Sáng sớm ngày thứ hai, Tần Lỗi cùng Tần Khuê từ trong miệng gia nhân biết được chân tướng Tần Đại Bảo tử vong.
Nguyên lai không phải Thiên Kiêu công chúa giết hắn mà người giết hắn chính là Tần Lộ.
Mai thị thì triệt để điên rồi, chỉ biết hi hi ha ha nói lời mộng tưởng hão huyền còn Tần Nhã cùng Tần Cầm tuy biết sự tình nhưng cũng không làm được gì.
Nhất là Tần Cầm, nghe được Tần Lỗi tra hỏi sự tình thì nổi giận đùng đùng lưu trên Tần Lỗi một bàn tay.
Tần Lỗi cùng Tần Cầm tuổi tác đều bằng nhau chẳng qua Tần Lỗi so với Tần Cầm nhỏ hơn ít tháng.
Nam hài tử ở độ tuổi này nếu muốn phản kháng quả thật Tần Cầm căn bản không phải là đối thủ.
Nhưng hắn bận ôm Tần Khuê chỉ có thể cứng rắn chịu một cái tát của Tần Cầm.
"Ngươi đánh, ngươi đánh lại cho ta, thế nào?" Hắn khinh thường nói: "Ngươi đây bất quá là thẹn quá hoá giận, biết rõ đây chính là sự thật càng biết rõ đại ca của ngươi ngay cả súc sinh cũng không bằng.
Vì muốn được Thiên Kiêu công chúa ưa thích, ngay cả cha ruột chính mình cũng có thể sát hại! Cho nên ngươi mới có thể đánh ta, ngươi muốn đánh thì tốt rồi, lão cha cùng nương đều do đại ca ngươi giết!".
"Ngươi câm miệng cho ta!" Tần Cầm quát, lại lần nữa giơ lên cánh tay.
" Ta phi!" Tần Khuê phun nước lên mặt Tần Cầm "Ngươi là tiện nhân! Cùng với nương của ngươi là lão tiện nhân kia giống nhau, đều là tiện nhân! Các ngươi giết lão cha, các ngươi giết nương của ta, tiểu tiện nhân, tiểu tiện nhân, ta muốn giết các ngươi, ta báo thù cho bọn hắn!!!".
Tần Khuê trong ngực Tần Lỗi giương nanh múa vuốt muốn hướng Tần Cầm nhào đến.
Tần Cầm quả thực bị chọc điên rồi, xoăn ống tay áo vung một nắm đấm muốn giáo huấn Tần Khuê.
Tần Lỗi bụm lấy mặt Tần Khuê, ôm hắn lui về sau vài bước.
Tần Nhã kịp thời kéo lại Tần Cầm.
"Đại tỷ ngươi buông ra, cái tiểu súc sinh này mở miệng chính là chửi loạn, đều là do lão cha cùng Hồng di nương chiều hư rồi! Ta hôm nay giáo huấn hắn một chút nếu không ngày mai hắn sẽ nhả ra cái gì thô tục!".
Tần Cầm tức giận một mực xông ra bên ngoài.
"Tiểu Cầm, được rồi được rồi, hắn còn là một tiểu hài tử." Tần Nhã giữ lấy Tần Cầm không buông.
Tần Lỗi lại lạnh lùng mở miệng, "Ngươi không xứng đáng đứng trước mặt chúng ta thể hiện uy phong, bất quá là nhìn chúng ta không cha không mẹ, không ai bảo hộ, không ai cứu chúng ta, ngươi muốn thế nào cũng có thể.
Có bản lĩnh, ngươi tại sao không đi tìm Tần Lộ? Tiểu Khuê bất quá là mắng ngươi vài câu, nhưng Tần Lộ hắn giết lão cha, hắn cũng là lão cha của ngươi, ngươi tại sao không đi tìm Tần Lộ nói đạo lý?"
Nhìn Tần Cầm ngây ngốc tại chỗ Tần Lỗi càng cười lạnh.
"A, ta đã biết rồi.
Các ngươi là muốn cùng Tần Lộ ăn ngon mặc đẹp sống qua ngày tháng tốt lành! Đem lão cha giết, đại nương cũng tức giận đến mức thành kẻ điên lên, ba người các ngươi, thật đúng là hài tử hiếu thuận a!".
Tần Cầm tức đến mức té xỉu, Tần Nhã một đường chạy đến tiểu viện tìm Tần Lộ.
Mặc dù sớm biết sẽ có ngày như vậy nhưng Tần Lộ thật không nghĩ đến nó lại đến sớm như vậy.
Nhìn trước mặt là tiểu cô nương kêu nàng một tiếng đại ca, cũng từng gọi là qua nàng một tiếng Nhị tỷ.
Hiện tại khóc đến con mắt đều đỏ, vẫn duy trì bộ dáng không chịu tin tưởng sự tình đã sảy ra muốn chính miệng nàng nói Tần Lỗi nói dối, hắn là lừa gạt.
Tần Lộ nói không nên lời lừa gạt Tần Cầm.
"Đúng, Tần Đại Bảo là ta giết." Tần Lộ nói: "Công chúa nói, Tần Đại Bảo và ta, một trong hai phải chết
, cho nên ta đã giết hắn.
Tiểu Cầm, ngươi có phải hay không cảm thấy, ta không nên giết hắn?"
Tần Cầm không nghĩ tới sẽ là như vậy.
Hai người phải chết một người, một cái là lão cha của nàng, một cái là " Đại ca" từ nhỏ hiểu rõ nàng nhất.
Nếu như muốn nàng chọn, nàng...!Nàng có lẽ cũng sẽ lựa chọn nhường "Đại ca" sống.
Thế nhưng là, thế nhưng là làm sao có thể giống nhau.
Nhưng chính là muốn Tần Lộ sống, cũng không thể, không thể tự tay giết phụ thân thân sinh.
Nếu như ngay cả thân phụ của chính mình đều có thể giết, cái kia cùng súc sinh có gì khác nhau?
Tần Cầm lắc đầu rơi lệ, không biết nên nói như thế nào.
"Đại ca" vì cái gì chính mình không muốn chết mà muốn giết cha? Nếu như người chết thật là đại ca, lão cha coi như là sống sót nhưng một khi Tần Cầm biết rõ chân tướng, nói không chừng nàng cũng sẽ giết cha báo thù cho "Đại ca"....
Tần Lộ thở dài: "Kỳ thật lão cha lúc ấy nói cho Thiên Kiêu công chúa biết ta là thân nữ nhi.
Ta dùng giới tính của chính mình lừa gạt công chúa, nói không chừng về sau cũng sẽ không trung thành.
Hắn khích lệ công chúa, không muốn tin liền có thể giết ta."
Này, điều này sao có thể!
"Đại ca", cũng là nữ nhi thân sinh của hắn a! Tần Cầm lắc đầu, "Không, ta không tin, ta không tin...!Cha hắn sẽ không như vậy đấy, nhất định sẽ không đâu."
Tần Lộ nói: "Ngươi suy nghĩ một chút sự tình của đại tỷ sau đó ngẫm lại Trương gia.
Lúc trước hắn cùng tổ phụ của Dương Dương nảy sinh tiểu ý lại một lần nữa đem đại tỷ đưa ra ngoài mặc kệ sống chết.
Đối với ta, hắn lại có cái gì không đám làm? Khi đó tham bạc bại lộ, ta không chịu giúp hắn cầu tình nên mới cầu công chúa đem hắn điều đi thôn trang."
Tần Cầm vẫn như cũ lắc đầu, ngã ngồi xuống mặt đất.
Tần Cầm suy nghĩ thật lâu, rút cuộc nhịn không được đem đầu chôn xuống, gào khóc lên.
Tần Nhã đứng ở cửa ra vào đem tất cả lời nói đều nghe rành mạch, chỉ có thể chờ Tần Cầm khóc mệt, mới tiến đến.
"Ta đem tiểu Cầm mang về, ngươi nghỉ ngơi thật tốt." Nàng nói ra.
Nàng cái gì cũng không hỏi, Tần Lộ cũng không muốn nói.
Tần Lộ nhẹ gật đầu, nhìn nàng đỡ Tần Cầm ra cửa.
Tần Đại Bảo chết rồi, Mai thị điên rồi, trách nhiệm của Tần Lộ vĩnh viễn không thể bỏ xuống.
____________________________________
Tần Lộ thương thế cũng không nặng, trong lúc nàng hôn mê Hứa Thiên Kiêu còn gọi là Lan Âm đi một chuyến vào nội cung lấy dược liệu ban thưởng.
Bởi vậy hôm nay Tần Lộ đã cảm thấy tổn thương trên người hầu như toàn bộ đã tốt.
Nàng có chút cảm thấy kỳ quái, coi như là dược liệu trong nội cung ban thuởng vậy cũng không nên có hiệu quả đến mức nghịch thiên a?
Tưởng tượng như vậy liền nghĩ đến thời điểm vừa xuyên đến nơi này khi đó tổn thương trên người quá nặng thế nhưng lại hồi phục phi thường tốt, tốc độ cũng rất nhanh.
Tần Lộ khi đó đã cảm thấy kỳ quái, hiện tại nhìn lại có thể là bởi vì xuyên qua nên nàng có loại công năng đặc dị khôi phục thương tổn a?
Tần Lộ muốn cười, điều này cũng tốt, về sau muốn ra chiến trường giết địch chỉ cần cam đoan không chết, những thứ khác nàng cũng không sợ.
Tần Lộ thay đổi nữ trang trên người, mặc lại y phục thị vệ, buổi chiều đến liền đi trực trước cửa viện Hứa Thiên Kiêu.
Hứa Thiên Kiêu thấy Tần Lộ, nàng cũng không nói gì.
Trần Nhiên quan tâm nàng không ít, đến buổi tối cũng đem nàng đuổi gấp trở về phòng nghỉ ngơi, chính mình tình nguyện trực đêm.
___________________________________
Hôm nay là Trung thu, Tần Lộ không thức sớm tập luyện mà trực tiếp đi đến trước viện tử cùng Trần Nhiên hộ tống Hứa Thiên Kiêu tiến cung.
Tiết Trung thu Hứa Thiên Kiêu muốn vào cung cùng Hiển Tông đế và Thái hậu cùng với Hoàng hậu chơi lễ, không chỉ có nàng mà tất cả công chúa đã xuất giá, vương gia, thân vương cũng phải đi.
Thậm chí là trong buổi tối yến hội, trong kinh sẽ có rất nhiều quan đại thần muốn mang theo gia quyến tham dự.
Hứa Thiên Kiêu thừa lúc lập tức xe, xe Hành Nhất nửa, Thanh Âm xốc lên rồi rèm.
Đối với cưỡi ngựa đi theo hơi nghiêng Tần Lộ nói: "Tần thị vệ, công chúa có chuyện muốn hỏi ngươi."
Hứa Thiên Kiêu lại muốn làm gì?
Tần Lộ nhíu mày ruổi ngựa đi tới đáp lời: "Không biết công chúa có chuyện gì muốn căn dặn."
"Lên xe ngựa rồi nói." Hứa Thiên Kiêu nói ra.
Tần Lộ do dự một chút, trực tiếp nhảy xuống lưng ngựa.
Thanh Âm xốc lên rèm che, Tần Lộ tiến vào xe ngựa.
Không nghĩ tới nàng vừa tiến đến, Thanh Âm lại đi ra ngoài.
Tần Lộ lơ đễnh.
Hứa Thiên Kiêu ngồi xe ngựa tất nhiên phải là chiếc thập phần xa hoa rộng rãi, Tần Lộ trước cửa xe nhìn xem bên trong, quả thực có thể tính là một gian phòng ngủ tương đối xa hoa rồi.
Hứa Thiên Kiêu cung trang màu đỏ chói mắt, thân liễu nghiêng nghiêng tựa trên giường êm.
"Nghe nói hôm qua hai cái đệ đệ cùng muội muội của ngươi náo loạn lên." Nàng nhướng mày đầu nhìn qua, hỏi: "Bởi vì sao?"
"Bởi vì ty chức giết phụ thân thân sinh của chính mình." Tần Lộ nói ra.
Không chỉ là Tần Lỗi cùng Tần Khuê, hiện tại toàn bộ phủ công chúa, có mấy người đàm luận chuyện này? Mặc kệ nàng là vì cái gì giết Tần Đại Bảo, trên người nàng vĩnh viễn lau không sạch tội danh giết cha.
Cho dù hiện tại hay là ngày sau nàng leo lên được địa vị cao hơn, nhưng cũng giống nhau, sẽ có người nói nàng không bằng cầm thú.
Hứa Thiên Kiêu cười cười.
"Ngươi đây là đang trách ta sao?" Nàng nói ra: "Phụ thân của ngươi, thế nhưng là ta bức ngươi giết hắn đấy."
Tần Lộ có chút cúi người, hành lễ nói: "Công chúa nếu là không việc gì, ty chức lui xuống trước."
Hứa Thiên Kiêu tìm nàng không có việc gì, Tần Lộ cũng không có tâm tình phụng bồi.
Tần Lộ nói xong xoay người muốn đi, Hứa Thiên Kiêu lại gọi nàng, "Tần Lộ, kia hai cái đệ đệ, ngươi định làm như thế nào?"
"Cái gì, làm sao bây giờ?" Tần Lộ quay đầu lại hỏi nói.
Hứa Thiên Kiêu nói: "Không dứt khoát cùng giết? Hiện tại không giết, ngày sau bọn hắn lớn lên, nói không chừng chính là mối họa."
Tần Lộ khiếp sợ nhìn Hứa Thiên Kiêu.
Tần Lỗi mười bốn tuổi, Tần Khuê cũng chỉ có bốn tuổi.
Bọn hắn cũng chỉ là hài tử.
Trảm cỏ phải trảm tận gốc, đạo lý này Tần Lộ tự nhiên là hiểu.
Thế nhưng nàng đối với hai hài tử nhỏ như vậy ra tay, thứ cho nàng làm không được.
"Ty chức không có ý định giết bọn chúng." Tần Lộ nói ra: "Hơn nữa, ty chức xin công chúa thực hiện lời nói lúc trước.
Đem di nương cùng hai hài tử đưa đi thôn trang."
Hứa Thiên Kiêu ngồi thẳng thân thể.
"Tần Lộ, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì?" Nàng tức giận nói: "Ngươi đây là nuôi hổ gây họa!"
"Không nói trước bọn họ không phải hổ, nếu thật là hổ, vậy cũng chưa chắc có thể trở thành họa của ty chức".
Tần Lộ nói ra.
Hứa Thiên Kiêu kinh ngạc nhìn qua.
Nàng bỗng nhiên hứng thú, cười nói: "Xem ra Tần thị vệ rất tự tin nha."
Tần Lộ cũng trở về nàng một cái cười: "Nhường công chúa chê cười.".