Thiên Kim Danh Y

Chương 290

Vị đại phu họ Phùng, là danh y nổi tiếng bậc nhất kinh thành. Không chỉ y thuật cao minh, mà nhân phẩm cũng được mọi người khen ngợi, là người mà các gia tộc quyền quý đều tin tưởng và tìm đến.

Phùng đại phu bắt mạch cho Tô Liên Y xong, Hạ Sơ Huỳnh lập tức hỏi: “Phùng đại phu, bệnh tình của nàng thế nào?”

Khuôn mặt đỏ bừng vì nóng, Tô Liên Y cũng quay đầu nhìn lại. Đôi mắt nàng vẫn bình tĩnh, lạnh lẽo, dường như đã đoán được phần nào, chỉ chờ lời chẩn đoán của đại phu để xác nhận suy nghĩ trong lòng.

Phùng đại phu đương nhiên biết rõ nữ tử nằm trên giường chính là quận chúa Liên Y – kim lan chi giao của Kim Ngọc công chúa, hơn nữa còn là nữ chủ nhân của Thương Bộ.

“Bẩm công chúa, đây là một loại xuân dược đặc chế.” Trong lòng ông thoáng dấy lên sự tò mò về nguyên nhân quận chúa trúng dược, nhưng suy nghĩ ấy chỉ thoáng qua rồi lập tức bị ông gạt bỏ. Bởi ông hiểu rõ, trong kinh thành này, gia tộc quyền quý nào mà chẳng có bí mật của riêng mình?

Hạ Sơ Huỳnh nghe xong, sắc mặt liền sa sầm. Tuy không nói một lời, nhưng vẻ tức giận như ẩn hiện trên gương mặt yêu kiều.

Phùng đại phu nhanh chóng trấn an: “Công chúa đừng vội. Lão phu sẽ kê đơn thuốc, quận chúa chỉ cần uống hai thang là có thể bình phục. Loại xuân dược này tuy phát tác dữ dội, nhưng dược tính lại ôn hòa, sẽ không gây hại cho cơ thể.”

Tô Liên Y lúc này lại càng bình tĩnh hơn so với vừa nãy, giọng nói khẽ run nhưng vẫn vững vàng: “Đại phu, ngài có biết tên loại dược này không? Nó có thể mua ở đâu?”

Phùng đại phu lắc đầu, đáp: “Bẩm quận chúa, lão phu cũng là lần đầu tiên gặp phải loại dược này. Thông thường, các loại xuân dược trên đời đều có tính mạnh, hung hãn, ít nhiều gây tổn hại đến cơ thể người dùng, có thể coi là dược vật hại người. Nhưng loại này… tuy có thể thúc đẩy t*nh d*c, song mạch tượng của quận chúa lại hoàn toàn bình ổn. Điều này chứng tỏ người chế ra dược này có y thuật cực kỳ cao minh, có thể gọi là bậc kỳ nhân.”

Nói đến đây, trong ánh mắt già nua của ông chợt ánh lên sự hứng khởi và kính phục: “Nếu có cơ hội, lão phu thật sự muốn gặp mặt vị cao nhân này một lần.”

Tô Liên Y suýt bật cười, trong lòng thầm nghĩ: Ngài còn có tâm trạng sùng bái người khác sao? Ta thì đang khổ sở đến mức này đây.

Phùng đại phu nhanh chóng kê đơn thuốc rồi cáo từ rời đi. Tô Liên Y lập tức uống thêm mấy chén trà lạnh và ăn ít món lạnh, cảm giác dễ chịu hơn không ít.

Hạ Sơ Huỳnh ngồi bên mép giường bầu bạn với nàng, bỗng nở nụ cười tinh nghịch: “Thực ra ta thấy… không cần làm phiền đại phu đến thế. Liều thuốc tốt nhất với ngươi chính là… Phiêu Kỵ tướng quân.”

Tô Liên Y liếc nàng một cái, giọng nghiêm khắc:

“Phi Tuân không ngốc. Chỉ cần nhìn ta, hắn sẽ nhận ra có điều bất thường. Chẳng lẽ ta lại để hắn biết, ta vừa vào Ngự Thư Phòng đã trúng xuân dược sao? Trước khi mọi chuyện sáng tỏ, tuyệt đối không thể sinh thêm chuyện ngoài ý muốn.”

Hạ Sơ Huỳnh thở dài một hơi, khẽ lẩm bẩm: “Ngươi thật là kỳ lạ.”

Tô Liên Y nhướng mày: “Kỳ lạ? Ta kỳ lạ chỗ nào?”

Nói rồi, nàng uống cạn chén trà lạnh, đưa thẳng cho Hạ Sơ Huỳnh cầm, coi vị công chúa cao quý kia như nha hoàn, sai khiến một cách tự nhiên đến mức không chút gượng gạo.

Hạ Sơ Huỳnh cũng không cảm thấy bị sai khiến, tự nhiên nhận lấy chiếc bát, đứng dậy đặt lên bàn: “Những nhà khác đều là nam nhân bảo vệ nữ nhân. Nhưng trong mắt ta, dường như ngươi luôn bảo vệ Phi Tuân. Hắn thật sự là tu mấy kiếp mới có được người như ngươi.”

Tô Liên Y khẽ nhếch môi, nở nụ cười châm chọc: “Đừng chỉ có mình ngươi nghĩ như vậy. Bây giờ cả triều văn võ và dân chúng kinh thành đều đồn rằng, Phiêu Kỵ tướng quân sợ vợ.

Ai cũng cho rằng trong tướng quân phủ, nữ cường nam nhược, rằng ta đã đè bẹp chàng hoàn toàn.”

Hạ Sơ Huỳnh phì cười: “Phi Tuân đúng là người có tính tình tốt, chẳng hề để tâm.”

Tô Liên Y chống tay ngồi dậy, không muốn nằm mãi, cố giữ cho đầu óc tỉnh táo: “Đó chỉ là bề ngoài mà người đời nhìn thấy thôi. Ta và Phi Tuân, thực chất là cùng nhau gánh vác, cùng nhau chống đỡ mọi thứ. Hơn nữa, mỗi gia đình có cách chung sống riêng, không thể dùng một khuôn mẫu để đo lường tất cả.”

Nghe vậy, Hạ Sơ Huỳnh thoáng sững người, đôi mắt cụp xuống, trong lòng dậy lên suy nghĩ riêng.

Tô Liên Y sắc bén nhận ra sự khác thường của nàng: “Sao thế?”

Chân mày Hạ Sơ Huỳnh khẽ nhíu chặt, trong lòng tự nhủ không nên làm phiền Liên Y thêm nữa. Nàng đã đủ mệt mỏi rồi, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được mà nói: “Ta… ta…”

Tô Liên Y gần như đoán được tám, chín phần: “Nếu đã là tỷ muội thân thiết, ngươi không được giấu ta điều gì.” Nàng nghiêm giọng cảnh cáo.

Hạ Sơ Huỳnh khẽ cười khổ, nhìn Liên Y: “Quả thật… chẳng có chuyện gì qua mắt được ngươi. Đúng vậy, ta…” Nói đến đây, nàng không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi, đau đến nhăn mặt: “Ngươi từng nói… ngựa tốt không ăn cỏ quay đầu. Nếu ta quay lại với người cũ, như vậy có phải… không ổn hay không?”

Tô Liên Y lập tức hiểu rõ nàng muốn nói điều gì. Nhìn thấy Sơ Huỳnh đang giằng xé trong lòng, nàng khẽ cười: “Ngốc à, chỉ vì một câu nói của ta mà ngươi lại do dự đến vậy sao?”

“Không chỉ là câu nói của ngươi… mà còn là mâu thuẫn trong chính ta.” Hạ Sơ Huỳnh khẽ nhắm mắt, giọng đầy bất an. Nàng có một dự cảm, nếu thực sự quay về, thì mọi thứ sẽ trở lại như xưa. Nàng sẽ trở về với cuộc sống cũ, trở thành Hạ Sơ Huỳnh trước kia: yếu đuối, bị giam cầm, không có tự do.

Tô Liên Y kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào nàng: “Ngựa tốt không ăn cỏ quay đầu, đó chỉ là lý tưởng mà thôi. Ngươi còn nhớ trước kia ta từng kể cho ngươi về một xã hội hiện đại, văn minh, lý tưởng, nơi một nam một nữ kết thành phu thê, sống chung thủy với nhau không?”

“Nhớ.” Sơ Huỳnh khẽ gật đầu. Thế giới trong lời Tô Liên Y miêu tả chính là điều nàng khát khao, là giấc mơ mà nàng chưa bao giờ dám nghĩ sẽ có thật.

“Ngay cả ở thế giới ấy, vẫn có vô số đôi phu thê vì tính cách không hợp mà cãi vã. Vì con cái, họ miễn cưỡng duy trì cuộc hôn nhân đến cuối đời. Một số lý thuyết chỉ phù hợp với xã hội lý tưởng, nhưng khi đặt vào hiện thực… chưa chắc đã áp dụng được.”

Tô Liên Y dừng một chút, giọng trở nên nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định: “Ta từng nghĩ đến chuyện khuyên ngươi và hắn hòa ly. Nhưng còn Hy Đồng thì sao? Ngươi tuy là công chúa, nhưng từ xưa đến nay, chưa từng có công chúa nào hòa ly cả. Người đầu tiên dám phá lệ chính là anh hùng. Nhưng với tư cách là tỷ muội, là tri kỷ, ta không nỡ để ngươi trở thành kẻ tiên phong chịu mọi lời dị nghị.”

Lời của Tô Liên Y lập tức chạm vào nỗi đau sâu kín nhất trong lòng Hạ Sơ Huỳnh. Tình cảm nàng dành cho Vân Phi Dương, có lẽ vẫn còn, nhưng sau gần hai năm xa cách, đã phai nhạt đi rất nhiều. Giờ đây, toàn bộ trái tim nàng chỉ còn dành cho Vân Hy Đồng.

Hạ Sơ Huỳnh hít sâu một hơi, rồi khẽ cười tự giễu: “Nếu không gặp ngươi, có lẽ ta đã có thể vui vẻ sống tiếp. Cố gắng tìm vui trong khổ sở, giống như tất cả các phi tần trong cung. Nhưng…”

Tô Liên Y cụp mắt xuống, giọng khẽ như tiếng thở dài: “Thật ra, là ta đã hại ngươi. Ta mang đến cho ngươi những tư tưởng hiện đại, nhưng lại không thể giúp ngươi đạt được chúng. Cái gì đã thấy nhưng không thể với tới… mới là nỗi đau khổ nhất.”

Hạ Sơ Huỳnh bỗng ngẩng đầu, đôi mắt ẩn chứa sự phức tạp cùng tự ti: “Liên Y… ta không phải là ‘ngựa tốt’. Ngươi sẽ thất vọng về ta sao?” Trong mắt nàng là sự hổ thẹn, tự trách, và cả cảm giác tự xem thường chính mình.

Tô Liên Y khẽ lắc đầu, bàn tay siết chặt tay nàng: “Không, ta sẽ không thất vọng. Trái lại, ta sẽ kính phục ngươi. Ngươi vì con có thể hy sinh cả hạnh phúc của mình. Tình mẫu tử vốn đã vĩ đại, còn ngươi, Hạ Sơ Huỳnh… lại càng vĩ đại hơn.”

Nước mắt Sơ Huỳnh bất giác trào ra. Nàng lao vào vòng tay Tô Liên Y, giọng nghẹn ngào: “Cảm ơn ngươi đã hiểu ta… Chỉ cần ngươi không khinh thường ta, ta… đã mãn nguyện rồi.”

Tô Liên Y nhẹ nhàng ôm lấy nàng, vỗ lưng an ủi: “Nhưng nói cho ta biết đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến ngươi đưa ra quyết định này? Chuyện như vậy, chắc chắn không phải bỗng nhiên mà có.”

Hạ Sơ Huỳnh khẽ thở dài: “Quả nhiên không giấu được ngươi.”

Nàng rời khỏi vòng tay Liên Y, nét mặt u sầu: “Vài ngày trước, hoàng huynh triệu hắn nhập cung, hỏi hắn có nguyện ý đến trấn giữ thành Đông Ô, giống như năm xưa Vân Nguyên soái từng làm hay không.”

Tô Liên Y lập tức hiểu ra. Sau hai lần phản loạn của các thân vương, Hoàng thượng đã không còn tin tưởng hoàng thân quốc thích nữa. Điều này cũng dễ hiểu. Với quan lại và thần tử bình thường, muốn phản bội triều đình phải có quyết tâm và dũng khí vô cùng lớn.

Nhưng với hoàng tộc thì khác. Bọn họ từ nhỏ đã hưởng đặc quyền, tự coi mình ngang hàng với hoàng đế, bởi vậy khả năng phản loạn càng cao.

“Quả thực… nếu Kim Bằng tướng quân đi thành Đông Ô, giữa hai người sẽ càng thêm xa cách. Khi đó, vấn đề sẽ trở nên không thể giải quyết được.” Tô Liên Y khẽ nói, giọng trầm ngâm.

“Đúng vậy.” Hạ Sơ Huỳnh cắn môi, giọng nghẹn ngào. “Cho nên, vào thời điểm này, ta phải đưa ra lựa chọn. Hoặc là… hoàn toàn tách rời, hoặc là…”

Nàng ngập ngừng chưa nói hết câu.  Đúng lúc này, bên ngoài truyền vào tiếng nha hoàn cung kính bẩm báo: “Bẩm công chúa, canh thanh nhiệt giải độc đã được sắc xong.”

Lời nói của nha hoàn cắt ngang cuộc trò chuyện của Hạ Sơ Huỳnh. Nàng như muốn chạy trốn, lập tức kết thúc đề tài vừa rồi: “Vào đi.” – giọng mang theo mệnh lệnh.

Nha hoàn bước vào, bưng bát thuốc đến, sau đó Tô Liên Y uống hết.

Uống xong, Tô Liên Y vừa định tiếp tục câu chuyện trước đó, lại có một nha hoàn khác từ ngoài chạy vào. Trên khuôn mặt thanh tú của nàng ta lấm tấm mồ hôi, hơi thở dồn dập, búi tóc hơi rối, hiển nhiên là chạy gấp tới đây. Trong lòng Tô Liên Y đã đoán ra được vài phần nguyên nhân.

Quả nhiên, nha hoàn kia tiến vào, hành lễ với cả hai người rồi nói: “Bẩm công chúa, nô tỳ đã vào cung dò hỏi rõ ràng. Sau khi quận chúa rời ngự thư phòng, Hoàng hậu nương nương đã đi vào.”

Hạ Sơ Huỳnh và Tô Liên Y nhìn nhau, trao đổi ánh mắt như đã hiểu rõ điều gì đó. Sau đó Liên Y lên tiếng hỏi: “Hoàng hậu ở bên trong khoảng bao lâu?”

Nha hoàn đáp: “Bẩm công chúa, khoảng chừng thời gian một nén hương.”

“Vậy khi Hoàng hậu rời đi, sắc mặt thế nào?” Sơ Huỳnh hỏi tiếp.

Nha hoàn trả lời: “Bẩm công chúa, theo lời các thái giám quét dọn ở sân Khôn Thân, sắc mặt Hoàng hậu bình thản, không vui cũng không giận.”

Lông mày Tô Liên Y khẽ nhíu lại, vẻ mặt trầm tư, ánh mắt như ẩn chứa suy tính.

Sau đó, Hạ Sơ Huỳnh hỏi thêm một vài chuyện khác, bao gồm cả tình hình của Thái hậu. Nha hoàn lần lượt đáp đầy đủ, rồi cung kính lui ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại hai người.

“Liên Y, ngươi thấy thế nào?” Hạ Sơ Huỳnh nghiêm giọng hỏi.

Tô Liên Y suy nghĩ một hồi lâu mới chậm rãi trả lời, giọng nặng nề: “Xem ra là khả năng thứ hai. Kẻ kia hạ dược là muốn ta và Hoàng thượng xảy ra chuyện gì đó, sau đó bị Hoàng hậu bắt quả tang. Kết cục chỉ có hai khả năng. Thứ nhất, Hoàng thượng bất chấp sóng gió giữ ta lại trong cung. Khi ấy, ta sẽ trở thành cái đích cho mọi sự công kích.

Đừng nói các phi tần trong hậu cung muốn lấy mạng ta, ngay cả văn võ bá quan trong triều cũng sẽ không tha cho ta. Thứ hai…”

Tô Liên Y dừng lại, hàm răng cắn chặt, giọng lạnh lẽo: “Thứ hai là Hoàng hậu phát hiện điều mờ ám nào đó, coi ta là kẻ địch, rồi kẻ kia mượn tay Hoàng hậu để đối phó ta.”

Hạ Sơ Huỳnh vẫn chưa hiểu rõ, vội hỏi: “Nhưng tại sao kẻ đó lại cho rằng chỉ cần hoàng huynh và ngươi trúng dược thì nhất định sẽ xảy ra chuyện? Vừa rồi Phùng đại phu cũng nói, tuy dược này hiệu quả mạnh nhưng tính ôn hòa, không thể khống chế hành vi con người. Nếu phát hiện trúng thuốc, hai người hẳn là sẽ…”

Nói đến đây, Hạ Sơ Huỳnh bỗng ngẩn người. Nàng vốn thông minh, không phải thiếu nữ ngây thơ chưa từng trải sự đời, lập tức hiểu ra điều gì đó.

Tô Liên Y nhận ra nàng đã đoán được, khẽ cười khổ giải thích: “Đừng suy nghĩ lung tung. Ta không phản bội Phi Tuân. Chỉ là… Hoàng thượng từng… từng tỏ ý…”

Nói đến đây, nàng không biết diễn tả thế nào. Chẳng lẽ phải nói rằng lần trước trong ngự thư phòng, Hoàng thượng từng có ý đồ với nàng, khiến nàng sợ hãi đến mức về sau không dám một mình đi gặp Hoàng thượng nữa?

Hạ Sơ Huỳnh kinh ngạc đến tròn mắt, lắp bắp: “Hoàng… hoàng huynh… hắn… hắn…!?”

Tô Liên Y bất đắc dĩ gật đầu: “Ừ, từng ám chỉ như vậy.” Nàng cố tình giấu đi một phần sự thật, không nỡ phá vỡ hình tượng người ca ca tốt đẹp trong lòng Hạ Sơ Huỳnh.

Hạ Sơ Huỳnh phải mất một lúc lâu mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, giọng trấn an chính mình:

“Ngẫm lại cũng đúng thôi. Thiên hạ này, nữ tử xuất sắc nhất đều nên thuộc về hoàng huynh. Với nữ tử ưu tú như ngươi, hoàng huynh động lòng cũng là chuyện bình thường.”

Tô Liên Y dở khóc dở cười: “Đây là đạo lý gì vậy chứ? Lẽ nào thật sự thiên hạ này, tất cả đều thuộc về Hoàng thượng sao?” Nàng hít một hơi, rồi nói tiếp: “Chắc hẳn lần đó bị người khác nhìn thấy, nên giờ mới muốn dùng kế này hãm hại ta.”

“Vậy là ai đã làm chuyện này?” Hạ Sơ Huỳnh hỏi dồn: “Có phải là Lưu Thượng Thư của Bộ Hộ không? Nhưng từ khi ngươi nói rõ ràng rằng ai dám tính kế Phi Tuân thì sẽ là kẻ thù không đội trời chung với ngươi, Lưu Thượng Thư đã ngầm tỏ ý từ bỏ chuyện hôn sự này rồi mà.”

Tô Liên Y lắc đầu, vẻ mặt trầm ngâm: “Ta cũng không biết. Ngoài Lưu gia, ta không công khai kết thù với ai khác. Người có thể bày ra vòng vây tinh vi thế này, không chỉ cần có thế lực lớn, mà còn phải hận ta đến tận xương tủy. Những kẻ không công khai đối địch với ta, dù có ghét bỏ cũng sẽ không liều mạng bày mưu hiểm độc như vậy.”

Nói đến đây, Tô Liên Y khẽ thở dài: “Giờ cũng đã muộn. Thuốc trong người ta đã giải được phần lớn, nhiệt độ cơ thể cũng đã hạ xuống. Hôm nay ta không thể ở lại chơi với Hy Đồng, ta về trước đây. Ngươi cũng nghỉ sớm đi.”

Hạ Sơ Huỳnh cũng không níu kéo thêm. Nghĩ đến việc vừa rồi Tô Liên Y đã bị loại dược kỳ quái ấy giày vò suốt một thời gian dài, chắc chắn rất mệt mỏi nên gật đầu: “Được, ta sẽ cho người đưa ngươi về. Hôm khác chúng ta gặp lại sẽ nói chuyện kỹ hơn.”

Hai người chia tay nhau.

Lần này, Tô Liên Y không từ chối thiện ý của Sơ Huỳnh mà để hai đại nha hoàn của phủ công chúa đi theo hộ tống, cùng nàng quay về tướng quân phủ.

Bên kia.

Kim Tước Cung, tẩm cung của Hoàng hậu.

Kể từ khi tân đế đăng cơ, Hoàng hậu Thôi Lan Hinh là người đầu tiên được sủng hạnh giữa ban ngày. Cũng là vị phi tần đầu tiên trong lịch sử Loan Quốc từng được ân sủng ngay tại ngự thư phòng. Hành vi này tuy bị coi là thấp kém, nhưng với những nữ nhân lấy được sủng ái làm vinh quang, đây lại là vinh dự to lớn.

Nhưng giờ khắc này, Thôi Lan Hinh không hề vui mừng, mà ngược lại, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Các cung nữ hầu hạ đều hết sức cẩn trọng, không dám thở mạnh.

Họ không biết rốt cuộc trong ngự thư phòng đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ khi Hoàng hậu bước ra khỏi nơi đó, vẻ mặt nàng luôn ẩn chứa sự giận dữ và oán hận.

Tất nhiên, Hoàng hậu không để người ngoài nhìn ra. Trên đường từ ngự thư phòng trở về Kim Tước Cung, ngồi trên kiệu, gương mặt nàngluôn giữ nét bình thản, thậm chí còn mang một tia mỉm cười. Song, những người hầu cận lâu năm đều hiểu rõ, Hoàng hậu đang cực kỳ tức giận.

Vừa về đến tẩm điện, Thôi Lan Hinh không đập phá đồ đạc mà chỉ lặng lẽ ngồi xuống ghế, nhưng hai bàn tay dưới tay áo lại siết chặt đến run rẩy.

Nàng hận! Lần đầu tiên trong đời nàng hận một nữ nhân đến mức này!

Hoàng thượng vốn không quá ham mê nữ sắc, đối với hậu cung ân sủng đều, đối với nàng lại luôn tôn trọng, khiến nàng chưa từng có lý do để hận bất kỳ phi tần nào. Nhưng hôm nay…

Ngay trong khoảnh khắc cao trào nhất, Hoàng thượng lại thốt lên tên của một nữ nhân khác!

Cái tên ấy… khiến nàng giận đến run người, nghiến răng nghiến lợi!

Đáng lẽ đây phải là một lần h**n ** ngọt ngào, vậy mà trong lòng nàng chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã. Thôi Lan Hinh nhớ rõ ràng cảnh tượng khi ấy. Nàng bị Hoàng thượng đè lên ngự thư án, vừa định quay đầu lại, Hoàng thượng lại ra lệnh không được quay đầu. Vì sao… không được quay đầu?

Nghĩ đến đây, một cơn giận dữ cuộn trào, không tìm được chỗ trút. Nàng vung tay quét mạnh chiếc tách trà trên bàn trà cạnh bên. Chiếc tách bằng thanh sứ thượng hạng từ tiến cống rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh vụn, phát ra tiếng lanh lảnh trong trẻo. Hương trà thơm nồng lập tức tỏa khắp gian phòng.

Không cho nàng quay đầu… chỉ để nhìn thấy lưng nàng mà thôi. Hóa ra, trong đầu Hoàng thượng nghĩ đến không phải là Thôi Lan Hinh, mà là một nữ nhân khác!

Cho nên, ngay khi đ*ng t*nh, hắn mới thốt ra cái tên kia — Tô Liên Y!

Lần đầu tiên trong đời, nàng hận một người phụ nữ đến mức này!

Trời đất bao la, nàng và Tô Liên Y không đội trời chung. Tô Liên Y có thì ta không, ta còn thì nàng phải chết!

Đêm xuống.

Sau khi dùng bữa tối một mình, Tô Liên Y trở về thư phòng, tự mình thắp đèn, bắt đầu xử lý một đống văn kiện chất cao như núi. Những văn kiện này đã bị nàng gác lại suốt một thời gian dài. Nếu những người gửi chúng biết rằng hôm nay Tô Liên Y cuối cùng cũng chịu xem xét, chắc hẳn sẽ mừng rơi nước mắt, quỳ xuống lạy về hướng Tây Kinh trăm cái để tạ ơn.

Trong đống văn kiện có liên quan đến xưởng mỹ phẩm, xưởng rèn, và cả xưởng rượu của Tô gia.

Đối với từng vấn đề, từng tờ văn kiện, Tô Liên Y đều tỉ mỉ phê duyệt, giống như cách Hoàng thượng phê tấu chương vậy. Bên dưới mỗi văn kiện, nàng đều ghi rõ ý kiến đề xuất và phương hướng phát triển trong tương lai.

Bốn phía thư phòng đều đốt ngải cứu. Dù cửa sổ đang mở rộng, muỗi mòng hiếm khi dám bay vào. Một cơn gió đêm mang theo mùi hương thảo mộc khẽ lướt qua, thổi vào căn phòng, xua tan hơi nóng oi bức, đồng thời làm dịu đi tâm trạng căng thẳng trong lòng Tô Liên Y.

Nàng thở dài một hơi, đặt bút xuống, ánh mắt dời về phía ngoài cửa sổ.

Kẻ đã hạ độc nàng là ai? Muốn điều tra việc này thực ra không khó.

Phùng đại phu của phủ công chúa là danh y nổi tiếng trong kinh thành, kiến thức rộng rãi, từng gặp qua vô số loại dược liệu. Vậy mà ngay cả ông cũng chưa từng thấy loại dược này, điều đó chứng tỏ nó vô cùng quý hiếm. Càng quý hiếm, càng khó có được, thì càng là manh mối rõ ràng.

Nàng đã sớm phái người âm thầm điều tra. Từ việc tìm hiểu loại dược này là gì, do ai nghiên cứu chế tạo, xuất phát từ đâu và đã lọt vào tay ai. Chỉ cần lần theo dấu vết, nhất định có thể tìm ra kẻ đã hạ độc nàng.

Nhưng nếu tìm ra được thì sao? Tô Liên Y tự nhận bản thân mình cũng là người tương đối lương thiện, chưa từng chủ động hãm hại ai. Nhưng nàng cũng không phải thánh nhân để mặc cho người khác đánh vào má trái rồi còn đưa má phải ra cho đánh tiếp. Có những kẻ, càng mềm lòng với chúng, chúng lại càng lấn tới. Chúng sẽ không nghĩ rằng nàng không báo thù, mà ngược lại, sẽ cho rằng nàng không có năng lực để báo thù.

Khóe môi Tô Liên Y vẫn treo nụ cười dịu dàng thường ngày, nhưng vào lúc này lại hiện lên một đường cong quỷ dị, lạnh lùng. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng cảm nhận rõ ngọn lửa thù hận trong lòng mình. Ngay cả lần trước bị hãm hại, suýt bị làm nhục, nàng cũng chưa từng căm hận đến mức này.

Lòng người thật kỳ lạ. Khi còn là một thôn nữ chẳng có gì trong tay, nàng lại không sinh ra thù hận quá lớn. Nhưng bây giờ, khi đã có địa vị và danh dự, tâm hận lại bùng phát mãnh liệt. Lẽ nào tất cả chỉ vì cái gọi là thân phận và giá trị?

Những điều này không còn quan trọng nữa. Quan trọng nhất là, nếu nàng tìm ra kẻ đã bày mưu hãm hại mình, tuyệt đối sẽ không nương tay! Nàng sẽ khiến gia tộc của kẻ đó diệt vong, người đó chết không toàn thây!

Nếu điều này có thể liên lụy đến người vô tội, thì cứ để liên lụy đi! Người lương thiện sẽ chỉ bị ức h**p, còn kẻ ác mới khiến người khác sợ hãi. Tô Liên Y không muốn tiếp tục làm một kẻ thiện lương phải dè dặt, lo trước lo sau nữa!

“Rắc!” Một âm thanh giòn vang lên.

Tô Liên Y giật mình cúi đầu nhìn xuống, phát hiện bản thân vô thức bẻ gãy cây bút trong tay.

Nàng hít sâu một hơi, vừa ngẩng đầu đã thấy Vân Phi Tuân từ ngoài viện bước vào, trên người đầy bụi đường, rõ ràng là vừa trở về.

Tô Liên Y vội điều chỉnh tâm tình, cưỡng ép che giấu nụ cười quỷ dị khi nãy, thay vào đó là nụ cười dịu dàng, hiền hòa thường ngày. Nàng không muốn để Vân Phi Tuân phát hiện điều bất ổn, cũng không muốn khiến hắn phải lo lắng.

Trong lòng nàng, Vân Phi Tuân chính là mảnh đất thuần khiết hiếm hoi trên thế gian này, một người chưa từng bị ô uế bởi quyền mưu và hắc ám. Nàng vô cùng quý trọng, yêu thương và bảo vệ hắn.

“Chàng đã về rồi sao?” Tô Liên Y như con bướm nhẹ nhàng bay ra cửa nghênh đón, giống hệt một người vợ hiền đức trong bao gia đình bình thường.

Vân Phi Tuân ngẩng đầu, nhìn thấy người mình thương nhớ suốt cả ngày, khuôn mặt vốn lạnh lùng hiếm khi biến sắc cũng hiện lên nụ cười ấm áp: “Ừ.”

Tô Liên Y nhanh chóng kéo hắn vào phòng, ân cần giúp hắn cởi quan bào, vừa làm vừa hỏi bâng quơ: “Chàng có tâm sự gì sao?”

Vân Phi Tuân khẽ thở dài, cánh tay dài vươn ra ôm chặt nàng vào lòng, giọng nói trầm thấp, đầy lưu luyến: “Ta… không nỡ rời xa nàng.”

Tô Liên Y hơi sững sờ: “Không nỡ rời xa?”

Hắn gật đầu: “Có biến cố xảy ra. Để phối hợp với chính sự địa phương, thời gian tuần thị ba doanh trại bị đẩy sớm lên. Sáng sớm mai ta phải xuất phát. Ít nhất hơn một tháng mới có thể quay về… ta thật sự không nỡ xa nàng.” Nói xong, hắn ôm nàng chặt hơn, khuôn mặt mệt mỏi vùi sâu vào bờ vai nàng.

Tô Liên Y nở nụ cười ôn nhu, dịu dàng an ủi: “Chỉ là công vụ thôi mà. Xa nhau một chút, gặp lại sẽ càng thêm quý giá. Tiểu biệt thắng tân hôn, chẳng phải sao? Vài hôm nữa, chúng ta lại gặp thôi.”

Dù ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng nàng lại mơ hồ dấy lên cảm giác bất an. Nàng có dự cảm rằng chuyến tuần tra này của Vân Phi Tuân tuyệt đối không đơn giản như vẻ ngoài…

Bình Luận (0)
Comment