Tối đến, Niếp Hành Phong đúng hẹn đi đến tiệc rượu, một tiệc rượu thiết lập quan hệ vô cùng buồn tẻ, nếu như không phải có thể từ lan can nhìn ra cảnh biển mênh mông thì loại tiệc gặp mặt này có thể nói là tồi tệ, nhưng Niếp Hành Phong cũng không hề có hứng thú với việc thưởng thức cảnh biển, tâm tư trôi nổi đều bị cảnh chập tối này nhìn thấy chiếm giữ.
“Hành Phong, thật là khéo.”
Giọng nam trung ưu nhã đầy từ tính vang lên, Niếp Hành Phong nhướn mày, anh biết lại gặp phải người không muốn gặp rồi, gần đây Ngao Kiếm thật đúng là như hình với bóng, đi đâu cũng có thể gặp phải hắn ta.
Đối với Ngao Kiếm, Niếp Hành Phong khó nói là có hảo cảm hay là chán ghét. Ngao Kiếm đã giúp đỡ anh, nhưng cùng lúc cũng có thể làm tổn thương đến Trương Huyền, bởi vậy từ sau sự kiện quan tài, anh đều tận lực tránh tiếp xúc với Ngao Kiếm, anh không muốn dây dưa cùng người này quá nhiều, gia tốc Borgia giống như loài rắn đuôi chuông, diễm lệ mà ưu nhã nhưng một khi đã bị vẻ đẹp bên ngoài của bọn họ mê hoặc thì kết quả có bao nhiêu thê thảm tuyệt đối khó có thể tưởng tượng nổi, anh không sợ Ngao Kiếm nhưng nếu có thể cũng không muốn đối địch với hắn ta.
Quay người, trên mặt tràn đầy kinh ngạc bất ngờ, “Công tước?”
“Ngao Kiếm!” con ngươi màu bạc của nam nhân xẹt qua tia bất đắc dĩ, tiến lên phía trước ôm Niếp Hành Phong coi như là chào hỏi, “Hành Phong yêu quý, trí nhớ siêu việt của em mãi mãi không chịu bố thí cho anh nửa phần hay sao.”
Đối với quý tộc giới thượng lưu châu Âu ôm nhau là một lễ tiết khi gặp mặt rất bình thường nhưng Niếp Hành Phong lại luôn có cảm giác cái ôm của Ngao Kiếm mang theo ham muốn chiếm giữ cường liệt. Anh cũng bình tĩnh tiếp nhận sau đó lùi hai bước rồi nói: “Thực sự là quá bất ngờ, tôi nghe nói anh gần đây đã về Italia rồi.”
“Là quay về nhưng bên đó cũng không có chuyện lớn gì nên lập tức quay lại đây.”
Hôm nay Ngao Kiếm mặc một bộ lễ phục dạ tiệc màu trắng. Trắng là một loại màu sắc trang trọng đến lóa mắt, không phải ai cũng có thể mặc được lễ phục màu trắng, nhưng không hề nghi ngờ gì, nó rất xứng với Ngao Kiếm, phần ưu nhã kiêu ngạo xuyên qua lớp áo màu trắng hoàn toàn biểu hiện ra bên ngoài, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng mang theo tư thái ưu nhã của nhân vật nổi tiếng trong giới thượng lưu châu Âu, tất cả đều quá mức hoàn mỹ, nhưng bởi vì quá hoàn mỹ mà lại khiến người ta có ảo tưởng không thật.
Ngao Kiếm cười nhẹ, dường như không hề để ý đến sự không vui của hai người lần trước, nhìn Niếp Hành Phong đầy hàm ý nói: “Vì so với bên đó, thứ khiến anh hứng thú ở đây lại càng nhiều hơn, nhưng anh thấy tối nay tâm tình em có vẻ không được tốt, có phải có liên quan đến người bạn đạo sĩ hạng ba đáng yêu đó của em không?”
Tâm Niếp Hành Phong trầm xuống, không thể không nói, Ngao Kiếm có lực quan sát rất lợi hại, anh tự cho rằng bản thấn đã ấn giấu rất kĩ rồi, đáng tiếc vẫn không thể qua mắt đối phương.
“Anh nghĩ nhiều rồi, chúng tôi ở với nhau rất vui.”
“Vậy sao?” nam nhân hơi nâng giọng lên, ánh mắt xẹt qua phía sau Niếp Hành Phong, cười nói: “Vậy tại sao cậu ta lại thân thiết với nữ nhân khác mà không hề để ý đến em?”
Niếp Hành Phong sững người, theo ánh mắt của Ngao Kiếm nhìn về phía sau, lập tức kinh ngạc phát hiện tên tiểu thần côn bị anh hỏi thăm không biết bao nhiêu lần lại cũng đang xuất hiện ở hội trường, đang cùng người khác nói chuyện, bên người còn một mảnh màu sắc rực rỡ. Cô gái chạng vạng anh nhìn thấy cũng ở đó, còn rất thân thiết ôm lấy khuỷu tay Trương Huyền, ví trên tay màu đỏ tươi trong mắt Niếp Hành Phong lại phi thường chói mắt.
Một tia âm trầm xẹt qua trong mắt, trước mặt Ngao Kiếm anh phải bảo trì bình tĩnh. Bình tĩnh, là điều kiện hàng đầu quyết định thắng bại.
“Lực tự chủ của em mạnh hơn anh nghĩ rất nhiều.” tiếng cười nhẹ vang lên bên tai, Ngao Kiếm dựa sát vào anh, nhẹ giọng nói: “Nếu đổi là anh, cô gái kia bây giờ đã thành người chết rồi, bất kì ai dám có mơ ước với đồ của anh đều không có tư cách sống tiếp!”
“Giết chóc không phải là cách giải quyết duy nhất.” Niếp Hành Phong cười nhẹ trả lời.
Có khách nhân đi đến bắt chuyện với Ngao Kiếm khiến cho Niếp Hành Phong có thể thoát ra khỏi áp lực vô hình từ Ngao Kiếm, hít một hơi thật sâu, sau đó điều chỉnh một nụ cười ôn hòa rồi chậm rãi đi đến trước mặt Trương Huyền, những cô gái nổi tiếng rất quen thuộc với anh, lập tức nhiệt tình tiến lên chào hỏi.
Niếp Hành Phong cũng lịch sự đáp lễ, ánh mắt hướng đến thân người Trương Huyền, tây trang GIANFRAN COFERRE sẫm màu, cà vạt màu tro nhạt, kiểu tóc tùy tiện bình thường được chỉnh sửa thành hình dáng cố định, khóe môi hơi nhếch lên phác thành một nụ cười nhàn nhạt, lúc giơ tay nhấc chân lộ ra vẻ trang nhã phóng khoáng của người thành công, nhưng lại khiến Niếp Hành Phong càng nhín đến nghiến răng trèo trẹo. Anh không nhìn nhầm, đấy chính là bộ quần áo ảnh để ở biệt thự, tên tiểu thẩn côn đáng chết này lại dám mặc đồ của anh chạy đến đấy diễn kịch!
“Ngài Niếp, để tôi giới thiệu, đầy là bậc thầy thiết kế thời trang vừa mới từ Mỹ về Trương Huyền tiên sinh.”
Hiểu lầm ánh mắt nhìn chằm chằm Trương Huyền của Niếp Hành Phong, cô gái bên cạnh vội vàng giới thiệu bọn họ với nhau. Tiếp xúc ở cự ly gần Niếp Hành Phong mới phát hiện mình có chút ấn tượng với cô gái này, cô ta gọi là Mạch Lan, là viên ngọc thiết kế, từng xuất hiện mấy lần trên bìa tạp chí thời trang, nhưng Niếp Hành Phong không có hứng thú với cô ta mà chỉ nhìn chằm chằm Trương Huyền.
Bậc thầy thiết kế thời trang từ Mỹ về?
Niếp Hành Phong cười lạnh, thật đúng là dám nói, nhưng chỉ nhìn tướng mạo phong thái, nói một cách công bằng, Trương Huyền thực sự có tư cách đi trêu người.
Đột nhiên nhìn thấy Niếp Hành Phong, Trương Huyền cũng rất kinh ngạc, trong con ngươi màu lam lộ ra vẻ chột dạ nhất thời, ngay sau đó trên mặt liền hiện lên nụ cười nhẹ, rất nhiệt tình vươn tay ra.
“Là chủ tịch Niếp của tập đoàn Niếp thị phải không? Rất vui được quen anh.”
“Vô cùng vinh hạnh.” Niếp Hành Phong vươn tay ra nắm lấy, cười nhẹ nói: “Bộ quần áo hôm nay của cậu rất vừa vặn hóa ra là tự thiết kế.”
Chiêu tài miêu cười thật âm hiểm a.
Trương Huyền mượn cơ hội mời Niếp Hành Phong uống rượu đem anh kéo sang một bên, vừa đưa đưa rượu cho anh vừa nhỏ giọng nói: “Chủ tịch, tôi đang xử lý án, xin anh đừng quấy rối làm lộ ra.”
“Hóa ra tuần nay câu đều cùng mỹ nữ xử lý án, chúc mừng.”
“Anh giống như căn bản không có ý chúc mừng thì phải?”
Trương Huyền nhìn Niếp Hành Phong, không chỉ không chúc mừng thiếu chút nữa còn muốn giậu đổ bìm leo nữa, nhưng nhìn khuôn mặt âm lãnh của anh, trong lòng lại rất vui vẻ, lần đầu tiên phát hiện tính độc chiếm của chiêu tài miêu cũng mạnh như vậy.
Mạch Lan cũng đi đến, Trương Huyền vội vàng nhéo nhéo cánh tay Niếp Hành Phong, trưng ra ánh mắt cầu xin; thật sự là hết cách với tên này Niếp Hành Phong chỉ đành nói: “Cẩn thận.”
Nhìn Trương Huyền bị kéo đi, cũng không muốn làm cậu khó xử nên Niếp Hành Phong đi ra một chỗ khác, đứng uống rượu nói chuyện với đám người khác, nhưng ánh mắt vẫn không kìm được hướng về phía Trương Huyền, cậu đang nói chuyện rất thân thiết với Mạch Lan, nữ nhân dựa vào rất gần, vẻ mặt tràn đầy mờ ám.
Tiểu thần côn rốt cuộc đang theo án gì? Niếp Hành Phong rất buồn bực.
Mạch Lan là thành phần trí thức độc thân, lại còn là nhà thiết kế, ai lại muốn thuê thám tử điều tra cô ta? Hơn nữa nhìn sự thân mật giữa Trương Huyền và cô ta, đó căn bản không phải là xử lý án mà là yêu đương đi?
Niếp Hành Phong có chút không tập trung, nói chuyện một lúc lại mới phát hiện không biết đang nói về cái gì, trong lúc đợi lần nữa để đi xem Trương Huyền thì bỗng phát hiện cậu cùng Mạch Lan đã biến mất rồi. Người trong hội trường không ít, Niếp Hành Phong thử tìm một lần nhưng cũng không tìm được.
Đang băn khoăn, một quả bóng cao su màu đỏ đột nhiên lăn đến đụng vào chân Niếp Hành Phong, ngay sau đó một cô bé tầm bảy tám tuổi đuổi đến, nhìn thấy anh lập tức dừng lại, đứng ở một chỗ không xa chăm chú nhìn anh nhưng cũng không lại gần.
“Là bóng của em hả?”
Cô bé đáng yêu mặc một chiếc váy màu hồng phấn, nhưng nhìn có vẻ hơi sợ người lạ. Niếp Hành Phong cười ôn hòa chào hỏi cô bé, lại cúi người nhặt lên quả bóng, ngay lúc ấy, gió lạnh đột nhiên thổi đến, quả bóng cao su màu đỏ bị thôi lăn vòng vòng về phía trước, cùng lúc nhặt quả bóng lên, Niếp Hành Phong lại nhìn thấy quỷ ảnh mờ nhạt cả mặt đầy máu đứng đối diện.
Là nữ quỷ xuất hiện ở hiện trường trước lúc xảy ra sự cố, nhưng hôm nay sát khí của cô dường như không quá nặng, chỉ là đứng ở trong này, hai mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, hình bóng mờ nhạt, có loại cảm giác yếu ớt bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất, người đi lại không ngừng xuyên qua thân thể của cô lại càng tăng lên cảm giác đó.
“Xin lỗi, con gái của tôi không hiểu chuyện, đã làm phiền anh rồi.”
Một đôi vợ chồng vội vội vàng vàng chạy đến, người đàn ông xấu hổ chào hỏi Niếp Hành Phong rồi kéo con gái đến trước mặt, muốn bắt nó cúi đầu xin lỗi, cô bé lại chỉ nhìn qua Niếp Hành Phong, lấy quả bóng trong tay anh rồi lặng lẽ rời đi.
Ánh mắt cô bé rất lạnh nhạt, mang theo địch ý rõ ràng, không giống như vẻ mặt đứa trẻ bình thường nên có, nhưng cách ăn mặt của cha mẹ cô bé không hề tầm thường, người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, phong độ nhanh nhẹn, trong nụ cười mang theo sự khôn khéo đặc biệt của thương nhân, đáng tiếc sắc mặt lại hơi khó coi. Trong lúc chào hỏi, Niếp Hành Phong nhìn đến người vợ đang nắm lấy tay cô bé kéo về, động tác rất thô bạo, nhưng cô bé không nói gì cả chỉ ôm quả bóng cúi đầu nhu thuận đứng ở bên cạnh bọn họ.
Đợi bọn họ rời đi, Niếp Hành Phong lại nhìn quanh hội trường, hát hiện quỷ ảnh đã không còn, tâm có chút hoảng loạn, trực giác cảm thấy, sự xuất hiện của nữ quỷ thể hiện sắp có tử vong, nhưng lần này không giống với hai lần trước, trong hội trường nhiều người như vậy, anh căn bản không biết mục tiêu đòi mạng của nữ quỷ là ai.
Nếu Trương Huyền đang ở đây có lẽ có thể nhìn ra được…
“Đang tìm Trương Huyền?” Ngao Kiếm đúng lúc đó xuất hiện, nhìn Niếp Hành Phong kèm theo một nụ cười hiểu rõ lòng người: “Cậu ta đi thuê phòng với cô gái kia rồi, nếu muốn đi tìm, anh có chìa khóa căn phòng đó đấy.”
Đối mặt với đôi con ngươi màu bạc của Ngao Kiếm suy nghĩ muốn phủ định của Niếp Hành Phong ngay lập tức biến mất.
Anh không cho rằng Trương Huyền sẽ vì tra án mà không có giới hạn cùng cô gái kia quấn lấy nhau, nhưng không hề nghi ngờ, những lời kia của Ngap Kiếm đã thành công đụng đến phần khó chịu của anh. Trong lòng đang rất mâu thuãn giằng co, một bên cho rằng bản thân nên tin tưởng Trương Huyền, một bên lại có ngọn lửa ghen ghét đang không ngừng đốt cắn lý trí của anh.
“Đi theo anh.”
Ngao Kiếm hất đầu rồi trực tiếp đi về phía trước. Hắn không quay đầu lại, dường như chắc chắn được Niếp Hành Phong nhất định sẽ đi theo, thực tế cũng đúng như hắn dự đoán, Niếp Hành Phong thực sự đi theo.
Không phải anh không thể từ chối sự cám dỗ của Ngao Kiếm mà là anh quá để ý đến mồi nhử kia, về phần quỷ ảnh mới hiện lên vừa rồi đã bị anh vứt thật xa ra sau đầu.
Thang máy chầm chầm đi lên trên, Ngao Kiếm cười nhẹ hỏi Niếp Hành Phong, “Nhìn thấy cậu ta, em định nói gì?”
“Chúc ngủ ngon.” Niếp Hành Phong nhàn nhạt nói.
Tâm tình đã bình tĩnh hơn rất nhiều so với vừa rồi, anh đoán Trương Huyền cho dù có to gan lớn mật cũng không dám coi thường mình mà đi thuê phòng với nữ nhân.
Mặc dù anh với Trương Huyền chỉ là quan hệ chủ nhà và người thuê, cho dù Trương Huyền có đi thuê phòng khách sạn anh cũng không có tư cách nói gì cả, nhưng, cho dù có nhận thức như thế, anh vẫn là chắc chắn Trương Huyền sẽ không dám, ngay đến bản thân anh cũng không biết phần tự tin đấy từ đâu mà có.
Ý cười nhẹ của Ngao Kiếm biến thành tiếng cười lớn: “Hành Phong, anh rất thích sự hóm hỉnh của em, thực sự hi vọng có một ngày em cũng mở cửa phòng anh ra nói chúc anh ngủ ngon.”
“Chỉ sợ sẽ phải để anh thất vọng rồi.”
“Chưa chắc, chuyện sau này ai dám nói trước chứ.”
Đi đến trước một gian phòng ở tầng ba mươi, Ngao Kiếm mở cửa phòng, Niếp Hành Phong cũng đi vào theo, nhưng lập tức liền phát hiện có gì đó không đúng. Trong phòng rất yên tĩnh, căn bản không giống có người ở, anh quay người muốn rời đi nhưng Ngao Kiếm đã nhanh hơn một bước đóng cửa phòng lại.
“Trung Quốc không phải có câu [Đã đến rồi thì cứ an tâm ở lại] sao? Cần gì phải vội vàng rời đi như vậy?
Nụ cươi trên mặt của nam nhân trần đầy sự giảo hoạt khi thực hiện được mưu kế, đi đến trước tủ rượu, rót ra hai ly rượu mạnh, một cốc đưa đến trước mặt Niếp Hành Phong.
“Không để ý bồi anh uống cốc rượu chứ? Hành Phong yêu quý.”
Niếp Hành Phong nheo mắt, lãnh ý tràn ra trong con ngươi: “Anh lại lừa tôi!”
Nụ cười của Ngao Kiếm vẫn không đổi chỉ có mày kiếm hơi nhướn lên: “Từ lúc chúng ta quen biết nhau, anh đã lừa em bao giờ chưa?”
Niếp Hành Phong bình tĩnh nhìn hắn, hai người đứng rất sát nhau, anh có thể nhìn rõ ràng sự chiếm hữu và bá lệ tản ra trong đôi con ngươi màu bạc, nếu có thể, người này nhất định rất hi vọng có thể áp chế được mình, đạt được ham muốn chinh phục. Hắn vẫn không động tay, không phải là không muốn mà là đang hưởng thụ cảm giác vui vẻ khi bắt được con mồi, đợi đến lúc con mồi bị truy kích mệt mỏi đến không chịu đựng nổi nữa thì sẽ không chút lưu tình mà săn giết.
Sẽ không để cho hắn có được cơ hội đấy, trong trận đấu này, bản thân tuyệt đối sẽ không là người thua cuộc!
Nhìn cốc rượu của Ngao Kiếm đã hết sạch, Niếp Hành Phong cũng ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó tay vung lên, cốc thủy tinh bay một đường vòng cung tuyệt đẹp trong không trung rồi rơi xuống đất vỡ tan.
“Đây là phép tắc của gia tộc Borgia các anh không phải sao?” nhìn Ngao Kiếm, anh bình tĩnh nói.
“Em rất hiểu anh.”
Ngao Kiếm gật đầu, vươn tay ra, sau đó một tiếng vỡ trong trẻo truyền đến, cổ tay Niếp Hành Phong bị Ngao Kiếm nắm chặt kéo đến ép vào tường, thân thể đè sát vào anh, trong con ngươi màu bạc lập lòe thần sắc mờ ám chấp nhất, mỉm cười tự đắc.
“Uống rượu một cách yên tâm như vậy, không sợ anh bỏ thêm gì vào trong rượu sao?”
Giọng nói từ tính tràn đầy mê hoặc, nhưng Niếp Hành Phong không thèm quan tâm, chỉ nhàn nhạt nói: “Tôi tin anh sẽ dùng sự đê tiện một cách cao minh hơn.”
“Anh có thể coi đó là lời tán thưởng không?”
Nam nhân mỉm cười tiếp tục áp sát, Niếp Hành Phong dường như có thể cảm thấy hơi thở ngay sát bên tay mình lúc hắn nói chuyện. Thấy anh không tránh né, Ngao Kiếm có chút đắc ý, đang chuẩn bị tiến hành động tác thân mật hơn thì đột nhiên cảm thấy bên sườn đau nhói, thân thể không khống chế được lùi ngay ra sau, đợi hắn đứng vững được thì Niếp Hành Phong đã đứng đối diện với hắn, ngón tay nâng lên một dây chìa khóa đang lắc lư nhè nhẹ.
Ngao Kiếm vô ý thức sờ xuống túi áo bên trái, hiển nhiên bên trong đã không còn gì, giờ mới hiểu được dụng ý khi Niếp Hành Phong tùy ý để hắn dựa vào gần lúc nãy. Bị lừa nhưng hắn lại bật cười, khóe miệng đầy từ tính cong lên: “Sao em biết chìa khóa ở trong túi áo anh?”
“Anh nói anh không lừa tôi.” Ý cười nhàn nhạt xuất hiện trên mặt Niếp Hành Phong: “Tôi nhớ anh có thói quen nhét những đồ vật nhỏ vào trong túi áo trái.”
“Cảm ơn em đã để ý đến anh.” Ngao Kiếm nhún vai: “Em thắng rồi, Hành Phong yêu quý.”
“Như vậy, chúc ngủ ngon, công tước.” Niếp Hành Phong lịch sự nói lời chúc ngủ ngon sau đó xoay người rời di.
Nhìn thân hình anh biến mất sau cửa, ý cười trên mặt Ngao Kiếm càng đậm: “Hi vọng lần sau em cũng có thể thắng.”
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Lạc Dương đi ra từ trong phòng sách, Ngao Kiếm không quay đầu nói: “Cậu thấy rồi đấy, Niếp Hành Phong hoàn toàn không dễ đối phó.”
“Đó là do ngài hạ thủ lưu tình.” Lạc Dương nhàn nhạt nói: “Có thể khiến anh ta ngoan ngoãn đi đến đấy chứng tỏ ngài đã thắng rồi, anh ta có nhược điểm trí mạng, mà ngài thì không có.”
“Vậy sao?” Ngao Kiếm xoay người, đi đến trước mặt người nho nhã lễ độ nhưng không mất đi sự lạnh lùng, nhìn y rồi nói: “Có lẽ cậu ta cũng không có, đợi sau khi cậu ta có được sức mạnh to lớn trên người của Trương Huyền, người đó đối với cậu ta mà nói là không còn tác dụng gì nữa rồi.”
Con ngươi màu tím xinh đẹp của Lạc Dương đột nhiên co rút lại, nhưng mi mắt buông xuống đã che khuất đi chút biến hóa tức thời, nói: “Như vậy ngài phải đoạt được Trương Huyền trước khi anh ta lấy được về tay, điều này đối với ngài mà nói không hề khó.”
“Có lẽ so với Niếp Hành Phong, Trương Huyền mới càng giống người chung đường, cậu nói xem?”
Nam nhân lại tiến lên đi sát lại mấy phần, trong nụ cười mang theo mấy phần lưu manh, nhưng khuôn mặt tuấn mỹ đủ để khiến người khác say mê điên cuồng hoàn toàn không có bất kì tác dụng nào với Lạc Dương, sớm đã quen với sự thân cận quá mức này, sắc mặt Lạc Dương không hề biến hóa.
“Tôi tạm thời đứng ở trung lập.”
“Đáp án này chẳng thú vị tí nào.” Không được hưởng ứng, Ngao Kiếm cũng không để ý mà chỉ tiếp tục nhìn Lạc Dương, lúc y bắt đầu cảm thấy bản thân có chút không chịu nổi, đột nhiên hắn nói: “Bao nhiêu năm như vậy rồi, con ngươi của cậu vẫn đẹp y như năm đó.”
Chủ đề chuyển quá nhanh khiến Lạc Dương ngẩn ra, mi mắt giương lên, đối diện với ánh mắt cười đùa của Ngao Kiếm. Mắt trái đột nhiên có chút nóng lên, y biết màu sắc đôi mắt đó đã thay đổi rồi, con ngươi chịu qua thần lực của Ngao Kiếm đã không chống đỡ được với khí tràng cường đại ép tới của đối phương, dưới ánh đén chuyển hóa thành màu hổ phách, màu mắt xinh đẹp trong sáng như ngọc, đáng tiếc bên ngoài lại toàn vết nứt vỡ chằng chịt như mạng nhện, đột nhiên nhìn lại giống như là một miếng ngọc đẹp bị vỡ do không cẩn thận, tạo nên thiếu sót không thể bù đắp được.
“Xin lỗi, đã để cậu nhớ lại chuyện không vui trước đây.”
Đầu lông mày của Ngao Kiếm khó có được dịp nhíu lại, vươn tay vuốt ve mắt trái của Lạc Dương, đợi đến lúc bỏ xuống vết nứt vỡ trên con ngươi màu hổ phách đã biến mất, châu ngọc trong suốt, xinh đẹp không hề có chút tì vết nào.
“Lúc nào cậu nghĩ thông, tôi sẽ đem con mắt còn lại cũng chuyển thành màu này.”
“Nếu muốn đổi thì màu lam có vẻ tốt hơn.”
Ngao Kiếm không rõ nguyên do, nhướn mày, rồi lại nhìn thấy nụ cười khó có được nổi lên trên mặt Lạc Dương: “Màu lam với màu hổ phác, là màu mắt chuẩn của mèo Ba Tư.”
“Lạc Dương, từ lúc đến đây, cậu cũng học được cách đùa rồi.” Ngao Kiếm thở dài, quay người rời đi: “Theo tôi đi xuống dưới hội trường, xem có thể thu hoạch được cái gì ngoài ý muốn không.”
Nhìn bóng lưng Ngao Kiếm, nụ cười của Lạc Dương chuyển lại thành sự sâu xa, y không phải là nghĩ không thông mà là không muốn nghĩ thông, hai con ngươi đều hóa thành màu sắc thuộc về Ngao Kiếm, vậy sẽ thể hiện sự thần phục hoàn toàn với hắn, cũng tức là bản thân không thể tiếp tục theo hắn bao lâu nữa. Không có ai hiểu hắn hơn y, người này, mãi mãi chỉ hứng thú với sự chinh phục, bởi vậy, trước khi mình chưa đạt được mục đích thì sẽ không thể đáp ứng lời đề nghị kia.
Sau khi Niếp Hành Phong đi ra khỏi phòng của Ngao Kiếm, nụ cười trên mặt lập tức trầm tĩnh lại, nhìn mắt chìa khóa, theo số trên đó đi đến phòng khách khác. Nếu không phải vì để lấy được chìa khóa, anh mới không có tâm tư đọ sức với Ngao Kiếm, tên tiểu thân côn hỗn đản, cậu ta tốt nhất nên cho mình một lý do hợp lý nếu không đừng hi vọng mình sẽ dễ dàng bỏ qua!
Đi đến trước một gian phòng ở tầng cao nhất, lấy ra chìa khóa mở cửa, cũng may, bên trong không khóa trái nên càng khiến cho Niếp Hành Phong dễ dàng đi vào trong. Trong phòng khách bày biện xa hoa chỉ có một ngọn đèn nhỏ đang bật sáng, anh đang do dự có nên đi vào trong hay không thì liền nghe thấy trong phòng ngủ truyền đến giọng nói của Trương Huyền.
“Tắm xong rồi?”
Âm thanh như sợi dây lôi kéo, thành công dẫn Niếp Hành Phong đi đến phòng ngủ, đẩy cửa ra, mặt lập tức đen đi một nửa. Trương Huyền lõa thể phần trên đang dựa vào trên giường king size, cả mặt tràn đầy nụ cười dụ dỗ, ánh mắt nhìn lướt qua phía dưới, Niếp Hành Phong càng tức giận, quần âu nổi tiếng cũng đã bị cởi ra, chỉ mặc mỗi quần lót, hình như quần lót đó cũng là của anh, tiểu thần côn mới không nỡ tiêu tiền mua quần lót đắt như thế.
Tên này lại dám mặc quần lót của anh đi ăn chơi trác táng với nữ nhân!
Dây cung bình tĩnh bị kéo căng đến mức đứt phựt, lúc này Niếp Hành Phong chỉ có một ý nghĩ, chính là đá Trương Huyền từ tầng cao nhất xuống dưới.
“Chủ…chủ tịch?”
Nhìn thấy Niếp Hành Phong, nụ cười quyến rũ trên mặt Trương Huyền lập tức chuyển thành kinh hoàng, nhảy vụt xuống giường, căng thẳng hỏi: “Anh anh anh, anh tại sao lại tìm được đến đây?”
“Mười phút, mặc hết quần áo vào rồi lập tức đi theo tôi!” Niếp Hành Phong lạnh lùng ra lệnh.
Nữ nhân kia không ở đây, nhưng cho dù có ở, Niếp Hành Phong cũng sẽ coi như cô ta không tồn tại. “Nhưng, tôi còn chưa…”
“Một, hai, ba!”
Số bốn còn chưa nói ra, Trương Huyền đã ngay lập tức nghe theo, lấy tốc độ ánh sáng mặc lại quần áo, không đợi thắt xong cà vạt liền bị Niếp Hành Phong nắm lấy kéo đi, cậu không nhịn được kêu lên thảm thiết: “Cứ như vậy rời đi sẽ bị phát hiện mất, án của tôi…”
“Shut up!”
Tức giận ngập đầy trong bụng lại không nỡ phát ra nửa phần với Trương Huyền, Niếp Hành Phong nghiến răng kèn kẹt, trầm mặc kéo cậu ra khỏi phòng. Hai người đi quá nhanh, ai cũng không chú ý đến đầu khác của hành lanh, một thân hình đang treo lơ lửng trong không trung; đợi đến lúc bọn họ rời đi, quỷ ảnh mới đến trước phòng, bảng số màu vàng kim trên cửa phòng theo sự tiếp cận của cô mà nháy mắt hóa thành mày đỏ tươi, sau đó, càng ngày càng lan rộng rồi ôm trọn lấy thân ảnh.
Mạch Lan tắm xong, tùy tiện mặc một bộ đồ ngủ rồi trực tiếp đi vào phòng ngủ, nam nhân anh tuấn đang đợi cô, cô có dự cảm tối nay sẽ có được một thể nghiệm mới đầy tuyệt vời.
Nhưng, trong phòng ngủ không có ai, cô có chút kì quái, quay người đi đến phòng khách nhưng vẫn không thấy ai, kêu lên hai tiếng, đáp lại cô chỉ là một trận tiếng đóng cửa mạnh mẽ, là cửa phòng khác. Tiếng động kịch liệt dọa Mạch Lan sợ nhảy dựng lên, vội vàng quay người, đột nhiên, một khuôn mặt đầm đìa máu thình lình xuất hiện trước mặt cô.
“A…”
Tình bạn bao nhiêu năm, cho dù lúc này đối mặt chỉ là một khuôn mặt mơ hồ, nhưng cô vẫn có thể dễ dàng nhận ra đối phương là ai. Chột dạ, còn có sợ hãi đồng thời kéo dến, Mạch Lan sợ đến mức khuỵu ngay xuống đất, muốn đứng dậy để chạy thoát nhưng lại không đụng đậy nổi, giống như có một sợi dây thừng vô hình buộc chặt lấy cô. Cô run rẩy, sợ hãi nhìn quỷ ảnh bay chầm chậm đến gần mình, gần đến mức chỉ cách nhau trong gang tấc.
“Cậu, cậu không phải đã… cậu muốn thế nào? Đừng giết tôi, cái gì tôi cũng đồng ý…”
“Tôi đến lấy lại thứ thuộc về tôi.”
Sau câu trả lời lạnh nhạt, lập tức những ngón tay lạnh băng phủ lên tay của cô, một con dao găm bị nhét vào trong bàn tay. Mạch Lan trợn trừng mắt nhìn, con ngươi vì quá sợ hãi mà trợn lên như muốn rớt ra ngoài, cô kinh hoàng phát hiện có một sức mạnh kì dị đang khống chế cô, khống chế suy nghĩ của cô, bàn tay đang nắm chặt lấy con dao găm giơ lên, sau đó, đột liên đâm xuống…
Niếp Hành Phong kéo Trương Huyền một mạch từ phòng khách xuống bãi đỗ xe, sau đó nhét cậu vào ghế phó lái như nhét hàng hóa, sau khi đóng cửa đến ầm một cái, bản thân cũng lập tức ngồi lên xe, khởi động động cơ lái xe phóng vút đi.
“Ặc, chủ tịch, anh sao lại chơi đua xe rồi? Chậm chút, có thể chậm chút được không… Ớ, vừa rồi là đèn đỏ, anh bị mù màu à?”
Trong chuỗi âm thanh gào thét của Trương Huyền, chiếc xe thể thao lấy tốc độ ánh sáng phóng về phía trước, tạt đầu xe, ba loại màu xanh đỏ vàng của đèn tín hiệu đều trở thành một màu, hoàn toàn sáng lên như nguyện vọng của Niếp Hành Phong; sau khi phóng điên cuồng khoảng mười mấy phút, trong xe bắt đầu yên tĩnh trở lại, Trương Huyền cong người ở ghế không nói lời nào.
Niếp Hành Phong bây giờ mới bình tĩnh lại, nhìn sắc mặt trắng bệch của Trương Huyền, vội vàng đỗ xe vào lề đường, hỏi: “Không thoải mái à?”
“Đây không phải kết quả anh muốn sao?”
Xe cuối cùng cũng dừng lại, Trương Huyền lúc này mới dám tháo dây an toàn, dựa vào ghế yếu ớt nói. Cả đời này cậu sợ nhất là ngồi xe của chiêu tài miêu lúc phóng như điên, đặc biệt là lúc anh tức giận.
Ý nghĩ này đột nhiên nhảy ra từ trong não, mặc dù cậu cũng không biết bản thân tại sao lại nghĩ như vậy.
“Xin lỗi, không phải tôi cố ý.”
Sắc mặt của Trương Huyền khiến Niếp Hành Phong vừa đau lòng vừa hối hận. Trước đây anh phóng xe điên cuồng đã quen rồi, lúc tức giận hay vui vẻ đều lấy xe phóng giải tỏa tâm tình, lần này cũng may là Trương Huyền, nếu đổi là người khác, lúc này chỉ sợ sớm đã không ngừng nôn ọe rồi.
Trương Huyền xuống xe, sau khi dựa vào thân xe hít sâu mấy ngụm mới từ từ bình tĩnh lại, cau mày nhìn Niếp Hành Phong, “Đại ca, tôi đang theo án a, anh kéo tôi ra đây làm gì? Cũng may tin tình báo đã đến tay, nếu không lần này sẽ không để yên cho anh!”
“Giả mạo làm nhà thiết kế, lên giường với phụ nữ, đây chính là án cậu đang theo hả?”
Nhớ lại nét phong tình của Trương Huyền trên giường lúc nãy, mấy phần án náy của Niếp Hành Phong trong nháy mắt lại chuyển thành lửa giận, xuống xe, đi đến bên người cậu, cười lạnh: “Vì theo án, ngay cả bản thân cũng có thể bán rẻ?”
“Bán rẻ?” Trương Huyền nhìn Niếp Hành Phong, trong đôi con ngươi xanh lam xinh đẹp tràn đầy khó hiểu, nhưng ngay lập tức trên mặt dần dần nổi lên nụ cười quỷ dị: “Chủ tịch, không phải anh thực sự nghĩ là tôi với cô gái kia đi thuê phong khách sạn đó chứ?”
Không phải anh nghĩ thế mà là hai người bọn họ không phải vốn đã thuê phòng rồi sao?
Niếp Hành Phong tức giận nghĩ, nhưng không trả lời, nhìn khuôn mặt hậm hực của anh, nụ cười trên mặt Trương Huyền càng ngày càng đậm, cuối cùng không nhịn được mà phì cười.
“Xin anh, tôi thế nhưng là một thần thám rất có phẩm đức a, anh mà nghĩ vậy quả thực là quá sỉ nhục nhân phẩm của tôi rồi.” Cậu cười nói: “Phòng kia là do Mạch Lan đặt dài ngày, bên trong có tài liệu mà tôi đang cần, tôi chỉ là thừa dịp lúc cô ta đang tắm tìm tài liệu mà thôi.”
Phiền muộn của Niếp Hành Phong ngay lập tức tan thành mây khói, anh vốn không tin Trương Huyền sẽ làm ra những chuyện quá giới hạn như vậy, chỉ là lúc nhìn thấy cậu ở trạng thái đang nằm trên giường, lý trí lập tức bị lửa giận đốt sạch sành sanh.
“Như vậy, thần thám có phẩm đức, tìm tài liệu có cần phải cởi áo cởi thắt lưng nằm lên giường đợi không?”
“A a.” Trương Huyền đến gần anh, trong con ngươi hiện lên tia sáng rạng rỡ: “Chủ tịch, hình như anh đang ghen a.”
Vừa nói, một lọ nước hoa tinh xảo xinh xắn xuất hiện trước mặt Niếp Hành Phong, nhẹ nhàng ấn xuống, mùi nước hoa lập tức bay đến, trước mặt Niếp Hành Phong một mảng mơ hồ, thần trí nhất thời bay lên, đợi đến khi bình tĩnh lại, liền nhìn thấy Trương Huyền đã quay về dựa vào bên thành xe, mỉm cười với anh.
“Đó là cái gì?”
“Là tinh dầu khiến con người bị ảo giác tạm thời. Yên tâm, tôi chỉ cho anh thể nghiệm một chút chút thôi.” Trương Huyền nhét lọ nước hoa vào túi áo, xem thường Niếp Hành Phong, “Anh cho rằng tôi để hai tay trống không đi lấy tin tình báo sao? Vốn là định sau khi lấy được tài liệu thì dùng tinh dầu làm Mạch Lan mê đi, ai biết anh đột nhiên lại xông vào, rồi cứ vậy mà đi, chuyện sau này nhất định sẽ bị cô ta phát hiện.”
Hóa ra, tất cả đều là bản thân lo lắng vớ vẩn, anh sớm nên biết Trương Huyền mặc dù có chút ham tài nhưng làm việc chắc chắn có nguyên tắc, anh hi vọng người này có thể nhìn được hoàn toàn bản thân mình.
“Xin… lỗi.” Niếp Hành Phong ảo não nói.
“Thôi đi, dù sao cũng lấy được tin rồi, thấy anh ghen vậy tôi cũng tha thứ cho anh.”
Trương Huyền cười độ lượng, nhưng Niếp Hành Phong lại có cảm giác cậu ta sẽ không bỏ qua cho mình đơn giản như vậy, khoảng thời gian tương đối dài về sau hẳn là sẽ bị cậu ra bóc lột đi?
Vậy thì… cứ tiếp tục tùy cậu ấy bóc lột vậy.
“Nói đi cũng phải nói lại, tại sao anh biết tôi ở trong phòng đó?”
Đối diện với anh mắt kì quái của Trương Huyền, Niếp Hành Phong không cách nào trả lời được, anh không quá muốn nhắc đến Ngao Kiếm trước mặt Trương Huyền, cũng may Trương Huyền cũng không hỏi nhiều mà chỉ tiếp tục cười khúc khích, bị cậu cười đến có chút giận, Niếp Hành Phong giả vờ: “Cậu rốt cuộc đang cười cái gì?”
“Không có gì, tôi chỉ nghĩ, vẻ mặt tức giận lúc anh đi vào trong phòng lúc nãy giống như là đi bắt gian vậy.”
Mặt Niếp Hành Phong lập tức đen xì, rất muốn nghiêm mặt lại nhưng nhìn thấy nụ cười vui vẻ của Trương Huyền cuối cùng nhịn không được cũng bật cười.
Lúc đó thực sự là đầu óc phát điên rồi mới có thể không xem xét hậu quả xông thẳng vào, nếu Trương Huyền thực sự cùng phụ nữ ở trên giường, như vậy, người chỉ là bạn như anh phải lấy lý do gì để ngăn cản đây?
“Không được cười nữa.”
Hiển nhiên, loại quát đùa này hoàn toàn không có bất kì tác dụng nào với Trương Huyền. Cậu vẫn cứ cười không ngừng, vừa nghĩ đến chiêu tài miêu bình thường bình tĩnh trấn định lại có bộ dạng phát điên như vừa rồi, liền không nhịn được mà muốn cười, đàn ông lúc ghen xem ra cũng đáng yêu phết, đoán được vì sao anh ghen, đáp án kia khiến Trương Huyền rất vui, liếc mắt trêu ghẹo Niếp Hành Phong.
Chưa bao giờ có cảm giác được người khác để ý như thế, thật vui vẻ, thật thỏa mãn, cũng có cảm động chút chút.
“Bầu trời đêm mùa hạ thật đẹp a.” dựa vào thân xe ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm rực rỡ đầy sao, Trương Huyền khen ngợi.
Niếp Hành Phong cùng cậu đứng sóng vai nhau cùng nhìn bầu trời: “Rất đẹp.”
Cơn gió mùa hè nhẹ nhàng thổi qua, cùng lúc làm nhiễu loạn tâm tư hai người, hiểu lầm được giải thích rõ ràng, đồng thời cũng kéo ra một chút tâm tình không để người khác biết, có chút xấu hổ, cũng có chút hưng phấn, tâm tư chìm nổi, không ai dám nói gì trước, sợ sẽ phá tan phần yên tĩnh này.
Cuối cùng, sau một hồi trầm lặng, Niếp Hành Phong hỏi: “Muốn ngắm sao không?”
“Chúng ta bây giờ không phải đang ngắm sao?”
“Không phải thế này mà là dùng kính viễn vọng ngắm.” Niếp Hành Phong nói: “Trong nhà tôi có, muốn đi xem không?”
“Được a.”
Có thể được ngắm nhìn vẻ đẹp của những ngôi sao trong đêm mùa hạ ở khoảng cách gần, Trương Huyền không nói nhiều lời lập tức đồng ý.