Khoảnh khắc đó, cô thậm chí cảm thấy có chút thương hại cho Hướng Hồng Ngư. Đừng nói đến hào quang và danh phận nữ chính, đến cả tư cách làm một con người bình thường, cô ấy cũng đã mất. Cô ấy thậm chí còn bị Khổ Thích coi như một pháp khí để sử dụng.
Nhưng nếu tượng đất này có liên quan chặt chẽ đến Hướng Hồng Ngư, vậy thì Thường Minh muốn lấy lại nó cũng không có gì lạ.
Trong khi hai người nói chuyện, Thường Minh cũng dần lấy lại bình tĩnh. Y không tiếp tục đưa ra yêu cầu miễn cưỡng người khác, mà chỉ hỏi: "Các người định xử lý cô ấy như thế nào?"
"Đã là hung sát, thì phải trừ tà hóa sát." Lộ Tranh không chút do dự đáp.
Anh đã đấu tranh suốt mười tám năm, chính là vì kết cục này.
Ánh mắt Thường Minh càng thêm đau khổ, một lúc lâu sau mới khẽ nói: "Tôi hy vọng các người có thể giao cô ấy cho tôi canh giữ. Tôi có thể lấy đạo tâm thề rằng, tuyệt đối sẽ không để cô ấy thoát ra, chỉ cầu..."
"Không được." Lộ Tranh kiên quyết cắt ngang.
Thấy Thường Minh nhìn mình, anh thản nhiên nói: "Trói buộc cô ta, canh giữ cô ta, trấn áp cô ta, rồi đợi đến vài trăm, vài nghìn năm sau, cô ta lại phá phong ấn trỗi dậy một lần nữa sao?"
Một câu nói, khiến sắc mặt Thường Minh lập tức tái nhợt.
Dù y không có ký ức tiền kiếp, không biết chính mình đã từng trấn áp Hướng Hồng Ngư ở Ngũ Phong Sơn, nhưng câu nói này vẫn như một cú đấm giáng thẳng vào mặt y.
Bởi vì y hiểu rõ bản thân mình: Y có tư tâm.
"Ê, tôi nói này," thấy hai người rơi vào im lặng ngắn ngủi, Hướng Tình đứng bên cạnh không nhịn được mà lên tiếng, "Hai người các anh, chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến việc hỏi ý kiến của người trong cuộc sao?"
"Người trong cuộc?" Thường Minh và Lộ Tranh đều ngẩn ra.
Lộ Tranh quay đầu nhìn hung sát trong trận pháp, "Hỏi cô ta sao?"
"Là cô ta, nhưng cũng không phải cô ta." Hướng Tình thở dài một hơi, nói, "Hai người có phải đã quên rồi không? Trong chuyện này, còn có một người khác. Người ấy ngay từ khi sinh ra, thậm chí còn chưa kịp sinh ra, đã bị hung sát chiếm lấy cơ thể, cướp đoạt số mệnh, chính là Hướng Hồng Ngư thật sự."
Cô ấy mới là người chịu tổn thương lớn nhất.
"Em nói đúng." Lộ Tranh lập tức phản ứng lại, dứt khoát thừa nhận lỗi sai, "Là tôi thiển cận rồi, lại quên mất còn một người khác nữa."
Nếu cứ xử lý Hướng Hồng Ngư như thế, vậy thì người bị hại thực sự sẽ thế nào đây?
Thường Minh không nói gì, sắc mặt lúc này trắng bệch như tờ giấy.
Nếu nói câu của Lộ Tranh là cú đánh chí mạng vào tâm can, thì lời của Hướng Tình chính là sự phủ định hoàn toàn đối với tất cả những gì giữa y và Hướng Hồng Ngư. Bởi vì tất cả đều là cướp đoạt mà có, đều được xây dựng trên bất hạnh của một người khác.
Cho dù Hướng Hồng Ngư là hung sát, cho dù lập trường của hai người trái ngược nhau, Thường Minh vẫn có thể nói rằng, mười tám năm ở bên nhau là thật, tình cảm giữa họ cũng là thật.
Nhưng, những thứ đó vốn dĩ thuộc về một người khác.
Lúc trước, khi biết chuyện ôm nhầm, Thường Minh từng hoang mang lo sợ mà nghĩ rằng, nếu không có sai sót đó, thì năm ấy, người y gặp ở Trường Ninh Tự sẽ là Hướng Tình.
Nhưng bây giờ y mới nhận ra, y lại sai rồi.
Nếu không có hung sát, y căn bản sẽ không xuống núi.
Mọi chuyện bắt đầu từ khi hung sát phá phong ấn mà sinh ra, cho nên tất cả chỉ là ảo ảnh giữa trời nước, là giấc mộng phù hoa, là lâu đài trên không trung, là... một sai lầm.
Giờ đây, Hướng Tình muốn chỉnh đốn lại mọi thứ cho người trong cuộc thực sự, y còn có thể nói gì nữa đây?
Thường Minh cứ thế lùi dần, từng bước, từng bước rời xa.
"Đang nghĩ gì vậy?" Thấy Hướng Tình vẫn nhìn theo bóng Thường Minh rời đi, Lộ Tranh không nhịn được mà hỏi, giọng có chút ghen tuông.
Hướng Tình nói, "Chỉ đang nghĩ, trong các câu chuyện, yêu nữ luôn muốn mê hoặc tiên nhân xuống trần, dụ dỗ cao tăng sa ngã, nhưng có lẽ, họ vẫn nên ở yên trên mây cao thì hơn."
Nhìn bộ dạng của Thường Minh bây giờ là có thể hiểu vì sao những người tu hành lại gọi tình cảm là ‘kiếp nạn’.
"Cũng vậy thôi." Lộ Tranh nói, "Tiên nhân, cao tăng chẳng phải cũng luôn muốn chém đầu tà ma, cảm hóa yêu nữ đó sao?"
"Haha." Hướng Tình bật cười, nghĩ kỹ thì cũng đúng, liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Lộ Tranh nói không sai, nhân gian, đâu đâu chẳng phải chỗ tu hành?
Cô suy nghĩ một chút, rồi hỏi Lộ Tranh, "Vậy cô ấy… rốt cuộc anh định xử trí thế nào?"
Đừng nhìn có nhiều người tụ tập ở đây như vậy, Hướng Tình tin chắc, Lộ Tranh tuyệt đối sẽ không yên tâm giao hung sát cho người khác.
"Quả nhiên, Lộ Tranh không chút do dự nói, "Tôi sẽ đưa cô ấy về Thượng Thanh phái trước, nhờ sư phụ tạm thời trấn áp, rồi từ từ tìm cách hóa giải sát khí trên người cô ấy."