Thiên Hương Bách Mị

Chương 30

Khi mấy người bọn họ ngự kiếm bay đến đệ tử phòng, tiểu viện nơi Lê Phi ở đã chật cứng người. Các đệ tử vây quanh Tả Khâu tiên sinh, đồng loạt bày tỏ sự phẫn nộ và oán giận của chính mình, ngươi một câu ta một câu, càng nói càng kích động.

Thần sắc Tả Khâu tiên sinh vẫn như thường, không biết suy nghĩ cái gì. Hồ Gia Bình có chút xấu hổ, Tả Khâu tiên sinh bởi vì có việc không ở Thư Viện nên đã ủy thác cho hắn quản lý chuyện lớn nhỏ ở đây, kết quả lại làm ra trò cười các đệ tử buộc tội tiên sinh này, hắn cũng phải chịu một chút trách nhiệm.

Miêu Lam Hân thở dài: “Hai tháng đều dạy Ngưng Băng Thuật? Nàng ta đây là đang làm cái gì vậy?”

Mấy người tiên sinh bình thường độc lai độc vãng*, huống chi các bài học của bọn họ hoàn toàn khác nhau nên ngày thường cũng chưa bao giờ hỏi tiến độ việc dạy như thế nào. Thế nhưng, ai cũng không nghĩ hai tháng nay Lâm Du vậy mà không hề dạy qua một chút Thủy hành tiên pháp đứng đắn nào.

*độc lai độc vãng: một mình đến, một mình đi, ý nói là luôn làm tất cả mọi chuyện một mình.

Tả Khâu tiên sinh bỗng nhiên mở miệng: “Gia Bình, mời Lâm Du tiên sinh đến.”

Sự tình bị nghiêm trọng hóa rồi...... Hồ Gia Bình không thể không đi tìm người. Các đệ tử buộc tội Thư Viện tiên sinh, việc này chưa từng nghe qua, đối với đệ tử tinh anh của tiên gia môn phái mà nói, đến Thư Viện dạy học là cơ hội tu hành rất tốt, tinh thần phấn chấn bồng bột của tân đệ tử có thể khơi dậy sự nhiệt tình ngày xưa của bọn họ, thậm chí là cũng không không phải không có khả năng vượt qua Bình Cảnh. Phàm là đệ tử tinh anh được chọn người nào mà không cảm thấy tự hào? Dù tính tình có ngoan cố đến đâu thì quá trình dạy dỗ cũng phải tận tâm tận lực, không thể có chuyện qua loa được, thế mà lại làm ầm ĩ đến nỗi bị các đệ tử buộc tội, Lâm Du tiên sinh thật sự không giống người thường.

Lê Phi thấy mấy người Tả Khâu tiên sinh đều ở trong viện, chỉ thiếu Chấn Vân Tử kia, không khỏi nhìn xung quanh quan sát, ngạc nhiên nói: “Chấn Vân Tử đâu?”

Bách Lý Xướng Nguyệt nghiêng đầu nghe một lúc: “Ở trong phòng Lôi Tu Viễn, người đó với Mặc Ngôn Phàm dường như đang hỏi Lôi Tu Viễn chuyện yểm thuật gì đó.”

Lê Phi nhớ đến lời của Nhật Viêm, Thiên Âm Ngôn Linh đại pháp và Tự Linh Yểm Thuật là độc môn bí kĩ của Tinh Chính Quán. Nói cách khác, người muốn giết Lôi Tu Viễn là của Tinh Chính Quán? Chẳng trách khi Mặc Ngôn Phàm nhìn thấy tờ giấy kia sắc mặt liền thay đổi, còn nói sẽ cho hai người họ một lời giải thích, thì ra hắn xin nghỉ là vì trở về tìm người hỏi, người tìm đến lại là Chấn Vân Tử.

Một lúc sau, Lâm Du được Hồ Gia Bình dẫn đến, vẻ mặt nàng bình tĩnh, không nhìn ra điều gì khác thường. Khi bọn nhỏ nhìn thấy nàng, khó tránh khỏi vừa hận vừa chột dạ, người có gan lớn tiếp tục cáo trạng, những người còn lại cũng lập tức hùa theo, lúc bấy giờ trong viện bắt đầu nhao nhao ồn ào.

Tả Khâu tiên sinh đưa tay lên, thanh âm của bọn nhỏ không tự chủ được mà nhỏ lại, ông mở miệng nói: “Lâm tiên sinh, các đệ tử vào Thư Viện cũng đã được hai tháng, ngự kiếm và lô đỉnh tu hành đã học xong. Ngươi cùng hai vị tiên sinh La, Miêu phụ trách dạy tiên pháp ngũ hành cơ bản, bài dạy của ngươi có phải có cái gì nhầm rồi hay không?”

Lâm Du lạnh lùng cười, đối mặt với Tả Khâu tiên sinh nhưng nàng không hề có kính ý gì cả: “Bọn nhóc này tất cả đều thật ngu ngốc, cái gì cũng học không được! Gỗ mục mà còn đòi ta khắc ra phượng hoàng?”

Bọn nhỏ nhất thời giận dữ, đều trợn mắt nhìn nàng.

Tả Khâu tiên sinh chuyển hướng nhìn về phía Miêu Lam Hân cùng La Thành Tể, hòa nhã nói: “La tiên sinh cùng Miêu tiên sinh thấy tân đệ tử năm nay như thế nào?”

Hai người này cũng không muốn ầm ĩ như thế này, đều có chút xấu hổ, cuối cùng Miêu Lam Hân tuổi lớn hơn mở miệng nói: “Tư chất đệ tử năm nay có thể nói đều là lương tài mỹ ngọc*, tu hành rất cần cù khắc khổ, làm tiên sinh, ta không dám đánh giá bừa bãi như Lâm Du tiên sinh.”

*lương tài mỹ ngọc: vàng tốt ngọc đẹp, ý nói phẩm chất cùng tài năng hơn người.

La Thành Tể cũng gật đầu nói: “Không sai, trong đó thậm chí có mấy người kỳ tài ngút trời, nếu luyện tập nhiều hơn, nhất định có thể trở thành trụ cột vững vàng ở môn phái.”

Tả Khâu tiên sinh mỉm cười nhìn phía Lâm Du: “Lâm tiên sinh, đánh giá của ngươi có phải quá mức bất công rồi không?”

Lâm Du nhàn nhạt nói: “Một khi đã như vậy, tiên sinh ta liền tự rời đi. Được Tả khâu tiên sinh để mắt đến, chức vụ to lớn như thế ta không đảm đương nổi, vậy ta liền rời khỏi Thư Viện, cáo từ.”

Nàng nói đi thì đi, lập tức xoay người, đi mấy bước đã đến ngoài đình viện.

Cửa phòng Lôi Tu Viễn bỗng nhiên bị mở ra, âm thanh lạnh lẽo như suối nước âm u của Chấn Vân Tử bỗng nhiên từ cửa truyền đến: “Lâm tiên sinh, xin chờ một chút, ta có lời muốn nói.”

Lâm Du dừng bước chân lại, lạnh nhạt nói: “Chấn Vân tiên sinh có gì chỉ giáo?”

Chấn Vân Tử chậm rãi bước về phía trước, Mặc Ngôn Phàm đi theo phía sau hắn, sắc mặt hờ hững, nhìn không ra vui buồn gì. Lê Phi tinh mắt nhìn thấy đi theo sau Mặc Ngôn Phàm còn có Lôi Tu Viễn, thần sắc hắn bình tĩnh, hơi hơi rũ đầu, tinh thần, tinh thần tốt hơn một chút.

“Lâm Du tiên sinh, ngươi nói chính mình là tam đệ tử của Hỏa Liên Quan Long U Nguyên Quân, vậy thì ta đây xin hỏi ngươi, ngươi làm sao biết dùng Thiên Âm Ngôn Linh đại pháp cùng Tự Linh Yểm Thuật của Tinh Chính Quán ta?”

Lâm Du xoay người, biểu tình có chút kinh ngạc: “Ngươi làm sao biết được? Cái này...... Hừ, là do có người từng đã dạy ta!”

Nàng liếc mắt nhìn Mặc Ngôn Phàm, vị Mặc tiên sinh này vẫn luôn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim*, không nhúc nhích.

*mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim: tinh thần tập trung và lòng không bị phân tâm.

Chấn Vân Tử nhẹ nhàng kéo Lôi Tu Viễn đến bên người, điềm nhiên nói: “Vậy ngươi vì sao phải dùng tiên pháp của Tinh Chính Quán ta, đối phó vị Thư Viện đệ tử này?”

Lâm Du trong mắt có tia kinh ngạc: “Ngươi đang nói cái gì đó?! Ngậm máu phun người! Ta chỉ mới học được một chút, sao có thể dùng với hắn được?!”

Chấn Vân Tử lại nói: “Tả Khâu tiên sinh, ta hôm nay mạo muội đến Thư Viện, kỳ thật là vì việc này. Mặc sư điệt vừa quay về sư môn vừa vặn gặp ta, liền nói chuyện đứa nhỏ này bị người khác hạ Tự Linh Yểm Thuật cho ta nghe. Thư Viện luôn luôn là nơi thanh tịnh, làm sao có thể xuất hiện Tự Linh Yểm Thuật của Tinh Chính Quán? Việc này nếu ta không điều tra rõ thì khó có thể chứng minh Tinh Chính Quán trong sạch. Lâm Du, ngươi không cần giả vờ, ta biết ngươi là ai.”

Lâm Du lui lại mấy bước, cười lạnh: “Chấn Vân Tử, ngươi muốn dùng Ngôn Linh đại pháp vu oan trên người ta? Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Không đợi nàng nói xong, Chấn Vân Tử đột nhiên lạnh lùng nói: “Ngươi là ai? Mau mau thú nhận!”

Những lời này tuy không lớn, tai các đệ tử nghe được, cũng không khác gì sấm sét trên mặt đất, linh khí Ngôn Linh đại pháp vang vọng đình viện, nhất thời các đệ tử không phòng bị đều ngất xỉu trên mặt đất. Lê Phi cũng cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất.

Lâm Du đối diện tuy rằng sớm có phòng bị, nhưng vẫn không thể chống lại sự tấn công bất ngờ của hắn, từ miệng và mũi của nàng bị chấn động chảy ra máu, mắt mờ đi trong chốc lát lẩm bẩm nói: “Ta, ta là Đông Hải Vạn......”

Đang nói đột nhiên ngừng lại, nàng dường như đang chống lại sự trói buộc vủa Ngôn Linh, lúc này cũng không nói nhiều, thân thể bỗng nhiên hóa thành một cỗ cuồng phong, cuồn cuộn bay đi. Chấn Vân Tử làm sao có thể để nàng thoát được, một ánh sáng trắng từ trong tay áo b ắn ra, nháy mắt hóa thành hàng vạn hàng nghìn phiến băng nhọn hoắt trong suốt, vây quanh cơn cuồng phòng kia.

Trong gió chỉ nghe Lâm Du kêu đau một tiếng, cơn cuồng phong tan đi, toàn thân nàng đầy máu tươi, y phục màu hồng cánh sen kia bỗng nhiên hóa thành váy dài màu tím, búi tóc gọn gàng cũng biến thành mái tóc dài rối tung, thủ thuật che mắt bị đánh tan, nàng đột nhiên biến thành bộ dạng khác.

Nàng oán hận nhìn thoáng qua Mặc Ngôn Phàm, lạnh lùng nói: “Ngươi...... Hừ! Ta có thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho ngươi!”

Phiến băng lạnh lẽo bao quanh nàng, dáng vẻ nàng đúng thật là muốn chống cự, nàng hừ lạnh một tiếng, phun một ngụm máu lên phiến băng, đưa tay áo dài lên che đầu và mặt, một lượt đánh vỡ các phiến băng vây quanh, thân ảnh màu tím đứt lìa rồi rơi xuống bờ vực.

Biến cố bất thình lình làm Lê Phi choáng váng, Lâm Du làm sao có thể đột nhiên thay đổi vẻ ngoài? Nàng giống như có rất nhiều hận ý với Mặc Ngôn Phàm, lúc trước đã quen biết hắn? Hai người bọn họ từng có rối rắm gì? Nàng lại nghĩ tới buổi tối ngày đó, cuộc đối thoại giữa Lâm Du cùng Mặc Ngôn Phàm không thể hiểu được, cùng với chuyện vừa rồi, Lâm Du đúng là giả trang sao? Nàng giả thành Lâm Du đi vào Thư Viện, là vì Mặc Ngôn Phàm? Chẳng trách lớp nàng dạy lung tung rối loạn, không tập trung, vui buồn thất thường, bởi vì nàng căn bản không phải tiên sinh thật sự! Lâm Du thật kia đang ở đâu?

Chấn Vân Tử vội vàng đuổi tới bên bờ vực, nhìn xuống một cái, nhíu mày nói: “Để cho yêu nữ này thoát được rồi—— Tả Khâu tiên sinh, ta nhớ rõ phía dưới Thư Viện là cấm địa?”

Từ khi biến cố phát sinh tới nay, Tả Khâu tiên sinh đều không nói một lời, cũng không làm gì, lúc này bị hỏi, lập tức lạnh nhạt nói: “Không sai, phía dưới là cấm địa. Chấn Vân tiên sinh, đa tạ ngươi vạch trần, người giả trang làm tiên sinh lại là việc này là nội vụ của Thư Viện, không dám làm phiền tiên sinh giúp đỡ. A Mộ.”

Ông gọi một tiếng, ngay sau đó, Hắc Sa Nữ liền xuất hiện trước mặt mọi người, cúi đầu nói: “Tiên sinh có gì phân phó?”

“Đi cấm địa tìm đến cùng.”

“Vâng”

Chấn Vân Tử bị ông không nặng không nhẹ nói một câu, lúc này lui từng bước, không nói gì nữa. Mặc Ngôn Phàm một bên bỗng nhiên tiến lên thấp giọng nói: “Tả Khâu tiên sinh, nàng ta lấy Tinh Chính Quán tiên pháp hại người, xin Tả Khâu tiên sinh cho ta đi tìm cùng.”

Tả Khâu tiên sinh chắp tay phía sau đi về đình viện, thanh âm hờ hững: “Vậy thì làm phiền Mặc thiếu hiệp rồi.”

Buộc tội tiên sinh đột nhiên biến thành vạch trần thân phận hung thủ, biến cố này thật lớn làm cho Lê Phi nửa ngày cũng chưa phản ứng lại. Bách Lý Ca Lâm mới vừa rồi bị Thiên Âm Ngôn Linh đại pháp của Chấn Vân Tử chấn động đến ngất xỉu, đến bây giờ còn chưa tỉnh, nhưng nàng không phải là người duy nhất. Hơn phân nửa đệ tử đều không chịu nổi sức mạnh của Thiên Âm Ngôn Linh, đang nằm la liệt trên mặt đất.

Vẫn may, Diệp Diệp và Bách Lý Xướng Nguyệt còn đang miễn cưỡng đứng nổi. Lê Phi ôm Bách Lý Ca Lâm đi qua, Diệp Diệp sờ sờ mặt của Ca Lâm, thấp giọng nói: “Không có việc gì, chỉ ngất xỉu thôi, có thể tỉnh lại rất nhanh thôi...... Ồ, Chấn Vân Tử kia vẫn tránh được chúng ta, nếu không sẽ không đơn giản là ngất xỉu đâu.”

Tả Khâu tiên sinh cùng vài vị tiên sinh khác đều đang truyền linh khí cho bọn nhỏ đang bất tỉnh, lô đỉnh vững vàng đã bị chấn động. Chấn Vân Tử dường như có chút áy náy, đi lên từng bước hành lễ nói: “Là ta l/ỗ mãng, xin Tả Khâu tiên sinh chớ trách tội.”

Tả Khâu tiên sinh cười nhạt: “Chấn Vân tiên sinh giúp Thư Viện ta bắt được kẻ giả mạo tiên sinh, cảm tạ còn không kịp, sao có thể trách tội được. Chỉ là các đệ tử hiện giờ vẫn chưa tỉnh, xin Chấn Vân tiên sinh chờ một lát, đợi bọn họ tỉnh lại rồi mới đưa tiên sinh rời đi.”

Chấn Vân Tử căn bản chưa nói phải đi, lão lại nói “Đưa gã rời đi”, đây rõ ràng là muốn đuổi người. Chấn Vân Tử trên mặt có chút không nén được giận, chắp tay xoay người đi, lúc đi ngang qua Lê Phi, nhìn nàng gật gật đầu, thanh âm có chút ôn hòa hiếm thấy: “Tiểu cô nương, tu hành thật tốt, tiên gia môn phái cần nhân tài hiếm thấy như ngươi.”

Nhìn bộ dạng của gã dường như cũng không xấu lắm...... Lê Phi im lặng gật đầu.

Chấn Vân Tử nhìn về phía Bách Lý Xướng Nguyệt, Xướng Nguyệt vừa chạm ánh mắt của gã, không kìm lòng được mà sợ run cả người, lui về phía sau hai bước.

Diệp Diệp tiến lên hành lễ với Chấn Vân Tử: “Chấn Vân tiền bối, chúng ta có một người bằng hữu đến nay chưa tỉnh, có thể nhờ ngài giúp hay không?”

Chấn Vân Tử rộng lượng mà đặt tay trên đầu Bách Lý Ca Lâm, nhẹ nhàng sờ một chút, nàng ngay sau đó liền tỉnh, thần sắc mơ màng, hẳn là vẫn còn trong mộng.

“Cáo từ.” Chấn Vân Tử lại nhìn Bách Lý Xướng Nguyệt một cái, vẫn không nói gì. Rất nhanh đã đi rồi.

Người đi rồi, Diệp Diệp lập tức hỏi: “Không sao chứ? Ngươi có phải là nghe được gì hay không?”

Bách Lí Xướng Nguyệt lắc đầu, vẻ mặt nghi hoặc, thấp giọng nói: “Ta vậy mà nhớ không được tiếng tim gã đập.... Dường như có nghe thấy được gì, nhưng lại không nhớ nổi, người kia vừa thấy ta, trong lòng ta liền sợ hãi...... Rất kỳ lạ.”

Diệp Diệp cười cười: “Dù sao cũng là người có địa vị cao của Tinh Chính Quán, sao có thể cho ngươi tùy ý nghe lén.”

Bách Lý Xướng Nguyệt vẻ mặt nghi hoặc như trước, nửa ngày không nói gì.
Bình Luận (0)
Comment