Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 182


Thế giới bỗng chốc rộng lớn hơn hẳn.

Thì ra, đây chính là… hương vị của tự do.

Không nhất thiết phải dùng đôi chân để leo núi cao, vượt hiểm nguy, ngay cả khi chỉ nằm trên giường, nhưng biết rằng mình có thể làm điều đó, dù không thực sự thực hiện, cũng đã là một niềm hạnh phúc.

Quan trọng là anh có quyền lựa chọn, chứ không phải bị mắc kẹt trong cơ thể này, chỉ có duy nhất một con đường để đi.

Mãi cho đến khi bên tai vang lên tiếng bước chân quen thuộc, Lộ Tranh mới thu hồi những suy nghĩ miên man của mình. Có lẽ vì bản thân không thể đi lại, nên anh đặc biệt nhạy cảm với tiếng bước chân của người khác, mà Hướng Tình là người đầu tiên đồng hành bên anh mỗi ngày, tiếng bước chân của cô, anh đã quá quen thuộc.

Khác với những nhân viên trong nhà luôn cố gắng nhẹ nhàng trong từng cử động, cũng không giống bước đi chậm rãi, trầm ổn của đạo trưởng Xung Hòa, bước chân của Hướng Tình lại nhẹ nhàng, liền mạch, như một khúc nhạc khẽ vang lên ở nơi không người.

Chỉ nghe âm thanh ấy thôi, Lộ Tranh đã có thể hình dung ra dáng vẻ của cô lúc này, từng cử chỉ, từng nụ cười.

Anh bất giác nở một nụ cười.

Tựa như lớp bùa chú ràng buộc của chiếc chăn cũng bị âm thanh ấy phá vỡ. Lộ Tranh chống tay ngồi dậy, lắng nghe tiếng bước chân của Hướng Tình dừng lại trước cửa, sau đó là tiếng gõ cửa vang lên, giọng cô vọng qua cánh cửa, mang theo chút dè dặt: "Lộ tiên sinh? Anh tỉnh chưa?"

"Tỉnh rồi." Lộ Tranh đáp lại.

"À, bữa cơm tất niên đã sắp xong rồi, rất phong phú." Giọng nói của Hướng Tình ngay lập tức trở nên rộn ràng hơn, âm lượng cũng trở lại bình thường, cô cười nói: "Anh không dậy nhanh là sẽ nguội mất đấy."

"Tôi ra ngay!" Lộ Tranh đáp, sau đó xuống giường, đi rửa mặt thay quần áo rồi mới ra ngoài.

Anh vẫn ngồi trên xe lăn, nhưng tâm trạng lúc này đã hoàn toàn khác trước.

Quả nhiên, bữa cơm tất niên vô cùng thịnh soạn, có đầy đủ các món từ biển, đất liền đến trên không, bày kín cả bàn ăn. Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Lộ Tranh không khỏi nở nụ cười.

Thực ra, đối với anh, cảnh tượng này cũng xa lạ vô cùng. Những năm trước, Tết đối với anh chẳng khác gì ngày thường, cùng lắm chỉ là dặn trợ lý Trương phát lì xì cho nhân viên trong nhà.

Là vì có Hướng Tình ở đây, cô hào hứng với ngày Tết, nên mọi người trong nhà cũng phối hợp chuẩn bị, mới tạo nên không khí náo nhiệt như thế này, cũng vừa hay lại rất hợp với tâm trạng của Lộ Tranh lúc này.

Anh vừa mới có được một cuộc đời mới, đáng lẽ phải có một bữa tiệc náo nhiệt để ăn mừng, mà đêm nay lại đúng là đêm giao thừa, ngày mai sẽ mở ra một năm mới, tất cả hòa quyện vào nhau, tựa như một nghi thức vừa long trọng vừa thầm lặng.

Thực ra theo ý của Hướng Tình, tốt nhất là mọi người cùng ngồi chung một bàn ăn cơm, nhưng thấy dáng vẻ dè dặt của những người khác khi đối diện với Lộ Tranh, cô lo rằng họ sẽ ăn đến mức đau dạ dày mất. Ngày Tết mà còn phải chịu cảnh ấy thì không cần thiết, thế nên cô bảo họ lập riêng một bàn trong bếp.

Thế là bữa cơm tất niên này, cũng xem như vừa náo nhiệt vừa trọn vẹn hương vị.

Cơm nước xong xuôi, mọi người nhận lì xì rồi ai về việc nấy, chỉ còn lại Hướng Tình và Lộ Tranh cùng pha trà, mở tivi làm âm thanh nền, ngồi trong phòng khách uống trà, trò chuyện để tiêu cơm.

Nhưng chưa kịp nói được mấy câu, điện thoại của Hướng Tình đã vang lên, là Phùng Tuyết Phi gọi đến.

Trước đó, Long Chấn Quốc và Phùng Tuyết Phi đã nhiều lần mời Hướng Tình đến đón Tết cùng họ. Nhưng một mặt, cô vẫn còn bận chuyện của Lộ Tranh nên không có thời gian, mặt khác, quan hệ giữa cô và họ cũng chưa thân thiết đến mức đó, nếu đi thì lại thấy gượng gạo, nên đã từ chối.

Giờ này nhà họ Long cũng đã dọn cơm, lại gọi cho cô một lần nữa. Dù biết cô sẽ không đến, nhưng họ vẫn theo lệ mời lại một lần.

Nói chuyện được vài câu, chúc Tết xong, Phùng Tuyết Phi và Long Chấn Quốc còn gửi lì xì qua ứng dụng nhắn tin cho cô, hẹn vài hôm nữa ra ngoài ăn cùng nhau, rồi mới bị Hướng Tình giục tắt máy để đi ăn cơm.

Cô vừa cúp máy thì bên này, điện thoại của Lộ Tranh cũng vang lên, vẫn là lời mời về nhà ăn bữa cơm tất niên.

Lộ Tranh qua loa vài câu rồi cũng tắt máy, sau đó quay sang nhìn Hướng Tình, hai người không nhịn được mà bật cười.

Anh vốn đã biết tình hình của Hướng Tình, nhưng chuyện của bản thân thì lại chưa từng kể với cô, nên bèn nói: "Chắc em chưa biết chuyện gia đình tôi đâu nhỉ?"

"Ừm." Hướng Tình gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment