Editor: Mộc Phi TuyếtBeta: Lâm Uyên & Vũ YênNhược Thuỷ vùi đầu vào lòng Hạo Thiên cọ cọ rồi dựa sát vào hắn.
Kỳ thực khi Nhược Thuỷ vừa động Hạo Thiên liền tỉnh nhưng hắn còn bận áp chế dục vọng đang trỗi dậy. Hôm qua, trong khi tắm cho Nhược Thuỷ hắn đã muốn cùng Nhược Thuỷ ân ái một hồi, bất quá nhìn Nhược Thuỷ mệt mỏi như vậy nên đành bỏ qua cho y. Lúc Nhược Thuỷ ngủ say, hắn đã phải cố gắng lắm mới dập tắt được dục hỏa. Bây giờ Nhược Thuỷ lại cọ cọ lên người hắn như vâyh, dục hỏa trong người Hạo Thiên liền bùng cháy.
Nhược Thuỷ ngủ trên người Hạo Thiên thấy càng ngày càng nóng. Nhược Thuỷ còn tự hỏi tại sao, nghĩ tới cái gì đó mặt y bỗng đỏ bừng lên. Có chút xấu hổ đẩy đẩy Hạo Thiên, nói nhỏ, “Hài tử đã năm tháng rồi, ngươi động nhẹ một chút.”
Hạo Thiên vội mở to mắt nhìn Nhược Thuỷ cười cười, sau đó nhanh chóng cởi bỏ y phục của mình cùng y phục của Nhược Thuỷ. Bàn tay hắn thẳng tiến đặt lên ngực y. Hạo Thiên khẽ hôn cổ Nhược Thuỷ, đầu lưỡi xẹt qua khiến y thấy ngưa ngứa. Nhược Thuỷ ôm lấy Hạo Thiên, không ngừng khiêu khích hai điểm trước ngực hắn. Hạo Thiên vốn đang dục hỏa khó nhịn lại bị Nhược Thuỷ khiêu khích như vậy, hắn sắm không nhịn được nữa rồi.
Nếu cứ như vậy mà tiến vào bên trong Nhược Thuỷ thì sẽ làm hài tử bị thương nên Hạo Thiên liền khàn khàn nói với y, “Nhược Thuỷ, xoay người đi, đưa lưng về phía ta.” Nhược Thuỷ vừa xoay người, Hạo Thiên liền đem phân thân tiến vào trong thân thể y, y còn chưa sẵn sàng nên không khỏi khẽ hô ra tiếng.
Thanh âm Nhược Thuỷ thức tỉnh Hạo Thiên đang chìm chìm trong mê muội. Hắn vội dừng lại động tác, ôm lấy bụng Nhược Thuỷ, có chút hổ thẹn nói, “Lộng đau ngươi sao?” Nhược Thuỷ vỗ vỗ tay hắn nói không sao. Lúc này Hạo Thiên mới mới yên lòng mà tiếp tục công việc đang dở.
Hạo Thiên làm xong một lần lại muốn làm thêm lần nữa. Nhược Thuỷ tuy đã mệt mỏi nhưng không đành lòng để Hạo Thiên phải nhịn nên lại để hắn làm. Sau một hồi ân ái, Hạo Thiên thần thanh khí sảng còn Nhược Thuỷ thì vô lực nằm ở trên giường, không nhúc nhích.
Hạo Thiên xin lỗi rồi nhẹ nhàng xoa thắt lưng cho y nếu không hôm nay y đừng mong có thể bước chân xuống giường.
Nhiệt độ trong núi rất khoan khoái dễ chịu, không khí cũng tươi mát. Thái y kiến nghị nên đưa Nhược Thuỷ ra ngoài đi dạo một lát. Tụi nhỏ đang nghịch nước trong cái hồ gần biệt viện. Nhược Thuỷ mỗi ngày dẫn tụi nhỏ qua đó chơi, vừa lúc có thể thuận tiện đi lại một chút. Tụi nhỏ vốn muốn cùng y chơi nhưng nhìn y chỉ đi thôi cũng tốn không ít sức nên thành thật từ bỏ suy nghĩ đó.
Bọn nhỏ chơi trong hồ, y ngồi một bên xem. Lúc đầu không sao nhưng về sau dần dần thấy có chút đau lưng y lại tựa vào người Hạo Thiên cho thoải mái.
Cách cái hồ không xa có một cái chòi nghỉ mát nhỏ, bên trong đã chuẩn bị tốt ghế nằm cho Nhược Thuỷ. Hạo Thiên đỡ y nằm xuống đó, hắn ngồi bên cạnh xoa nắn chân cho y. Gió núi nhẹ nhàng lướt qua mặt Nhược Thuỷ, y nhìn núi non trùng trùng điệp điệp phía xa nhịn không được cảm thán, “Nếu như cả đời có thể ở chỗ này thì tốt rồi.” Chỉ đơn thuần là câu nói bâng quơ của y thôi nhưng hắn lại ghi nhớ vào sâu trong lòng.
Một tháng sau, đoàn người hồi cung. Nhìn Nhược Thuỷ và tụi nhỏ đều thích nơi đó nên Hạo Thiên vốn định hết hè mới quay về nhưng trong một tháng này, bụng Nhược Thuỷ đã lớn hơn rất nhiều, nếu còn không trở về y sẽ chịu không nổi xóc nảy mất.
Đêm trước hôm trở về, Hạo Thiên cho Nhược Thuỷ uống thuốc an thần nên hôm lên xe y vẫn còn đang ngủ say. Để tụi nhỏ không đánh thức y, hắn bảo Tiểu Linh và Quế Nhi đưa tụi nhỏ lên xe ngựa khác. Khi y tỉnh lại đã đi qua đoạn đường núi gập ghềnh, dựa sát vào Hạo Thiên, Nhược Thuỷ hầu như không còn cảm giác khó chịu nữa. Bất tri bất giác về đến hoàng cung rồi.