Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 133


Một người bạn thân thiết, một người tình từng hứa hẹn lại mang một gương mặt khác. Hướng Hồng Ngư chính là hung sát mà anh đã truy lùng nhiều năm qua. Điều này không chỉ là cú sốc đối với Hướng Hồng Ngư, mà còn là cú sốc đối với chính anh, gần như đảo lộn toàn bộ cuộc sống mà anh đã dày công xây dựng bao năm nay, giống như trời long đất lở vậy.

Những ký ức từng tốt đẹp, nay đều bị phủ lên một lớp màu sắc khác, biến đổi hoàn toàn ý nghĩa của chúng.

Nhưng khi Lộ Tranh và Hướng Tình bước xuống xe, Thường Minh theo phản xạ quay người đối diện với họ, tay nắm chặt thanh kiếm, bày ra tư thế cảnh giác trước họ chứ không phải với hung sát đang ở phía sau.

Ánh mắt Lộ Tranh tối lại, đẩy xe lăn tiến lên: "Thường Đạo trưởng, anh làm thế này là có ý gì?"

Hướng Tình theo sát phía sau anh.

Thường Minh không hỏi những câu vô nghĩa như "Tại sao hai người lại làm vậy?", vì anh hiểu rằng quan điểm khác nhau, mục tiêu khác nhau, nói những điều đó chẳng có ý nghĩa gì. Anh cũng không thể yêu cầu họ rút lui ngay lúc này. Vì vậy, anh chỉ siết chặt chuôi kiếm, cuối cùng hỏi một câu duy nhất: "Hai người định làm gì?"

Lúc này, Lộ Tranh mới cảm thấy may mắn vì trước khi đến đây, anh đã gửi tin báo ra ngoài và nhờ những người ở lại tập hợp thêm nhân lực.

"Tất nhiên là triệu tập giới huyền thuật, cùng nhau tìm cách giải quyết hung sát." Anh nói.

Vẻ mặt Thường Minh thoáng ảm đạm.

Anh hiểu rõ, một khi chuyện này trở thành vấn đề công khai, không ai có thể thay đổi kết cục nữa.

Ngón tay nới lỏng chuôi kiếm, anh lùi lại một bước, nhường đường.

Anh vẫn không thể buông bỏ Hướng Hồng Ngư, vì điều đó giống như phải xé toạc một phần trong chính tâm hồn mình. Hướng Hồng Ngư là mối ràng buộc sâu sắc nhất của anh với nhân thế, và cô ta cũng là sợi dây cuối cùng kết nối anh với thế giới này.

Anh vốn dĩ là một cỗ máy vô cảm, vô dục, sống chỉ vì một mục đích duy nhất là trừ tà diệt sát. Chính Hướng Hồng Ngư đã khiến anh trở thành một con người.

Mà có những thứ, một khi đã có được thì không thể nào buông bỏ. Bây giờ, anh không biết phải làm sao để quay lại làm một cỗ máy như trước đây nữa.

Chỉ là, anh cũng không thể ngăn cản người khác đối phó với cô ta.

Anh là Thường Minh… Năm hung sát thoát ra khỏi phong ấn, anh chỉ mới chín tuổi. Nhưng ngay từ lúc đó, Thường Minh đã có một linh cảm vô cùng mãnh liệt rằng trách nhiệm của anh là phải tìm ra con hung sát đã trốn thoát kia. Suốt mười tám năm bôn ba giữa nhân gian, anh chưa từng quên sứ mệnh này. Nhưng anh không ngờ rằng, cuối cùng nó lại xuất hiện trước mắt anh theo cách này.

Dẫu vậy, dù thế nào đi nữa, anh cũng không thể để nó tiếp tục tồn tại bên ngoài, trở thành một mối họa tiềm ẩn.

Lộ Tranh và Hướng Tình lướt qua anh, tiếp tục tiến vào bên trong. Đi được vài bước, Hướng Tình chợt quay đầu lại, nhìn Thường Minh vẫn đứng yên một chỗ, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Trong nguyên tác, cái kết viên mãn chỉ có thể tồn tại khi Thường Minh không biết sự thật. Còn bây giờ, họ đã cưỡng ép ném sự thật này vào mặt anh ta.

Nếu để anh ta tự lựa chọn, liệu kết cục sẽ ra sao?

"Bây giờ phải làm sao?" Chỉ đến khi đã tạo khoảng cách với Thường Minh, chắc chắn rằng hắn không thể nghe thấy cuộc trò chuyện bên này, Hướng Tình mới khẽ hỏi.

Lộ Tranh suy nghĩ một lát rồi nói: "Trước tiên bố trí một trận pháp tạm thời để phong tỏa nơi này, tránh phát sinh thêm bất trắc. Nếu có người vô tình đi vào đây, hoặc nếu hung sát gây ra động tĩnh gì, chúng ta cũng có thể kiểm soát được."

Nếu chỉ là bày trận xung quanh khu vực này thì không kinh động đến Hướng Hồng Ngư, độ nguy hiểm cũng không quá cao.

Sau đó, chỉ cần chờ đợi các đồng đạo đến là được.

Nghe vậy, Hướng Tình nhẹ nhõm thở phào.

Cô vẫn chưa học đến phần kiến thức về trận pháp, chẳng biết gì cả, nên chỉ có thể đứng bên cạnh hỗ trợ Lộ Tranh, tiện thể nghe anh giảng giải. Phương pháp vừa thực hành vừa giải thích thế này lại vô cùng trực quan, khiến cô cảm thấy học hỏi được không ít điều.

Trận pháp này không quá phức tạp, chỉ là phạm vi hơi lớn nên tốn khá nhiều thời gian. Đến khi hoàn tất mọi thứ thì đã là nửa đêm.

Nửa phần sau của công việc thậm chí phải nhờ đến ánh sáng từ đèn pin điện thoại của Hướng Tình, được cô giơ lên chiếu sáng trong màn đêm mờ mịt.

Khi Lộ Tranh tuyên bố xong xuôi, pin điện thoại của Hướng Tình đã tụt đến vạch đỏ.

Lúc này cô mới nhớ ra: "Chúng ta vẫn chưa báo vị trí này cho người khác."

Bình Luận (0)
Comment