Anh siết chặt vòng tay, cảm nhận rõ ràng hơi ấm, sự mềm mại và hương thơm trong vòng ôm. Như một kẻ lữ hành kiệt sức sau chặng đường dài cuối cùng cũng tìm được bến đỗ, lại như một người say cạn chén rượu cuối cùng, lý trí cũng theo đó mà tan biến. Giây phút này, mọi ràng buộc vô hình đều bị phá vỡ, anh chỉ còn biết đi theo tiếng gọi của trái tim mình.
Anh hơi nghiêng đầu, môi lướt nhẹ qua mái tóc và làn da của Hướng Tình, như một nụ hôn dịu dàng trân quý.
"Tình Tình..." Anh khẽ gọi tên cô, như một tiếng thì thầm tự nói với chính mình.
Nhưng giọng nói này lại vang lên ngay bên tai Hướng Tình, mang theo hơi thở nóng rực, thiêu đốt làn da phía sau cổ cô, làm sao có thể không nghe thấy?
Mà tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, lọt vào tai cô, lại vang vọng tựa tiếng sấm.
Khoảnh khắc đó, suy nghĩ mơ hồ của Hướng Tình đột nhiên trở nên rõ ràng, khiến đầu óc cô tỉnh táo trở lại.
Dường như cô mới ý thức được mình đã làm gì, vội vàng buông tay, muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Nhưng cô thất bại.
Lúc này, cô và Lộ Tranh đang bị kẹt trong một khoảng trống giữa hai gốc cây sắt, hoàn toàn không có không gian để giãy giụa. Hành động này không những không giúp họ tách ra mà ngược lại, khiến họ dán sát vào nhau hơn.
Hướng Tình lập tức nín thở, bởi cô phát hiện một chuyện rất tệ: dường như vì sự cọ xát vừa rồi, cơ thể Lộ Tranh đã có phản ứng.
Cô nghe thấy một tiếng thở nặng nề đầy kiềm chế bên tai, ngoài ra Lộ Tranh không hề có bất cứ động tác nào khác.
Nhưng gương mặt Hướng Tình vẫn nóng bừng như lửa đốt.
"Em... chúng ta ra ngoài trước đi." Cô cũng không biết mình đang lắp bắp nói gì, "Trong công viên giải trí có camera giám sát không? Họ có nhìn thấy chúng ta không?"
Câu hỏi này lại nhắc nhở Lộ Tranh rằng, công viên hiện tại chưa lắp camera giám sát, nhưng quan sát họ không chỉ có một cách duy nhất. Tình huống bây giờ, anh hiển nhiên cũng không muốn bị người khác nhìn thấy, nên cuối cùng cũng tỉnh táo lại, hít sâu một hơi rồi nói với Hướng Tình: "Đừng động, anh đưa em ra ngoài."
Hướng Tình khẽ "ừ" một tiếng, rất nhanh sau đó phát hiện Lộ Tranh không những không buông cô ra, mà còn siết chặt hơn.
Nhưng cô lập tức hiểu ý anh, nếu mỗi người tự tìm cách thoát ra, có thể sẽ gây ra tình huống càng tệ hơn, chi bằng để Lộ Tranh ôm cô di chuyển.
Chiến lược này quả nhiên chính xác, chẳng mấy chốc hai người đã thoát khỏi không gian chật hẹp ấy.
"Phù..." Cả hai cùng thở phào nhẹ nhõm.
Âm thanh này khiến họ theo bản năng nhìn nhau một cái, rồi vội vàng dời ánh mắt đi, không dám đối diện.
Khoảng cách giữa hai người đã giãn ra, nhiệt độ trên cơ thể cũng dần nguội bớt, ngay cả nhịp tim dường như cũng trở lại bình thường. Nhưng họ đều hiểu rõ, có một thứ gì đó đã hoàn toàn thay đổi.
Sau một khoảng lặng, Lộ Tranh mở miệng trước: "Đi thôi, ra ngoài trước đã."
"Ừ." Hướng Tình nhẹ nhàng đáp lại.
Lộ Tranh bước lên trước hai bước, do dự một lát, cuối cùng vẫn quay lại, nắm lấy tay Hướng Tình, dịu giọng dặn dò: "Cẩn thận chút."
Hướng Tình không trả lời, nhưng cũng không rút tay ra, chỉ lặng lẽ đi theo anh. Hai người chọn những con đường vắng vẻ mà đi, rất nhanh đã rời khỏi "Địa ngục Thiết thụ". Họ không đi xuống tầng tiếp theo mà quay trở lại khu văn phòng.
Thoát khỏi môi trường kia, bầu không khí dường như cũng thay đổi rất nhiều, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Lộ Tranh vẫn không buông tay cô, mà hỏi: "Trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta về nhà luôn đi. Có cần chào hỏi bạn học của em không?"
Câu nói này thoạt nhìn như đang hỏi ý cô, nhưng thực ra lại không hề cho cô lựa chọn.
Họ vẫn còn nhiều điều chưa nói hết, nơi đó cũng không phải chỗ thích hợp để nói chuyện. Lộ Tranh muốn về nhà làm gì, Hướng Tình đương nhiên hiểu rõ. Cô cúi đầu, không nhìn anh, chỉ rút điện thoại từ túi ra, nói khẽ: "Em nhắn tin cho họ."
Gửi tin nhắn xong, hai người liền đi thẳng đến bãi đỗ xe.
Hướng Tình vừa định mở cửa ghế sau, thấy Lộ Tranh đã trực tiếp vào ghế lái, không khỏi ngẩn người: "Anh tự lái sao?"
Lộ Tranh đáp: "Anh đã lấy bằng lái rồi."
Chuyện anh học lái xe, Hướng Tình cũng biết. Nhưng thời gian qua cô bận rộn với kỳ huấn luyện quân sự, không có thời gian quan tâm, không ngờ anh lại thi xong nhanh như vậy. Trên xe không có tài xế, điều này khiến cô vừa thở phào nhẹ nhõm lại vừa cảm thấy căng thẳng. Do dự một lát, cuối cùng cô mở cửa ghế phụ lái.
Khoang xe cũng là một không gian chật hẹp và khép kín, tuy không đến mức dán sát nhau như khi ở trong Địa ngục Thiết thụ, nhưng vẫn đủ để khiến người ta không được tự nhiên.