Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 244

Lộ Tranh giật bắn người, bàn tay đặt trên đầu cô cũng thoáng cứng lại. Đẩy ra thì không nỡ, mà giữ lại cũng không ổn, cuối cùng anh chỉ có thể thở dài một hơi. Haizz, lẽ nào trong mắt Hướng Tình, anh thực sự giống một chính nhân quân tử đến mức này sao?

Nhưng cuối cùng, anh không nói gì, chỉ xoa đầu cô một cái rồi đáp: "Sắp đến rồi."

Lúc này Hướng Tình mới ngồi dậy, xoay cổ giãn cơ một chút, uống mấy ngụm nước cho tỉnh táo. Ngay sau đó, loa thông báo của máy bay vang lên, nhắc họ chuẩn bị hạ cánh.

Nhắc đến đảo nhiệt đới, Hướng Tình vẫn luôn có những ấn tượng cố định: bầu trời xanh thẳm, biển biếc trong vắt, rặng dừa soi bóng, bãi cát trắng trải dài…

Nhưng khi cảnh sắc này thực sự hiện ra trước mắt, cô vẫn không khỏi cảm thấy kinh ngạc đến mức khó diễn tả thành lời. Đặc biệt là khi nhìn xuống từ trên cao, khung cảnh ấy lại càng trở nên ngoạn mục.

Hòn đảo mà Lộ Tranh mua không quá lớn, giống như một viên ngọc nhỏ lấp lánh giữa đại dương xanh thẳm, rực rỡ sắc màu, đẹp đến mê hồn.

Nơi này vốn dĩ là một khu nghỉ dưỡng cao cấp dành cho giới thượng lưu, nên các tiện nghi đều vô cùng đầy đủ. Kiến trúc mang đậm phong cách biển cả, trông như những cung điện dưới đại dương trong truyền thuyết về thành phố Atlantis, cũng giống như lâu đài của nàng tiên cá trong The Little Mermaid. Mọi góc cạnh của hòn đảo đều mang hơi thở của biển: sóng nước, ngọc trai, vỏ sò, vảy cá, san hô… khiến toàn bộ khung cảnh như bước ra từ một câu chuyện cổ tích.

Hướng Tình nhìn đến ngây người: "Đẹp quá!"

Thấy cô thích, Lộ Tranh cũng thầm hài lòng. Thực ra, khi chọn đảo, anh đã xem xét hơn chục nơi khác nhau, cuối cùng mới quyết định chọn nơi này, bởi vì nó có đủ yếu tố cổ tích và mộng ảo.

Hướng Tình thích đọc sách, thích những câu chuyện xưa. Trong trí tưởng tượng của cô, chắc chắn sẽ tồn tại một thế giới vừa kỳ diệu vừa khác biệt với thực tại. Anh tin rằng, cô sẽ thích nơi này. Và thực tế đã chứng minh, lựa chọn của anh là chính xác.

Điều này khiến anh không khỏi cảm thấy một chút thỏa mãn ngọt ngào, thêm một lần nữa, sự thấu hiểu của anh về cô lại được chứng minh là đúng.

Trên đảo có đội ngũ nhân viên phục vụ chuyên biệt, đã được sắp xếp trước từ lâu. Khi họ rời khỏi Diệp Thành, bên này đã nhận được thông báo, vì vậy tất cả công tác đón tiếp đều đã chuẩn bị sẵn sàng.

Hai người đặt hành lý xuống, rồi xuống nhà ăn dùng bữa.

Hải sản ở đây đều vừa được đánh bắt trong ngày, chỉ cần chế biến đơn giản là có thể thưởng thức ngay, tươi ngon đến mức khiến người ta muốn nuốt cả lưỡi.

Hướng Tình vô tình ăn hơi nhiều một chút. Sau bữa trưa, theo nhịp sinh hoạt trên đảo, mọi người thường dành vài tiếng để nghỉ trưa. Lúc này Mặt trời quá chói chang, không phù hợp cho các hoạt động, nên thời gian làm việc và hoạt động ngoài trời chủ yếu diễn ra vào sáng sớm và chiều muộn. Nhưng vì đã ngủ một giấc rất sâu trên máy bay, giờ cô hoàn toàn không có buồn ngủ. Cộng thêm việc ăn hơi no, cô muốn ra ngoài đi dạo một chút để tiêu cơm và ngắm cảnh.

Lộ Tranh tất nhiên không có ý kiến gì, cô muốn đi đâu thì anh đi theo đó.

Hai người thay quần áo rồi đi dạo quanh khu vực gần nơi ở.

Lúc này, Hướng Tình vẫn còn có chút cảm giác không thực. Buổi sáng, cô còn đang nằm cuộn tròn trong chăn, miễn cưỡng rời khỏi ổ ấm giữa cái lạnh dưới 0 độ của Diệp Thành. Vậy mà chỉ trong chớp mắt, cô đã đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ, giữa nhiệt độ ấm áp hơn hai mươi độ, mặc áo phông, quần short, thoải mái đi dạo trên bờ biển.

Hoá ra cuộc sống của người có tiền đơn giản thế này sao?

Thích thật đấy!

"Cười cái gì?" Lộ Tranh đột nhiên hỏi.

Hướng Tình xoay người lại, giấu hai tay ra sau lưng, vừa đi giật lùi vừa ngắm nhìn anh, ánh mắt tràn đầy ý cười: "Không có gì, chỉ là bất chợt phát hiện ra một ưu điểm của anh thôi."

"Hửm?" Lộ Tranh hơi khó hiểu.

Cô không có ý định giải thích, chỉ lặng lẽ mỉm cười. Nhớ lại trước đây, hai cô bạn cùng phòng từng bình luận về Lộ Tranh, nói rằng "giàu có chỉ là ưu điểm nhỏ bé nhất trong số những ưu điểm của anh ấy". Bây giờ nghĩ lại, đúng là họ vẫn chưa bị đồng tiền "làm mờ mắt" quá nhiều.

Thấy cô không nói gì, Lộ Tranh sải bước nhanh hơn, đặt tay lên vai cô, truy hỏi: "Ưu điểm gì?"

Hướng Tình giơ một ngón tay lên, lắc nhẹ trước mặt anh, làm bộ nghiêm túc: "Không nói cho anh biết, kẻo anh sẽ kiêu ngạo."

"Nói đi, để anh còn phát huy."

Cô cười khẽ: "Anh đã rất giỏi rồi."

Hai người cứ thế đôi co một lúc lâu, cuối cùng Lộ Tranh cũng không moi được câu trả lời, nhưng Hướng Tình thì đã đi đến mệt, liền tùy tiện chọn một gốc cây râm mát ngồi xuống, lặng lẽ ngắm nhìn bờ biển trải dài trước mắt.

Bình Luận (0)
Comment