Editor: Mộc Phi TuyếtEditor: Lâm Uyên & Vũ YênHài tử được bảy tháng, thân thể Nhược Thuỷ ngày càng vụng về hơn, bất luận là rời giường hay di chuyển đều cần có người dìu y.
Nhược Thuỷ phi thường chờ mong ngày tiểu sinh mệnh trong bụng y chào đời. Dù sao đây cũng là hài tử của người y yêu nên y phá lệ quý trọng hài tử này.
Ăn trưa xong, Hạo Thiên nghe theo phân phó của thái y, dìu Nhược Thuỷ đi một vòng quanh sân. Bình thường nếu không có gì trở ngại Nhược Thuỷ sẽ ngủ luôn ở bên ngoài. Hạo Thiên sai hạ nhân đem giường đặt dưới bóng râm một cái cây rồi dìu Nhược Thuỷ qua đó nằm. Ánh nắng đầu thu xuyên qua tầng lá, chiếu lên người Nhược Thuỷ, vừa ấm áp lại vừa thoải mái. Hạo Thiên còn sợ Nhược Thuỷ lạnh nên lấy một cái chăn mỏng đắp lên người y.
Lúc Nhược Thuỷ mở mắt lần nữa thấy mình nằm trong phòng. Gần đây, mỗi khi y ngủ dậy chân sẽ nhuyễn, thắt lưng cũng đau đớn. Hạo Thiên kéo Nhược Thuỷ qua cho y dựa vào trong lòng mình, nhẹ nhàng nhu thắt lưng giúp y.
Nằm trong lòng hưởng thụ ái nhân săn sóc nhu bụng, Nhược Thuỷ hạnh phúc ngập tràn, khoé miệng bất giác giương cao.
Hạo Thiên nhìn Nhược Thuỷ trong lòng mình đang nở nụ cười liền hỏi, “Ngươi cười cái gì vậy?”
Nhược Thuỷ không ngẩng đầu cũng không mở mắt ra, chỉ nhàn nhạt nói, “Ta đang hưởng thụ hạnh phúc nha, có người yêu âu yếm lại còn có hài tử của người mình yêu nữa.”
Lần mang thai này cho Nhược Thuỷ niềm hạnh phúc chưa từng có, mỗi lần nghĩ tới hài tử trong bụng mình đang dần lớn lên y lại thấy vô cùng sung sướng. Thế nhưng tiểu gia khỏa cũng mang lại cho Nhược Thuỷ vài phiền toái không nhỏ. Mấy hôm nay, Nhược Thuỷ đi tiểu rất nhiều, có khi vừa đi xong, mới nằm trên giường một chút lại có nhu cầu, phải đứng dậy đi giải quyết. Bụng lớn vốn đã trở ngại rồi, lại thêm lúc nào cũng phải vận động nên xương sống của Nhược Thuỷ đau liên tục. Xoa bóp hồi lâu mới thoái mái được chút đỉnh thì lại mắc tiểu, thế là lại đứng dậy.
Đặc biệt là vào buổi tối, cả đêm phải đi tiểu tới bốn năm lần, nghiêm trọng ảnh hưởng đến giấc ngủ của Nhược Thuỷ. Do ngủ không ngon nên y bị chuột rút nhiều hơn, mỗi lần cũng phải lăn qua lăn lại một hồi. Nhược Thuỷ lại không muốn ảnh hưởng tới Hạo Thiên nghỉ ngơi nên bắt Hạo Thiên qua phòng khác ngủ.
Bất quá thấy Nhược Thuỷ khó chịu như vậy, Hạo Thiên ngủ làm sao được. Lần nào tỉnh dậy vào buổi đêm là hắn lại đỡ Nhược Thuỷ đi nhà xí, Nhược Thuỷ rút gân thì xoa bóp cho y, cả đêm trên cơ bản đều không có ngủ. Các đại thần trong triều quá quen với hai vành mắt thâm xì như mắt gấu trúc của hoàng đế rồi. Về sau ngay cả vành mắt đen của hoàng đế bọn họ cũng nhìn không được nữa vì từ khi Nhược Thuỷ được tám tháng Hạo Thiên không lâm triều nữa mà đem tấu chương về tẩm cung để phê duyệt.
Hài tử dày vò Nhược Thuỷ thảm như vậy, Hạo Thiên làm sao không đau lòng. May sao tinh thần của Nhược Thuỷ khá tốt, ăn cũng nhiều, hài tử lớn hơn rất nhiều. Mặc dù có thái y cùng mọi người giám sát nên Nhược Thuỷ có thể khống chế được sức ăn của mình nhưng đứa nhỏ lại càng ngày càng phát triển hơn, khí lực cũng không nhỏ. Có một lần, tiểu gia khỏa này nghịch ngợm trong bụng Nhược Thuỷ khiến y đau đến run rẩy, trấn an thế nào cũng không được, làm hại Hạo Thiên tưởng Nhược Thuỷ sinh non nên kêu một đống thái y tới.
Có lẽ gần đây Nhược Thuỷ tiểu nhiều quá, quấy rối hài tử nghỉ ngơi nên nó mới dùng cách này để bày tỏ thái độ bất mãn của mình. Mấy vị thái y lần lượt bị gọi tới lại ngậm ngùi quay về, trong lòng cảm khái tiểu hoàng tử thật đúng là biết cách dày vò người khác. Mỗi lần Hạo Thiên thấy Nhược Thuỷ đau đến sắc mặt tái nhợt đầu đầy mồ hôi, hắn chỉ muốn lôi tiểu gia khỏa này ra đánh cho một trận.