Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 230

Chẳng lẽ công viên chủ đề huyền bí này thực sự thích hợp để kết nối tình duyên? Nhìn suốt dọc đường, cô đã bắt gặp bao nhiêu cặp rồi. Cùng trải qua hoạn nạn, rồi tình cảm nhanh chóng bùng nổ sau khi thoát khỏi nguy hiểm, chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra.

Cô lén lút liếc nhìn Lộ Tranh một cái. Một phương pháp thúc đẩy tình cảm lợi hại như vậy, đáng tiếc là hai người họ lại không thể tận dụng được.

Có lẽ đây chính là cái giá của việc trở nên quá mạnh mẽ...

Với kinh nghiệm dày dặn từ trước, khi nhìn thấy bạn học Thiến Thiến đang khóc nức nở vì cơn đau do ảo giác gây ra tại Địa ngục Thiết thụ, Hướng Tình lập tức kéo Lộ Tranh lùi sang bên cạnh.

Dù cô không mấy quan tâm đến tâm trạng của Thiến Thiến, nhưng vẫn biết rằng đối phương chẳng hề có cảm tình với mình. Thêm vào đó, với tính cách kiêu ngạo của Thiến Thiến, nếu để cô ta biết bản thân bị chứng kiến trong trạng thái thảm hại như thế này, không biết sẽ lại gây ra rắc rối gì nữa.

Thôi thì tránh được thì cứ tránh.

Tuy nhiên, Địa ngục Thiết thụ này không giống những khu vực khác. Ở đây là một rừng cây sắt rậm rạp, tạo thành từng không gian chật hẹp, đảm bảo rằng bất cứ ai đi qua cũng không thể tránh khỏi va chạm với những cành sắt sắc bén.

Dưới môi trường này, việc ẩn nấp thì dễ, nhưng hai người phải chen chúc vào cùng một khoảng trống nhỏ thì lại có chút vấn đề.

Vậy nên, khi Hướng Tình thở phào nhẹ nhõm và thu hồi sự chú ý về hiện tại, cô mới nhận ra rằng mình và Lộ Tranh đang đứng sát nhau đến mức gần như dính chặt vào nhau.

Cũng giống như những khu vực khác, Địa ngục Thiết thụ tràn ngập tiếng khóc than đau đớn, những âm thanh vang vọng từ xa đến gần, từng lớp từng lớp, tạo ra một áp lực vô hình lên tâm trí con người. Nhưng lúc này, tất cả những âm thanh đó dường như đều bị loại bỏ khỏi tất cả các giác quan của Hướng Tình. Cô chỉ có thể nghe thấy hơi thở của cả hai, cảm nhận nhiệt độ xuyên qua lớp vải, và hương thơm nhàn nhạt mát lạnh mà cô đã từng ngửi thấy trước đó.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch… Nhịp tim ngày càng rối loạn.

Trong không gian gần như khép kín này, Hướng Tình đột nhiên có cảm giác như bị ngộp thở, đầu óc quay cuồng, ý thức trở nên mơ hồ, ngay cả cơ thể cũng dần mất đi khả năng tự chủ.

Cô nhẹ nhàng tựa vào người Lộ Tranh, đầu dựa lên vai anh, bên tai dường như nghe thấy tiếng tim đập dồn dập như tiếng trống.

Không biết là từ tim anh, hay từ chính mình.

Gương mặt cô nóng bừng như bị thiêu đốt, đến mức cô bắt đầu nghi ngờ liệu có phải hình phạt trong Địa ngục này đã tác động lên mình hay không, nếu không thì tại sao cô lại… nóng đến vậy?

Ngay khoảnh khắc đó, trong đầu cô chợt hiện lên câu nói bâng quơ mà bạn học Trương đã nói trước khi vào công viên—"hiệu ứng cầu treo". Khi rơi vào hoàn cảnh căng thẳng, con người thường khó phân biệt những phản ứng sinh lý như tim đập nhanh hay mặt đỏ bừng là do tình huống hay do chính đối phương, từ đó dễ dàng nảy sinh cảm xúc đặc biệt.

Nhưng cô… Hướng Tình gần như thở dài trong lòng, cô có thể phân biệt được.

Cô nhắm mắt lại, thuận theo bản năng vươn tay ra, vòng qua eo Lộ Tranh, kéo mình sát vào anh hơn.

Người bị cô ôm chặt chợt cứng đờ, dường như không ngờ cô lại chủ động như vậy. Toàn thân anh bất giác căng cứng, như một sợi dây cung được kéo căng đến mức cực hạn. Hướng Tình thậm chí có thể cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa trong những cơ bắp đang siết chặt của anh.

Nhưng chỉ sau một giây ngắn ngủi, một cánh tay rắn rỏi đã quàng qua vai cô, kéo cô vào vòng tay rộng lớn và vững chãi của anh.

Lộ Tranh ôm cô rất chặt, rất mạnh, khiến Hướng Tình bất giác cảm thấy quen thuộc.

Chẳng mấy chốc, cô liền nhớ ra, vào cái ngày đầu tiên Lộ Tranh đứng dậy khỏi xe lăn, anh cũng đã ôm cô chặt như thế này.

Vậy nên, có lẽ… mọi chuyện đã bắt đầu từ khi đó?

Lộ Tranh đối với cô…

Lùi một bước mà nói, nếu lần đầu tiên có thể giải thích là vì căng thẳng mà sinh ra hiệu ứng cầu treo, thì lần thứ hai… chắc chắn không thể chỉ là trùng hợp.

Lộ Tranh siết chặt người trong lòng, hơi thở gấp gáp và không ổn định phả lên gáy Hướng Tình, thể hiện rõ trái tim anh lúc này cũng chẳng thể bình tĩnh.

Anh không biết rốt cuộc Hướng Tình đang nghĩ gì, càng không rõ phản ứng vừa rồi của cô có phải là ảo giác của mình hay không. Nhưng khoảnh khắc nhận ra sự chủ động từ cô, niềm vui sướng khôn xiết dâng lên trong lòng anh lại là sự thật không thể chối bỏ.

Dù là ảo giác hay hiểu lầm... khi Lộ Tranh quyết định đáp lại hành động của Hướng Tình, anh đã hạ quyết tâm rằng, bất kể thế nào, anh cũng sẽ không buông tay cô nữa.

Bình Luận (0)
Comment