Thiên Kim Danh Y

Chương 276

“Thật nực cười! Quả là nực cười!” Lưu Chí Viễn tức giận đến nỗi mặt đỏ tía tai, cổ nổi gân xanh. Những tiểu thư danh môn mà Tô Liên Y vừa ám chỉ, những kẻ bỏ qua bao nhiêu thiếu niên tài giỏi chưa vợ mà lại muốn đến Vân phủ làm thiếp cho Vân Phi Tuân, ngoài nhị tiểu thư nhà ông ta là Lưu Mục Linh thì còn ai nữa?

Tô Liên Y vẫn giữ vẻ vô tội, giọng nhẹ nhàng: “Lưu đại nhân, có gì buồn cười đâu?”

Lưu Chí Viễn hít một hơi sâu, cố nén cơn giận, sắc mặt đã trở nên vô cùng khó coi: “Hôn nhân là chuyện đại sự, xưa nay phải tuân theo ‘lệnh của cha mẹ, lời của bà mối’, đâu đến lượt hậu bối các người xen vào? Hơn nữa, từ xưa đến nay, đàn ông có tam thê tứ thiếp để duy trì hương hỏa, có gì là sai?”

Tô Liên Y khẽ nhìn ông ta, ánh mắt trong veo như nước nhưng sâu thẳm chứa đầy ý tứ, vừa như oán trách, vừa như chế giễu: “Lưu đại nhân kích động như vậy để làm gì? Bản quận chúa vừa rồi chỉ nói đến những kẻ đã thuê quan mai đến Vân phủ ta mà thôi. Trong trí nhớ của bản quận chúa, hình như Lưu phủ chưa từng phái người đến Vân phủ để bàn chuyện hôn nhân thì phải?” Nàng cố ý đổi cách xưng hô, nâng cao thân phận của mình lên một bậc.

Lưu Chí Viễn vừa mắng nàng là “hậu bối” sao? Vậy thì nàng dùng ngay thân phận quận chúa mà áp chế ông ta, để ông ta hiểu rõ, có những hậu bối mà một số “trưởng bối” tuyệt đối không thể đắc tội. Xa thì nói đến đương kim hoàng thượng còn trẻ tuổi; gần thì ngay trước mặt, Tô Liên Y cũng không phải người dễ chọc vào.

Lưu Chí Viễn tất nhiên hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của nàng, ông ta nghiến răng ken két, trong lòng chỉ hận không thể lập tức xé nát nụ cười trên gương mặt kia. Con nhóc này, ta thật muốn khiến nàng nếm mùi khổ sở một phen! Thật tức chết ta mà!

Nhưng giận thì có ích gì? Có những người, dù giận cũng không thể đắc tội. Đừng nói đến việc hiện giờ Tô Liên Y nắm giữ quyền lực và địa vị không nhỏ trong triều, lại được hoàng thượng coi trọng, thái hậu thương yêu, chỉ riêng việc hắn vừa nhận cái nhiệm vụ khó nhằn kia thôi, đã như đứng trên bờ vực rồi.

Tất cả đều là do mưu kế của Tô Liên Y!

Khóe môi Tô Liên Y càng cong lên, nụ cười càng thêm sâu sắc: “Trước kia thế nào, bản quận chúa không quan tâm; nhà khác ra sao, bản quận chúa cũng mặc kệ. Điều bản quận chúa quan tâm duy nhất chính là mảnh đất nhà mình. Nói trắng ra một câu: nước giếng không phạm nước sông, mọi người đều là bạn bè. Nhưng nếu có kẻ dám xâm phạm lãnh địa của ta, thì Tô Liên Y ta tuyệt đối không phải kẻ hiền lành để mặc người khác bắt nạt.” Vừa dứt lời, nụ cười điềm tĩnh trên mặt nàng đột ngột biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng như sương tuyết.

Lưu Chí Viễn sững người, đây là lần đầu tiên ông ta thấy Tô Liên Y thu lại nụ cười. Trước kia, bất kể gặp chuyện gì, nàng luôn bình thản, điềm nhiên, lúc nào cũng cười, dù nụ cười đó có thể là giả dối đến mức nào.

Vậy mà hôm nay, chỉ vì chuyện Vân Phi Tuân nạp thiếp, nàng lại thay đổi thái độ hoàn toàn, không còn vòng vo, mà thẳng thừng đối đầu không chút kiêng dè.

Ngay khoảnh khắc kế tiếp, Lưu Chí Viễn lập tức đổi sắc mặt, trở về với dáng vẻ “hòa nhã” thường ngày, cố gắng làm dịu bầu không khí: “Hà hà hà… Xem ra bản quan đã già thật rồi, không theo kịp suy nghĩ của lớp trẻ các ngươi nữa.” Ông ta tìm cho mình một bậc thang để xuống, thực chất là không dám xé toạc mặt nạ với Tô Liên Y.

Thủ đoạn của nàng, ông ta chưa hiểu hết nhưng cũng từng chứng kiến phần nào. Những thứ khác ông ta không sợ, chỉ sợ một điều, nàng có thể ảnh hưởng đến ý chí của hoàng thượng!

Tô Liên Y vẫn giữ nguyên vẻ mặt đó, không nói một lời, chỉ dùng đôi mắt đen láy, sắc bén như lưỡi dao, nhìn thẳng vào Lưu Chí Viễn. Cái nhìn ấy giống như quan tòa xét hỏi phạm nhân, lạnh lùng và thấu suốt, khiến ông ta cảm thấy như bị nhìn thấu đến tận đáy lòng.

Nếu so về chiều cao, ông ta không thua nàng; so về thân hình, ông ta béo tốt, vạm vỡ hơn nàng gấp nhiều lần; so về tuổi tác, ông ta ngang hàng với phụ thân của nàng. Thế nhưng, lúc này đây, Lưu Chí Viễn lại cảm nhận được từ thân hình mảnh mai trước mặt một sức ép vô hình khiến ông ta - một kẻ lăn lộn chốn quan trường nhiều năm, cũng thấy khó thở, bức bối.

Trong khoảnh khắc căng thẳng ấy, Tô Liên Y bỗng khẽ nở một nụ cười tươi như gió xuân, tựa như băng tuyết tan chảy, mang theo hơi ấm và hương hoa. Tất cả sự lạnh lùng vừa rồi như chưa từng tồn tại.

“Lưu đại nhân đừng hiểu lầm.” Nàng dịu dàng nói: “Ta nhấn mạnh một lần nữa, những người bản quận chúa vừa nhắc tới chỉ là những kẻ thuê quan mai đến Vân phủ. Điều đó hoàn toàn không liên quan gì đến Lưu đại nhân cả. Ngài và ta là đồng liêu, sau này còn là đối tác hợp tác. Chúng ta là bạn bè, chẳng phải sao?” Nàng cũng khéo léo trao cho ông ta một bậc thang để xuống nước.

Lưu phủ có thể đã thuê quan mai đến phủ Nguyên soái, đến phủ Công chúa, nhưng chưa từng bước chân vào Vân phủ. Và chỉ cần chưa đến Vân phủ, thì giữa họ vẫn có thể coi là đồng chí tốt, đồng liêu tốt.

“Hà hà, phải, phải, chuyện điều tra dân số này, bản quan vẫn phải nhờ quận chúa nâng đỡ.” Lưu Chí Viễn cười gượng, giọng điệu đầy miễn cưỡng.

Tô Liên Y thấy lời mình muốn nói đã nói xong, liền không tiếp tục ép người, giọng điệu trở về ôn hòa: “Lưu đại nhân quá khiêm tốn rồi. Bản quận chúa cũng biết rõ, việc điều tra dân số này tuyệt đối không phải trò đùa, nhưng ta có đôi lời từ đáy lòng, không biết Lưu đại nhân có hứng thú nghe hay không?”

“Xin quận chúa cứ nói.” Lưu Chí Viễn đáp, trong lòng lại ngờ vực, không biết nữ nhân này lại định giở trò gì nữa đây.

Tô Liên Y nhẹ nhàng đưa tay làm động tác mời, hai người cùng nhau bước đi: “Theo như bản quận chúa được biết, Khâu Trung Thư xuất thân từ Hình Bộ, năm xưa khi tiên hoàng vừa mới đăng cơ, nhờ một sự kiện đặc biệt mà được tiên hoàng trọng dụng, từ Thị lang lên Thượng thư, rồi từ Thượng thư vào Trung Thư.” Giọng nàng không cao, thậm chí hơi thấp, mang theo vẻ nghiêm túc và uy nghiêm.

“Đúng vậy.” Lưu Chí Viễn gật đầu: “Khâu Trung Thư làm quan thanh liêm, chính trực, cả triều văn võ đều khâm phục.”

Tô Liên Y chẳng thèm để ý đến câu khách sáo của ông ta, tiếp tục nói: “Nghe Phi Tuân nói, Lưu đại nhân cùng Nguyên soái giao tình thân thiết. Nếu ở triều đình phải phân biệt gần xa, bản quận chúa và Lưu đại nhân cũng coi như có thể kết nối được. Nay Nguyên soái đã là một trong tam công, còn phu quân ta, Phi Tuân, tuổi đời còn trẻ. Khâu Thượng thư tuổi đã cao, nếu ông ấy cáo lão hồi hương, ắt sẽ có người ngồi vào vị trí Trung Thư đó.” Nói đến đây, Tô Liên Y cố ý dừng lại.

Tim Lưu Chí Viễn thoáng chốc căng thẳng, tuy ngoài mặt không biểu lộ gì, nhưng trong lòng đã sôi trào. Ai mà chẳng muốn trở thành một trong tam công chứ!

Tô Liên Y khẽ thở dài. Con người vốn có lòng tham, mà đã có lòng tham thì ắt có nhược điểm để nắm bắt. Cây gậy và củ cà rốt — cây gậy chính là việc điều tra dân số đầy khổ cực, còn củ cà rốt chính là một chiếc bánh vẽ tươi đẹp mà nàng khéo léo đưa ra cho ông ta. Nghĩ đến đây, chuyện Lưu Mục Linh muốn làm thiếp của Vân Phi Tuân, có lẽ cũng nên khép lại rồi.

“Đúng thế, chắc chắn sẽ có người tài đức tiếp nhận chức vị của Khâu Trung Thư, cùng chia sẻ gánh nặng với hoàng thượng.” Lưu Chí Viễn lẩm bẩm, ánh mắt tràn đầy suy nghĩ.

Tô Liên Y mỉm cười: “Lẽ nào Lưu đại nhân không mong muốn vị trí đó sao?”

Lưu Chí Viễn đương nhiên sẽ không dại mà để lộ suy nghĩ trong lòng, chỉ có thể cười gượng hai tiếng: “Ai ngồi vào vị trí ấy, tự nhiên có thánh chỉ quyết định, không phải chuyện mà thần tử như ta có thể mơ tưởng.”

Tô Liên Y lại thở dài, quay người như muốn rời đi: “Vậy thì xem ra là bản quận chúa đã nhiều lời rồi. Xin cáo từ.”

“Khoan… khoan đã! Quận chúa, xin người chờ một chút.” Lưu Chí Viễn vội vàng đuổi theo, lúc này ông ta đã không còn giữ dáng vẻ thong dong thường ngày, mà có phần gấp gáp. Trong lòng ông ta tin chắc, Tô Liên Y nhất định nắm được tin tức nội bộ gì đó. Chỉ cần nhìn ánh mắt si mê của hoàng thượng khi dõi theo nàng lúc nãy, ông ta đã đoán được tám phần.

Cho đến bây giờ, Lưu Chí Viễn vẫn tin rằng giữa hoàng thượng và Tô Liên Y tồn tại mối quan hệ không đơn giản.

Thấy Tô Liên Y dừng bước, ông ta liền cất lời: “Đã đến giờ Ngọ rồi, lão phu xin mạn phép mời quận chúa cùng dùng bữa trưa, không biết ý người thế nào?” Lần này, cách xưng hô của ông ta cũng đổi khác, mềm mỏng hơn.

Tô Liên Y khẽ nhún người, giọng đầy khách sáo nhưng mang hàm ý từ chối: “Đa tạ hảo ý của Lưu đại nhân, nhưng e rằng không được tiện cho lắm.” Ý tứ rõ ràng là nam nữ hữu biệt, song trong lòng nàng thực chất vô cùng phản cảm với người này.

Lưu Chí Viễn đành không ép, chỉ nhẹ giọng: “Vậy để lão phu xin lỗi quận chúa, vừa rồi là lão phu thất thố.”

Tô Liên Y mỉm cười lắc đầu: “Lưu đại nhân nói vậy thật quá lời.” Đến đây, nàng không tiếp tục truy vấn thêm, mọi chuyện dừng lại ở mức độ vừa phải.

Lưu Chí Viễn hạ thấp giọng, mang theo vài phần khẩn trương: “Khi nãy quận chúa có nhắc đến việc sẽ có người thay thế Khâu Trung Thư… Vậy theo cao kiến của quận chúa, ai… sẽ có khả năng lớn nhất?”

Tô Liên Y thầm cười nhạt, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ điềm nhiên, tao nhã: “Vừa rồi chúng ta có nhắc tới Khâu Trung Thư xuất thân từ Hình Bộ. Khi tiên hoàng mới đăng cơ, ông ấy lập đại công trong một sự kiện, nhờ đó được tiên hoàng trọng dụng, rồi thăng tiến như diều gặp gió.” Nàng dừng lại một chút, đôi mắt nhìn thẳng vào ông ta: “Lưu đại nhân có cảm thấy… cảnh tượng này quen thuộc không?”

“Năm đó là sự kiện gì sao?” Tô Liên Y khẽ cười, ánh mắt thâm sâu, giọng nói nhẹ bẫng như gió nhưng mang sức nặng kinh người: “Một chuyện mà triều đại nào cũng khó tránh khỏi… án văn tự.”

Còn về việc Khâu Trung Thư năm ấy đã lập công thế nào trong vụ án văn tự, chuyện đó lúc này đã không còn quan trọng nữa.

Lời của Tô Liên Y như sét đánh giữa trời quang, khiến Lưu Thượng Thư đột nhiên bừng tỉnh, cả người run lên. Đúng rồi! Nàng nói không sai!

Hiện nay hoàng thượng vừa mới đăng cơ, mà năm xưa tiên hoàng cũng là khi mới lên ngôi.

Hôm nay hoàng thượng bất chấp sự phản đối của quần thần, quyết tâm thực hiện một hành động lớn, mà năm xưa tiên hoàng quyết định mở vụ án văn tự, cũng đã bị rất nhiều đại thần ngăn cản.

Năm đó, Khâu Trung Thư chính là người kiên quyết ủng hộ tiên hoàng, và giờ đây…

Trong đầu Lưu Thượng Thư lóe lên một tia sáng rực rỡ. Ông ta lập tức hiểu ra ý tứ của Tô Liên Y, nếu ông ta hoàn thành tốt việc điều tra dân số này, chẳng phải là đang tái hiện lại con đường mà Khâu Trung Thư đã đi năm xưa sao? Nhờ đó, ông ta có thể được hoàng thượng trọng dụng, một bước lên trời!

Đôi mắt ông ta trợn to, sáng rực như phát ra kim quang. Bao nhiêu oán hận và bất mãn đối với Tô Liên Y lúc trước tan biến sạch sẽ. Đây là cơ hội! Một cơ hội cực kỳ to lớn!

“Quận chúa Liên Y.” Lưu Chí Viễn nghiêm giọng, như thề son sắt: “Vụ điều tra dân số này, lão phu nhất định sẽ dốc hết toàn lực hoàn thành!”

Tô Liên Y khẽ gật đầu, nụ cười mơ hồ trên môi: “Ngoài ra… còn một điều nữa.”

Lưu Chí Viễn lập tức đáp không chút do dự: “Xin quận chúa chỉ giáo!”

Trong lòng, Tô Liên Y thầm cười lạnh. Bộ dạng này của ông ta, chẳng khác nào con chó trung thành đuôi vẫy tít mù. Trên mặt nàng lại nghiêm túc, từng chữ rõ ràng: “Thực ra, điều mà hoàng thượng muốn thấy không chỉ là công trạng, mà còn là lòng trung thành. Đôi khi, sự cần mẫn cũng là thứ có thể  thể hiện được. Ví dụ như… đích thân đi giám sát, chỉ đạo công việc chẳng hạn.”

Nàng cố tình nhấn mạnh câu sau. Chỉ cần Lưu Chí Viễn rời khỏi kinh thành thì Lưu Mục Linh dù có gây náo loạn thế nào đi nữa, cũng chẳng thể làm nên trò trống gì!

Vừa nhắc đến Lưu Mục Linh, Tô Liên Y bất giác nhớ đến Thương Hồng Tử và Huệ di nương. Mày nàng khẽ chau lại, nhưng rất nhanh liền thả lỏng, không để lộ ra ngoài.

Còn Lưu Chí Viễn, lúc này trong đầu đã tràn ngập viễn cảnh công danh cùng vinh hoa phú quý, làm gì còn nhớ đến hôn sự của con gái?

Huống hồ, hôn sự này ông ta vốn cũng không hoàn toàn đồng ý, chẳng qua vì giữ thể diện cho mình, cộng thêm con gái ở nhà cứ khóc lóc ầm ĩ, nên mới miễn cưỡng gật đầu.

Trong lúc hai người nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến gần Vĩnh Môn. Qua khỏi Vĩnh Môn là ra khỏi hoàng cung, nơi có xe ngựa riêng của mỗi người đang chờ.

Ra khỏi cửa, hai người chỉ xã giao vài câu khách sáo, sau đó liền tách ra, mỗi người lên xe của mình.

Xe ngựa của Tô Liên Y hướng về phía Thương Bộ mà đi.

Trong khoang xe, nàng tựa vào vách, khép mắt dưỡng thần, nhưng khóe môi lại nhếch lên thành một đường cong sắc bén.

Lưu Chí Viễn, lão hồ ly này…

Hiện tại ông ta tỏ ra biết ơn, nghe lời như vậy, nhưng Tô Liên Y biết rõ, nếu ông ta thực sự leo lên cao, nếu ông ta có đủ năng lực, người đầu tiên ông ta trở mặt cắn ngược lại, chắc chắn sẽ là nàng.

Lập công? Nàng khẽ cười lạnh trong lòng. Đâu có dễ dàng như ông ta tưởng! Không biết là Lưu Chí Viễn quá coi trọng bản thân, hay là quá xem nhẹ nàng Tô Liên Y, mà lại quên mất sự nguy hiểm đang ẩn giấu trong nàng.

“Không đến Thương Bộ nữa.” Tô Liên Y mở mắt, giọng nói mềm mại nhưng pha chút mệt mỏi: “Quay về Vân phủ.”

“Dạ.” Phía ngoài, xa phu thoáng sững sờ. Quận chúa xưa nay luôn siêng năng tận tụy, hiếm khi về nhà giữa ban ngày. Hôm nay sao lại…

Trong xe, Tô Liên Y duỗi người, vươn vai thật dài, lười biếng nhưng yêu kiều.

Hôm nay không đi làm, ngoài việc cần nghỉ ngơi, nàng còn phải xử lý một số chuyện liên quan đến xưởng rèn sắt và xưởng mỹ phẩm.

Chuyện trong kinh thành tạm thời đã ổn, đã đến lúc nàng chăm lo kỹ lưỡng cho sản nghiệp của mình rồi.

Bình Luận (0)
Comment