tâm được. Sư phụ đi rồi, lúc nàng bất lực, lại gặp được Nhật Viêm.

Cái miệng và tính tình đều không tốt giống nhau, rất thích mắng người, động mốt cái liền phát hỏa, còn luôn ra vẻ cao thâm, cái gì cũng không nói cho nàng. Thế nhưng hắn đã thật sự giúp nàng quan tâm nàng, tuy rằng hắn tuyệt đối không bao giờ thừa nhận điều ấy, chỉ biết dùng lí do báo ân để che giấu.

“Đúng như lời ngươi nói, ta là người, ngươi là yêu, ngươi không hiểu ta, ta cũng không hiểu tính tình thẳng thắn của ngươi. Trong lòng ta, ngươi giống sư phụ ta, giống trưởng bối, còn giống bằng hữu, là ngươi có thể cho ta ỷ lại, ta giúp ngươi hoàn toàn là cam tâm tình nguyện, cho nên ta muốn nhảy xuống hoàn toàn không cần lý do gì. Ngươi muốn ta nhảy xuống, chờ ta lợi hại, ta sẽ nhảy xuống, ngươi cứ chờ xem.”

Hồ ly trắng từ trên vai nhảy xuống, hóa thành sương khói, thanh âm khàn khàn của Nhật Viêm ngạo nghễ vang lên: “Hừ! Lời ngon tiếng ngọt! Ta mới không thèm nghe!”

Lê Phi lắc đầu: “Đây đâu tính là lời ngon tiếng ngọt, lời ngon tiếng ngọt thật sự ta còn chưa từng nói qua lần nào đâu!”

“Không nghe! Câm miệng! Ta ngủ đây!”

“Nhật Viêm?” Lê Phi cúi đầu gọi vài tiếng, nhưng hắn không phải chỉ nói thôi, đoán chừng là ngủ thật rồi.

Nàng tới sớm, võ trường một bóng người cũng không có, nàng bước đến bên bờ vực bên cạnh đảo nhỏ, cúi đầu nhìn xung quanh. Sương mù dày đặc che khuất tầm mắt, không nhìn thấy cái gì cả. Hồ Gia Bình có nói phía dưới là cấm địa yêu ma quỷ quái hoành hành, tại sao Nhật Viêm phải nhảy xuống mới có thể tỉnh?

Phía sau đột nhiên có người gọi nàng: “Lê Phi, ngươi hôm nay đến sớm như vậy sao!”

Là bọn Bách Lý Ca Lâm, Lê Phi xoay người lại, ngày tu hành mới bắt đầu rồi.

Buổi sáng là lớp của Lâm Du, hai tháng nay, ngoại trừ lúc dạy Thủy hành Ngưng Băng Thuật, sau đó cũng không dạy phép thuật gì khác, đến bây giờ lớp của nàng vẫn luôn là liên tục dùng Ngưng Băng Thuật với hình nhân, bọn nhỏ nhắm mắt lại cũng có thể dùng, nhưng nàng ta cũng không dạy gì khác. Về điều này, tất cả mọi người đều không biết phải làm sao.

Nhưng mà vị tiên sinh buồn vui thất thường Lâm Du này dường như rất khác, sau khi Mặc Ngôn Phàm tiên sinh xin nghỉ, tâm tình nàng dường như ngược lại, vẫn luôn cười tủm tỉm, có đứa nhỏ không cẩn thận đi muộn, nàng lại không mắng chửi, còn dịu dàng kêu hắn chạy nhanh lên, rất khác thường.

Tục ngữ nói, phàm việc gì bất thường nhất định là có quỷ, không hiểu được Lâm Du tiên sinh trong lòng muốn làm cái gì, bọn nhỏ không những không thụ sủng nhược kinh, ngược lại ai cũng kinh hãi.

“Nàng ta hôm nay có phải uống sai thuốc hay không?” Bách Lý Ca Lâm nhỏ giọng hỏi. “Các ngươi nhìn kỹ xem, có đúng là nàng không?”

Có một nữ đệ tử cười trộm: “Chẳng lẽ đúng là nhờ Mặc tiên sinh nên sắc mặt nàng mới tốt? Làm sao có thể!”

Đang nói, Lâm Du bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên trời có mấy ánh kim quang lóe lên, tiếng gió gào thét, bọn nhỏ đều che mặt lại. Một lát sau tiếng gió hơi dịu đi, mọi người tập trung nhìn lại, đã thấy trên võ trường đột nhiên có thêm mấy người, người đứng ở giữa đầu bạc trắng, phong thái khoáng đạt, Lê Phi thoáng chốc liền nhận ra người ấy là Tả Khâu tiên sinh đã lâu không gặp.

Bên cạnh ông còn có vài người đang đứng, Mặc Ngôn Phàm sáng hôm qua vừa mới đi vậy mà đã ở đây, hắn xin nghỉ lần này cũng quá ngắn rồi, mới một ngày sẽ quay về. Đứng kế Mặc Ngôn Phàm là Hồ Gia Bình, hắn không biết nhìn thấy cái gì, dáng vẻ không yên lòng.

Bên cạnh Tả Khâu tiên sinh còn có một nam thanh niên, thanh y lỗi lạc, tiên phong đạo cốt, khuôn mặt lạnh lùng, như được điêu khắc bằng băng. Lê Phi vừa thấy người đó đã cảm thấy quen mắt—— người này, có phải là một trong những tiên nhân ngày đó ở Thanh Khâu truy sát Nhật Viêm? Tên là...... Chấn Vân Tử?

Lâm Du vừa thấy Mặc Ngôn Phàm, vừa sợ vừa vui, tiến lên từng bước nói: “Mặc...... Tả Khâu tiên sinh, vị này chính là?”

Tả Khâu tiên sinh lạnh nhạt nói: “Vị này chính là Chấn Vân Tử của Tinh Chính Quán, trên đường về Thư Viện ngẫu nhiên gặp được Chấn Vân tiên sinh. Chấn Vân tiên sinh nghe nói năm nay Thư Viện có mấy người tài, liền đến xem thử.”

Lâm Du nghe thấy ba chữ Chấn Vân Tử, sắc mặt thay đổi khéo léo, nhìn thoáng qua Mặc Ngôn Phàm.

Chấn Vân Tử gật đầu nhè nhẹ, thanh âm của gã giống như suối nước tĩnh mịch, đột nhiên vang lên, mấy đệ tử đều nhịn không được sợ run cả người: “Làm phiền rồi, nhận được sự đồng ý của Tả Khâu tiên sinh để thành toàn cho lòng hiếu kỳ của ta. Đệ tử có linh căn chỉ một thuộc tính Thổ...... Là tiểu cô nương này?”

Lê Phi bị ánh mắt lạnh thấu xương của gã nhìn thoáng qua, thân thể liền không tự chủ được run lên một chút. Nàng còn nhớ rõ người này, còn có cảm giác chán ghét gã nữa. Nàng theo bản năng lùi về phía sau, tránh ánh mắt của gã.

Chấn Vân Tử nói: “Đây cũng thật trùng hợp, ta từng gặp qua tiểu cô nương này một lần.”

Tả Khâu tiên sinh ngạc nhiên nói: “Ồ? Không biết Chấn Vân tiên sinh gặp qua vị đệ tử này ở đâu?”

Chấn Vân Tử lạnh nhạt cười: “Chẳng qua mấy tháng trước, lúc truy sát Cửu Vĩ Hồ yêu kia gặp được nàng. Nói ra thật xấu hổ, lúc trước hoàn toàn không phát hiện nàng lại có thiên phú như thế. Nếu không, tiểu cô nương hiện giờ đã thành đệ tử của Tinh Chính Quán ta rồi, ý trời trêu người, thật sự không nói nên lời.”

Tả Khâu tiên sinh nói: “Chấn Vân tiên sinh tiếc nuối làm gì, đệ tử Thư Viện đều là vì tiên gia môn phái các vị mà tu luyện. Đến lúc tuyển chọn tân đệ tử rồi thì tiên sinh cần gì phải lo không có cơ hội chiêu mộ nữa?”

Chấn Vân Tử nhìn bốn phía xung quanh, hỏi: “Nghe nói còn có hai vị đệ tử thuộc tính linh căn chỉ có một, không biết là vị nào?”

Kỷ Đồng Chu biểu tình phức tạp tiến lên hành lễ, Hồ Gia Bình giới thiệu: “Vị này chính là đệ tử chỉ có một thuộc tính Hỏa, còn có một vị chỉ có một thuộc tính Kim, hiện giờ đang nhiễm phong hàn, ốm đau nằm trên giường…..”

“Nhiễm phong hàn?” Tả Khâu tiên sinh có chút kinh ngạc. “Đệ tử tiên gia, làm sao có thể nhiễm phong hàn?”

Hồ Gia Bình thở dài, hắn làm sao biết được!

Chấn Vân Tử tiến lên một bước, nhìn Kỷ Đồng Chu gật đầu nhè nhẹ, ngữ khí ôn hòa hơn một chút: “Anh Vương gia, đã lâu không gặp.”

Kỷ Đồng Chu nhíu mày, thấp giọng nói: “Chấn Vân tiên nhân quá khách khí rồi...... Không biết Huyền Sơn tiên sinh gần đây như thế nào?”

Chấn Vân Tử nói: “Huyền Sơn sư huynh đã tu vi đại thành, thương thế cũng không đáng lo ngại, đa tạ Vương gia quan tâm. Huyền Sơn sư huynh vẫn vì chuyện không thể để Vương gia gia nhập vào Tinh Chính Quán mà thở dài, hiện giờ huynh ấy biết được Vương gia đang cần cù tu hành, tất nhiên cũng sẽ vui mừng.”

Kỷ Đồng Chu hơi hơi biến sắc, cuối cùng vẫn là cúi đầu nói một chữ “Vâng”.

Huyền Sơn tiên sinh, là nói Huyền Sơn Tử kia sao? Lê Phi lâm vào trầm tư, ông ấy là người của hoàng tộc Việt Quốc? Ông ấy bị thương rồi? Tuy rằng Chấn Vân Tử nói thương thế ông không đáng ngại, nhưng ông cũng không trực tiếp thu nhận Kỷ Đồng Chu vào Tinh Chính Quán, khẳng định thương thế rất nặng, địa vị trong phái khó giữ được. Chấn Vân Tử này nói chuyện có chút không thật thà...... Chẳng trách vẻ mặt Kỷ Đồng Chu phức tạp như vậy, nếu cho người khác biết được tình hình của Huyền Sơn Tử, Việt Quốc uy phong sẽ lập tức mất đi chỗ dựa vững chắc, giống như Cao Lư năm đó.

Chấn Vân Tử lại nói: “Hay là cho mấy đệ tử tiếp tục tu luyện đi, ta không nên ở đây quấy rầy lâu. Tả Khâu tiên sinh, chúng ta cùng đi xem đệ tử có tính linh Kia kia như thế nào chứ? Đệ tử tiên gia còn bị nhiễm phong hàn, chứng tỏ thể chất không tốt, cần phải điều dưỡng thật tốt.”

Tả Khâu tiên sinh suy nghĩ một lát, gật đầu nói: “Đúng vậy, đi thôi.”

Mọi người lúc này xoay người rời khỏi võ trường, Lâm Du vẫn không nói chuyện đột nhiên nhịn không được khẽ kêu một tiếng: “Mặc Ngôn Phàm...... Tiên sinh.”

Mặc Ngôn Phàm quay đầu lại nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói: “Lâm tiên sinh có gì chỉ giáo?”

Lâm Du không trả lời, chỉ nhìn hắn, Mặc Ngôn Phàm cúi đầu xuống, nói: “Nếu đã không có chuyện gì, tại hạ đi trước.”

Hồ Gia Bình cười nói: “Mặc huynh, nếu đã gọi huynh, chắc hẳn là có việc, sao không ở lại?”

Mặc Ngôn Phàm không trả lời, bước chân dần đi xa, bọn nhỏ hoảng sợ phát hiện Lâm Du tiên sinh dịu dàngthân thiện buổi sáng đột nhiên ánh mắt trở nên lạnh đi, trong lòng ai nấy đều không khỏi run sợ.

Dự cảm xấu quả nhiên trở thành sự thật, khi mấy người Tả Khâu tiên sinh đi rồi, Lâm Du vẫn không nói gì. Đệ tử lúc nãy đến muộn kia không cẩn thận dùng Ngưng Băng Thuật sai, nàng vậy mà một tay bẻ gãy thanh kiếm đá nện trên đầu hắn, vừa điềm nhiên nói: “Ngươi ngu xuẩn như vậy, vẫn muốn làm tiên nhân sao? Tất cả các ngươi, mười ngày không được đi nhà ăn phía Bắc ăn cơm, giải tán mau! Lớp này có học nữa cũng vô nghĩa!”

Dứt lời, nàng cứ vậy mà đi trước, để lại mấy đứa nhỏ hoảng loạn nhìn nhau.

“Thư Viện làm sao lại có tiên sinh thích hành sự cảm tính như vậy!” Bách Lý Ca Lâm nhỏ giọng oán giận. “Động một cái liền phạt không được ăn cơm, mà chúng ta lại không làm sai cái gì! Đây căn bản là vô trách nhiệm!”

Nàng nói như vậy, cơn giận của bọn nhỏ đối với Lâm Du ngày thường toàn bộ bị khơi dậy, một nam đệ tử lớn tiếng nói: “Đúng vậy! Nói là dạy chúng ta Thủy hành tiên pháp, nhưng kết quả hai tháng toàn là dạy Ngưng Băng Thuật! Nàng ta căn bản chưa từng dạy qua cái gì đúng đắn, còn thích giận cá chém thớt! Vậy mà là tiên sinh sao?”

“Chúng ta đi tìm Tả Khâu tiên sinh nói chuyện! Chúng ta không cần tiên sinh như vậy!”

Không biết ai bắt đầu, bọn nhỏ nhất thời hùa nhau đi tìm Tả Khâu tiên sinh, lúc nãy nghe bọn họ nói đi đệ tử phòng thăm Lôi Tu Viễn, lập tức một đám đệ tử ngự kiếm chậm rãi bay về hướng đệ tử phòng.

“Lê Phi chúng ta cũng đi đi!” Bách Lý Ca Lâm vừa thấy có náo nhiệt liền muốn đi theo, chạy nhanh vui vẻ mà túm Lê Phi.

“Buộc tội tiên sinh là chuyện mới nghe thấy lần đầu, chỉ sợ không thể thành được, vẫn là không nên đi.” Diệp Diệp ngăn nàng lại.

Bách Lý Ca Lâm gấp đến độ giậm chân một cái, có náo nhiệt không để cho nàng xem, thật là muốn mạng người ta mà: “Ta sẽ đi! Chưa từng nghe qua pháp không trách chúng* sao? Dù sao cũng không thể đuổi hết chúng ta đi được!”

*pháp không trách chúng: chuyện sai trái một người làm dễ bị phạt, còn nhiều người làm không dễ dàng bị phạt (theo Baike.baidu)

Bách Lý Xướng Nguyệt nói: “Ta cũng có chút muốn đi, Lâm Du tiên sinh này, mỗi lần nhìn thấy Mặc Ngôn Phàm, tiếng tim đập đều rất lớn. Điều kỳ quái chính là, mới vừa rồi Mặc Ngôn Phàm nhìn nàng, tiếng tim đập cũng rất lớn, trước kia chưa từng có. Đi theo xem, có thể có biến cố gì đó.”
Bình Luận (0)
Comment