Tóc của Hướng Tình hơi xoăn, nhưng lại rất mềm mại, chạm vào cảm giác mát lạnh, trơn mượt như chạm vào một tấm lụa. Anh chỉ chạm nhẹ một cái rồi thu tay lại, nhưng cảm giác đó vẫn như còn vương vấn nơi đầu ngón tay, đến mức Lộ Tranh phải đút tay vào túi quần để che giấu khoảnh khắc thất thố vừa rồi.
"Đừng làm rối tóc em." Hướng Tình đưa tay lên che lấy đầu, nhỏ giọng làu bàu.
Ánh mắt Lộ Tranh lại rơi xuống mái tóc cô.
Tóc xoăn lúc nào trông cũng bồng bềnh hơn tóc thẳng. Hôm nay Hướng Tình không buộc tóc, mái tóc dài đen nhánh xõa ngang vai, vài lọn tóc tinh nghịch rơi xuống bên má, khiến tóc càng đen, da càng trắng, kết hợp với gương mặt tròn trĩnh và đôi mắt to tròn của cô, trông chẳng khác gì một búp bê Tây xinh xắn.
Ngón tay Lộ Tranh khẽ động, vội vàng rời mắt, ho nhẹ một tiếng, "Đi thôi."
Rồi cứ thế đi lên trước.
Hướng Tình cũng không bận tâm, lấy tai nghe Bluetooth ra đeo lên, mở điện thoại nghe bài luyện nghe tiếng Anh.
Lộ Tranh quay đầu nhìn lại, không nhịn được mà bật cười.
Cô trông thế này thôi, nhưng vẫn là một sĩ tử chuẩn bị thi đại học. Anh đang nghĩ vẩn vơ cái gì vậy? Nghĩ đến đây, những cảm xúc rục rịch trong lòng anh cũng nguội đi mấy phần.
Tỷ lệ cư dân sống trong khu dân cư cũ này không cao, chủ yếu là người già. Những người trẻ như họ, không phải không có, nhưng ra ngoài đi dạo buổi sáng thì đúng là hiếm thấy. Dọc đường đi, họ thu hút không ít ánh mắt tò mò.
Những ánh nhìn nhiệt tình ấy khiến Lộ Tranh hơi nhíu mày.
Anh không quen kiểu giao tiếp cộng đồng như thế này, mà Hướng Tình cũng vậy. Vì thế, cả hai quyết định quay về, đi dạo quanh biệt thự của họ hai vòng rồi về nhà, coi như hoàn thành nhiệm vụ buổi sáng.
Trên đường về, Lộ Tranh lên tiếng: "Hay là chúng ta dọn về biệt thự Thuỷ Ngạn đi?"
Những khu chung cư cũ thường có mối quan hệ láng giềng thân thiết hơn. Hôm nay mọi người chỉ đứng nhìn, chưa có ai đến bắt chuyện, nhưng biết đâu vài ngày nữa sẽ có. Còn khu biệt thự Thuỷ Ngạn, khoảng cách giữa các nhà xa hơn, tính riêng tư cao hơn, hàng xóm cũng không cần qua lại xã giao, thoải mái hơn nhiều.
"Cũng được." Ban đầu Hướng Tình thích sự yên tĩnh và không khí thư thái ở đây, nhưng nếu phải đối phó với sự nhiệt tình của những người cao tuổi đã nghỉ hưu, thì lại là chuyện khác.
Trước đây, họ hoặc là đi ra ngoài luôn, hoặc là ở lì trong nhà, không có phiền phức này. Nhưng bây giờ, nếu họ có nhu cầu đi lại trong khuôn viên, thì chỗ ở cũng cần phải cân nhắc lại.
Việc dọn nhà tất nhiên không cần hai người họ đích thân làm, chỉ cần dặn dò một tiếng là sẽ có người lo liệu mọi thứ.
Buổi chiều cùng ngày, họ đã lên xe trở về biệt thự Thuỷ Ngạn.
Khi xe dừng lại, nhìn hai căn biệt thự nằm song song, Lộ Tranh chợt nhận ra, quay về đây rồi, Hướng Tình sẽ phải chuyển sang ở căn nhà bên cạnh.
Điều đó khiến anh có chút mất mát mơ hồ. Trải nghiệm được nghe tiếng bước chân của cô vọng qua cửa phòng, e rằng sau này sẽ không còn nữa. Nhưng đồng thời, anh cũng thấy an tâm hơn. Dù trong lòng có bao nhiêu suy nghĩ, Lộ Tranh cũng không định để cô biết, càng không muốn làm ảnh hưởng đến việc học của cô. Giữ một khoảng cách nhất định lúc này, cũng không phải là chuyện xấu.
Sau bữa tối, hai người ra ngoài đi dạo, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Gió đêm mang theo hương hoa thoang thoảng, mát lành dễ chịu. Cả hai chậm rãi tản bộ trong ánh chiều tà, nói mấy câu chuyện phiếm chẳng có ý nghĩa gì, xung quanh là cỏ cây rợp bóng, gió đêm lướt nhẹ, một cảm giác thư thái vô cùng.
Ban đầu, Hướng Tình còn định tranh thủ vừa đi vừa nghe tiếng Anh, nhưng sau đó, cô dứt khoát từ bỏ.
Tranh thủ chút nhàn nhã hiếm hoi trong đời, tạm thời gác lại những chuyện thế tục đi.
Sau Tết Nguyên Đán, kỳ ôn tập cho kỳ thi đại học cũng bước vào giai đoạn nước rút, thời gian hầu như bị lấp đầy bởi các kỳ thi lớn nhỏ. Ngoài những lần thi thử cấp tỉnh, các trường trung học trong thành phố cũng tổ chức kỳ thi liên trường hàng tháng.
Mặc dù không đến trường học, Hướng Tình vẫn phải tham gia những kỳ thi này.
Dù sao, làm bài thi cũng cần có cảm giác quen tay. Những kỳ thi thử này không chỉ để kiểm tra kết quả học tập, xác định thứ hạng của học sinh trong toàn tỉnh, toàn thành phố mà quan trọng hơn là giúp họ làm quen với cảm giác căng thẳng trong phòng thi, tránh những sự cố đáng tiếc khi bước vào kỳ thi đại học thực sự.
Dù vậy, năm nào cũng có một vài trường hợp ngủ quên rồi đến muộn, bị tắc đường, quên mang giấy báo danh hay bút chì tô đáp án, thậm chí có người bị bệnh hoặc bật khóc ngay trong phòng thi...