Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 146


Nếu theo lời Hướng Tình, phải phân biệt hung sát với ký chủ, vậy thì không thể dùng biện pháp đơn giản thô bạo. Nếu có thể cứu người, đó vẫn là lựa chọn tốt nhất."

Thế nhưng, các bậc tiền bối ở đây sau khi nghe lời đề nghị này của Lộ Tranh, lại lộ vẻ lo lắng, không ai lạc quan về chuyện này.

"Cậu có lòng như vậy là tốt, nhưng sát khí đâu phải thứ dễ hóa giải như vậy?" Có người chất vấn.

Lộ Tranh điềm tĩnh đáp, "Đệ tử tự nhiên có cách."

Xung Hòa đạo trưởng nghe vậy, không khỏi nhíu mày, vội kéo Lộ Tranh sang một bên, thấp giọng hỏi, "Cái gọi là ‘cách’ của cậu, chẳng lẽ là lấy chính bản thân làm mồi nhử, dẫn sát khí ra rồi tiêu diệt nó?"

Lộ Tranh liếc nhìn về phía xa, xác nhận Hướng Tình đứng ngoài xa, không thể nghe thấy cuộc trò chuyện này, mới đáp, "Đó là cách an toàn nhất."

Mặc dù không biết sẽ phải mất bao lâu, nhưng nước chảy đá mòn, ít nhất có thể đảm bảo an toàn tối đa cho cơ thể ấy.

Xung Hòa đạo trưởng hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, không khỏi nói, "Dù cậu có làm được, cũng chưa chắc bảo toàn được con bé."

Năm đó, Lộ Tranh chỉ là vô tình đi ngang qua mà bị sát khí vấy bẩn, đã trở thành như bây giờ. Đây là kết quả của việc anh nhiều năm dùng chính vận khí của mình để chống lại sát khí. Còn Hướng Hồng Ngư lại là người bị hung sát chiếm đoạt thân thể ngay từ đầu, cho dù linh hồn thật sự có thể quay về, chỉ e cơ thể này cũng khó mà chịu nổi.

Ai ai cũng biết, sát khí có đặc tính mạnh nhất là ảnh hưởng đến tâm trí con người. Người tâm tính kiên định như Lộ Tranh được mấy người chứ?

Chỉ sợ đến cuối cùng, sát khí được hóa giải, nhưng chỉ để lại một kẻ điên, hoặc một cái xác trống rỗng.

Lộ Tranh trầm mặc một lúc lâu, rồi nói, "Tôi biết. Nhưng không thể vì thế mà không làm gì cả. Dù kết quả thế nào, ít nhất tôi đã cố gắng hết sức, không thẹn với lương tâm."

"Thôi được rồi, tôi nói không lại cậu." Xung Hòa đạo trưởng lắc đầu, "Dù sao, người chịu khổ là cậu, người chịu tội cũng là cậu, cậu tự suy nghĩ cho rõ."

Lộ Tranh khẽ cười, nói, "Xin đạo trưởng tạm thời giữ bí mật giúp tôi."

Xung Hòa đạo trưởng dĩ nhiên biết anh muốn giữ bí mật với ai, không nhịn được mà nói, "Tôi không nói, chẳng lẽ con bé sẽ không biết?"

"Lúc đó, tôi đã ở Thượng Thanh phái rồi." Lộ Tranh nói.

Đây là lần đầu tiên Xung Hòa đạo trưởng nghe Lộ Tranh nói một câu có phần ‘lươn lẹo’ như vậy. Ông nhìn anh, rồi lại nhìn về phía Hướng Tình, trong lòng vui mừng thay anh, nhưng không biết vì sao, lại cảm thấy có chút chua xót.

Ông đã chứng kiến Lộ Tranh trưởng thành, biết rằng đứa trẻ này không chỉ vất vả mà còn cô độc. Bao nhiêu năm qua, anh luôn cô đơn một mình, không hề xây dựng mối quan hệ sâu sắc với bất kỳ ai, cuộc sống cứ nhạt nhẽo vô vị như vậy.

May mà quá khứ đã khép lại, mọi thứ đang dần trở nên tốt hơn, và Lộ Tranh cũng đã có người mà anh quan tâm.

Là một học sinh ôn thi đại học lại, dù ngày hôm trước vừa mới cứu thế giới, thì ngày hôm sau vẫn phải lên lớp như thường.

Hướng Tình chống cằm bằng một tay, tay kia xoay xoay cây bút, lắng nghe giọng nói dịu dàng êm tai của giáo viên giảng giải một bài toán. Nghe một hồi, suy nghĩ của cô không khỏi bay đi chỗ khác.

"Hướng Tình, có chỗ nào không hiểu sao?" Dù gì cũng là lớp học một kèm một, giáo viên lập tức nhận ra cô đang mất tập trung, liền dừng lại hỏi.

Hướng Tình giật mình tỉnh táo lại, vội vàng ngồi thẳng lưng, "Không có ạ, cô giáo cứ giảng tiếp đi."

Giáo viên cũng không truy hỏi sâu thêm.

Cô là người chuyên dạy kèm, có rất nhiều kinh nghiệm trong việc dạy dỗ những cậu ấm cô chiêu con nhà giàu. Theo đánh giá của cô, trong số các học sinh từng dạy, Hướng Tình là người hiếm hoi vừa ngoan ngoãn, dễ bảo, lại có chí tiến thủ. Cô không có cái khí thế kiêu ngạo hay thái độ trịch thượng, rất dễ hòa hợp.

So với những ưu điểm đó, chút thiếu sót này thực sự không đáng kể.

Dù sao thì, không ai có thể tập trung suốt một thời gian dài mà không hề sao nhãng. Chỉ cần điều chỉnh tiến độ giảng dạy một chút để phù hợp với cô là được.

Vì vậy, dù đã nghiêm túc hơn, nhưng vì cường độ học tập không quá nặng, nên Hướng Tình vẫn có thời gian để suy nghĩ vẩn vơ.

Và lúc này, vấn đề cô nghĩ tới, đương nhiên chỉ có một.

"Giả sử có một bể nước, nếu chỉ mở van nước vào, thì X giờ có thể làm đầy bể; nếu chỉ mở van xả nước ra, thì Y giờ sẽ làm cạn bể. Hỏi: Khi bể chứa một nửa lượng nước, nếu đồng thời mở cả van nước vào và van xả nước ra, thì mất bao lâu để bể đầy?"

Bình Luận (0)
Comment