Thiên Kiêu

Chương 46


"Công chúa, Tần thị vệ chưa tỉnh.".

Lan Âm nghênh đón Hứa Thiên Kiêu trước cửa tiểu viện thấp giọng nói.

"A." Hứa Thiên Kiêu ồ một tiếng, trên mặt cũng không biểu lộ.

"Làm sao bây giờ a?" Lan Âm theo sau Hứa Thiên Kiêu tiến vào tiểu viện.

"Không biết." Hứa Thiên Kiêu nói ra.

Không biết? Không biết còn tới nơi này làm gì!Chẳng lẽ thật sự muốn đem cả nhà Tần Lộ đều giết đi? Giết người, Tần Lộ sau đó tỉnh lại? Nếu như nàng tỉnh, vì mấy mạng người mà tìm công chúa báo thù làm sao bây giờ?
Lan Âm đang muốn hỏi, Hứa Thiên Kiêu bỗng nhiên dừng chân.

Nàng đưa tay chỉ chỉ gian phòng đối diện hỏi: " Người nhà đều bị giam ở bên kia?"
Lan Âm mờ mịt nhẹ gật đầu.

Hứa Thiên Kiêu chuyển bước hướng bên kia mà đi đến.

"Công chúa." Thị vệ canh giữ ở cửa nhao nhao hành lễ.

Hứa Thiên Kiêu có chút đưa tay, hỏi: " Tất cả vẫn còn bên trong?".

" Không có lệnh của công chúa ai dám thả người".Thị vệ vội vàng gật đầu nói.

"Mở cửa."
Cửa mở ra, người trong phòng nhao nhao phóng tầm mắt ra ngoài.

Tuy rằng đã ôm quyết tâm phải chết nhưng lúc nhìn đến Hứa Thiên Kiêu, Tần Cầm nhịn không được theo bản năng nắm chặt tay Tần Nhã.

Hứa Thiên Kiêu nhìn Mai thị gục trên đùi Tần Nhã lại đảo mắt nhìn chăm chú tỷ muội Tần Cầm,nói: "Tần Lộ không tỉnh."
"Nô tỳ đi trước." Hồng Liên bỗng nhiên mở miệng: "Công chúa, nếu như người muốn dùng mạng của chúng ta ép nàng tỉnh lại, cái kia trước liền dùng mạng của ta đi." Hồng Liên ôm tiểu oa nhi trong ngực trên đùi có thêm hai nữ nhi.

"Ngươi không được." Hứa Thiên Kiêu lắc đầu, đưa tay chỉ vào Tần Cầm nói: "Liền nàng a, Tần thị vệ giống như rất đau tiểu muội muội này."
Tần Cầm nắm chặt tay Tần Nhã một chút, sau đó cam chịu số phận buông lỏng tay " Đại tỷ, ta hy vọng mọi người có thể đánh thức Nhị tỷ.


Ngươi..." Nàng cúi đầu nhìn Mai thị, tiếp tục nói: "Ngươi chiếu cố tốt nương, cũng đừng trách nàng."
"Không được.

Tiểu Cầm, không được." Tần Nhã lắc đầu, bổ nhào qua ôm lấy cánh tay Tần Cầm không buông, " Muốn đi cũng là ta đi trước, ta là đại tỷ, đã đến lúc ta đến bảo hộ các ngươi.

Lúc trước không có năng lực gánh vác, nhưng bây giờ, hiện tại để cho ta đi trước!"
Hứa Thiên Kiêu tựa hồ không kiên nhẫn nhìn các nàng tranh tới tranh lui, vẫy vẫy tay, căn dặn thủ vệ nói: "Đem cả hai đều mang đi!"
Nói xong chính nàng xoay người đi ra ngoài trước.

Tần Nhã cùng Tần Cầm rất nhanh bị dẫn tới cửa phòng Tần Lộ ở cửa phòng.

Hai người tròng mắt có điểm gợn sóng.

Tuy nhiên cũng không muốn khóc thành tiếng, cũng không có tâm tư cầu xin tha thứ.

Hứa Thiên Kiêu ngồi trên ghế thần sắc âm lãnh, bên cạnh đều có đủ mặt bốn cái Đại cung nữ.

Trừ đi Trúc Âm biểu tình mặt không đổi sắc, mặt khác ba người còn lại trên mặt đều mang theo tia không đành lòng.

Ngay cả hai cái thị vệ áp giải tay cũng run rẩy nắm chặt thanh trường kiếm.

"Trước hết sẽ giết ai đây?" Hứa Thiên Kiêu đề cao thanh âm một chút nói, "Trước tiên là giết đại tỷ, hay là trước giết tiểu muội?"
Viện tử im lặng đến đáng sợ, không ai dám đáp lại vấn đề này.

Hứa Thiên Kiêu ngẩng đầu quét mắt qua bốn Đại cung nữ, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Trúc Âm, " Trúc Âm, ngươi nói xem, Tần thị vệ quan tâm ai nhất.

Nàng quan tâm ai nhất, ta trước sẽ giết người đó."
Trúc Âm xác nhận, xoay người đi vào.

Rất nhanh bên trong có thanh âm trầm truyền ra.

"Tần thị vệ, công chúa lệnh cho ta tới hỏi ngươi, người ngươi quan tâm nhất là Tần Nhã hay vẫn là Tần Cầm?"
"Công chúa nói, ngươi quan tâm ai nhất, nàng trước hết sẽ giết người đó."

"Ngươi không muốn nói, ta đây liền bẩm báo cho công chúa, ngươi giống như rất quan đôi tỷ muội này.

Đến lúc đó vừa vặn đem cả hai giết đi cũng tránh khỏi làm ngươi khó xử."
Trong phòng không còn thanh âm truyền tới, tất cả mọi người tâm đều trầm xuống.

Tần Nhã cùng Tần Cầm liếc nhau, đều thấy cái chết đã liền nhắm mắt lại.

Nhưng không có ai biết, trong phòng Tần Lộ không chỉ mở mắt ra, còn cầm một bên đai lưng Trúc Âm ghìm xuống.

"Trúc Âm cô nương, hảo độc ác....!" Tần Lộ thanh âm có một chút trầm.

Trúc Âm nhìn Tần Lộ cặp mắt không khỏi bắn ra hận ý.

"Vì cái gì hận ta?" Tần Lộ nhỏ giọng nói: "Ngươi nếu như đã biết ta là nữ nhân, vì cái gì còn muốn hận ta?"
Con ngươi Trúc Âm đỏ ngầu nhưng vẫn lớn tiếng đối với phía ngoài nói: "Công chúa, Tần, Tần thị vệ...vẫn không tỉnh!"
"Công chúa, ngươi động thủ đi!" Tần Cầm mở mắt nói.

"Vội sao?".

Hứa Thiên Kiêu che giấu vẻ lo lắng trên mặt, thanh âm phóng lớn khiến tiểu viện nho nhỏ nghe đến rành mạch nói,:" Ngươi cho rằng muốn chết dễ dàng như vậy? Bổn cung đang tự hỏi, nhìn xem là muốn phanh thây xé xác, hay vẫn là ngũ mã phanh thây, ngươi gấp như vậy liền trực tiếp cắn lưỡi tự sát là tốt rồi."
Tần Lộ nghe xong lời này tay dùng sức nắm chặt Trúc Âm, Trúc Âm sắc mặt càng đỏ không tự chủ được ho khan hai tiếng.

"Nếu ta là nam nhân, ngươi sợ công chúa sẽ vừa ý ta liền muốn giết ta, hoặc là giết người nhà của ta, để cho ta cùng công chúa lúc đó sinh ra hiềm khích, việc này có thể lý giải.

Nhưng..." Tần Lộ đưa tay sờ sờ gương mặt Trúc Âm, dùng sức nhéo cằm của nàng, đem mặt đối mặt."Nhưng ta là nữ nhân, ngươi vẫn còn lo lắng sợ hãi cái gì?"
Trúc Âm căm tức nhìn Tần Lộ, nói: "Tần, Tần Lộ, ngươi, ngươi không sợ..."
Không đợi nàng nói xong, Tần Lộ liền lắc đầu, "Không sợ, bởi vì Thiên Kiêu công chúa, nàng sẽ không động thủ a."
Tần Lộ vừa dứt lời, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền vào một tiếng thét.

Là thanh âm của Tần Cầm.

Trúc Âm trên mặt lộ ra tươi cười, Tần Lộ gương mặt thoáng biến bạch sắc, buông tay Trúc Âm.


Không màng đau đớn nhảy xuống giường chạy ra ngoài.

Mà bên ngoài, bàn tay Hứa Thiên Kiêu giơ lên cao, Tần Cầm lại hét lên một tiếng.

"Công chúa." Tần Lộ đỡ lấy khung cửa, nghiêm mặt nói: "Công chúa đây là đang làm cái gì? Không phải đã nói, chỉ cần ty chức tỉnh lại sẽ tận trung với công chúa, người liền buông tha cho người nhà ty chức sao?"
"Tiểu Lộ!" Tần Nhã kích động kêu lên: "Tiểu Lộ ngươi đã tỉnh! Tiểu Cầm, tiểu Lộ tỉnh, tiểu Lộ tỉnh!"
Tần Cầm trên mặt mang ấn ký năm ngón nhưng nhịn không được cười ra mặt: " Ngươi đã tỉnh! Nhị...!A!".

Một tiếng Nhị tỷ chưa kêu ra miệng, Hứa Thiên Kiêu lại giáng một cái tát trên mặt, vì vậy thanh âm liền biến thành tiếng thét thứ ba.

"Tần gia cô nương, đại ca ngươi đã tỉnh." Hứa Thiên Kiêu vỗ vỗ tay, vừa cười vừa nói.

Sau đó thẳng eo, từ từ đi đến trước mặt Tần Lộ, " Ta là nói bỏ qua cho người nhà của ngươi, nhưng ngươi tỉnh muộn như vậy, ta phải thu một chút tiền lãi có phải không?".

Tần Lộ nhìn nàng không nói lời nào.

Hứa Thiên Kiêu cùng Tần Lộ đối mặt trong chốc lát, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng dời đi ánh mắt, nói: "Tốt rồi, nếu như đã tỉnh, dưỡng tốt thân thể.

Dưỡng tốt thân thể mới có khả năng dùng, bằng không thì vẫn là một cái phế vật."
"Công chúa nói đúng."
Hứa Thiên Kiêu lại hừ lạnh một tiếng, nhìn cũng không liếc nhìn Tần Lộ nhanh chóng ly khai tiểu viện.

Thủ vệ trong sân nhao nhao lui ra ngoài, Thanh Âm Trúc Âm Mai Âm đều rời đi, duy chỉ có Lan Âm vẫn lưu lại.

"Tần thị vệ, là muội muội của ngươi mở miệng mắng công chúa, cho nên công chúa mới đánh nàng ngươi đừng trách sai người." Lan Âm vừa nói vẫn không quên quay người trừng mắt liếc Tần Cầm.

Nguyên lai là như vậy!
Tần Lộ gật gật đầu, "Mấy ngày nay đa tạ chiếu cố, ngươi cũng nên về sớm nghỉ ngơi một chút."
"Không cần khách khí." Lan Âm hì hì cười nói, lại bổ sung một câu, "Là do công chúa bảo ta đến bằng không thì ta cũng sẽ không đến."
Tần Lộ cười lại nói một tiếng "Đa tạ."
Tất cả đều rời đi, Tần Nhã vội chạy tới đỡ lấy Tần Lộ, Tần Cầm cũng lau nước mắt đứng lên.

Ba người vào phòng, Tần Nhã cùng Tần Cầm rốt cuộc nhịn không được ôm lấy nàng khóc rống.

Tần Lộ tùy ý để các nàng khóc nháo một hồi lâu, thẳng đến lúc hai người thút tha thút thít tâm tình bình phục, mới nói: "Đã trễ như vậy, các ngươi nhanh về nghỉ ngơi đi.

Dương Dương các nàng cũng còn bên cạnh a, đại tỷ ngươi mau dẫn lấy bọn nhỏ đi về nghỉ trước."
Tần Nhã gật đầu nhưng lại không chịu đi.


Tần Lộ cười nói: "Đừng lo lắng, ta tốt rồi, sẽ không lại té xỉu."
Tần Nhã nói: "Tiểu Lộ, nương nàng giống như điên rồi."
Mai thị điên rồi?
Tần Lộ trong hôn mê cũng nghe được sự tình, bất quá đối với nàng mà nói Mai thị điên rồi cũng không có gì là không tốt, Mai thị tính tình thật sự mười phần đã hỏng.

Hôm nay nàng giết Tần Đại Bảo, nếu như Mai thị biết tin nhất định sẽ nháo loạn.

Mai thị nháo đủ đến lúc đó khẳng định lại mang theo một cuộc phong ba.

"Ta đã biết." Tần Lộ gật gật đầu nói: "Đại tỷ yên tâm, ta sẽ tốt tốt chiếu cố." Cho tới bây giờ, Tần Lộ không để ý gọi Mai thị một tiếng nương mẫu.

Tần Nhã đỏ vành mắt cười cười: "Không có chuyện gì, còn có ta cùng tiểu Cầm ở đây.

Tiểu Lộ, ngươi dù sao cũng là nữ hài tử, tuy rằng hiện tại không thể không tạm thời đóng giả nam nhân, thế nhưng phía sau ngươi còn có ta cùng tiểu Cầm.

Ngươi không cần đem tất cả mọi chuyện đều gánh lấy, còn có chúng ta, chúng ta là tỷ muội, chúng ta sẽ vì ngươi mà chia sẻ."
Tần Cầm liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

"Tốt." Tần Lộ cười đáp ứng, hốc mắt cũng không khỏi có chút hồng.

Tần Nhã đem lời nói xong cũng rời đi, Hồng Liên biết được Tần Lộ đã tỉnh lại liền mang theo ba cái hài tử cùng Mai thị đi về trước, lúc này Tần Nhã vội vội vàng đuổi đến trở về.

Tần Cầm lại không chịu đi, "Nhị tỷ, ta lưu lại cùng ngươi, hảo hảo chiếu cố ngươi."
Tần Lộ nhìn Tần Cầm trên mặt ấn ký đỏ bừng thầm than Hứa Thiên Kiêu ra tay thật hung ác, cũng không biết tay của nàng có đau hay không?
"Tiểu Cầm, sau này kêu ta đại ca.

Mặc kệ có người hay không ngươi cũng phải kêu ta là đại ca mới được."
Tần Cầm cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đụng đụng gương mặt của mình, sau đó nói: "Tốt, ta đã biết rồi, đại ca."
"Ta cũng không cần chiếu cố, mấy ngày nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, đi về nghỉ trước.

Có chuyện gì chúng ta ngày mai rồi hãy nói, được không?" Tần Lộ nơi nào nhìn không ra Tần Cầm vừa lúc nãy đối với Hứa Thiên Kiêu nổi lên hận ý.

Tần Lộ trong đáy lòng ngược lại mơ hồ cảm thấy sự tình này có lẽ phải cám ơn Hứa Thiên Kiêu.

Với tính tình của Tần Cầm nếu ở hiện đại tự nhiên là không có vấn đề, thế nhưng đây là ở cổ đại, bất kể thân phận chức vị cao lớn hay ti tiện, nếu như trong tình huống sự tình cần nhẫn tâm lại không nhẫn tâm, cầu nhẫn nhịn lại không nhẫn nhịn thì kết quả chỉ có một chữ chết.

____________________________________.

Bình Luận (0)
Comment