Lý Quan Kỳ quay lại biệt viện của mình, hắn nhìn thấy sư phụ đang ở cửa ra vào của biệt mình.
Lý Quan Kỳ vội vàng đi tới trước mặt ông lão, vừa cười vừa nói: “Sư phụ, sao người lại tới đây?”
Ông mỉm cười, khẽ nói: “Không phải là muốn nhìn xem con lấy được công pháp gì sao?”
Lý Quan Kỳ mở cửa dẫn ông lão vào trong đại sảnh.
Thiếu niên có chút ngượng ngùng nói: “Là một quyển Tàn Thiên...”
Lý Nam Đình nghe vậy lập tức nhíu mày, trầm giọng nói: “Con không lấy được Hỗn Nguyên Thiên Lôi Công kia sao?”
Nhưng ông cũng không nói thêm gì nữa, mỉm cười an ủi: “Không sao đâu, chờ con đạt đến Kim Đan, đến lúc đó vi sư sẽ dẫn ngươi đến hội đấu giá để thử may mắn, xem có thể lấy được công pháp tốt hơn không.”
Những lời an ủi của ông khiến thiếu niên cảm thấy ấm lòng.
Về phần tại sao hắn lại chọn công pháp kia, hắn vẫn chưa thể nói cho ông biết được.
Sau đó ông lão cũng không rời đi mà đi cùng hắn đến căn phòng yên tĩnh.
Trong biệt viện của Lý Quan Kỳ có một căn phòng rất lớn để tu luyện.
Sau khi đi vào trong phòng, ông phất tay bố trí mười khối linh thạch hạ phẩm dung nhập và Tụ Linh Trận.
Linh khí trong căn phòng yên tĩnh lập tức nông đậm hơn.
Ông mỉm cười nói: “Để ta giúp con giải quyết vấn đề công pháp một chút, để tránh xảy ra vấn đề trong lần đầu tiên con tu luyện.”
Thiếu niên khẽ gật đầu, sau đó cũng không hề né tránh ông mà trực tiếp mở Cửu chuyển Hình Lôi Kinh kia ra và bắt đầu đọc.
Phải nói rằng những điều được giải thích không công pháp này có chút tối nghĩa, khó hiểu.
Cũng may Lý Nam Đình vẫn luôn ở bên cạnh kiên nhãn giải thích cho hắn, hơn nữa ông còn nói cho hắn biết điểm mấu chốt của kinh mạch trong cơ thể.
Nhưng lúc này Lý Nam Đình cũng không dám cho hắn biết quá nhiều.
Biết quá nhiều sẽ phản tác dụng, chỉ cần nói cho hắn biết phương thức vận chuyển linh khí như trong bộ công pháp kia viết, cùng với kinh mạch vận hành nó như thế nào là được rồi.