Cát trắng tinh khôi, nước biển trong xanh đến kinh ngạc, từng đợt sóng vỗ vào bờ, tạo nên những đám bọt trắng xóa. Bầu trời hôm nay trong vắt, ánh nắng chiếu xuống mặt biển lấp lánh tựa như rắc đầy kim cương. Thỉnh thoảng, một vài chú chim biển trắng muốt dang rộng cánh bay qua, vẽ nên những đường cong duyên dáng nơi đường chân trời giữa trời và biển.
Khung cảnh này, dù chỉ chụp lại một khoảnh khắc bất kỳ, cũng đẹp như một bức tranh.
Được đặt vào giữa bức tranh ấy, con người cũng tự nhiên mà trở nên nhàn nhã, thư thái.
Hướng Tình lười biếng ngâm nga một giai điệu cũ, ngay cả lời cũng đã quên, chỉ nhớ mỗi đoạn điệp khúc kinh điển, cứ thế lặp đi lặp lại trong tiếng hát khe khẽ.
Đột nhiên, Lộ Tranh giơ tay, nhẹ nhàng chạm vào má cô.
Hướng Tình giật mình, quay đầu lườm anh, "Anh làm gì đấy?"
Lộ Tranh không đáp ngay, chỉ dùng ánh mắt sâu lắng nhất của mình nhìn cô, giọng nói dịu dàng đến mức gần như tan vào gió biển: "Chỉ là cảm thấy… em lúc này rất đẹp."
Có lẽ do thời tiết quá nóng, gương mặt Hướng Tình lập tức đỏ bừng. Cô né tránh ánh mắt anh, không dám nhìn thẳng, cúi đầu mân mê từng hạt cát dưới tay.
Một người vốn kiệm lời, đột nhiên thẳng thắn như vậy, ai mà chịu nổi chứ?
"Tình Tình…" Lộ Tranh nhẹ nhàng gọi tên cô, rồi khẽ dùng tay nâng cằm cô lên, ép cô nhìn vào anh. Ngay sau đó, anh cúi người hôn xuống.
Ban đầu, chỉ là một cái chạm môi khẽ khàng, như chuồn chuồn lướt nước. Anh hơi ngước mắt lên, cẩn thận quan sát phản ứng của cô.
Trước đây, cô từng nói rõ rằng không thích những hành động thân mật nơi công cộng. Trong suốt khoảng thời gian qua, dù là khi ở biệt thự hay bất cứ đâu, anh đều cố gắng giữ khoảng cách đúng mực. Nhưng nơi này không giống biệt thự. Dù có nhân viên phục vụ, nhưng họ chỉ làm việc theo phong cách khách sạn, nếu không được gọi thì sẽ không xuất hiện.
Dù vậy, đây vẫn là ban ngày ban mặt, cô có thể chấp nhận được không, anh cũng không chắc.
Hướng Tình không từ chối. Có lẽ là vì bầu không khí lúc này quá mức thư thái, ánh nắng ấm áp, gió biển nhẹ nhàng, ngay cả nụ hôn này cũng giống như một món quà bất ngờ. Mà món quà bất ngờ thì không có lý do để khước từ.
Thế là, Lộ Tranh lại hôn tiếp.
Lần này, nụ hôn mang theo sự vỗ về dịu dàng, không vội vã, không gấp gáp. Anh thậm chí không lập tức cạy mở bờ môi cô, chỉ chầm chậm trêu chọc, dẫn dắt cô từng chút một, khiến cô chìm vào cơn choáng váng ngọt ngào vừa xa lạ, vừa quen thuộc.
Đôi tay chống xuống cát của Hướng Tình dần mất đi sức lực, buộc cô phải bám chặt lấy cánh tay anh để tựa vào.
Nhận ra sự lúng túng của cô, ngay khoảnh khắc tiếp theo, Lộ Tranh vững vàng ôm lấy cô từ phía sau, một cánh tay vòng qua vai, đỡ lấy cô thật chặt. Cùng lúc đó, anh cũng nhân cơ hội làm nụ hôn này càng sâu hơn.
Nếu cảnh tượng này được ghi lại, chắc chắn nó sẽ là một bức tranh tuyệt mỹ, khiến người ta phải lặng người ngắm nhìn.
Trời xanh, biển biếc, bóng dừa lay động, bờ cát trắng trải dài…Mà tất cả những hình ảnh đẹp đẽ ấy, trong bức tranh này, cũng chỉ là phần nền tôn lên hai nhân vật chính mà thôi.
Buổi tối, hai người dùng bữa trong nhà hàng ven biển, vừa thưởng thức hương vị tinh tế từ những món ăn do đầu bếp Pháp chế biến, vừa lắng nghe tiếng sóng vỗ rì rào ngoài khơi. Trên bàn ăn ngoài đồ ăn ngon, còn có nến thơm, rượu vang, cùng một bó hoa tươi lộng lẫy.
Ban đầu còn có một nhạc công đứng bên kéo violin, nhưng Hướng Tình không quen việc có người đứng phục vụ ngay bên cạnh khi mình đang ăn, nên cô nhẹ nhàng từ chối.
Dù vậy, bầu không khí vẫn vô cùng lãng mạn, đẹp như một bức tranh.
Bữa ăn này không giống một bữa tối bình thường, mà giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Thế nên, rốt cuộc món ăn có vị thế nào, Hướng Tình hoàn toàn không nhớ. Cô chỉ nhớ rằng, sau khi uống hai ngụm rượu vang, bản thân liền rơi vào trạng thái ngà ngà say. Mỗi khi Lộ Tranh nói chuyện với cô, cô đều bất giác nở nụ cười, đôi má đỏ bừng từ đầu đến cuối.
Trạng thái này nghe có vẻ hơi ngốc nghếch, nhưng lại dễ chịu đến mức không gì sánh bằng. Không cần nghĩ ngợi, không cần để tâm đến bất cứ điều gì, chỉ cần tận hưởng khoảnh khắc này mà thôi.
Cô đã đoán trước được đêm nay sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng Hướng Tình hoàn toàn không bài xích.
Cho dù Lộ Tranh có tính toán từ trước, nhưng anh có thể dành cho cô một khung cảnh mộng ảo như thế này, cô cũng cam tâm tình nguyện chìm đắm vào đó.
Sau bữa tối, nhân viên phục vụ dọn dẹp xong liền lần lượt rời đi, để lại không gian riêng cho hai người họ.