Xúc cảm, hơi ấm, thậm chí cả một hương thơm thoang thoảng… tất cả những dấu vết thuộc về một người khác dần rời xa, anh theo phản xạ khẽ nhấc tay lên như muốn giữ lại, nhưng cuối cùng vẫn lặng lẽ thả xuống.
Anh lảo đảo lùi hai bước, ngã ngồi xuống xe lăn, như thể lại trở về trong lớp vỏ dày cộm của mình, trở lại thành Lộ Tranh của ngày trước.
"Anh có sao không?" Hướng Tình có chút hoảng hốt, vội vàng tiến lên đỡ lấy anh, lo lắng hỏi.
Lộ Tranh nhìn gương mặt đầy lo lắng của cô, nhận thức vô cùng rõ ràng rằng những suy nghĩ sâu kín kia của mình ti tiện đến nhường nào. Nhưng chính vì càng hiểu rõ điều đó, những ý niệm ấy lại càng như cỏ dại trong lòng anh, càng bị đè nén thì lại càng bùng phát mạnh mẽ.
Anh khẽ nhắm mắt lại, "Không sao, chỉ hơi kiệt sức, nghỉ một lát là được."
"Lần sau đừng cố quá như vậy nữa." Hướng Tình trách nhẹ một câu, rồi lại nở nụ cười rạng rỡ với anh, "Chúc mừng anh, cuối cùng cũng đứng lên được rồi."
Nhưng Lộ Tranh không thể đối diện với nụ cười ấy, chỉ lặng lẽ quay mặt đi, "Tôi về phòng trước, tắm rửa một chút."
"Nhân tiện nghỉ ngơi luôn đi." Hướng Tình nói, "Dù sao hôm nay cũng không có chuyện gì, chỉ cần đừng bỏ lỡ bữa cơm tất niên buổi tối là được."
Lòng anh bỗng chốc ấm lại. Hướng Tình luôn nói rằng phải giải quyết xong vấn đề của anh trước khi năm mới đến, để anh có thể trút bỏ gánh nặng, tận hưởng một cái Tết an lành, và cô quả thực đã làm được điều đó.
Anh thấy mình thật may mắn khi có thể chia sẻ khoảnh khắc quan trọng này với cô.
Lộ Tranh trở về phòng, đẩy xe lăn vào phòng tắm, nhưng không vội tắm ngay. Thay vào đó, anh dựa vào những tay vịn được lắp đặt trong phòng, một lần nữa đứng lên, gian nan bước đi từng chút một.
Thực ra anh biết, đợi đến sau Tết, mời chuyên gia về nhà để tái khám và theo dõi, sẽ tránh được rất nhiều rủi ro. Nhưng đến khoảnh khắc này, anh phát hiện mình không thể kiềm chế được, không thể chờ đợi thêm nữa.
Trước đó anh đã nói với Hướng Tình rằng, anh đã chờ suốt mười tám năm, nên không ngại đợi thêm một chút. Khi đó anh nói rất nhẹ nhàng, trong lòng cũng thực sự tin rằng mình có đủ kiên nhẫn.
Nhưng hóa ra, anh cũng chỉ là một người phàm tục.
Sự trầm ổn và lý trí được mài giũa qua mười tám năm dường như đã biến mất khỏi cơ thể anh. Anh trở nên giống như một cậu thanh niên nông nổi, không thể kìm nén được sự nôn nóng trong lòng.
May mà thể lực của anh không đủ để chịu đựng lâu. Sau một hồi chật vật trong phòng tắm, Lộ Tranh cuối cùng cũng th* d*c ngồi xuống.
Lần này anh ngoan ngoãn hơn, tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo gọn gàng thoải mái, rồi mới quay lại giường nằm xuống.
Trong lòng anh có quá nhiều cảm xúc, đầu óc cũng phấn khích lạ thường, anh cứ nghĩ mình sẽ không ngủ được. Nhưng cơ thể anh đã quá mệt mỏi, không chỉ vì hôm nay tiêu hao quá nhiều sức lực. Tối qua đến cả Hướng Tình vì kích động mà không ngủ được, vậy đương sự anh có thể khá hơn sao? Anh thậm chí còn thức trắng cả đêm, ngồi lặng trong phòng cho đến khi bên ngoài vang lên những âm thanh do Hướng Tình tạo ra.
Nhắm mắt lại, để mặc những suy nghĩ hỗn loạn bay tán loạn trong đầu, chẳng bao lâu sau, Lộ Tranh đã chìm vào giấc ngủ.
Và đây là giấc ngủ sâu nhất anh từng có.
Mười tám năm qua, Lộ Tranh luôn phải đối đầu với sát khí trong cơ thể mình, ngay cả trong giấc mơ cũng không ngoại lệ. Nhưng trước đây, anh chưa từng cảm thấy chất lượng giấc ngủ của mình quá tệ, dù gì thì thân thể và tinh thần cũng đã được nghỉ ngơi. Thế nhưng, một giấc ngủ như hôm nay, thậm chí có thể gọi là tận hưởng, thì trước nay chưa từng có.
Chỉ khi trải nghiệm được cảm giác này, anh mới hiểu mình đã bỏ lỡ điều gì suốt những năm qua.
Lộ Tranh nằm trong chăn ấm êm ái, thậm chí còn nảy sinh suy nghĩ "không muốn rời giường".
Đối với anh, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Trước chín tuổi, anh tràn đầy năng lượng, mỗi khi tỉnh giấc đều lập tức bật dậy, làm gì cũng thú vị hơn là ngủ. Sau chín tuổi, thế giới của anh sụp đổ chỉ trong một đêm, anh buộc phải dốc hết sức lực để sinh tồn, tìm kiếm và nắm bắt lấy cơ hội mong manh, nên đương nhiên càng không thể lãng phí thời gian vào những việc vô nghĩa như thế này.
Thì ra, vô tư lãng phí thời gian mà không cần suy nghĩ xem nó có ý nghĩa hay không, là cảm giác như thế này.
Thì ra, "sống" là cảm giác như thế này.
Lộ Tranh nằm rất lâu, chăn đệm mềm mại, ấm áp, lại nhẹ tênh, đắp lên người không hề có cảm giác nặng nề, thế nhưng anh lại chẳng thể nào vén nó ra. Anh yên lặng để mặc mình bị lớp chăn đè xuống, cơ thể nằm trên giường, nhưng tâm trí thì đã bay đến tận phương trời nào.