Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2

Chương 29

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Niếp Hành Phong chở Trương Huyền về khu nhà của mình rồi đi nấu cơm. Tiệc rượu tối nay cả hai người đều có tâm tư khác nên vẫn chưa ăn uống gì tử tế, bởi vậy anh làm hai đĩa cơm rang trứng theo yêu cầu của Trương Huyền, còn Trương Huyền thì nhân cơ hội đi một vòng xung quanh nhà của anh, cuối cùng trở lại phòng ăn, tặc lưỡi: “Nhà có hai tầng mà diện tích lại cực kì lớn, thật là có phong thái.”

“Tôi vốn muốn ở chỗ bình thường thôi, nhưng sau đó lại xảy ra một số chuyện, tinh thần vẫn luôn không tốt, bởi vậy Niếp Duệ Đình mới khuyên tôi chuyển đến nơi có tầm nhìn tương đối rộng thế này.”

Phía trong tầng trên cùng được thiết kế thành hai tầng, diện tích hai tầng tương đối lớn, mái nhà được thiết kế hoàn toàn bằng thủy tinh, tầm nhìn rất đẹp, đứng ở tầng áp mái có thể nhìn thấy rất xa, buổi tối còn có thể nằm trên ghế dựa ngắm bầu trời đêm, ở đó còn đặt một ống nhòm chính là do Niếp Hành Phong đặc biệt mua để ngắm sao.

Cơm rang trứng làm xong, Niếp Hành Phong đưa thìa bạc cho Trương Huyền, Trương Huyền lại không cầm chắc khiến cho thìa bạc bị rơi xuống bàn, trong một khắc ấy, tim dường như bị một thứ gì đó đâm trúng, cực kì đau đớn.

“Tinh thần không tốt, là xảy ra chuyện gì sao?” cậu lẩm bẩm hỏi.

“Xảy ra tai nạn xe cộ, cụ thể thì không nhớ rõ.”

Không để ý thấy nét căng thẳng vừa thoáng qua trên mặt Trương Huyền, Niếp Hành Phong cười, “Nhưng đều đã qua rồi.”

Phần tâm tình bất an, sợ hãi, thấp thỏm đó đều đã qua đi rồi, từ sau khi quen biết Trương Huyền, anh không còn cảm thấy như vậy nữa.

Có lẽ, cho dù trải qua bao nhiêu đau khổ, thời gian cũng đã lâu rồi, đều có thể bỏ qua, thứ quên không được chính là cách gần nhau thản nhiên giống như lúc này.

Tinh thần Trương Huyền trấn định khó có được, có một loại cảm giác, bây giờ cậu đang nghĩ về chuyện của mình, đang tưởng tượng xem mình đã trải qua những việc gì, một người từ trước đên nay không bao giờ để tâm đến bất cứ thứ gì lại quan tâm đến lời thuận miệng nói ra của mình, Niếp Hành Phong thích tính cách vui vẻ thẳng thắn của Trương Huyền, nhưng không thể phủ định, Trương Huyền lúc này thực sự khiến anh rất cảm động.

“Ăn thôi.” Anh nói khẽ.

Ăn xong, Niếp Hành Phong lại mở một chai rượu vang, Trương Huyền vội vàng đi ngắm sao, uống mấy ngụm hết rượu trong cốc, để Niếp Hành Phong cầm hai chai bia ướp mạnh mang lên tầng hai.

Một phần mái ở phòng quan sát hoàn toàn là kính thủy tinh, vì vậy cho dù có không dùng kính viễn vọng cũng có thể nhìn rõ bầu trời sao sáng rực, nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên vui mừng của Trương Huyền, Niếp Hành Phong không kìm được, cười nhẹ nói: “Nếu nhìn thấy mưa sao băng, cậu sẽ càng cảm thấy đẹp.”

“Đẹp thì đúng là đẹp, nhưng mái là làm bằng thủy tinh à? Nếu thiên thạch mà rơi xuống liệu có bị đập vỡ không?”

Khóe miệng Niếp Hành Phong giật giật, rất muốn nói cho Trương Huyền biết, mặc dù mái làm bằng thủy tinh nhưng tuyệt đối cứng y như đá cẩm thạch, cái khả năng vớ vẩn kia sẽ không thể xuất hiện được; nhưng không muốn phá hỏng bầu không khí ấm áp lúc này nên anh chọn im lặng là vàng.

Trương Huyền đem chai bia để sang bên cạnh, bắt đầu di chuyển kính viễn vọng quan sát cảnh đêm, Niếp Hành Phong dựa vào ghế bên cạnh, bia lạnh ướp đá giải nhiệt, anh vừa uống vừa ngắm Trương Huyền đang vui vẻ di chuyển ống kính, khóe miệng không kìm được lộ ra nụ cười nhẹ.

Tại sao trước đây anh lại không phát hiện ra ngắm trời đêm lại là một chuyện thoải mái như thế chứ?

“Chủ tịch, chòm Đại Hùng ở đâu?” uống hết bia rồi mà Trương Huyền vẫn chưa mò ra thứ muốn quan sát, vì vậy mới quay đầu hỏi Niếp Hành Phong, “Tôi muốn nhìn sao Bắc Đẩu rốt cuộc là nằm ở chỗ nào của con gấu.”

Thiên sư không biết xem sao Bắc Đẩu, Niếp Hành Phong rất muốn cười. Chòm sao Đại Hùng thực ra là chòm sao khá thích hợp để quan sát vào mùa xuân, nhưng anh không muốn đả kích nhiệt huyết của Trương Huyền nên đi đến, kéo tay cậu, dạy cậu cách điều chỉnh ống kính chính xác, nói cho cậu biết α và β của chòm sao Đại Hùng chính là vị trí của sao Bắc Đẩu, Trương Huyền vừa nghe vừa gật gù.

Tâm tư của cậu lúc này đều đặt ở việc ngắm sao, không hề phát hiện thấy tiếp xúc quá mức thân mật của hai người, nhưng Niếp Hành Phong lại chú ý đến, loại hướng dẫn tay nắm tay này rất giống với hôm ở sân golf, dựa vào gần khiến mùi hương nhàn nhạt của nam nhân không ngừng bay đến chỗ anh, mê hoặc hoàn mỹ khiến tâm anh bắt đầu say.

“Ngôi đó là sao sáng, dịch kính sang bắc một chút, cậu sẽ thấy hộ tinh ALCOR…”

Tay ôm nhẹ lên hông Trương Huyền, giúp cậu sửa tư thế đứng, thắt lưng mảnh khảnh khiến người ta sau khi ôm lấy thật không nỡ rời khỏi mà ngược lại còn trở thành khẽ vuốt ve; dựa vào bên tai cậu nói cho cậu phương vị tiếp theo nên dịch chuyển đến, tâm tư sớm đã hỗn loạn, ngửi được mùi hương từ tóc cậu, cuối cùng cũng không nhịn được, khẽ hôn nhẹ lên vành tai cậu.

“Tiếp tục hướng về phía bắc, kia chính là hệ thống song tinh do hai chòm sao hằng tinh màu vàng tạo thành, hai bên lấy chu kì sáu mươi năm vận hành…”

Môi đặt bên tai Trương Huyền, nói là thuyết minh chẳng bằng nói chính là hôn. Trương Huyền dường như hoàn toàn chìm đắm trong việc quan sát những chòm sao, không hề có bất kì phản kháng nào, điều này như khích lệ Niếp Hành Phong, giúp điều chỉnh tiêu cự động tác sớm biến chuyển sang thứ khác, tay lần theo cánh tay Trương Huyền chuyển qua bên hông rồi nhẹ nhàng xoa nắn, lấy tư thế nửa ôm ấp, hơi liếm nhẹ lên vành tai cậu, âm thanh giải thích hơi khàn khàn mang theo khí tức khiêu khích.

Thân hình ôm trong lòng bắt đầu cứng ngắc, mặc dù vẫn là tư thế quan sát chòm sao, nhưng Trương Huyền cảm thấy rất rõ ràng tâm tình anh muốn truyền đến, Niếp Hành Phong có chút căng thẳng, nhưng nhiều hơn chính là sợ hãi, sợ sẽ bị đẩy ra, sợ sẽ bị cự tuyệt.

Vốn không muốn nhanh như vậy đã bảy tỏ lòng mình nhưng việc Trương Huyền ở cùng với Mạch Lan tối nay khiến anh cảm thấy nguy cơ, không thể đợi tiếp được, nếu cứ để như thế, nói không chừng một ngày nào đó, anh sẽ mất đi đối phương.

“Biết không? Lần trước ở sân golf, tôi đã muốn ôm cậu như thế này rồi.”

Sự khoan nhượng của Trương Huyền vô hình trung đã khích lệ Niếp Hành Phong, tay anh bắt đầu càn rỡ vuốt ve cơ thể cậu, cảm nhận độ ấm của cơ thể, cẩn thận hôn lên mặt cậu, thăm dò muốn tiếp xúc xâm lược càng nhiều.

“Chủ tịch…”

Cuối cùng Trương Huyền cũng đem ánh mắt đang nhìn kính viễn vọng chuyển lên người anh, sóng nước dịu dàng, ngọn đèn trong bóng đêm bỗng sáng chói một cách kì quái, cậu không hề trốn tránh mà sau khi do dự một chút liền đáp lại Niếp Hành Phong. Nụ hôm mang theo mùi rượu thoảng thoảng là mê hoặc tốt nhất, trong nháy mắt liền bị Niếp Hành Phong ép vào bức tường bên cạnh, bốn mắt nhìn nhau dường như đều muốn nhìn xuyên qua ánh mắt tìm kiếm phần tình cảm của đối phương.

“Anh cũng biết, một vài chuyện, nếu bước về phía trước rồi thì sẽ không bao giờ có thể quay đầu lại.” dựa vào tường, Trương Huyền nhẹ giọng nói. Trong mắt gợn sóng, giống như say mà cũng lại nghiêm túc chưa từng thấy.

“Cho dù phía trước là vách núi, nên bước đi thì vẫn cứ nên bước đi.” Không hề do dự, Niếp Hành Phong trả lời.

Thời gian như ngừng lại trong chốc lát, ngay sau đó hai người lại tiếp tục lao vào hôn nhau. Không nói được là ai chủ động trước, mà điều đó cũng đã không còn quan trọng nữa rồi, điều quan trọng chính là lúc này bọn họ chỉ có nhau, thân thể kể sát, ôm ấp không hề có khe hở.

Chế trụ hai tay Trương Huyền ra sau lưng, ấn ký S trên cổ tay Trương Huyền khẽ sáng lên, nhưng hai người đều không hề chú ý đến. Hôn, triền miên mà nóng bỏng, quấn lấy hai người, tìm kiếm đòi hỏi phần tình cảm bản thân muốn, đó là loại chấp nhận sự tồn tại của người mình thích, đồng thời cũng là xác nhận, xác nhận người ấy đang ở bên cạnh mình, xác nhận người ấy sẽ không biến mất.

Vừa hôn, Niếp Hành Phong vừa cởi nút áo sơ mi của Trương Huyền, tay khẽ run rẩy, mất một lúc mới có thể cởi nút ra, Trương Huyền bật cười: “Anh căng thẳng thế, giống như là lần đầu tiên làm loại chuyện này vậy.”

Là một nam nhân trưởng thành, đó đương nhiên không phải là lần đầu tiên của Niếp Hành Phong, nhưng thực sự như Trương Huyền nói, anh đang cực kì căng thẳng, căng thẳng đến mức không biết phải làm sao.

Anh có khát vọng khẩn thiết muốn tiếp xúc thật nhiều với Trương Huyền, nhưng đằng sau khát vọng cũng có mấy phần sợ hãi, sợ sẽ làm cậu bị thương, sợ sẽ mất đi cậu, phần tình cảm yêu thương đến cực điểm này cực kì quen thuộc, quen thuộc đến mức anh không cần phải suy nghĩ nhiều mà chỉ cần dựa theo trực giác thì đã có thể tìm thấy điểm mẫn cảm của Trương Huyền, dễ dàng lấy lòng cậu.

Hai tay ôm lấy hông Trương Huyền, thắt lưng hơi mảnh nhưng lại lộ ra vẻ dẻo dai của nam nhân, Niếp Hành Phong có chút ác ý véo lên thắt lưng cậu, sau đó liên nghe thấy tiếng thở dốc trầm thấp của Trương Huyền theo đó truyền đến.

Nụ hôn dần trượt xuống dưới, nhẹ nhàng cắn lấy cằm của cậu rồi tiếp tục chuyển đến xương quai xanh dưới cổ, cảm giác tình cảm thúc giục khiêu khích khiến Trương Huyền không nhịn được phát ra tiếng rên khẽ; mi mắt hơi khép lại, cảm nhận đầu lưỡi linh hoạt lưu lại từng dấu vết ấm nóng trên cơ thể của mình, tim đập một cách dữ dội, có loại ảo giác không thể chống đỡ được, thân thể không theo khống chế khẽ run lên trong cái ôm chặt của Niếp Hành Phong.

Rất nhanh, áo đều đã bị cởi ra hết, dưới ánh đèn, da thịt của Trương Huyền hơi ửng hồng, giống như một bức tượng tinh xảo bằng gốm sứ nhưng lại ấm áp hơn nhiều so với đồ sứ, Niếp Hành Phong thương tiếc hôn lên tô điểm thêm cho thân thể, lấy sự tiếp xúc của nụ hôn dẫn lên nhiệt tình càng mạnh.

Nụ hôn rất nhanh đã chuyển xuống trước ngực Trương Huyền, lúc tiếp xúc với nơi chứa đựng trái tim cậu, động tác của Niếp Hành Phong hơi dừng lại.

Dưới ánh sáng của ngọn đèn, anh nhìn thấy rõ ràng một vết sẹo rất sâu ở chính giữa ngực, vết sẹo không dài, nhưng từ hình dạng có thể thấy tuyệt đối là bị đâm rất sâu, sâu đến mức khiến người ta phải kinh ngạc vì bị đâm vậy mà còn có thể sống được.

Trong nháy mắt, Niếp Hành Phong hoàn toàn ngây người, đầu tiên là cảm thấy đau lòng, một đao đó dường như cũng đâm trúng vào tim anh, khiến tim anh đau không thể khống chế, tiếp theo là phẫn nộ khó có thể kiềm chế, không ngừng muốn biết là ai đã gây ra, là ai có thể độc ác đâm một đao sâu đến như vậy.

“Ơ?”

Cảm thấy Niếp Hành Phong ngừng lại, Trương Huyền  mở mắt, nhìn thấy anh đang nhìn chằm chằm ngực mình, vẻ mặt âm trầm phức tạp. Cậu có chút xấu hổ, theo bản năng đứng vững lại, tự giễu nói:

“Có phải là rất khó coi hay không?”

“Vết thương này là…”

“Không nhỡ nữa, lúc tôi được Tả Thiên cứu đã có rồi, vết sẹo lúc đầu còn sâu hơn cơ.” Trương Huyền cười nhìn anh: “Dọa anh sợ sao?”

Niếp Hành Phong lắc đầu, anh là kinh ngạc vì Trương Huyền vẫn còn có thể sống tiếp sau khi đã chịu một đao ngoan lệ như thế, còn có chính là rất đau lòng. Có lẽ thân thể Trương Huyền thực sự là không thể chết được, nhưng anh vẫn cứ rất đau a, Niếp Hành Phong không dám tưởng tượng, lúc bị đâm một đao sâu như vậy, trong tim Trương Huyền là loại cảm giác gì. Giơ tay vuốt ve vết sẹo, không dám quá dùng lực vì sợ rằng sẽ làm cậu đau.

“Lúc đó nhất định là rất đau?”

Không có hồi đáp, mãi sau Trương Huyền mới khẽ lắc đầu.

Đôi con ngươi màu lam thoáng chốc ảm đạm lại, Niếp Hành Phong đột nhiên phát hiện câu hỏi của bản thân rất tàn nhẫn. Đó nhất định là đau đớn đến khắc cốt ghi tâm mới có thể khiến Trương Huyền chọn quên đi, bởi vì trong nháy mắt đó, anh bắt được một tia bi thương thoáng qua trong đôi con ngươi màu lam đó, có thể ngay cả bản thân Trương Huyền cũng không cảm thấy được, nhưng ánh mắt đã bán đúng tình cảm ẩn bên trong của cậu.

“Xin lỗi.”

Niếp Hành Phong giữ lấy cằm của Trương Huyền, dùng nụ hôn vỗ về cậu. Lúc này không cần phải nói gì nhiều, anh chỉ cần Trương Huyền cảm thấy sự tồn tại của bản thân mình là được rồi, phá vỡ xiềng xích của kí ức đối với Trương Huyền mà nói bản thân nó chính là một loại làm thương tổn, hơn nữa bất cứ chuyện gì có thể làm thương tổn đến đối phương, anh đều sẽ không làm, điều anh muốn làm chính là giúp Trương Huyền một lần nữa tạo nên những hồi ức vui vẻ, hồi ức chỉ thuộc về hai người bọn họ.

Nụ hôn rơi xuống, so với trước lại càng nóng bỏng, liếm mút vết sẹo trên ngực Trương Huyền, muốn cực lực vuốt ve vết thương đã từng tổn hại đến cậu. Vùng mẫn cảm trước ngực bị chiếc lưỡi mền mại liếm mút, khoái cảm rất nhanh đã truyền đến, thân thể Trương Huyền khẽ run lên theo sự kích thích, bên hông lập tức buông lỏng, Niếp Hành Phong đã cởi thắt lưng của cậu ra, bàn tay trượt theo vùng bụng dưới trơn nhẵn chạm vào bộ vị yếu đuối bên dưới.

Phần thân sớm đã hăng hái ngẩng cao, tinh dịch tràn ra ở phần đầu thấm ướt tay của Niếp Hành Phong, một mảnh nồng đậm, chứng minh sự hưng phấn của chủ nhân nó lúc này, điều này khiến Niếp Hành Phong rất yên lòng, Trương Huyền không hề bài xích sự tiếp xúc của anh, mà ngược lại còn rất quyến luyến, con ngươi xanh thẳm như nước, khẽ cười nhìn anh giống như đang cổ vũ anh tiếp tục.

Đem dương v*t cứng rắn trong tay bắt đầu luật động, khiêu khích cảm giác của đối phương, mạch máu phần thân trên đập mạnh giống như đáp lại sự âu yếm từ anh, rất nhanh, thắt lưng của Trương Huyền theo tần suất xoa bóp của anh chầm chậm lay động, đôi mắt khẽ khép lại, hưởng thụ khoái cảm.

“Chủ tịch, kĩ thuật tay của anh rất lão luyện a, có phải thường giúp người khác làm chuyện này không vậy?” Dưới từng đợt thở dộc, câu hỏi của Trương Huyền mang theo giọng mũi nồng đậm, giống như lời rên rỉ lúc hưởng thụ hoan ái.

“Tôi có thể coi như là lời tán thưởng không?” Niếp Hành Phong ghé vào tai cậu cười hỏi.

“Đồ chiêu tài miêu không có tiết tháo!” Trương Huyền khó chịu nhíu chặt mày.

Cậu vốn cho rằng chiêu tài miêu rất thuần khiết, nhưng nghĩ thế nào thì chuyện đó cũng không có khả năng, nhìn kĩ thuật tán tỉnh vô cùng thuần thục kia, dương như còn hiểu thân thể của cậu còn hơn chính cậu, đó chắc chắn là kinh nghiệm nhiều năm hoan ái tích lũy ra, có được nhận thức đó, Trương Huyền đột nhiên cảm thấy hưởng thụ nháy mắt đã biến thành thứ khác.

“Trương Huyền, tôi chỉ có cậu thôi.” Cảm thấy Trương Huyền không vui, Niếp Hành Phong ôm lấy cậu, nhẹ giọng nói: “Loại chuyện này, chỉ làm với cậu mà thôi.” Lời nói giống như giải thích mà cũng giống như hứa hẹn, hứa hẹn rằng sau này, Trương Huyền là duy nhất của mình.

Tốc độ luật động của tay tăng lên, kích thích nóng bỏng như sóng vỗ truyền đến đại não của Trương Huyền khiến có cậu không còn thời gian nghĩ đến vấn đề khác, trong tiếng thở dốc, rất nhanh đã đem nhiệt tình phát tiết trong lòng bàn tay của Niếp Hành Phong.

Cảm giác sảng khoái trong nháy mắt bao trùm lấy đại não, mắt Trương Huyền nửa mở nhìn Niếp Hành Phong tự cởi bỏ quần áo của bản thân, phần thân sớm đã trướng căng, hiển nhiên là đã nhịn rất lâu rồi.

“Có cần tôi giúp anh không?” dựa trên tường, Trương Huyền cười đến mị nhãn như tơ: “Nhưng kĩ thuật của tôi rất tồi a.”

“Đương nhiên cần, dùng thân thể của cậu.”

Niếp Hành Phong cười nhẹ, tay đã thăm dò vào hậu đình của cậu, nơi mềm mại đột nhiên bị vật lạ xâm nhập, thân thể Trương Huyền run lên, con ngươi lập tức trừng lớn.

“Tôi không nói anh có thể làm gì thì làm với tôi.”

“Muộn rồi.”

Niếp Hành Phong phủ nụ hôn lên môi Trương Huyền, thừa dịp thần trí cậu hỗn loạn, ngón tay đã xâm nhập vào trong cơ thể cậu.

“Đáng chết, loại chuyện này đáng nhẽ là tôi làm!”

Trương Huyền rất tức giận, không phải là tức vì sự vô lễ của Niếp Hành Phong mà là tức chính bản thân mình, bộ vị riêng tư đột nhiên bị xâm phạm, cậu lại không hề có chút cảm giác không vui nào, mà chỉ có hưng phấn với vui sướng, sự vui sướng đối với việc hai người có thể quan hệ một cách thân mật như vậy, đương nhiên, trong tiềm thức cũng có ý niệm muốn xâm chiếm đối phương nhưng rất rõ ràng đó là điều không thể, trong hồi ức số lần cậu có thể chiếm được tiện nghi của chiêu tài miêu chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Thần trí Trương Huyền hơi ngờ ngợ, tại sao trong hồi ức của cậu lại có hồi ức thân mật với chiêu tài miêu?

Nghi hoặc bị nhiệt tình bất ngờ chôn vùi, chỗ nào đó bên trong bị ngón tay Niếp Hành Phong đụng phải, thân thể Trương Huyền mạnh mẽ co giật lại, thở dốc dồn dập, vùng mẫn cảm bí ẩn lại dễ dàng bị tìm thấy, cậu rít lên chửi mắng: “Chiêu tài miêu đáng ghét, anh nhất định không phải lần đầu tiên!”

“Cho dù không phải lần đầu tiên, người từng làm với tôi nhất định là cậu.” bị mắng, Niếp Hành Phong thuận miệng đáp trả, hôn mút Trương Huyền rồi cười nhẹ nói: “Là ở kiếp trước.”

Trừ cái đó ra, anh không tìm thấy lý do nào khác giải thích cho việc anh hoàn toàn quen thuộc với thân thể Trương Huyền, loại cảm giác đó dẫn dắt anh, khiến anh rất tự nhiên chạm đến được nơi mẫn cảm của Trương Huyền, đó có lẽ là bản năng, có lẽ là hồi ức, nhưng bất kể như thế nào, đối với bọn họ mà nói đều là sự dẫn dắt thấu đáo nhất.

Bộ vị mẫn cảm bị đụng một cách ác ý, Trương Huyền không nhịn được phát ra tiếng rên khẽ, phần thân rất nhanh đã lại hăng hái trở lại; ái dịch không ngừng chảy ra mang theo tình sắc mị hoặc, lập tức hậu đình lại căng lên, lần này là phần thân của Niếp Hành Phong. So với ngón tay, dương v*t của nam nhân tráng kiện hơn rất nhiều, lúc xâm nhập vào mang đến cho Trương Huyền cảm giác đầy chặt, cảm giác kì quái mà lại quen thuộc trong nháy mắt chiếm giữ mọi giác quan của cậu, so sánh ra thì cơn đau nhất thời chỉ còn là thứ yếu.

Thắt lưng bị nâng lên, nghênh tiếp nam nhân kịch liệt tiến nhập, không hề ngừng nghỉ, mãnh liệt đến mức khiến cậu bị xuyên đến hít thở không thông, thần trí chao đảo, hưởng thụ khoái cảm Niếp Hành Phong mang đến, thể nghiệm tuyệt vời cậu chưa bao giờ trải qua. Cậu vẫn cho rằng bản thân không hề nhiệt tình với việc làm tình, nhưng bây giờ đột nhiên lại phát hiện không phải là như vậy, cậu rất thích loại cảm giác mà chỉ có Niếp Hành Phong mới có thể đem lại khoái cảm cho cậu.

“Chủ tịch…” giọng nói hơi run run, cậu gọi.

“Tôi ở đây.”

Niếp Hành Phong hôn Trương Huyền, lưỡi hai người dây dưa kịch liệt, cố gắng tìm kiếm nhiệt tình của đối phương, tiếng hôn nút nóng bỏng khiêu khích không gian yên tĩnh, lưu luyến tiêu hồn, bao trùm quanh cái ôm của hai người.

Cằm Trương Huyền nhấc lên, tiếng rên rỉ trầm thấp phát ra cùng lúc bị đụng chạm mang theo vui sướng, phát ra chầm chậm lúc dây dưa, khoái ý vui sướng khó có thể nói ra lời, vô cùng rõ ràng xâm chiếm lấy trái tim cậu, tất cả mọi giác quan dưới sự vuốt ve của Niếp Hành Phong đều trở nên tê liệt, chỉ còn lại mỗi hưng phấn và vui sướng, bởi vì kĩ thuật tán tỉnh tuyệt vời của đối phương cũng có thể chỉ vì đối phương là Niếp Hành Phong.

Nhắm mắt lại, chỉ dùng xúc giác để cảm nhận phần vui sướng, tình cảm mãnh liệt xông đến rất nhanh đã đạt đến đỉnh điểm, Niếp Hành Phong muốn rút phần thân ra nhưng Trương Huyền lại ngăn anh lại.

“Bắn ở trong người tôi.”

“Sẽ khó chịu…”

“Tôi thích vậy.”

Từ ngữ giản dị nhưng lại nóng bỏng hơn so với bất kì lời tán tỉnh nào khác, đó là một loại cho phép, cho phép anh có thể chiếm giữ lấy mà không phải lo lắng gì, Niếp Hành Phong cảm thấy lồng ngực co rút mạnh, không hề do dự mà đem phần thân mình xuyên vào càng mãnh liệt, anh muốn hoàn toàn chiếm giữ lấy con người này, khiến cậu thừa nhận tất cả của mình.

Rất nhanh, trong tiếng rên rỉ, cả hai người cùng đem nhiệt tình bùng nổ, Niếp Hành Phong ôm Trương Huyền, điểm nhẹ môi lên cổ cậu, âu yếm cậu sau khi đã được thỏa mãn. Tình sắc khiến da thịt Trương Huyền bị nhuốm màu hồng nhạt, dường như chiếc bình cổ dưới ngòi bút tinh xảo của người họa sĩ được khoác lên mình những màu sắc xinh đẹp trở nên sống động hơn bao giờ hết.

Ôm chặt Trương Huyền, thỏa mãn nồng đậm tràn đầy trong tim Niếp Hành Phong. Đây có thể chính là cảm giác anh vẫn luôn muốn có. Cả hai người đều không nói gì mà chỉ ôm chặt lấy đối phương, trong lúc này, Niếp Hành Phong mới hiểu, thứ anh vẫn luôn tìm kiếm, cuối cùng đã tìm được rồi, hơn nữa, từ nay về sau tuyệt đối sẽ không để vuột mất cậu ấy, không tiếc giá nào!

Sáng sớm, Niếp Hành Phong từ trong mộng tỉnh lại, chuyện đầu tiên làm chính là xác nhận xem Trương Huyền có ở bên cạnh mình không.

Giấc mộng đêm qua quá đẹp quá kích tình, khiến anh hoài nghi có phải là do công hiệu của lọ nước hoa gây mê không, nhưng người bên cạnh đang ngủ say đã chứng minh anh lo lắng thừa rồi.

Trương Huyền cuộn tròn người nằm quay lưng về phía anh, trên thân thể xích lõa tràn ngập những dấu vết mờ ám, đó là kiệt tác của anh, nhìn lại mình cũng không ít hơn là bao, Niếp Hành Phong mỉm cười, tối qua bọn họ thực sự là rất kịch liệt, trong trí nhớ anh chưa bao giờ phóng túng như vậy.

Trương Huyền vẫn còn cuộn tròn ngủ thật sâu, một động tác nhỏ như vậy thôi cũng tràn đầy mê hoặc, Niếp Hành Phong không dám nhìn tiếp, nhẹ nhàng giúp cậu kéo chăn lông lên, rồi rời giường đi đến buồng tắm.

Tối qua vận động lâu như vậy, đến cuối cùng vẫn chưa rửa sạch liền trực tiếp ôm Trương Huyền ngủ, vẫn cứ cảm thấy thứ kia lưu lại trong người sẽ không tốt, nhưng Trương Huyền lại cứ muốn anh làm như thế, nhưng phần cố chấp kia khiến anh rất thích.

Niếp Hành Phong tắm xong, quay lại phòng ngủ, Trương Huyền đã tỉnh rồi. Cậu vừa ngồi dậy, đầu tóc bị lăn qua lăn lại rối tung, con ngươi xanh thẳm như biển nhìn thấy anh hơi hơi nheo lại, giống như là một còn mèo vẫn chưa ngủ đủ mà đã phải rơi giường.

“Tỉnh rồi?”

Nói thừa, nhớ lại chuyện kích thích ngày hôm qua, tim Niếp Hành Phong đột nhiên đập thình thịch, đối diện với ánh mắt của Trương Huyền anh bỗng dưng có chút chột dạ.

Tối qua là anh mời Trương Huyền đến nhà mình, mời cậu uống rượu, mời cậu ngắm sao, sau đó lại cứ vậy đem người ta ăn sạch, loại cảm giác đó giống như là anh có mưu tính từ trước vậy.

“Cái đó…chuyện tối qua…”

Sợ Trương Huyền hiểu nhầm, Niếp Hành Phong cẩn thận tìm từ, nhưng lập tức liền bị cắt đứt, “Chủ tịch, không phải giải thích gì hết, rượu say loạn tình thôi mà, tôi có thể hiểu được.”

“Rượu say loạn tình?” đường hắc tuyết rất không vui nhảy ra từ trán Niếp Hành Phong.

“Đúng vậy, đều là nam cả, loại chuyện này anh không phải phí tâm đi giải thích, mà chuyện đã đến nước này, anh chuẩn bị trả bao nhiêu tiền a?”

“Trả…tiền?” Niếp Hành Phong hoàn toàn mơ hồ, đường hắc tuyến rơi xuống như mì sợi(1).

(1) Sợ mn k hiểu ném cái tranh minh họa ^^ ( tưởng tượng nha~~)

u37334900401922413706fm23gp0

“Sao vậy? Anh sẽ không định xù chứ?” nhìn thấy vẻ mặt không vui của Niếp Hành Phong, Trương Huyền phát hỏa, đôi con ngươi màu lam hung hăng nhìn chằm chằm anh: “Ê, anh sao lại không thèm chịu trách nhiệm như thế chứ, cho dù anh tìm MB cũng cần phải tiêu tiền mà? Dù sao tôi cũng là lần đầu tiên, anh định ăn chùa sao?”

“Lần đầu?”

Tia X màu lam càng thêm ngoan lệ: “Anh dám hoài nghi lời tôi nói sao!?”

“Không phải, tôi chỉ là…”

Tối qua bọn họ phối hợp rất ăn ý, loại cảm giác đó giống như cảm tình đã có với đối phương vô số lần mà tích lũy thành, nhưng hiện tại Niếp Hành Phong làm sao dám nói đây không phải lần đầu tiên của Trương Huyền? Vì vậy đành vội vàng trấn an: “Cậu đừng cắt câu lấy nghĩa, tôi không có ý đó.”

“Vậy còn không chịu xòe tiền ra!”

Hoàn toàn hết nói nổi, Niếp Hành Phong cười khổ: “Nhưng tối qua dường như cậu cũng rất hưởng thụ mà?”

Lần này đổi lại là Trương Huyền không còn gì để nói, đôi con ngươi màu lam chớp chớp, xẹt qua vài tia ngượng ngùng mờ ám.

Tối quá? Tối qua cậu đương nhiên rất thoải mái, hơn nữa, hình như còn rất phối hợp, cảm giác thỏa mãn tràn đầy chưa bao giờ có được, là do chiêu tài miêu đem đến cho cậu, không chỉ về mặt thể xác mà còn cả tinh thần, loại cảm giác đó là thích? Là yêu? Hay là một loại tình cảm còn sâu đậm hơn thế nữa?

“Đó, đó…”  cậu cắn cắn môi, lẩm bẩm: “Giảm cho anh 20% được chưa.”

Niếp Hành Phong rất kính phục bản thân mình bây giờ vẫn còn có thể bình tĩnh nghe mấy lời nói bậy nói bạ của tiểu thẩn côn, điều tốt duy nhất lúc ở cùng với Trương Huyền chính là – độ kiềm chế của anh ngày càng được nâng cao.

Đi đến bên cạnh Trương Huyền, nhìn gương mặt cậu vì mình lại gần mà hơi phiếm hồng, trong lòng Niếp Hành Phong lại dậy lên kích động muốn trêu chọc cậu.

Trả tiền không thể giải quyết hết vấn đề, bởi vì trong tim anh, Trương Huyền là vật báu vô giá.

“ Thực ra, vừa nãy tôi muốn nói, chúng ta quen nhau đi?”

“Hả?” Con ngươi màu lam nhìn anh một cách kinh ngạc, Trương Huyền tiếp tục cắn môi, đau khổ vò vò đâu, “Chủ tịch, vì sao anh lại cho tôi lựa chọn khó khăn thế này?”

Chiêu tài miêu vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, lại còn cực kì ngây thơ, cậu sao nỡ đẩy ra chứ? Nhưng mà, như vậy có quá nhanh hay không? Bọn họ hình như là mới quen biết nhau có mấy tháng thôi a, nhưng, mặc dù thời gian quen biết không nhiều, nhưng cậu thực sự rất quan tâm đên người này, nếu không sẽ không tiếp nhận anh ta một cách dễ dàng như vậy, nhưng mà…

“Bởi vì tôi thích cậu!” không để cho Trương Huyền có không gian tiếp tục phiền não, Niếp Hành Phong ngay lập tức nói.

Trương Huyền ngẩn ra, mi mắt nhướn lên, đối diện với ánh mắt của Niếp Hành Phong, sự chân thành không hề che giấu trong con ngươi khiến cậu động tâm, cậu mỉm cười, cũng thực sự chân thành nói: “Nếu anh đối xử với tình nhân không quá keo kiệt vậy thì tôi đồng ý.”
Bình Luận (0)
Comment