Chính vì quá quen thuộc nên Lộ Tranh lập tức nhận ra, sắc mặt anh thoáng chút phức tạp, trầm giọng nói: "Đây là đường lên núi Ngũ Phong."
Con đường này, nhiều năm qua anh đã đi không biết bao nhiêu lần. Không ngờ rằng, có một ngày, anh lại đuổi theo hung sát để quay lại đây.
Nhưng nghĩ kỹ thì cũng hợp lý. Hung sát hiện tại đã mất kiểm soát, chỉ còn lại bản năng, tất nhiên sẽ quay về nơi quen thuộc nhất. Mặc dù nơi nó từng bị phong ấn không thể coi là "hang ổ", nhưng ở thời đại này, đó có lẽ là nơi duy nhất nó cảm thấy quen thuộc.
Cũng tốt thôi, mọi chuyện đều bắt đầu từ đó, vậy thì cũng nên kết thúc ở đó.
Chiếc xe bon bon chạy về phía chân núi Ngũ Phong. Từ xa, Hướng Tình đã nhìn thấy một con đường bê tông thẳng tắp dẫn vào trong núi, không khỏi ngạc nhiên: "Ở đây cũng xây đường rồi sao?"
Lộ Tranh hờ hững đáp: "Ừ, là tôi xây."
Hướng Tình im lặng mím môi, không nói gì nữa.
Dù xe lăn của Lộ Tranh có đầy đủ chức năng, có thể đáp ứng hầu hết nhu cầu trong cuộc sống hằng ngày, nhưng dù sao nó cũng không thể thay thế hoàn toàn đôi chân của con người. Những chuyện như vượt núi băng đèo, đối với một chiếc xe lăn mà nói, đúng là rất khó khăn. Mà Lộ Tranh lại thường xuyên qua lại nơi này, xây đường cũng là điều dễ hiểu.
Nghĩ vậy, suy nghĩ của Hướng Tình nhất thời chuyển hướng từ hung sát sang vấn đề của Lộ Tranh. Cô chợt nhớ đến việc khí vận của mình đã khôi phục, có lẽ đã đến lúc nghiên cứu cách chữa trị đôi chân của anh rồi.
Tiến vào sâu hơn một chút, khi gần đến khu vực trận pháp, bọn họ bất ngờ trông thấy một bóng người quen thuộc đứng phía trước.
Lộ Tranh kinh ngạc nhìn người ở phía xa, ngỡ ngàng hỏi: "Thường Minh sao lại ở đây?"
Hướng Tình cũng ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã nhận ra điều gì đó. Cô gãi đầu, giơ tay lên yếu ớt nói: "Ừm… là tôi nhắn tin cho anh ta. Chắc anh ta đến nhà hát trước, rồi lần theo dấu vết đến đây."
Về việc Thường Minh đến nhanh hơn cả họ đi xe cũng không có gì lạ, vì anh ta có thể di chuyển theo đường thẳng như hung sát.
Lộ Tranh sững sờ, nhíu mày: "Lúc nào?"
"Chắc lúc anh gọi điện triệu tập người đến hỗ trợ thì phải." Hướng Tình nhìn lên trời.
Không phải chỉ có mình Lộ Tranh biết "triệu hồi đồng minh". Hướng Tình không quên, Thường Minh chính là quân bài cuối cùng mà cô đã chuẩn bị cho Hướng Hồng Ngư. Và hôm nay, không nghi ngờ gì nữa, chính là lúc cần phải sử dụng con át chủ bài này. Vì vậy, trước khi bước vào cuộc đối đầu cuối cùng với Hướng Hồng Ngư trong nhà hát, cô đã nhắn tin cho Thường Minh.
Hướng Hồng Ngư đã ra tay một cách phô trương như vậy, chứng tỏ cô ta sắp hết đường lui rồi. Sau khi bại trận, nếu lại bị Thường Minh nhìn thấu chân tướng, cô ta chắc chắn sẽ bị đánh sập hoàn toàn về mặt tâm lý.
Giờ xem ra, hiệu quả thực sự rất tốt, thậm chí là… tốt hơn cả dự đoán.
Lộ Tranh liếc nhìn Hướng Tình, thấy cô có vẻ phức tạp, trầm ngâm một chút rồi nói: "Không phải lỗi của em. Những tai hoạ như thế này nên được phơi bày sớm thì hơn, nếu không, nếu cô ta cứ ẩn náu trong xã hội loài người, ai biết sau này sẽ làm ra chuyện gì?"
Ừm… nếu theo nguyên tác mà nói, ngoài việc cướp đoạt khí vận của Hướng Tình, Hướng Hồng Ngư cũng chưa từng làm chuyện gì khác quá ác độc.
Nhưng Hướng Tình cũng hiểu, đây không phải là một cuốn tiểu thuyết, mà là một thế giới chân thực. Những gì được viết trong sách chưa chắc đã là toàn bộ sự thật, thậm chí có thể chỉ là phần bề nổi mà thôi.
Cô lắc đầu: "Tôi biết. Dù tôi không ra tay với cô ta, thì cô ta cũng sẽ ra tay với tôi thôi. Hơn nữa, trong chuyện này, người có lỗi chỉ có cô ta, tôi chưa từng nợ cô ta bất cứ thứ gì."
Dù là Hướng Hồng Ngư lợi dụng khí vận của cô để bảo vệ bản thân, hay là vợ chồng Hướng Quân Minh tham lam muốn đoạt thêm nhiều lợi ích từ chuyện này, thì dù là Hướng Tình hay nguyên chủ, đều chưa từng làm gì có lỗi với bọn họ. Cô hoàn toàn không áy náy.
Xe chậm rãi dừng lại, Thường Minh quay đầu nhìn, thấy là họ thì cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên.
Dù sao, một người đã gọi điện tiết lộ chuyện bị ôm nhầm và mượn khí vận, một người đã nhắn tin báo cho anh biết động thái của Hướng Hồng Ngư, mục đích của họ, làm sao anh không đoán được?
Những sự thật mà anh chưa từng nghĩ tới, không dám nghĩ tới, cũng không muốn nghĩ tới, cuối cùng lại bị vạch trần theo một cách tàn khốc như thế này.
Điều khiến Thường Minh đau khổ là anh không thể trách bọn họ, vì những gì Hướng Hồng Ngư làm thực sự sai trái. Nhưng dù vậy, anh vẫn không thể buông bỏ được.