“Có việc?” Diệp Vân khóe miệng hiện lên nụ cười tà ác, nam nhân không được tự nhiên này a. “Vết thương của ngươi, như thế nào?” Đoàn Dật Phong đi tới bên cạnh vẻ mặt mất tự nhiên hỏi. “Khá hơn rồi”. Diệp Vân nơi khóe miệng hiện lên nụ cười tà ác hiển nhiên khiến cho Đoàn Dật Phong có chút áy náy, mà Diệp Vân lại càng nhìn Đoàn Dật Phong thêm ác liệt không có rời đi. Đoàn Dật Phong ánh mắt lập lòe, làm thế nào cũng không dám nhìn vào mắt Diệp Vân. “Vậy, vậy là tốt rồi”. Đoàn Dật Phong dường như không biết nói thêm điều gì, mãi một lúc lâu mới nhớ ra được một câu như vậy. “Ừ, vì thế ngươi có thể an tâm đi. Ngày mai gặp”. Diệp Vân nhắm nghiền hai mắt không khách khí đuổi khách. “Ta nợ ngươi, chắc chắn sẽ trả lại ngươi”. Đoàn Dật Phong nhìn dáng vẻ thờ ơ của Diệp Vân đang dựa vào đầu giường, gần như là cắn ra một câu nói như vậy. “Không cần, ta nói rồi, ta cũng không muốn cứu ngươi. Chỉ do trùng hợp mà thôi”. Diệp Vân ngáp một cái quay người đi không hề để ý tới Đoàn Dật Phong. Sau đó, phía sau cũng không còn tiếng động gì nữa. Đoàn Dật Phong đã lặng yên rời đi. Diệp Vân giật giật khóe miệng, ngày mai phải cùng nam nhân này đồng hành, lại còn phải ở cùng với nam nhân này một thời gian lâu như vậy? Tế bào toàn thân mình không biết là sẽ chết bao nhiêu a? Lão đầu chưởng môn chết tiệt, mình nên đòi ông ta bồi thường ình thế nào đây? Sáng sớm hôm sau, cửa phòng Diệp Vân bị đập đến rung trời, kèm theo tiếng của Thanh Dịch lão đầu hô to gọi nhỏ: “Tử tiểu chết bầm nhà ngươi, nhanh lên một chút”. Diệp Vân nhíu nhíu mày, ngáp một cái nhanh chóng mặc quần áo vào sau đó ra mở cửa, nhìn Thanh Dịch đang sốt ruột nhàn nhạt hỏi: “Sư phó, bây giờ còn sớm a. Ngài tên là gì a?” “Tiểu tử chết bầm nhà ngươi!” Thanh Dịch hừ hừ , “Ngươi mang theo cái này đi. Bên trong cái gì cũng có, đều đã chuẩn bị cho ngươi hết rồi đó. Còn có bản đồ”. Thanh Dịch vừa nói vừa đưa một chiếc túi vải nhỏ trong tay cho Diệp Vân. “Đây là cái gì?” Diệp Vân hiếu kỳ xem xét túi vải trong tay, cái vật nhỏ này có thể là cái gì đây? “Đây là túi đựng đồ. Về sau ngươi giữ mà dùng, đưa tay ra đây”. Thanh Dịch lão đầu không nói gì kéo lấy tay của Diệp Vân, ngón tay vung lên, trên tay xuất hiện một chiếc kim châm đâm vào đầu ngón tay Diệp Vân, trên ngón tay Diệp Vân lập tức xuất hiện một giọt máu tươi. Thanh Dịch lão đầu tay phải làm ra một dấu ấn kỳ quái, trong miệng nhanh chóng mặc niệm mấy câu khẩu quyết sau đó nhỏ giọt máu trên ngón tay Diệp Vân lên túi vải. Giọt máu vừa nhỏ xuống lập tức không thấy đâu nữa, mà ngay tại lúc này trong đầu Diệp Vân bỗng nhiên cảm giác được rõ ràng trong túi vải kia có những thứ gì. Y phục, thức ăn, nước, đồ gia vị, bạc, thậm chí còn có chăn. Đều được đặt trong túi một cách quy luật, không có hỗn loạn. Diệp Vân kinh ngạc nhìn Thanh Dịch đang nhét túi vải vào trong tay mình, này! Đây chẳng lẽ là túi đựng đồ, cũng chính là túi không gian? Vật này mình cho tới nay cũng chưa hề thấy qua, cũng không có thấy đệ tử Thanh Sơn nào đeo qua, nói cách khác vật này là vô cùng quý trọng? Thanh Dịch lão đầu cư nhiên ình như vậy? Chợt nhớ tới năm ấy Thanh Dịch ở trên quảng trường nhóm lửa nướng thịt, nhưng mà mình cũng không hề thấy ông ấy để gia vị ở đâu. Thì ra là để trong chiếc túi này . “Sư phó, ngài cho ta, vậy còn ngài?” Diệp Vân nhìn bộ dáng vẫn còn buồn ngủ mông lung- Thanh Dịch, trong lòng dâng lên ấm áp. Vừa nãy chích lấy máu của mình chỉ sợ là để cho túi đồ này nhận mình làm chủ đi. Sư phó vừa từ bỏ làm chủ chiếc túi này. “Hi, sư phó ta sẽ nghĩ cách luyện chế cái khác”. Thanh Dịch nói là chẳng hề để ý, nhưng mà muốn luyện chế một chiếc túi để đồ như vậy đâu phải là chuyện nói là được? Tốn hao thời gian cùng tâm huyết đó là điều đương nhiên. “Sư phó, chờ ta có thời gian ta sẽ chế cho ngài một chiếc”. Diệp Vân đem túi đựng đồ thu vào hắc hắc cười. Nhưng trong lòng thì vô cùng cảm động. Sư phó luôn quan tâm cùng bảo vệ mình không phải mình không biết, chỉ là vì ông luôn luôn không đứng đắn, không có dáng vẻ của một sư phó, chính mình lại nhịn không được mà bắt nạt ông. “Chờ tiểu tử nhà ngươi có thời gian luyện chế a?” Thanh Dịch đảo cặp mắt trắng dã, nói tiếp, “Hi vọng khi đó vi sư còn chưa có thăng thiên”. “Ha ha, sư phó ” Diệp Vân nở nụ cười, “Đừng bi quan như thế”. “Được rồi, mau rửa mặt đi rồi đi”. Thanh Dịch thúc giục. “Sư phó, ngài cũng nên rửa mặt a”. Diệp Vân nhìn vẻ mặt Thanh Dịch trêu đùa , “Sư phó, ngài cũng vẫn chưa rửa mặ mà chạy tới đây đi?” “A?” Thanh Dịch há to miệng, xoay người vội vàng chạy về phòng mình, chưa rửa mặt đã đến tiễn đồ đệ, lát nữa Thanh Phồn lão đầu thấy mình như vậy không biết là sẽ cười nhạo mình thế nào đây. Diệp Vân nhìn theo bóng lưng Thanh Dịch, khóe miệng hiện lên nụ cười ôn nhu. Bản thân mình, dường như cũng đã thích ứng với thế giới này rồi. Thanh Sơn, sư phó, chưởng môn, hình như làm đệ tử Thanh Sơn cũng không phải chuyện xấu gì. Diệp Vân lững thững đi qua đại quảng trường Thanh Sơn, lại thấy được năm cây cột nhà vẫn đứng lặng nơi đó, Diệp Vân ngẩng đầu nhìn, có chút cảm giác những cây cột này cũng đã lâu năm lắm rồi. Trang trí? Hay là có tác dụng khác? Nhưng mà đã ở Thanh Sơn mười năm rồi vẫn chưa nghe nói qua. Khi Diệp Vân đi tới cửa, mọi người đã chờ ở ngoài. Đoàn Dật Phong vẫn là một thân bạch y như cũ, vẻ mặt hờ hững. Chưởng môn cùng bốn vị trưởng lão cũng đều đã đến, đương nhiên còn có vẻ mặt chờ mong của Sở Phi Nhi. “Diệp Vân, Đoàn Dật Phong, lần này đi tuyệt đối phải cẩn thận”. Chưởng môn lời nói thấm thía dặn dò, “Nếu như gặp phải người của Vạn Cổ Quật, có thể tiêu diệt thì tiêu diệt, nhưng mà nếu gặp phải kẻ không thể đối kháng được thì tạm thời thối lui”. Diệp Vân trong lòng nhịn cười, chưởng môn không hổ là chưởng môn, ngay cả chạy trốn cũng có thể nói một cách hoa văn như vậy. “Dạ. Dật Phong đã hiểu”. Đoàn Dật Phong ngược lại lại trịnh trọng chắp tay lĩnh mệnh. “Dạ, đệ tử biết”. Diệp Vân cũng không tiện làm xấu mặt chưởng môn, chỉ đành nghiêm túc gật đầu đáp ứng. “Tiểu Tử, phải cẩn thận nha”. Thanh Dịch đi tới bên người Diệp Vân bỗng nhiên hạ thấp giọng nói, “Khi ngươi đi đến đảo nhỏ sẽ đi qua An Dương thành, trong thành có Tây Hoan tửu lâu, có loại rượu ủ trăm năm nhớ mang về cho ta mấy hũ”. “Dịch sư đệ!” Thanh Dịch vừa mới nói xong, liền truyền đến tiếng rống lên như sấm của Thanh Phồn, trong giọng nói mang theo mười phần tức giận, “Bọn họ là đi làm việc, không phải đi du sơn ngoạn thủy!” Thanh Dịch liếc mắt xem thường, ngẩng đầu nhìn trời không nói thêm gì nữa. Diệp Vân trong lòng buồn cười, cũng thấp giọng nói: “Sư phó, ngài yên tâm, ta mang về cho ngài tám chín mười hũ”. “Ha ha, được được”. Thanh Dịch vừa nghe lại vui vẻ nở nụ cười, tự nhiên đưa tới tiếng hắng giọng của Thanh Phồn cùng sắc mặt cảnh cáo của trưởng lão. “Sư huynh, huynh, huynh ngàn vạn phải cẩn thận”. Sở Phi Nhi tiến lên, kéo lấy vạt áo của Diệp Vân, trong mắt tất cả đều là không muốn, “Muội, muội chờ huynh trở về. Huynh phải nhanh quay về nha. Sư phó không cho các sư huynh khác đến tiễn huynh, các sư huynh nhờ muội nói với huynh nhất định phải cẩn thận”. “Ừ, ta sẽ , muội ở lại Thanh Sơn phải ngoan ngoãn biết không? Luyện tập thật tốt, trở về ta muốn kiểm tra”. Diệp Vân mỉm cười sờ sờ đầu Sở Phi Nhi. “Vâng, sư huynh, muội nhất định sẽ tu hành thực tốt”. Sở Phi Nhi lưu luyến không rời nhìn Diệp Vân. “Vật này, các ngươi mang theo. Đây là Truyền Âm Phù, nếu có chuyện gì thì lập tức liên hệ với chúng ta. Chỉ cần truyền công lực vào là được”. Chưởng môn vừa nói vừa móc hai tấm bùa từ trong áo ra, đem một chiếc đưa cho Đoàn Dật Phong. Diệp Vân trợn to mắt nhìn nhìn vật trong tay Đoàn Dật Phong, trong lòng âm thầm nói thầm, rất cao cấp đi, trong lòng ngạc nhiên đây là bộ đàm. Hay là vô tuyến , bộ đàm không có hạn chế khoảng cách? ! Diệp Vân cùng Đoàn Dật Phong từ biệt mọi người, từng người ngự kiếm phi hành rời đi, bay về phía chân núi Thanh Sơn. Người tu chân không thể can thiệp vào cuộc sống của con người, không thể khiến bị khủng hoảng. Đây vẫn là điều mà chưởng môn luôn dặn dò chỉ khi nào ở nơi ít người mới có thể ngự kiếm phi hành, tuyệt đối không thể trong thành lớn huyện nhỏ bay trên không khiến mọi người rối loạn. Từ xưa đến nay, đây dường như đã trở thành quy định bất thành văn, tất cả người tu chân đều tuân thủ một cách nghiêm chỉnh . “Phía trước không xa chính là An Dương thành. Chúng ta đi xuống thay xe ngựa”. Diệp Vân nhìn về phía trước không có quay đầu nhìn Đoàn Dật Phong cứ như vậy nhàn nhạt nói, trong lòng rất là không được tự nhiên, ở chung với một người không được tự nhiên như vậy, thật sự là muốn chết a. “Ừ”. Đoàn Dật Phong cũng nhàn nhạt đáp một câu, ngự kiếm phi xuống dưới, Diệp Vân đi theo phía sau. An Dương thành, chính là nơi mà Thanh Dịch lão đầu đã nói đây. Sau khi hai người vừa hạ xuống, Diệp Vân lấy bản đồ mà Thanh Dịch lão đầu đã chuẩn bị tốt từ trong túi ra. Trên bản đồ đã dánh dấu đảo nhỏ phía đông kia rất kỹ càng, vượt qua Nhiêu Thiên quốc lại đi qua tiểu quốc này, là đến Hải Vực vô chủ này. Mà cái đảo hoang kia cách Tử Đằng đảo rất gần, chính là môn phái tu chân am hiểu khống chế linh thú. Vào An Dương thành, Diệp Vân lập tức kéo lấy một người qua đường hỏi Tây Hoan lâu ở nơi nào. Người qua đường kinh ngạc nhìn vị thiếu niên phong hoa tuyệt đại này, nhất thời ngây dại quên mất trả lời. Hỏi tiếp vài người nữa cũng đều như thế. Đoàn Dật Phong không kiên nhẫn nhăn mày lại, việc phải làm chính là tìm hai con ngựa sau đó gấp rút lên đường, mà không phải đến tửu lâu ăn uống. “Đoàn sư huynh, chúng ta mua rượu liền lên đường”. Diệp Vân tự nhiên nhìn ra Đoàn Dật Phong không kiên nhẫn, thế nên nói ra câu như vậy. Đoàn Dật Phong quay mặt đi, cũng không nói đồng ý hay phản đối gì. “Vị tỷ tỷ này, xin hỏi Tây Hoan lâu đi hướng nào?” Diệp Vân đi đến bên đường hỏi một người bày bán hàng. Đoàn Dật Phong quay đầu nhìn cằm thiếu chút nữa trật khớp. Cái gì tỷ tỷ, người trước mắt này rõ ràng là một lão phụ nhân (người đàn bà có chồng), nhìn thế nào cũng đã năm sáu chục tuổi. Diệp Vân lại có thể trợn mắt nói dối như vậy? ! “Ái chà, vị tiểu ca này, xem như ngươi hỏi đúng người rồi”. Lão bà bà mặt cười như hoa nở, một câu ‘tỷ tỷ’ này thực sự khiến bà như mở cờ trong bụng, “Đi thẳng về hía trước, sau đó quẹo trái, sau đó đi qua hai con đường ngươi liền thấy được. Vị tiểu ca này rất tuấn tú a”. “Ha hả, đa tạ tỷ tỷ”. Diệp Vân cười cười, xoay người đi theo hướng lão bà bà kia đã chỉ. Đoàn Dật Phong trầm mặt đi theo phía sau. Dựa theo sự chỉ đường của lão bà bà kia, cuối cùng hai người cũng đã tới trước cửa Tây Hoan lâu, liền thấy được tiểu nhị đang đứng cạnh cửa đưa tiễn khách nhân, mặt cười cũng sắp cứng đờ. Mà mấy người ra ngoài mặt cũng trầm lại không nói lời nào. “Tiểu nhị?” Diệp Vân tiến lên nhìn một màn trước mắt ý hỏi. “Khách quan, thực sự ngại quá. Hôm nay đã có vị khách bao cả tửu lâu, mời khách quan lần khác tới”. Tiểu nhị khó xử xin lỗi . “Nha, như vậy. Ta chỉ muốn mua vài hũ rượu ủ trăm năm của các ngươi mà thôi”. Diệp Vân nhàn nhạt nói, “Cái này cũng không khó làm đi?” “Ngạch ~~” tiểu nhị nhìn vẻ mặt tuyệt mỹ của Diệp Vân trước mắt, sau một lúc lâu nói không nên lời cự tuyệt người trước mắt. “Thế nào, tiểu nhị, ngươi mau chóng bán cho ta, ta lập tức rời đi”. Diệp Vân tiếp tục thương lượng. “Được rồi. Mời khách quan vào bên trong, mua xong cũng mau chóng rời đi thôi. Hôm nay người tới bao hết cả tửu lâu, chính là Bình thân vương An Dương thành”. Tiểu nhị trong giọng nói mang theo tự hào, “Trong thành An Dương này, rượu ủ trăm năm của Tây Hoan lâu của chúng ta là nổi tiếng nhất ”. Thì ra là là vương gia mở tiệc chiêu đãi khách nhân, thảo nào mà đã đặt bao hết mà những người bị mời ra ngoài cũng không dám nói gì. “A, vương gia đã đến. Khách quan, ngài tự mình đến chỗ trưởng quầy mua đi. Ta phải đi tiếp đón”. Tiểu nhị vội vội vàng vàng chỉ hướng đi cho Diệp Vân sau đó lại vội vội vàng vàng ra cửa. Cửa vào có vài người đến, mà người đi đầu ăn mặc đẹp đẽ quý giá, là một thiếu niên có khuôn mặt tuấn mỹ, còn bên cạnh là một nam tử trung niên cũng ăn mặc sang trọng, trên y phục có thêu hình kỳ lân. Chắc hẳn đây là Bình vương gia trong miệng tiểu nhị kia rồi. Mà đường đường là một vương gia lại cười lấy lòng thiếu niên trước mặt, thái độ rất là cung kính. Diệp Vân hơi nhíu mày, vì sao lại có cảm giác thiếu niên này có chút quen mặt? “Thái tử điện hạ, ngài đã tới..”. Mặc dù người ở cửa cách Diệp Vân bọn họ khá xa, thanh âm cũng rất nhỏ, thế nhưng Diệp Vân lại nghe được rõ ràng lời vị vương gia kia nói. Thái tử điện hạ? ! Thiếu niên tuấn mỹ đi phía trước kia chính là đứa nhỏ lúc trước bị bắt cóc cùng mình sao? Sau hắn lại đưa ngọc bội ình? ! Khó trách mình lại cảm thấy quen mặt như vậy.