Những lời yêu vốn là thanh âm dễ làm người ta đắm chìm nhất trên thế gian này.
Huống hồ, từng câu nói của Lộ Tranh đều xuất phát từ tận đáy lòng.
"Em không nên hỏi câu này." Anh cúi mắt, chăm chú nhìn cô, "Em thông minh như vậy, bình tĩnh như vậy, luôn biết rõ mình muốn gì và làm thế nào để đạt được… Em đã biết từ lâu rằng anh thích em, đúng không?"
Hướng Tình không nhịn được mà nở nụ cười, trong mắt lấp lánh vẻ đắc ý và vui sướng.
Lộ Tranh không kìm được mà cúi đầu, đặt một nụ hôn lên mắt cô.
Hướng Tình theo phản xạ khép mắt lại. Đôi mi như trở nên nặng trĩu, không thể nâng lên, nhưng cũng vô cùng nhạy cảm, có thể cảm nhận rõ ràng sự mềm mại và dịu dàng chạm xuống, tựa như một cánh chuồn chuồn lướt qua mặt nước.
Khi hơi ấm ấy rời đi, cô không tự chủ được mà hơi ngửa đầu lên, như một sự lưu luyến không lời.
Hoặc cũng có thể là một sự đòi hỏi nhiều hơn.
Yết hầu Lộ Tranh khẽ chuyển động hai lần, cuối cùng vẫn không nhịn được, cúi xuống, nhẹ nhàng chạm môi cô.
Rồi lại một lần nữa.
Không biết từ khi nào, bàn tay còn lại của Lộ Tranh đã lướt dọc theo tấm lưng của Hướng Tình, từ từ di chuyển lên trên, cuối cùng giữ chặt lấy gáy cô, khiến nụ hôn càng trở nên sâu hơn. Anh cắn nhẹ lên môi cô, hôn từng chút một, cuồng nhiệt đến mức không để lại một khoảng trống nào. Khi cô vô thức hé môi để đổi hơi, anh liền lấn sâu hơn, chiếm lấy tất cả vị ngọt của cô.
Hướng Tình cố gắng tránh né sự chiếm đoạt nhiệt tình này, cơ thể cong lên như một cánh cung căng chặt, nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự áp đảo của anh.
Cuối cùng, trong một khoảnh khắc, cô mất thăng bằng, ngã xuống, chìm sâu vào chiếc ghế sofa mềm mại. Cả đầu óc cô quay cuồng như thể bị cuốn vào một cơn xoáy không cách nào thoát ra, chỉ có thể thả trôi theo dòng nước, chìm xuống vùng sâu thẳm không ai chạm tới.
Chỉ đến khi lồng ngực không còn chút dưỡng khí nào, Hướng Tình mới được buông ra.
Cô giống như một người vừa thoát khỏi chết đuối, vội vàng hít thở từng ngụm lớn, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Phải mất một lúc sau, cô mới ý thức được tình cảnh hiện tại của mình.
Cơ thể Hướng Tình cứng đờ lại, theo phản xạ muốn rời đi.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cô đã bị Lộ Tranh giữ chặt.
"Đừng động." Giọng anh khàn đặc đến mức gần như không thể nghe rõ, hơi thở nóng rực phả lên da cô, mang theo sự kiềm chế mạnh mẽ. "Anh sẽ không làm gì cả, Tình Tình, để anh ôm em một lúc thôi."
Hướng Tình tin vào lời hứa ấy, cô lặng lẽ nằm yên.
Lộ Tranh ôm lấy cô, cố gắng điều hòa nhịp thở của mình. Nhưng chỉ một lát sau, anh lại vô thức đặt môi lên làn da mịn màng nơi cổ cô, chạm khẽ, m*n tr*n, cắn nhẹ rồi lại dịu dàng an ủi bằng đầu lưỡi làm cô vừa ngứa, vừa đau.
Hướng Tình không nhịn được mà hít vào một hơi. Thấy vậy, Lộ Tranh ngoan ngoãn dừng lại.
Nhưng chưa được bao lâu, anh lại lặp lại hành động cũ.
Hướng Tình có cảm giác mình như một con búp bê vải lớn, mặc cho Lộ Tranh tùy ý trêu chọc. Anh thực sự không làm gì vượt quá giới hạn, nhưng cũng chẳng thể nào ngồi yên một chỗ, cứ phải chạm vào cô bằng cách nào đó.
Mà đây, đã là kết quả của sự kiềm chế tột cùng rồi.
Môi trường trưởng thành của Lộ Tranh hoàn toàn khác với những người bình thường, điều đó khiến anh có một sự lệch pha vi diệu trong cảm xúc.
Khi những thiếu niên khác bước vào tuổi dậy thì, tò mò về người khác giới, háo hức khám phá tình yêu, thì Lộ Tranh lại chìm trong một tương lai đầy tiêu cực và bi quan. Anh trưởng thành theo quỹ đạo vốn có, làm những gì mình cần làm, nhưng không thực sự tin rằng tất cả những điều đó sẽ mang lại kết quả.
Trải nghiệm này giúp anh có được sự trưởng thành và điềm tĩnh vượt xa những người cùng lứa, nhưng đồng thời, cũng khiến anh đánh mất vĩnh viễn những cảm xúc mà người khác coi là điều hiển nhiên.
Đến khi gần ba mươi tuổi, trong khi hầu hết mọi người đã dần chín chắn, xây dựng sự nghiệp và bước vào hôn nhân, thì lúc ấy, Lộ Tranh mới vừa chạm ngõ của cảm xúc, thậm chí còn non nớt hơn cả một cậu thiếu niên mới lớn.
Khi cuối cùng anh cũng gặp được người định mệnh của mình, Lộ Tranh giống như một ngọn lửa bùng cháy, chỉ muốn bất chấp tất cả để tiến đến gần cô, không quan tâm đến đúng sai hay chừng mực.
Nhưng trớ trêu thay, tình cảm mãnh liệt ấy lại bị giam cầm trong vỏ bọc của một người đàn ông trầm ổn và chín chắn, bị chính anh gắt gao kìm hãm.
Anh giống như một cánh đồng hoang vào mùa đông, bề ngoài trông khô cằn, lạnh lẽo, nhưng chỉ cần một tia lửa nhỏ cũng có thể thiêu rụi tất cả.