Thiên Ma (Vô Ý Bảo Bảo)

Chương 20 - Nam Nhân Kỳ Quặc

Diệp Vân trước khi mất đi ý thức điều cuối cùng thấy được chính là Sở Phi Nhi đang sốt ruột khóc, còn mình thì đang rơi vào một vòng ôm ấm áp. Vào giờ phút cuối cùng kia, Diệp Vân trong lòng lại nghĩ, cái tên lạnh như người chết- Đoàn Dật Phong này cư nhiên vòng ôm cũng lại ấm như vậy? ! Khi Diệp Vân tỉnh lại, người đã trở về Thanh Sơn . Diệp Vân chậm rãi mở mắt ra, liền thấy được xà ngang của phòng mình. Toàn thân đau đớn đã biến mất không còn gì, sự buồn bực trong lồng ngực cũng không còn thấy. Xem ra, có lẽ lúc mình hôn mê đã có người ình uống bí thuốc của Thanh Sơn. Nhưng mà, vết thương của mình chỉ dựa vào bí thuốc sợ là cũng không nhanh khỏi như vậy? “Sư huynh tỉnh! Sư huynh, ô ô ô ô ~ sư huynh, huynh rốt cuộc tỉnh ~~” Vừa mở mắt ra, bên tai Diệp Vân liền truyền đến tiếng khóc của Sở Phi Nhi, trong giọng nói còn mang theo mừng rỡ vô cùng. “Phi Nhi ~~” Diệp Vân chậm rãi chống đỡ thân thể ngồi dậy, Sở Phi Nhi mặt đầy nước mắt vội vàng đỡ Diệp Vân dậy, “Chúng ta đều đã trở về Thanh Sơn sao?” “Vâng, sư huynh, cuối cùng huynh cũng đã tỉnh, ô ô ô, huynh hôn mê cũng đã hai ngày rồi. Sư phó đã chữa thương cho huynh, nói huynh hôm nay nhất định sẽ tỉnh. May mà huynh cũng đã tỉnh, nếu không, muội ” Sở Phi Nhi khóc không thành tiếng nói. “Được rồi, không khóc, không phải ta không có việc gì rồi sao?” Diệp Vân nhàn nhạt nở nụ cười, xoa xoa bả vai của mình nói, “Sư phó chữa thương cho ta? Chữa thế nào vậy?” “Sư phó hao phí mười năm công lực chữa thương cho huynh”. Sở Phi Nhi thút tha thút thít trả lời, bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì đó, “Khi sư huynh đang hôn mê, Đoàn sư huynh mỗi ngày đều tới thăm huynh, cũng ở lại một lúc lâu. Thanh Phồn trưởng lão cũng đưa tới rất nhiều thuốc, chưởng môn cũng đã tới”. “A, Thanh Dịch lão đầu tốt như vậy sao?” Diệp Vân nghe Sở Phi Nhi bảo Thanh Dịch lão đầu cư nhiên hao phí mười năm công lực để chữa thương ình, liền không lựa lời mà hô lên Thanh Dịch lão đầu. Về phần Thanh Phồn trưởng lão đưa thuốc tới ình cũng là bình thường, tốt xấu gì mình cũng đã xả thân cứu đồ đệ bảo bối của lão. Chưởng môn qua đây, hẳn là quan tâm đệ tử. Chẳng qua, không ngờ cái tên cả này nghiêm mặt Đoàn Dật Phong cư nhiên cũng tới thăm mình lâu như vậy. “Tiểu tử chết bầm nhà ngươi, không lớn không nhỏ! Muốn ăn đòn phải không?” Từ cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng quát của Thanh Dịch lão đầu, sau đó, một bóng người hùng hổ xông vào. “Ngài mà cũng tốt như vậy? Tiêu hao mười năm công lực?” Diệp Vân khóe miệng giật giật rõ ràng không tin tưởng Thanh Dịch lão đầu. Không nhìn đến Thanh Phồn cùng Đoàn Dật Phong, còn có chưởng môn đang đi phía sau. Diệp Vân như thế nào cũng không thể tin được lão đầu này có thể làm chuyện tốt như vậy, thương thế của mình chỉ cần uống thuốc sau đó nghỉ ngơi điều dưỡng mấy ngày sẽ khỏi hẳn, mà Thanh Dịch lão đầu lại tiêu hao mười năm công lực để khiến cho thương thế của mình khỏi nhanh như vậy? Khẳng định có quỷ! “Tiểu tử chết bầm nhà ngươi! Cư nhiên dám học trộm Cửu Cung Trận! Tức chết ta! Thế này hay chưa, bị người ta đánh gà bay chó sủa, hoa rơi nước chảy, thiếu chút nữa còn mất mạng?” Thanh Dịch lão đầu lên giọng răn dạy trong giọng nói còn ẩn ẩn có vui sướng khi người gặp họa. Thật vất vả nhìn thấy Diệp Vân chật vật như vậy, trong lòng tự nhiên có chút khuây khỏa. “Được rồi, sư phó”. Diệp Vân tức giận nói, “Nói đi, ngài chữa cho ta khỏi nhanh như vậy, muốn cho ta đi làm gì?” “Khụ khụ ~~” Thanh Dịch vẻ mặt mất tự nhiên, một bên khụ khụ một bên liếc nhìn người bên cạnh, nhìn về phía chưởng môn Thanh Giản, “Chưởng môn sư huynh, vẫn là để huynh nói đi”. Diệp Vân lúc này mới nhìn đến ba người khác ngoài cửa, Đoàn Dật Phong vẻ mặt vốn dĩ trong trẻo lạnh lùng khi thấy Diệp Vân nhìn về phía mình, sắc mặt có chút mất tự nhiên đứng lánh sang một bên. Diệp Vân nhìn sắc mặt Đoàn Dật Phong, trong lòng nói thầm, tiểu tử này khôi phục thực ra cũng nhanh a. “Khụ ~~ này, Diệp Vân a, ta biết ngươi vừa mới khỏi hẳn, bây giờ nói lời này, là có chút không được ổn thỏa. Nhưng mà ” chưởng môn Thanh Giản bộ dáng có chút khó mở miệng nói, “Nhưng mà, chuyện này, chỉ có ngươi cùng Đoàn Dật Phong mới có thể đi làm a”. Chưởng môn Thanh Giản nói những lời này cũng là thực, chuyện này mà để cho các trưởng lão hay chưởng môn đi làm có chút không thích hợp, chỉ có người có tư chất tốt nhất trong cá đệ tử Thanh Sơn hiện nay như Diệp Vân cùng Đoàn Dật Phong đi là thích hợp nhất, hơn nữa lại chắc ăn. “Nha ~~” Diệp Vân tựa đầu về đầu giường, liếc nhìn người đang sai sử mình kia, mình cũng chỉ vừa mới tỉnh lại, cũng đã có chuyện tới rồi, “Ta có chỗ tốt gì?” “Cái gì? Tiểu tử chết bầm nhà ngươi! Thân là đệ tử Thanh Sơn, vì Thanh Sơn làm chút chuyện là đúng rồi, ngươi cư nhiên còn dám nói như vậy!” Thanh Dịch lão đầu nhảy ra thở phì phì nói, giữa lúc Thanh Phồn cùng Thanh Giản đều đang cảm thấy ông dạy bảo thực tốt, ông lại hạ giọng nói thầm, “Có lợi a, đó chính là điểm chính. Ngay cả ta cũng muốn”. Mọi người sụp đổ, hoàn toàn không nói được gì. Đoàn Dật Phong khóe miệng kéo nhẹ không dễ phát hiện, trong lòng giật mình, thảo nào Diệp Vân cả người đều là tùy ý như vậy, thì ra là có một vị sư phó như thế. “Các ngươi làm xong chuyện trở về, tất nhiên là sẽ có thưởng”. Thanh Giản hung hăng trừng mắt nhìn Thanh Dịch sau đó trịnh trọng đồng ý với Diệp Vân. “Nói đùa thôi, chưởng môn, ngài nói đi, muốn chúng ta đi làm cái gì?” Diệp Vân nhìn vẻ mặt nghiêm túc trịnh trọng đồng ý của Thanh Giản cười ha ha cho thấy chính mình là đang nói đùa. Bắt nạt sư phó của mình còn có thể, nhưng đây cũng là chưởng môn nha, cũng phải nể mặt chứ. Khi Đoàn Dật Phong nghe được Diệp Vân tự nhiên nói ra hai từ ‘chúng ta’, trong đáy mắt nổi lên tia nhìn phức tạp khó thấy, lại không người nào có thể thấy. “Trên một hòn đảo nhỏ ở phương đông xuất hiện dị tượng (hiện tượng khác thường), giống như là thần thú sắp xuất thế”. Chưởng môn trầm ngâm, vẻ mặt vô cùng trịnh trọng cùng nghiêm túc, “Tất cả các môn phái tu chân lớn nhỏ đều đã phái đệ tử mình đến đó. Lần này, ngay cả Vạn Cổ Quật biến mất đã lâu cũng phái người đi tới đó. Tuyệt đối không thể để ôn phái tà đạo này đắc thủ. Nếu không, hậu quả thực không thể nào mà tưởng tượng được”. “A?” Diệp Vân nghe như lọt vào trong sương mù . Thần thú? Vạn Cổ Quật? “Vẫn muốn để các ngươi chuyên tâm tu hành, không nói cho các ngươi biết là sợ nhiễu loạn tâm trí của các ngươi, hôm nay là nên nói cho các ngươi biết “. Chưởng môn Thanh Giản thở dài, dường như là đang rất quyết tâm để nói ra điều này, “Thế giới này có tứ đại thần thú, Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ. Nếu như có thể đem bốn loại thần thú này thu phục dưới trướng, vậy ~~” chưởng môn nói tới chỗ này, dừng lại, ý vị thâm trường liếc nhìn mọi người một cái, mọi người tự nhiên hiểu được. Thần thú này bất kể được ai thu phục, hay đệ tử môn phái nào thu phục, như vậy người này hay môn phái này danh vọng cùng thực lực sẽ đều tăng lên thật lớn, thảo nào tất cả môn phái tu chân đều phái người tới đó. “Sư phó, vậy Vạn Cổ Quật kia là cái gì?” Sở Phi Nhi nghi hoặc xen mồm hỏi. “Là một môn phái tu chân gian ác. Thủ đoạn đê tiện vô sỉ, là một môn phái vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Đệ tử của Vạn Cổ Quật đều vô cùng độc ác, đánh cướp thành tính. Bao nhiêu sinh linh vừa mới tu luyện ra nội đan liền bị bọn họ giết chết đoạt đi nội đan để tăng lên tu vi của mình. Dị tượng phương đông lần này bọn họ cũng biết, tất nhiên cũng sẽ phái ra đệ tử đến thu phục thần thú. Vì thế, chúng ta tuyệt đối không thể để cho bọn họ đắc thủ”. Chưởng môn Thanh Giản đem quan hệ lợi hại trong đó nói lên. “Đã biết”. Diệp Vân sau khi nghe xong chỉ nhàn nhạt đáp lại, hỏi tiếp, “Chúng ta lúc nào xuất phát?” “Sáng mai”. Thanh Giản nói sắc mặt có chút mất tự nhiên, Diệp Vân cùng Đoàn Dật Phong đều là trọng thương vừa khỏi đã liền hạ sơn đi làm việc nguy hiểm như vậy. Thu phục thần thú cũng không phải là đơn giản như vậy, còn có Vạn Cổ Quật cùng các môn phái khác đều ham muốn. “Nha, được rồi”. Diệp Vân chân mày cũng không có nhăn một chút, nhàn nhạt đáp lời. “Sư phó, ta, ta cũng muốn đi”. Sở Phi Nhi đứng bên cạnh có chút gấp gáp thỉnh cầu Thanh Dịch . “Vậy không được. Nhiệm vụ lần này cũng không phải là đơn giản như vậy, hơn nữa có nguy hiểm. Mỗi đệ tử các môn phái được phái đi sợ là đều có tư chất tối cao, thần thú cũng không nguyện ý trở thanh vật cưỡi của người thường, nếu muốn thu phục thần thú đó là tương đương khó khăn. Huống chi còn có người của Vạn Cổ Quật ham muốn”. Thanh Giản lập tức liền gạt bỏ ý nghĩ muốn đi của Sở Phi Nhi. Sở Phi Nhi còn muốn nói thêm điều gì đó, Thanh Phồn lúc này lạnh lùng lên tiếng: “Nha đầu, nếu ngươi đi nhất định sẽ liên lụy đến bọn họ. Như vậy, ngươi còn muốn đi sao?” Thanh Phồn nói vậy giống như một quyền nặng nề giáng vào trái tim Sở Phi Nhi, Sở Phi Nhi cắn cắn môi, cuối cùng cũng không nói gì thêm. “Được rồi, mọi chuyện cứ quyết định như vậy đi, chính các ngươi chuẩn bị một chút, sáng sớm ngày mai liền xuất phát”. Thanh Giản nói xong cũng xoay người ra cửa, “Các ngươi nghỉ ngơi trước đi”. Thanh Phồn cũng đi theo phía sau ra ngoài, Đoàn Dật Phong phức tạp liếc nhìn Diệp Vân trên giường, dường như muốn nói cái gì, hơi há miệng, nhưng cũng không nói thêm gì, sau đó đi ra ngoài cửa. “Tiểu chết bầm, lần này ngươi nếu có thể bắt được thần thú về tất nhiên là tốt, nhưng mà, bình an quay về so với cái gì cũng tốt hơn. Nha đầu, ngươi cũng đi về đi, đừng làm trở ngại sư huynh của ngươi nghỉ ngơi”. Thanh Dịch lão đầu thì thầm nói sau đó cũng xoay người ra cửa, Diệp Vân nghe được từ trong giọng nói ông toàn bộ đều là quan tâm. “Không chết được, sư phó”. Diệp Vân nhàn nhạt cười, nhìn theo Thanh Dịch rời đi. Từ đáy lòng đã có tia ấm áp chậm rãi dâng lên. “Sư huynh ~~” Sở Phi Nhi ngồi ở bên giường, trong mắt tất cả đều là không đành lòng cùng lo lắng, “Sư huynh, muội cũng không quấy rầy huynh nghỉ ngơi nữa. Muội đi ra ngoài trước”. “Ừ, Phi Nhi ngoan, đừng lo lắng. Ta đi rất mau sẽ trở lại“. Diệp Vân tất nhiên thấy được sự lo lắng trong mắt Sở Phi Nhi, trong lòng cũng lo lắng , cái tiểu nha đầu này, mình chỉ yêu thương nàng như muội muội. Nhưng mà ánh mắt nàng nhìn mình hình như còn có điều gì khác. Nhất định phải tìm cơ hội nói rõ ràng với nàng. Sau khi Sở Phi Nhi rời đi, trong phòng yên tĩnh lại. Diệp Vân nằm ở trên giường, lẳng lặng nhìn Nguyệt Luân màu xanh nhạt nằm trên mu bàn tay. Nhẹ nhàng xoa lên Nguyệt Luân, cảm giác đau thương mà quen thuộc kia lại dâng lên trong lòng. Bỗng nhiên, Diệp Vân ngẩng đầu lên, trong mắt có chút tàn bạo, mỉm cười nhìn người đột nhiên xuất hiện bên giường mình. Người trước mắt rõ ràng là Đoàn Dật Phong! Lúc mọi người quay về hết hắn lại quay trở lại. “Có việc?” Diệp Vân khóe miệng hiện lên nụ cười có chút tà ác, nam nhân không được tự nhiên này.

Bình Luận (0)
Comment