Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 236

Mà tia lửa ấy, thậm chí còn xuất phát từ chính cơ thể anh, giống như một ngọn núi lửa ngủ yên, tưởng chừng đã tắt, nhưng thực chất chỉ là chôn giấu dòng dung nham sâu hơn một chút. Đến một ngày không thể kìm nén được nữa, nó sẽ bùng nổ.

Nhưng người anh đang ôm trong lòng lúc này, là bảo vật mà anh đã dành mười tám năm để tìm kiếm, không ngừng kiếm tìm, cuối cùng mới có thể tìm thấy. Vì thế, anh vẫn tiếp tục kiềm chế, không dám có một chút mạo phạm hay vội vàng.

Nhưng rốt cuộc, anh còn có thể chịu đựng bao lâu nữa, chính Lộ Tranh cũng không biết.

Hướng Tình bị tiếng chuông báo thức đánh thức.

Cô gần như hoảng hốt bật dậy khỏi giường, định xuống giường mặc quần áo, nhưng ngay lập tức sực nhớ ra, huấn luyện quân sự đã kết thúc, cô cũng đang trong kỳ nghỉ, không cần phải dậy sớm nữa.

Thế là cô tắt báo thức rồi nằm xuống trở lại.

Nhưng lần này, cô không thể ngủ được nữa. Nhắm mắt lại, những hình ảnh của đêm qua lập tức ùa về, cái ôm của Lộ Tranh, lời tỏ tình của anh, nụ hôn của anh, và cả khao khát mãnh liệt không thể che giấu của anh.

Hướng Tình hít một hơi thật sâu, cảm thấy nóng bức, liền đá chăn ra.

Rồi đột nhiên, cô nghĩ đến một vấn đề: Đêm qua cô đã về phòng ngủ bằng cách nào?

Cô hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.

Hình như Lộ Tranh cứ ôm cô mãi, hai người cuộn lấy nhau trên ghế sofa một lúc lâu, rồi… Ban đầu cô còn cảm thấy khó chịu vì những động tác nhỏ của anh, nhưng sau đó, cơn buồn ngủ ập đến, cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Chắc là Lộ Tranh đã đưa cô về phòng? Nhưng sao cô lại chẳng nhớ gì cả!

Hướng Tình không thể tin nổi.

Một người sống sờ sờ như cô bị khiêng từ phòng khách về phòng ngủ mà hoàn toàn không có cảm giác gì, rốt cuộc cô đã ngủ say đến mức nào chứ?

Hơn nữa… Lộ Tranh đã đưa cô về bằng cách nào? Bế sao? Cánh tay anh mạnh mẽ thật, dù chân vừa mới hồi phục không lâu nhưng thể lực vẫn tốt đến mức ấy… Khoan đã! Mình đang nghĩ cái gì vậy?!

Hướng Tình quẫy đạp vài cái, đá văng chiếc chăn ra xa, lăn qua lăn lại trên giường, vẫn không thể nào bình tâm lại, đành đứng dậy.

Khi mở cửa phòng, cô còn cẩn thận lén lút, sợ nếu Lộ Tranh chưa tỉnh dậy thì mình sẽ làm anh thức giấc. Nhưng ai mà ngờ, ngay khi cửa vừa mở, cô lại thấy một Lộ Tranh to đùng đang ngồi co ro trước cửa phòng mình!

Nếu không phải cô cẩn thận, có khi đã đạp trúng anh rồi.

"Anh làm gì ở đây?" Cô vịn vào khung cửa, kinh ngạc hỏi.

Cơ thể Lộ Tranh cứng lại một chút, ánh mắt hơi lảng tránh, giọng nói trầm thấp: "Anh ngủ không được, nên ngồi đây một lúc."

Thực ra, không phải là ngủ không được, mà là không dám ngủ, cũng không nỡ ngủ. Những chuyện xảy ra hôm nay giống như một con tàu trật bánh, hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của anh, nhưng lại đẹp đẽ như một giấc mơ, chân thực đến mức không dám tin. Anh sợ nếu mình nhắm mắt lại, giấc mơ này sẽ biến mất.

Thà rằng cứ ngồi ở đây, lắng nghe từng tiếng động khẽ khàng từ bên trong phòng, đếm từng giây từng phút trôi qua, để khắc ghi khoảnh khắc này vào sâu trong lòng.

Nhưng những suy nghĩ ấy, khi thốt ra chỉ vỏn vẹn thành một câu ngắn gọn.

Hướng Tình: "…"

Cô có chút muốn phàn nàn, nếu đã ngủ không được, nhà rộng như vậy, sao phải ngồi ngay đây? Nhưng sâu trong lòng, cô mơ hồ hiểu được tại sao anh lại muốn ở ngay ngoài cửa phòng mình.

Có lẽ chỉ đơn giản là muốn ở gần cô hơn một chút.

Thực ra, lúc đó cô đã ngủ say, hoàn toàn không biết gì cả. Chính anh là người đã bế cô về phòng. Nếu lúc ấy Lộ Tranh không rời đi, mà ở lại trong phòng, ngồi bên mép giường hay thậm chí là trực tiếp ngồi trên giường cũng chẳng ai ngăn cản anh được.

Nhưng anh đã không làm vậy.

Anh chọn cách đóng cửa phòng lại, để cô ngủ ngon bên trong, còn bản thân thì ngồi canh giữ ở bên ngoài.

Sự bảo vệ có chút vụng về này, lại vừa vặn chạm đến góc mềm mại nhất trong lòng Hướng Tình.

Vì vậy, cô im lặng một lúc, rồi chìa tay về phía anh, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: "Đứng dậy đi, chân không tê sao?"

Lộ Tranh thuận thế nắm lấy tay cô, mượn lực đứng dậy. Nhưng ngay sau đó, biểu cảm trên mặt anh thoáng vặn vẹo một chút. Đúng là ngồi lâu làm chân anh tê rần, lúc này cảm giác như có hàng ngàn con kiến đang bò từ lòng bàn chân lên tận đùi, vừa tê, vừa ngứa, vừa đau. Nếu không có cửa làm điểm tựa, có lẽ anh đã không đứng vững nổi.

Ban đầu, anh có chút xấu hổ, nhưng khi thấy Hướng Tình cười đầy vẻ trêu chọc, Lộ Tranh khựng lại một chút, rồi dứt khoát nghiêng người tới trước, vươn tay ôm chặt lấy cô, đổ toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người cô.

Sau đó, anh ngang nhiên nói: "Đứng không vững, cho anh tựa một chút."

Bình Luận (0)
Comment