Vân phủ.
Dùng bữa trưa xong, Tô Liên Y liền sai người khiêng chiếc ghế nằm bằng mây ra đặt dưới tán cây trong sân, rồi mang ra một xấp thư dày cộp. Nàng nửa nằm nửa ngồi trên ghế, thong thả mở từng phong thư, ung dung đọc.
Những bức thư này đều được gửi từ huyện Nhạc Vọng. Một số là của Tô Hạo, đại ca nàng, thường liên quan đến chuyện xưởng rượu. Một số khác là thư của Tô Bạch, có thể xem như thư nhà, nói chuyện gia đình. Ngoài ra còn có thư của Kiều Lục, người phụ trách xưởng luyện sắt, báo cáo tình hình sản xuất, hoặc hỏi ý kiến khi gặp vấn đề khó giải quyết. Cuối cùng là thư của Tiên Cơ, người điều hành xưởng mỹ phẩm Thần Tiên Phương, nội dung tương tự như thư của Kiều Lục.
Nói đến đây, không thể không trách Tô Liên Y, đúng là một chủ nhân không quản lý.
Nhiều phong thư đã phủ bụi, chứng tỏ chúng đã được gửi tới từ lâu, thế nhưng nàng không có thời gian, cũng không có tâm trí để mở ra đọc. Có thể tưởng tượng, khi gặp rắc rối hoặc tình huống cấp bách, Kiều Lục và Tiên Cơ lo lắng đến mức như kiến bò trên chảo nóng, chỉ chờ chủ nhân quyết định. Nhưng chủ nhân Tô Liên Y thì sao? Không thèm động đến.
Thực ra, Tô Liên Y vốn không coi trọng tiền bạc. Hai sản nghiệp này đối với nàng là nhiệm vụ ban đầu đã hoàn thành, cho dù bây giờ có đóng cửa hẳn, nàng cũng chẳng đau lòng bao nhiêu. Bởi lẽ chí hướng của nàng không nằm ở đó.
Nàng từng nghĩ đến chuyện, nếu chủ nhân không giám sát, liệu hai người phụ trách có tư túi, lén chiếm lợi ích không? Những câu như “nghi người thì không dùng, đã dùng thì không nghi” chỉ là lời hay ý đẹp mà thôi.
Thực tế là, ngay cả khi họ có bòn rút, vắt kiệt xưởng, đối với nàng cũng chẳng khác gì việc đóng cửa, không đáng để bận tâm.
Nhưng Tô Liên Y thật may mắn. Hai người nàng chọn trông coi sản nghiệp, không những không phản bội mà còn tận tâm tận lực, giữ gìn, phát triển và mở rộng sản nghiệp cho nàng.
Điều nàng không biết là, Âu Dương phủ đã chuyển đến huyện Nhạc Vọng. Âu Dương Thượng Mặc vẫn luôn ngầm giúp nàng, vừa giám sát xem Kiều Lục và Tiên Cơ có phản bội hay không, vừa thay nàng xử lý mọi chuyện khi nàng không thể phân thân chăm lo sản nghiệp.
Cuối cùng, hai người gắng gượng tự giải quyết những vấn đề nan giải. Có cái thì bất lực, đành chạy đến Âu Dương phủ cầu xin lão tiên sinh nghĩ cách.
Huyện Nhạc Vọng thường xuyên náo loạn như ong vỡ tổ, nhưng tất cả những điều này Tô Liên Y ở tận kinh thành đều không hề hay biết.
Một nha hoàn mang vào đĩa trái cây đã gọt vỏ, cắt thành từng miếng nhỏ, bên cạnh là vài chiếc tăm tre gọn gàng. Tô Liên Y tùy ý cầm lấy, vừa ăn vừa mở thư đọc.
Buổi chiều trong sân vô cùng yên tĩnh.
Tiếng gió lay lá cây xào xạc hòa cùng tiếng chim hót, côn trùng kêu rả rích, tạo thành một khúc nhạc tự nhiên. Đang đọc, Tô Liên Y bất chợt sững sờ, động tác nhai cũng chậm hẳn lại. Trong thư nói rằng nguyên liệu của xưởng mỹ phẩm đã bị hư hỏng, chuyện nghiêm trọng như thế!?
Nàng lập tức định ngồi bật dậy, nhưng khi nhìn vào ngày tháng trên thư, phát hiện đó là chuyện từ vài tháng trước. Tô Liên Y không khỏi cười bất lực. Chắc Tiên Cơ đã tự mình giải quyết xong rồi.
Thời gian trôi qua, khi nàng nhìn lại xưởng rèn sắt và xưởng mỹ phẩm những ngày đầu, cảm giác như một giấc mộng xa xưa. Bây giờ đọc những nội dung trong thư, nàng thấy mình như kẻ ngoài cuộc, tâm tình bình lặng đến lạ thường.
…
Ngoại ô kinh thành, Thôi phủ.
Đây là phủ đệ của Ngự sử Thôi Bằng Nghị. Vì tính cách kỳ quái và lập dị của Thôi Bằng Nghị, một tòa phủ đệ được hoàng thượng ban thưởng lẽ ra phải xa hoa uy nghi, nay lại trở thành nửa cũ nửa mới, giống hệt ngôi miếu hoang nơi đồng nội.
Trong phủ hầu như không có hạ nhân, thay vào đó là một đám ăn mày, kẻ lang thang, người không nhà cửa.
Quan lại trong triều không ai muốn ghé thăm Thôi Bằng Nghị. Một là vì con người này không được yêu mến. Hai là, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng bẩn thỉu, hỗn tạp trong Thôi phủ, nơi tụ tập ba giáo chín lưu (đủ loại người phức tạp, không đứng đắn hoặc có xuất thân thấp kém), đã đủ khiến người ta kinh hãi và tránh xa.
Thôi phủ chia làm hai tầng, ngoài và trong. Vòng ngoài lúc nào cũng có đám người vô gia cư nằm ngồi la liệt, trông thì nhếch nhác vô hại, nhưng thực chất đều là mật thám cải trang, bí mật giám sát và bảo vệ. Vòng trong mới là tổng bộ của Ảnh Hồn, tổ chức bí mật trực thuộc hoàng thượng, bao gồm phòng tra tấn, địa lao và nhiều bộ phận khác, canh phòng nghiêm ngặt.
Kinh thành, dù là chốn long uy của thiên tử, cũng là nơi dân cư đông đúc. Trong thành muốn tìm được một chỗ hoàn toàn bí mật gần như là chuyện không thể. Vì vậy, hoàng thượng mới nghĩ ra cách dùng Thôi phủ làm bình phong để che giấu tổng bộ của Ảnh Hồn.
Cửa đóng kín mít, lâu ngày tất sinh nghi. Ngược lại, cửa mở toang, người ra kẻ vào tấp nập, lại chẳng ai để tâm. Nguyên lý này cũng giống như câu nói “Tiểu ẩn ư dã, đại ẩn ư thị” — ẩn thân nơi náo nhiệt chính là cách che giấu tốt nhất.
…
Tổng bộ Ảnh Hồn – Phòng tra tấn.
Không khác gì những nhà lao tra tấn khác, nơi đây tối tăm, nồng nặc mùi máu, bao trùm lên tất cả là sát khí tàn nhẫn và tử vong.
Trên chiếc giá gỗ cao, treo lơ lửng một thân người. Nói là “người” nhưng thực ra chỉ còn là một khối thịt mang hình người, chỉ còn một hơi tàn.
Trên cơ thể hắn không còn một mảnh da lành lặn, máu dưới chân đã khô đen. Những vết thương toạc ra, đã chẳng còn giọt máu nào có thể chảy ra được nữa.
Xích sắt không chỉ trói buộc tứ chi mà xuyên thẳng qua da thịt, như thể khâu hắn vào giá gỗ.
Hắn gục đầu xuống, tóc tai rối bù, bẩn thỉu, hoàn toàn không còn chút sinh khí.
Cách đó không xa có một chiếc bàn gỗ, trên bàn đặt cây đèn dầu sáng leo lét. Phía sau bàn, một người đàn ông mặc hắc y đang ngồi, tay cầm tờ giấy chăm chú nhìn. Trên khuôn mặt hắn đeo nửa mặt nạ bạc, che đi đôi mắt, chỉ lộ ra chiếc cằm rắn rỏi và đôi môi lạnh lùng.
“Chúc mừng thủ lĩnh, cuối cùng cũng ép được hắn khai ra tin tức này. Chỉ cần có manh mối này, nhất định sẽ tìm ra Nhị hoàng tử, hoàn thành nhiệm vụ hoàng thượng đã giao phó.” Một kẻ đứng cạnh nói, giọng không giấu nổi niềm vui sướng cực độ.
Tên bị treo trên giá gỗ kia là thân tín của Nhị hoàng tử, đồng thời cũng là manh mối duy nhất để tìm ra hoàng tử. Suốt hơn một tháng bị tra tấn tàn khốc, hắn vẫn kiên quyết không hé nửa lời. Người của Ảnh Hồn phải giám sát hắn suốt mười hai canh giờ, không dám rời mắt, chỉ sợ hắn tìm cách tự vẫn.
Bọn họ dùng hết mọi loại hình cụ, rồi lại mời đại phu giỏi nhất đến cứu chữa để hắn muốn chết cũng không được. Nếu hắn tuyệt thực, bọn họ liền cưỡng ép đổ sâm quý, canh bổ vào miệng.
Dù dùng thuốc quý hiếm và nhân sâm lâu năm, dù đại phu tận tâm cứu chữa, nhưng sau hơn một tháng bị giày vò, hắn gần như bị mài mòn đến chết. May mắn là, vào giây phút hấp hối, sốt cao, hắn nói mơ, vô tình tiết lộ manh mối. Điều này khiến những người Ảnh Hồn đang tuyệt vọng chợt bừng hy vọng.
Người đeo mặt nạ bạc kia, không ai khác, chính là thủ lĩnh Ảnh Hồn — Vân Phi Tuân.
Vân Phi Tuân đặt tờ giấy ghi chép lời mê sảng xuống, giọng khẽ trầm: “Gọi đại phu vào.”
“Vâng!” Người kia đáp, rồi lập tức ra ngoài. Chẳng bao lâu, một đại phu mang theo hòm thuốc bước vào.
Vị đại phu khoảng năm mươi tuổi, tóc và râu đều bạc trắng. Ông cũng là ẩn sĩ trung thành với hoàng thượng, y thuật cao minh, nhưng chưa từng lộ diện. Trong mắt ông không có chút thương hại nào, chỉ còn lại sự lạnh lùng thờ ơ.
Đại phu cẩn thận bắt mạch, xem xét kỹ lưỡng, sau đó quay người lại, cúi người thật sâu trước thủ lĩnh: “Thủ lĩnh đại nhân, người này… không thể cứu chữa nữa.”
Trong giọng nói đầy vẻ kính cẩn. Sau lớp mặt nạ bạc, đôi mắt thâm trầm của Vân Phi Tuân chậm rãi nhắm lại. Bên trong đó là bao nhiêu giằng xé và không nỡ, nhưng chẳng ai nhìn thấy được. “Cho hắn một cái chết giải thoát.” Giọng hắn nhạt như nước, không mang chút cảm xúc.
Người Ảnh Hồn đứng cạnh gật đầu. Chỉ trong nháy mắt, một bàn tay vươn ra, tiếng “rắc” của xương gãy vang lên sắc lạnh. Tên còn đang thoi thóp th* d*c lập tức gãy cổ, vĩnh viễn thoát khỏi địa ngục nhân gian.
Thi thể vừa rơi xuống đất, đám người Ảnh Hồn lập tức tháo xác khỏi giá gỗ.
Máu thịt vẫn còn dính lại trên xích sắt, cảnh tượng ghê tởm đến mức người thường nhìn thôi cũng buồn nôn. Thế nhưng, những người có mặt ở đây không ai chớp mắt lấy một lần, chỉ vì họ đã quá quen với cảnh tượng này rồi.
Vân Phi Tuân gấp gọn tờ giấy, chuẩn bị mang đi báo cáo cho hoàng thượng, sau đó xoay người, rời khỏi lao phòng.
Phòng gian nằm sâu dưới lòng đất, khi bước lên bậc thang cuối cùng, ánh mặt trời ấm áp bất ngờ chiếu xuống gương mặt hắn.
Trong khoảnh khắc ấy, Vân Phi Tuân cảm thấy hơi thở mình khựng lại, như thể vừa gắng gượng bò ra từ địa ngục tối tăm, cuối cùng được hít thở lại không khí của nhân gian.
Tổng bộ Ảnh Hồn có không ít người canh gác. Trước cửa nhà lao, những thành viên đứng nghiêm chỉnh, im lặng như tượng đá, không ai dám phát ra dù chỉ một tiếng động.
Trong mắt người ngoài, họ chẳng khác nào bầy quỷ vô thanh.
Vân Phi Tuân dừng lại dưới ánh mặt trời một thoáng, rồi quay bước tiến về căn nhà nhỏ cách đó không xa. Căn nhà này không lớn nhưng sạch sẽ gọn gàng, là nơi Thôi Bằng Nghị đặc biệt chuẩn bị cho hắn nghỉ ngơi.
Trong phòng có giường, bàn ghế, đủ đầy tiện nghi, song hắn chưa từng sử dụng. Mỗi lần đến đây, chỉ có một mục đích duy nhất là tắm rửa và thay y phục. Mỗi khi thi hành nhiệm vụ, điều tra manh mối, hoặc trực tiếp tra tấn phạm nhân, hắn đều phải đến đây tắm gội, rửa sạch mùi máu tanh và sát khí, rồi mới dám trở về nhà.
…
Nửa canh giờ sau.
Trên con đường bụi mù, một tuấn mã đen như mực lao đi như bay. Người cưỡi ngựa khoác quan bào màu tím, dáng người cao lớn, thẳng tắp. Khi đến cổng doanh trại Mãnh Hổ Doanh, con tuấn mã từ từ giảm tốc. Tiếng binh sĩ chào hỏi vang lên khi hắn bước vào doanh trại.
Một thiếu niên diện mạo thanh tú vội vàng chạy ra đón, cung kính nói: “Tướng quân, ngài đã trở về!” Người này chính là tùy tùng Triệu Thanh, người luôn theo sát Vân Phi Tuân.
Vân Phi Tuân khẽ gật đầu, rồi ghì cương dừng ngựa, lật mình xuống đất.
Triệu Thanh theo thói quen vươn tay đón dây cương, nhưng hắn do dự một thoáng, cuối cùng không giao dây cương cho y.
“Ngươi chuẩn bị một chút, chúng ta về phủ.” Vân Phi Tuân cất giọng trầm ổn.
Triệu Thanh sững người: “Về… về Vân phủ sao, tướng quân?” Ánh mắt thiếu niên đầy ngạc nhiên. Bình thường tướng quân luôn làm việc đến tận đêm khuya, hiếm khi ban ngày trở về nhà.
“Ừ, về thôi. Hôm nay ta… có chút mệt mỏi.” Giọng nói của Vân Phi Tuân như lẫn tiếng thở dài, ở cuối câu còn ẩn chứa sự mệt mỏi khó nhận ra.
“Rõ! Xin tướng quân chờ một lát, tiểu nhân đi chuẩn bị ngay.” Nói xong, Triệu Thanh lập tức chạy đi dắt ngựa của mình.
Chưa đầy một chén trà, hai người đã cưỡi hai con tuấn mã, rời khỏi Mãnh Hổ Doanh, hướng thẳng về Vân phủ.
Hôm nay ở Vân phủ, quả thật là chuyện hiếm thấy như mặt trời mọc đằng tây.
Ngày thường, cả hai chủ nhân đều bận rộn công vụ, trước khi hoàng hôn không hề trở về.
Ấy vậy mà hôm nay, chỉ vừa quá giờ Ngọ, cả hai lại lần lượt trở về phủ, khiến đám hạ nhân kinh ngạc không thôi, âm thầm bàn tán xôn xao.
Vân Phi Tuân vừa vào phủ, liền ném dây cương cho Triệu Thanh, rồi tự mình bước về viện.
Hôm nay hắn thật sự quá mệt mỏi, không phải thân thể kiệt sức, mà là tâm trí rối loạn. Chỉ cần bước chân vào tổng bộ Ảnh Hồn, trái tim hắn liền như bị bào mòn, không ngừng giằng xé và đau đớn.
Khi đến cổng tiểu viện, hắn dừng bước. Ánh mắt thoáng kinh ngạc nhìn về phía gốc cây trong sân.
Dưới bóng râm, một chiếc ghế mây được đặt hờ hững. Trên đó, nàng thiếu phụ yểu điệu đang ngủ, y phục lụa mỏng màu lam nhạt, nhẹ nhàng như sương khói. Trên người nàng vương vài tờ thư, đầu ngón tay trắng như ngọc vô tình đè lên.
Khung cảnh ấy tĩnh lặng đến nỗi ngay cả gió cũng dừng lại, như sợ làm phiền giấc mộng. Trong khoảnh khắc ấy, bao hỗn loạn, giằng co, đau đớn trong lòng Vân Phi Tuân chậm rãi lắng xuống. Hắn hít một hơi thật sâu, bước nhẹ nhàng đến gần, rồi cúi người ngồi xuống bên cạnh nàng.
Ánh mắt hắn như không thể rời khỏi hình bóng kia, khóe môi khẽ cong lên thành nụ cười mơ hồ.
Trên đời này, mọi thứ đều có thể đánh đổi. Chỉ cần… nàng luôn ở bên hắn.