Thiên Kim Danh Y

Chương 289

Hoàng hậu đích thân mang theo chiếc hộp thức ăn tinh xảo bước vào, không cho bất kỳ cung nữ nào đi theo.

An Lộc hơi do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn không vào, chỉ đứng bên ngoài canh giữ.

Hoàng hậu hành lễ với Hoàng thượng xong liền chậm rãi tiến đến bên cạnh án thư, trong lòng khó giấu nổi sự kích động. Giây phút này, nàng mới chân thực cảm nhận được sự đặc biệt trong thân phận của mình. Không chỉ là sự tôn quý về địa vị, mà là vị trí nàng giữ trong lòng Hoàng thượng. Nhu phi quả nhiên nói đúng, tuy Hoàng thượng ân sủng khắp hậu cung, nhưng vị trí của hoàng hậu vĩnh viễn là độc nhất vô nhị, giống như tình cảnh hiện giờ.

Sắc mặt Hạ Dận Tu thoáng ửng đỏ, dung nhan vốn đã tuyệt mỹ, giờ lại càng thêm yêu mị. Sự yêu mị ấy hòa lẫn với khí thế uy nghiêm chính trực quanh thân, tà chính giao hòa, khiến người khác không thể nào rời mắt.

Hoàng hậu cố gắng giữ bình tĩnh, mở chiếc hộp đựng thức ăn ra. Hộp này được chế tác đặc biệt, thành hộp dày, vừa giữ nhiệt vừa cách nhiệt. Trong lúc làm, khóe mắt nàng vẫn không kìm được mà lén nhìn Hoàng thượng, ánh mắt mang theo kinh diễm. Dù là nam tử, nhưng dung nhan của Hoàng thượng đủ để sánh ngang với những nữ tử tuyệt sắc.

Đột nhiên, Hạ Dận Tu ngẩng đầu. Hoàng hậu hoảng hốt, vội vàng cúi xuống, bàn tay đang cầm chén đá lạnh run lên, suýt nữa làm đổ thứ nước đá trong vắt kia.

Nhưng Hạ Dận Tu không nhìn nàng, mà là nhìn về phía chiếc lư hương bằng vàng chạm trổ hình thú. Đôi mày tuấn tú khẽ nhíu lại, hắn đứng dậy, bước đến gần, đưa tay mở nắp lư hương ra quan sát.

Hoàng hậu không hiểu, nhẹ giọng hỏi: “Hoàng thượng, người đang…”

Hạ Dận Tu khẽ đậy nắp lư hương lại, trong mắt mang theo tia suy tư: “Ừ, Hinh nhi vất vả rồi.”

Hắn thuận miệng đáp, nhưng ánh mắt hoàn toàn không dừng lại trên người hoàng hậu, mà từ lư hương chuyển sang chiếc chén trà đặt trên bàn.

Dù bị Hoàng thượng mê hoặc đến thần hồn điên đảo, Hoàng hậu vẫn không phải nữ tử chưa từng trải: “Hoàng thượng, sắc mặt của người không ổn. Người hãy dùng chút đá lạnh này để hạ nhiệt. Nếu cảm thấy khó chịu, thiếp lập tức đi mời ngự y. Hoàng thượng nhất định phải bảo trọng long thể.”

Hạ Dận Tu cau mày, đưa tay chạm vào má. Da mặt nóng rực, nhưng bên trên lại phủ một lớp mồ hôi lạnh. Trong đáy mắt hắn thoáng hiện tia âm u: “Ừ, quả thật nóng.”

Hắn vươn tay nhận lấy chén đá lạnh, uống một ngụm.

Tưởng rằng thứ này có thể xua bớt ngọn lửa đang thiêu đốt trong cơ thể, nhưng ngoài cảm giác mát lạnh thoáng qua, lập tức biến mất không còn chút tác dụng nào. Hạ Dận Tu không rõ là do dược vật kỳ quái đang phát tác, hay bởi bóng dáng người kia trong bộ quan phục đỏ thẫm không ngừng hiện lên trong đầu hắn, không sao xua đi được.

Nếu là người khác, hẳn đã lập tức đi mời ngự y. Nhưng Hạ Dận Tu không thể. Trong cung tuyệt đối không thể để bất kỳ tin tức nào truyền ra ngoài. Một là để giữ vững lòng người, hai là duy trì hình tượng hoàng cung vững chãi như thành đồng, không cho kẻ nào có cơ hội lợi dụng.

Hương thơm thoang thoảng từ người hoàng hậu khiến toàn thân Hạ Dận Tu chợt căng cứng. Dược tính mà hắn cố gắng áp chế bị mùi hương ấy khơi gợi, như đê vỡ nước tràn, không thể ngăn cản.

Hoàng hậu khẽ mỉm cười, lấy từ trong lòng ra một chiếc khăn: “Hoàng thượng, để thiếp lau cho người.” Nói rồi, nàng nhẹ nhàng dùng khăn chấm vào khóe môi tinh tế của vị đế vương trẻ tuổi.

Một lần nữa, mùi hương nữ tử lại xộc vào, khiến Hạ Dận Tu thoáng ngẩn ngơ. Khi hắn bừng tỉnh, bàn tay đã vô thức nắm chặt bàn tay mềm mại, không xương của hoàng hậu đang cầm khăn.

Trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh nữ tử băng lãnh kia và người phụ nữ e lệ trước mắt đột nhiên hòa làm một, khiến hắn không phân biệt nổi đâu là thật, đâu là ảo.

“Hoàng… Hoàng thượng…” Hoàng hậu kinh hãi khẽ kêu lên. Hoàng thượng từ trước đến nay chưa từng chủ động nắm tay nàng hay có cử chỉ vượt lễ. Tim nàng đập loạn, như chú thỏ nhỏ sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Việc nàng mang đá lạnh đến Ngự Thư Phòng, là đã lên kế hoạch từ trước?” Mặt Hạ Dận Tu đỏ ửng, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như băng, nhìn chằm chằm hoàng hậu, tựa như muốn nhìn thấu tâm can nàng.

Trong cơn mê loạn, sâu trong tâm trí Hoàng hậu đột nhiên dấy lên cảm giác nguy hiểm. Nàng cố nặn ra nụ cười dịu dàng: “Nếu thiếp nói ra, Hoàng thượng không được cười chê thiếp nhé.” Bàn tay bị siết đến đau nhói, nhưng nàng vẫn cố giữ vẻ yếu ớt, e thẹn.

“Ngươi nói đi.” Giọng Hạ Dận Tu hạ thấp thêm vài phần, mang theo ý vị nguy hiểm tiềm ẩn.

Dù bàn tay đau nhói, nhưng Thôi Lan Hinh vẫn không nỡ rút ra. Chỉ cần Hoàng thượng chịu nắm lấy tay nàng như thế này, cho dù đau đớn hơn nữa, nàng cũng có thể nhẫn nhịn.

“Thực ra thiếp vốn không muốn quấy rầy Hoàng thượng.” Nàng cẩn trọng mở lời: “Chỉ là vừa rồi Nhu phi đến Kim Tước cung, nhắc đến chuyện hè nóng oi ả, chúng thiếp có thể ngồi nghỉ mát, còn Hoàng thượng phải vì bá tánh mà lao tâm khổ tứ. Vì thế, thiếp mới cả gan đem chút món lạnh đến dâng Hoàng thượng. Nếu… nếu việc này làm Hoàng thượng không vui, sau này thiếp sẽ không dám đến nữa.” Lời nói như thể đã giải thích, nhưng kỳ thực chẳng nói rõ điều gì.

Hạ Dận Tu thở ra một hơi, nới lỏng bàn tay đang siết lấy nàng: “Ừ, đừng tùy tiện đến Ngự Thư Phòng.”

“Vâng.” Trong mắt Thôi Lan Hinh tràn đầy uất ức, nhưng trong lòng lại lạnh lẽo, chuông cảnh báo vang lên dồn dập, chuyện này chắc chắn có âm mưu! Có lẽ nàng đã bị người khác lợi dụng như một thanh đao!

Một làn hương nữ tử lại thoảng qua chóp mũi. Trà đã uống, món lạnh cũng đã dùng, nhưng hoàn toàn vô ích. Trong tình thế không thể kinh động ngự y, nếu muốn nhanh chóng hồi phục, chỉ còn lại một cách duy nhất…

“A—!” Tiếng kêu kinh hãi bật ra từ môi Thôi Lan Hinh, thân hình mềm mại của nàng đã bị ép úp xuống án thư: “Hoàng… Hoàng thượng…”

“Quay đầu đi.” Giọng Hạ Dận Tu khàn đục, trầm thấp.

“Dạ… Hoàng thượng…” Nàng run rẩy, vội vã ngoan ngoãn quay đầu, mặt áp sát lên mặt bàn gỗ lạnh lẽo.

Khoảnh khắc ấy, trong mắt Hạ Dận Tu, nữ tử dưới thân đã hoàn toàn biến thành một người khác. Chỉ có như vậy, cơn cuồng loạn đang thiêu đốt trong tim hắn mới tạm được xoa dịu, mới đem đến một loại kh*** c*m thỏa mãn cực độ.

Bên trong Ngự Thư Phòng, nơi vốn nghiêm trang tĩnh lặng, giờ đây lại vẳng ra những âm thanh uyển chuyển, đứt quãng của nữ tử.

Rời khỏi hoàng cung, Tô Liên Y lập tức đến thẳng phủ công chúa. Trong mắt nàng, nơi này mới thực sự an toàn.

Lúc biết tin Tô Liên Y không còn ở Thương Bộ, Hạ Sơ Huỳnh lập tức cho lui tất cả hạ nhân, một mình ngồi dưới tán cây trong viện, lòng rối như tơ vò. Nàng vô cùng mâu thuẫn, một mặt không muốn quay lại những tháng ngày đau khổ khi xưa, mặt khác lại lo lắng cho tương lai của con trai Vân Hy Đồng.

Sinh ra trong cung, lớn lên giữa vòng xoay quyền thế chốn kinh thành, Hạ Sơ Huỳnh hiểu rõ hơn ai hết sự lạnh lùng tàn khốc nơi đây.

Không ai sẽ thương xót nỗi khổ của người khác. Khi ngươi sơ sẩy, họ sẽ đâm sau lưng một nhát chí mạng. Kẻ nào không giẫm thêm khi người khác đã rơi xuống nước, đã có thể coi là người tốt.

Trong cái nơi chẳng hề dính dáng gì đến sự thuần hậu, thiện lương này, Hy Đồng lớn lên sẽ phải đối mặt với bao nhiêu lời dị nghị, bao nhiêu ánh mắt khinh miệt? Về sau, nếu muốn lấy vợ, liệu những gia tộc danh giá có chịu gả tiểu thư nhà họ cho nó hay không?

Ngồi dưới bóng râm, Hạ Sơ Huỳnh cảm thấy như mái đầu mình vừa bạc trắng chỉ trong chớp mắt. Con trai còn chưa đi vững, nàng đã phải lo nghĩ đến chuyện hôn sự tương lai.

Nếu đây không phải là lo lắng thái quá, thì còn là gì?

Đúng lúc này, có hạ nhân đến bẩm báo: “Quận chúa Liên Y đến.”

Hạ Sơ Huỳnh cả kinh lẫn mừng rỡ. Nàng vốn đang mong ngóng, không ngờ đối phương lại thực sự đến.

Chẳng bao lâu sau, Tô Liên Y vội vàng bước vào. Chưa kịp để Hạ Sơ Huỳnh than thở, nàng đã mở miệng trước, giọng đầy lo lắng: “Sơ Huỳnh, ngươi có quen đại phu nào đáng tin không?”

Hạ Sơ Huỳnh sững người. Trước giờ mải chìm trong suy nghĩ riêng, nàng chưa để ý sắc mặt Tô Liên Y. Lúc này vừa nhìn kỹ, nàng giật mình kinh hãi, đôi mày Liên Y nhíu chặt, vẻ mặt như đang chịu đựng cơn đau dữ dội, hai má ửng đỏ, làn da mịn màng sáng bóng dưới ánh nắng, tất cả đều là dấu hiệu bất thường.

“Liên Y, ngươi bị bệnh ư? Chẳng lẽ bị cảm nắng sao?” Vừa nói, Hạ Sơ Huỳnh vừa đưa tay chạm vào má nàng. Chạm vào mới phát hiện, một bên là lạnh buốt, một bên lại nóng rực như lửa!

“Không đúng… đây không phải là cảm nắng.” Nếu là cảm nắng, ngoài mồ hôi lạnh, gương mặt cũng sẽ lạnh lẽo. Nhưng má Tô Liên Y lại nóng bỏng đến mức khiến người ta kinh hãi.

Tô Liên Y thở dài một hơi, giọng mang theo sự nén nhịn: “Nếu ta đoán không lầm, hẳn là đã trúng dược… loại xuân dược.”

Hạ Sơ Huỳnh kinh hãi, lập tức sai đuổi tất cả hạ nhân trong viện ra ngoài, đích thân dìu Tô Liên Y vào trong phòng, rồi vội vàng gọi người đi mời đại phu.

“Xuân dược? Vừa rồi ngươi không phải vừa từ trong cung trở về sao? Làm sao lại trúng loại dược này được? Ngươi đã đến đâu?”

Vừa rót trà lạnh, Hạ Sơ Huỳnh vừa gấp gáp hỏi. Theo kinh nghiệm trước kia học được từ Liên Y, khi trúng độc phải uống thật nhiều nước để tăng tốc quá trình bài tiết, giúp làm loãng độc tính trong cơ thể. Nàng chưa từng nghĩ có ngày phải áp dụng chính điều này lên Liên Y.

Tô Liên Y thoáng sững sờ khi nghe thấy Sơ Huỳnh biết rõ hành tung của mình, nhưng lúc này không phải lúc để truy hỏi chuyện nhỏ nhặt ấy.

“Ta đến Ngự Thư Phòng, bàn về công vụ với Hoàng thượng. Không hiểu vì sao lại trúng loại dược này… Ta chưa uống ngụm nước nào trong cung, nghĩ lại chỉ có thể là do mùi hương từ lư hương kia.”

“Ngự Thư Phòng? Hoàng huynh?” Hạ Sơ Huỳnh biến sắc, cả kinh hỏi dồn: “Chẳng lẽ… hoàng huynh muốn đối với ngươi…”

“Không phải Hoàng thượng.” Tô Liên Y uống cạn chén trà lạnh. Dòng nước mát lạnh trôi xuống cổ họng, lan tỏa khắp cơ thể, khiến nàng tạm thời dễ chịu hơn đôi chút.

“Hoàng thượng cũng đã trúng dược. Hơn nữa… nếu Hoàng thượng thật sự có ý đồ, thì dù không có dược, ta cũng không thể nào bước chân ra khỏi hoàng cung.” Trong xã hội phong kiến này, quyền lực tối thượng nằm trong tay đế vương, nàng nào dám không hiểu điều ấy.

“Vậy thì là ai?” Trong đầu Hạ Sơ Huỳnh rối như tơ vò, không có manh mối nào: “Liên Y, trong cung ngươi đã đắc tội với ai sao? Nhưng… nếu là báo thù, thủ đoạn này cũng quá quỷ dị đi.”

Tô Liên Y khẽ nhắm mắt, cố gắng lê người đến bên giường, giọng yếu ớt: “Thiên hạ thường nói, bọ ngựa rình ve, chim sẻ rình bọ ngựa.”

Nói dứt câu, nàng ngã xuống giường. Lực chống đỡ cuối cùng nơi thân thể hoàn toàn tiêu tan, đến hơi sức để ngồi dậy cũng không còn.

Hạ Sơ Huỳnh dần bình tĩnh lại, phân tích: “Ý ngươi là… có người muốn hãm hại ngươi và Hoàng thượng, mượn đao giết người?”

Tô Liên Y nghỉ ngơi chốc lát mới từ từ mở mắt, ánh nhìn dừng trên bức thêu đôi uyên ương vui đùa dưới nước nơi màn giường: “Có hai khả năng muốn hại ta. Một là khiến Hoàng thượng lầm tưởng xuân dược này là do ta hạ, cố tình quyến rũ Hoàng thượng, mưu cầu trèo lên long sàng. Sau khi chân tướng vỡ lở, Hoàng thượng sinh chán ghét, từ đó ta sẽ bị mất hết tín nhiệm. Khả năng này, kẻ đứng sau rất có thể là thần tử trong triều.”

“Khả năng thứ hai, chính là để ta và Hoàng thượng bị bắt gian ngay tại chỗ. Kẻ bắt gian do căm hận mà ra tay, chính là công cụ trong tay người phía sau để đối phó với ta. Khả năng này… người đứng sau chắc chắn là một phi tần trong hậu cung.”

Hạ Sơ Huỳnh gật đầu, hiểu ra: “Vậy chuyện này dễ làm. Ta sẽ lập tức phái người vào cung dò hỏi. Ngươi rời cung xong, tiếp theo là ai đã vào Ngự Thư Phòng, kết quả tra ra sẽ rõ ngay.”

Tô Liên Y khẽ gật đầu, hơi thở yếu ớt: “Ừ… tuy tất cả chỉ là suy đoán, nhưng dù sao cũng phải thử một lần. Phiền ngươi lo liệu giúp ta.”

Ngay lúc này, đại phu đã đến.

Trong kinh thành, các gia tộc quyền thế đều có những đại phu thân tín. Những người này nhận ân huệ, tài vật của gia tộc, hết lòng chữa trị, đồng thời tuyệt đối giữ kín mọi chuyện, giống như bác sĩ riêng trong gia đình ở hiện đại.

Đại phu đến là một lão giả tóc và râu bạc trắng, thân hình gầy gò nhưng ánh mắt sắc bén, chỉ liếc qua đã biết không phải kẻ tầm thường.

Hạ Sơ Huỳnh lập tức sai nha hoàn đỡ Tô Liên Y lên giường, mời đại phu vào xem bệnh. Bản thân nàng thì dặn dò tâm phúc lập tức vào cung. Bề ngoài, nói là mang chút điểm tâm và lễ vật nhỏ dâng Thái hậu, nhưng thực chất là âm thầm dò la xem rốt cuộc ai đã bước vào Ngự Thư Phòng sau khi Tô Liên Y rời đi.

Người hầu trong Ngự Thư Phòng tất nhiên không dễ dàng tiết lộ tin tức. Nhưng chỉ cần có người ra vào, chắc chắn sẽ bị kẻ khác nhìn thấy. Chỉ cần vậy, đáp án sẽ tự khắc hiện rõ.

Bình Luận (0)
Comment