Trong khi cả hai đều đang tập trung nỗ lực, một người vất vả đổ mồ hôi, một người lao tâm khổ tứ suy nghĩ, thời tiết cũng dần trở nên ấm áp, nhiệt độ ngày một cao, những lớp quần áo dày nặng trước kia cũng chẳng còn mặc được nữa.
Những lúc dừng lại nghỉ ngơi, thả lỏng đầu óc, Hướng Tình thường đứng bên cửa sổ phóng tầm mắt ra xa, dễ dàng nhận ra trên bãi cỏ úa tàn sau mùa đông đã bắt đầu lác đác xuất hiện vài chồi non xanh mơn mởn. Trong khuôn viên khu dân cư, mai vàng và hoa nghênh xuân đua nở, phảng phất hơi thở đầu tiên của mùa xuân.
Đến khi quá trình phục hồi chức năng của Lộ Tranh kết thúc, anh đã có thể bước đi mà không cần dùng đến công cụ hỗ trợ, thì thời gian cũng đã chính thức chuyển sang mùa xuân.
Trước khi rời đi, bác sĩ phụ trách khuyến nghị anh mỗi ngày nên ra ngoài đi bộ một đoạn, vừa giúp thư giãn tinh thần, vừa rèn luyện đôi chân. Thời gian tập luyện có thể kéo dài dần theo sức khỏe, nhưng trong thời gian còn lại, anh vẫn nên di chuyển bằng xe lăn để tránh vận động quá mức, gây ảnh hưởng đến tiến độ hồi phục.
Tất nhiên, mọi hoạt động đều cần có người ở bên giám sát và chăm sóc, để phòng ngừa rủi ro.
Lộ Tranh không giữ lại người mà đội ngũ điều trị đề xuất, anh không thích trong nhà có quá nhiều người. Ngay cả quá trình phục hồi chức năng trước đó cũng được anh sắp xếp trong một căn hộ thuê gần đây.
Thế nên, Hướng Tình không chút do dự nhận lấy nhiệm vụ này.
Cô cũng không thấy phiền gì. Dù sao giáo viên cũng từng khuyên cô nên ra ngoài đi dạo mỗi ngày để thư giãn đôi mắt, giúp tinh thần thoải mái, sẽ không ảnh hưởng đến việc học tập. Nhưng cô vốn lười biếng, nếu chỉ có một mình thì chắc chắn không có động lực. Giờ có Lộ Tranh làm bạn, chí ít cũng khiến cô có thêm chút động lực hành động.
Hai người bàn bạc đơn giản một chút, rồi quyết định tạm thời sẽ đi dạo mỗi sáng và tối, mỗi lần nửa tiếng.
Thế là sáng hôm sau, khi bị chuông báo thức đánh thức, Hướng Tình không nằm lì trên giường nghe từ vựng nữa, mà lập tức dậy rửa mặt, thay quần áo rồi mang theo điện thoại ra ngoài.
Lộ Tranh cũng đã sẵn sàng, anh đang đứng trước cửa, vươn tay chạm vào búp bê cầu nắng treo dưới mái hiên. Trước đây khi còn ngồi xe lăn, vì khoảng cách quá xa, anh chỉ có thể ngẩng đầu nhìn mà không thể chạm vào. Giờ đây, khi đã có thể đứng thẳng, anh dễ dàng với tay tới nó, dường như lại tìm thấy hứng thú với món đồ này.
Nghe thấy tiếng động, anh quay đầu lại, nhìn thấy Hướng Tình bước ra từ phòng ngủ, nhất thời ngẩn người.
Hôm nay, nhân dịp ra ngoài, Hướng Tình mặc một chiếc váy phong cách hơi học sinh. Bình thường cô ít khi để ý đến ăn mặc, cho dù Lộ Tranh đã chuẩn bị cho cô rất nhiều trang phục, cô vẫn chỉ chọn những bộ đồ ở nhà hoặc đồ đơn giản thoải mái để mặc, vì cảm thấy tiện lợi hơn. Chính vì vậy, bộ trang phục hôm nay của cô khiến người ta không khỏi kinh ngạc.
Nhớ lại lần cuối cùng thấy Hướng Tình mặc váy, dường như là tại bữa tiệc của nhà họ Hướng hồi mùa hè năm ngoái.
Những ấn tượng trong ký ức đã dần phai nhạt, giờ đây hoàn toàn bị hình ảnh trước mắt thay thế.
Lộ Tranh đột nhiên nhận ra, nửa năm trôi qua, Hướng Tình dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều. Không phải chiều cao thay đổi, mà là đường nét trên khuôn mặt và dáng người, tất cả đều đã dần lột xác.
Lớp mỡ baby trên gương mặt cô đã tan đi, để lộ những đường nét mềm mại và thanh thoát hơn. Cằm trông cũng có vẻ thon gọn hơn trước, tuy tổng thể vẫn là khuôn mặt tròn, nhưng đã bớt đi vẻ ngây ngô của thiếu nữ, trở nên chững chạc hơn rất nhiều. Cơ thể cô như được cắt tỉa bởi làn gió xuân, mềm mại, thanh thoát, đứng đó nhẹ nhàng mà vững chãi.
Cô giống như một nụ hoa, chỉ cần một cơn gió xuân thoảng qua liền lập tức bung nở, tỏa ra sức sống tươi trẻ đầy mê hoặc.
Lộ Tranh thậm chí không dám nhìn lâu, ánh mắt vừa lướt qua cô liền vội vã dời đi.
Trước đây, Lộ Tranh chỉ có sự đồng cảm tinh thần với cô, cảm thấy họ khác biệt nhưng lại có những điểm tương đồng. Nhưng lúc này, anh chợt nhận ra cô là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, mỗi cử chỉ, mỗi nụ cười đều cuốn hút đến lạ kỳ.
Và thế là, trong mảnh đất hoang vu trong lòng anh, lớp cỏ khô úa đã bị cơn gió xuân thổi qua, những mầm non mới lại vươn lên khỏi mặt đất.
Lửa dại thiêu không hết, gió xuân thổi lại sinh.
Hướng Tình bước nhanh đến trước mặt Lộ Tranh, không nhịn được giơ tay ướm thử khoảng cách, "Quào, sao anh lại cao hơn em nhiều vậy?"
Cô đứng cách hai bước, ngửa mặt lên nhìn anh, đôi mắt tròn xoe, long lanh lấp lánh như ánh sao, khiến cả khuôn mặt bừng sáng.
Lộ Tranh nhịn rồi lại không nhịn được, vươn tay đặt mạnh l*n đ*nh đầu cô.