Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2

Chương 69

Cho dù hiện tại cậu vẫn như trước đối mặt với cái chết bằng thái độ lạnh nhạt, nếu như lúc đó

Niếp Hành Phong không thu nhận Giovanni thì sinh tử của Giovanni cậu căn bản cũng không

quan tâm. Bất quá nếu Niếp Hành Phong muốn cứu Giovanni, vậy thì mặc kệ thế nào cậu cũng

sẽ làm cho Giovanni sống sót.

Hồn phách Giovanni có vẻ rất tò mò về Bạch Vô Thường, rời khỏi giường, định đi đến bên hắn,

nhưng do dự một chút lại quay đầu nhìn thân thể của mình, dường như không thể nào chọn lựa

được. Trương Huyền biết âm khí trên người Vô Thường có sức hấp dẫn không thể chối từ đối

với hồn phách con người, Giovanni vừa mới tự sát, lại có Vô Thường ở đây, hồn phách lại càng

không thể quay về vị trí cũ, cậu nhẹ giọng hỏi: "Cậu cam tâm tình nguyện chết đi sao?"

Hồn phách nghiêng đầu, tựa hồ không biết nên trả lời thế nào.

"Cậu mà chết, tài sản của cậu tất cả đều thuộc về Ngao Kiếm, cậu thua cho hắn từ tính mạng

đến tiền tài vật chất, thậm chí cả danh dự." Trương Huyền mỉm cười: "Một người có danh dự sẽ

không bao giờ chọn cách tự tử."

Hồn phách quay đầu nhìn thân thể trên giường, trên tay của thân thể có một sợi tơ hồng lấp

lánh ánh vàng, giống như một lời vẫy gọi, cho cậu ta biết nên ở lại phía bên nào.

Nhờ tơ hồng dẫn đắt, hồn phách nhìn một lúc rồi đột nhiên nhào trở lại thân thể của mình,

nhanh chóng hợp thành một, đồng thời, đường vạch trên máy điện tâm đồ đi lên ngày một

mạnh mẽ và ổn định, là dấu hiệu mạng sống đã vực dậy một lần nữa.

Trương Huyền mỉm cười liếc Vô Thường, ý nói ngươi coi bộ không vui nhỉ. Con mồi tới tay lại

chạy mất, Bạch Vô Thường tức giận mắng thẳng ra miệng, càu nhàu: "Ngươi chơi xấu, dám

giúp cậu ta."

"Nếu như ham muốn sống của cậu ta không mạnh mẽ thì không ai có thể giúp được."

Lời này cũng không sai, Bạch Vô Thường bất đắc dĩ thở dài, xoay người rời đi, chợt nghe

Trương Huyền sau lưng nói: "Được rồi, mấy ngày nay ta có đốt cho ngươi ít tiền âm phủ, lần

sau lúc ta muốn gọi hồn thì nhớ chiếu cố cho ta một chút nha."

"Biết rồi, cái đồ tham tiền nhà ngươi!"

Bạch Vô Thường đi mất, Trương Huyền thở phảo, nhìn lồng ngực Giovanni có dấu hiệu phập

phồng càng ngày càng ổn định, cậu biết Giovanni đã thuận lợi vượt qua cửa ải sinh tử này.

Ngày thứ hai Nhược Diệp và Hoắc Ly đến bệnh viện thăm Giovanni, thấy tinh thần của Trương

Huyền hơi sa sút, Nhược Diệp nói: "Đêm nay để tôi chăm nom cậu ta cho."

"Tôi không sao, ngủ một giấc là khỏe lại ngay ấy mà."

Tối hôm qua sợ Bạch Vô Thường quay trở lại, Trương Huyền không dám ngủ sâu, vật vờ trên

sô pha cả một đêm, sắc mặt đương nhiên là không tốt, bất quá không xảy ra chuyện gì to tát,

về phần chăm sóc thì lại càng không cần thiết.

Thấy Hoắc Ly mang tới một túi đầy nhóc quần áo để thay cùng với đồ dùng hằng ngày, Trương

Huyền hỏi: "Em đem quần áo tới làm gì? Định đóng đô ở đây chắc?"

"Em nghe Nghệ nói tình hình của Giovanni rất gay go, anh ta nằm viện mới một thời gian ngắn

không biết có tốt hơn chưa?"

"Tiền viện phí là em trả sao?"

Bị hỏi, tiểu hồ ly cứng họng, bởi vì bòn rút tiền gửi ngân hàng của Trương Huyền, quán gà rán

của nó kiếm được bao nhiêu tiền đều bị sung công quỹ, làm gì có tiền mà trả cho Giovanni?

Quay đầu nhìn Tiểu Bạch, Tiểu Bạch lúc lắc đầu một cái, tỏ thái độ chuyện không liên quan đến

ta. Thấy Nghệ đang treo lủng lẳng trên tường khoát tay với mình, tiểu hồ ly rất thông minh

ngậm miệng lại.

Buổi chiều Niếp Hành Phong chạy sang bệnh viện, Giovanni vẫn chưa tỉnh, bọn Nhược Diệp

đang trực trong phòng bệnh, Trương Huyền thì nằm ngủ trên ghế sa lon, nhìn bộ dạng là biết

tối hôm qua không được nghỉ ngơi đầy đủ. Không muốn quấy rầy cậu, Niếp Hành Phong khe

khẽ nói với Nhược Diệp: "Ở đây đã có tôi, mọi người về nghỉ đi."

Trương Huyền ngủ không sâu, nghe thấy giọng Niếp Hành Phong, cậu mở mắt, ngồi dậy, nói:

"Đừng có lo, bác sĩ nói cậu ta đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, sẽ tỉnh lại sớm thôi, không sao

đâu."

"Người anh lo lắng là em đó." Thấy trên cổ tay Giovanni có thắt dây tơ hồng, Niếp Hành Phong

đã biết Trương Huyền sử dụng pháp thuật, vỗ nhè nhẹ lên đầu cậu hỏi: "Tối hôm qua gặp phiền

phức không nhỏ chứ gì?"

"Buôn dưa lê với quỷ thôi mà." Trương Huyền vỗ vỗ sô pha, ý bảo Niếp Hành Phong ngồi

xuống.

Thấy Trương Huyền không có ý định về nhà, Niếp Hành Phong cũng không muốn ép cậu nữa,

suy cho cùng thì Giovanni vẫn đang ngủ say, nói là chăm non chứ thật ra cũng chỉ là ngồi bên

cạnh mà nhìn.

Đến lúc chạng vạng, Hoắc Ly chuẩn bị trở về nấu cơm cho mọi người thì Giovanni tỉnh lại. Sau

khi trưởng khoa tới giúp cậu ta làm một số loại kiểm tra bèn nói với Niếp Hành Phong rằng cậu

ta không sao, nhưng vì mất máu quá nhiều nên trong thời gian này yêu cầu phải tịnh dưỡng, rồi

lại dặn dò một số điều để chăm sóc bệnh nhân cho tốt, từ từ cởi bỏ nút thắt trong trái tim cậu ta,

đừng làm cho cậu ta nghĩ quẩn sẽ lại gây ra việc giống như lần này blah blah blah.

Chờ bác sĩ đi khỏi, Niếp Hành Phong đi tới trước giường Giovanni. Cậu ta rất yếu, đầu lọt thỏm

giữa gối, làm cho sắc mặt của cậu ta thoạt nhìn càng tái nhợt thêm, cậu ta nhìn anh, tựa như

muốn nói gì đó lại không biết nên nói gì cho đúng.

"Sau này đừng làm mấy chuyện điên rồ như vậy nữa."

Nghe Niếp Hành Phong nói xong, Giovanni rũ mắt, yên lặng gật đầu.

Trương Huyền đi tới, từ trên cao nhìn xuống Giovanni, không nói được một lời, lát sau, bỗng

nhiên vươn tay ngắt nước biển đang được truyền từ từ vào cơ thể cậu ta. Niếp Hành Phong

ngẩn người, lại không ngăn cậu lại, nhìn cậu kéo tay Giovanni sang, giật phắt kim truyền trên

mu bàn tay ra.

"Đại ca!" Hoắc Ly kêu to.

Trương Huyền không để ý đến tiểu hồ ly đang hoảng hốt, tiện tay dựng Giovanni từ trên giường

dậy. Giovanni mất máu quá nhiều, bị lâm vào trạng thái chóng mặt, lại bị Trương Huyền túm lên,

cậu ta khó chịu nhíu mày nhưng không chống cự, phó mặc cho cậu kéo mình xuống giường

bệnh.

"Trương Huyền, cậu làm gì vậy? Giovanni còn đang truyền nước biển mà."

Nhược Diệp vốn không muốn nhiều lời nhưng động tác của Trương Huyền thực sự quá thô bạo,

tình trạng của Giovanni đã kém như vậy, một chút đề phòng người xung quanh cũng không còn,

nếu mình mà không lên tiếng, chỉ sợ không lâu sau Giovanni phải đi cấp cứu lần nữa.

"Về nhà." Trương Huyền chìa tay đòi Niếp Hành Phong chiếc khóa xe, cũng không quan tâm

xem Giovanni đứng có vững hay không, chờ cậu ta khó nhọc mang dép xong đã lôi ra ngoài,

nói: "Cậu ta cũng tỉnh rồi, vậy có nghĩa là không sao, tiền đóng để cho cậu ta nằm viện sẽ lãng

phí."

"Thế nhưng..."

Nhược Diệp còn chưa dứt lời Trương Huyền đã ra khỏi cửa. Thấy bước chân của Giovanni

loạng choạng không vững, như thể tùy lúc có thể ngã xuống, Nhược Diệp quay đầu nhìn Niếp

Hành Phong lúc bấy giờ vẫn đứng phía sau, chỉ có Niếp Hành Phong mới khuyên được Trương

Huyền.

Những người khác cũng đều ôm ý nghĩ trong lòng này giống hệt nhau. Hiện tại Trương Huyền

đang rất tức giận, ai cũng không dám thò đầu ra làm bia đỡ đạn, bởi vậy cùng một lúc nhìn

Niếp Hành Phong, ai ngờ chủ tịch đại nhân chỉ hời hợt nói một câu: "Cùng nhau về nhà nào."

"Phòng bệnh này có nên để lại không? Phòng khi lát nữa Giovanni lại ngất xỉu thì còn chỗ đưa

vào." Nghệ hỏi ý Niếp Hành Phong.

"Không cần, Trương Huyền biết chừng mực mà."

Thấy tất cả mọi người đều bày ra vẻ mặt không cho là đúng, Niếp Hành Phong khẽ cười: "Bá

tước của gia tộc Borgia không cần đồng tình và thương hại mà cần cảnh tỉnh."

Nhìn Niếp Hành Phong đang đi khỏi, Nghệ dùng cánh đập vào trán, rên rỉ: "Ta phát hiện ra cho

dù lão đại có nói mặt trời mọc ở hướng tây thì chủ tịch cũng nhất định sẽ say yes."

Nhược Diệp và Hoắc Ly gật đầu liên hồi, tràn đầy sự đồng cảm, Tiểu Bạch khinh thường chêm

vào một câu: "Chủ tịch không phải là loại người nói gì cũng gật như vậy đâu."

"Hửm?"

Mọi người quay đầu nhìn Tiểu Bạch, chỉ thấy nó chậm rãi thong thả đi ra ngoài, nói: "Nếu như

Trương Huyền nói mặt trời mọc ở hướng tây thì chủ tịch tuyệt đối sẽ có cách làm mặt trời mọc

ở hướng tây." (xin nhận của tại hạ một lạy OTL)

"Oa, câu này chuẩn không cần chỉnh!" Nghệ sùng bái chạy theo ra ngoài, nói: "Ngươi có vẻ rất

hiểu bọn họ, mỗi lần phán câu nào thì đều dính câu đó."

"Chuyện đó là đương nhiên." Con mèo nhỏ cao ngạo hất mặt lên: "Ngươi cho rằng mấy chục

ngàn năm bầu bạn chỉ là để chứng miên nhậm lễ(1) thôi sao?"

(1) Chứng miên nhậm lễ: Chủ yếu là để chưng cho có chứ không có tác dụng.

"Mấy chục ngàn năm?"

Phát hiện ra mình nói lỡ lời, Tiểu Bạch lập tức ngậm miệng lại, Nghệ chớp mắt mấy cái, sau khi

phát hiện không hỏi được gì, móc giấy bút ra ghi lại: Tiểu Bạch có mối quan hệ rất thần bí với

chủ tịch và lão đại, chờ điều tra thêm.

Trương Huyền lái xe của Niếp Hành Phong về nhà, lôi Giovanni từ ghế bên cạnh tài xế ra. Sau

khi vào nhà, cậu một mạch đi lên phòng ngủ ở lầu hai, Giovanni toàn thân mềm nhũn, bước

chân loạng choạng, không có Trương Huyền níu lại thì lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Nghe lời Trương Huyền, Hoắc Ly không dọn dẹp phòng ốc gì cả, trong phòng ngủ vẫn y như

trước đầy rẫy vết máu, đã qua một ngày nên mùi máu tươi không còn nồng nặc như ban đầu,

nhưng trên sàn nhà vẫn chễm chệ một vũng máu đỏ sậm làm cho người ta phải kinh hãi, mùi

này làm cho Giovanni cảm thấy buồn nôn, sắc mặt lập tức trở nên trái nhợt.

Trương Huyền đứng bên cạnh cậu ta, lạnh lùng nói: "Cậu biết hay không có người chết trong

nhà là điềm không may? Cậu muốn chết thì về Italia mà chết, đừng có tự sát trong nhà tôi!"

Giovanni thì thầm mấy câu, Trương Huyền nghe không hiểu, liền rống: "Nói tiếng Trung!"

"... Không phải... Tôi không có tự tử, là do cái bóng đó..."

Nghe Giovanni cứng nhắc trả lời, Trương Huyền giật mình, lập tức cười nhạt: "Ý của cậu là cái

bóng đó hãm hại cậu? Vậy cậu biết cái bóng đó là của ai không?"

Giovanni lắc đầu.

"Là của chính cậu đó, nó rình rập trong lòng cậu, là bóng ma cậu không dám đối mặt," Nhìn

thẳng vào Giovanni, Trương Huyền chầm chậm nói: "Nếu như cậu không muốn chết, sẽ không

có người nào có thể ép cậu chết được. Thuật quỷ ảnh của Lý Hưởng mặc dù lợi hại nhưng vẫn

chưa đến mức vạn năng, chuyện hắn làm chẳng qua là lôi bóng ma trong lòng mỗi người ra,

cậu càng sợ nó thì nó lại càng lấn tới, huống chi, nó chẳng qua chỉ là một cái bóng vĩnh viễn

bám theo sau lưng cậu mà thôi."

Niếp Hành Phong về tới, đứng ở cầu thang nghe được những lời Trương Huyền nói, anh dừng

bước, ý bảo bọn Hoắc Ly khoan hãy đi lên.

Thấy sắc mặt Giovanni thay đổi, Trương Huyền nói tiếp: "E rằng bệnh tự kỷ của cậu quá nặng,

không nghe được lời này của tôi nên tôi chỉ nói những gì tôi muốn nói, có chịu nghe không thì

tùy cậu. Đây không phải là Italia, cậu cũng phải bá tước Borgia gì gì đó, ở chỗ này, không ai

phải nhìn sắc mặt của cậu cả, mọi người nhường nhịn cậu vì coi cậu là bạn, không muốn làm

cho bệnh tình của cậu trở nặng, không phải vì thân phận của cậu, nếu cậu không thích thì đi

khỏi đây lúc nào cũng được, bất quá trước khi đi phải dọn dẹp sạch sẽ chỗ này đã."

Một cái giẻ lau bị ném ra trước mặt Giovanni, cậu ta đứng im một hồi, ngồi xổm xuống, cầm lấy

giẻ bắt đầu lau từ từ những vết máu trên sàn, mùi máu xộc lên, Giovanni có hơi buồn nôn,

nhưng bởi vì chưa ăn gì cả, muốn nôn cũng không nôn ra được gì,

Trương Huyền xoay người đi xuống lầu, Hoắc Ly nhìn Niếp Hành Phong, Niếp Hành Phong lắc

đầu với nó, ý nói đừng để ý. Vì vậy Hoắc Ly không thể làm gì hơn là xuống bếp nấu cơm

Trong phòng khách rất yên tĩnh, mọi người đều có công chuyện để làm. Thấy sắc mặt Trương

Huyền không tốt, bọn họ đều rất thông minh không đụng tới ngòi nổ. Một lát sau, Trương

Huyền ngoắc ngoắc gọi Nghệ lại.

"Sao lâu như vậy mà chưa dọn dẹp xong, ngươi lên xem thử đi, nếu như thằng nhóc kia té xỉu

thì trực tiếp gọi xe cấp cứu luôn."

Nghệ không muốn đi cho lắm, đua đưa đập cánh qua lại: "Ta ghét mùi máu."

Trên trời dưới đất mới thấy một con thức thần dám cò kè mặc cả với chủ nhân, mắt phượng

của Trương Huyền khẽ nhếch, nhìn nó cười lạnh: "Ta còn đang định hủy lệnh cấm uống rượu

của ngươi."

"Đi liền!" Có liên quan đến việc nửa đời sau của mình còn được uống rượu ngon hay không,

Nghệ rất là hăng hái, nhanh chóng bay lên lầu hai.

Tiểu Bạch lười biếng từ trên ghế sa lon nhảy xuống, "Ta cũng đi giúp một tay đây."

"Tôi đi giúp Giovanni chuẩn bị một căn phòng mới." Nhược Diệp cũng đứng dậy.

Mọi người đi hết, trong phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ. Trương Huyền duỗi người,

tiện thể nằm xuống, đầu gối lên đùi Niếp Hành Phong. Niếp Hành Phong xoa tóc cậu, nói: "Xin

lỗi, là tôi ôm lấy phiền phức lại để cho em phải giải quyết."

"Có gì đâu, tôi vốn cũng muốn chỉnh thằng nhóc này một chút, ai mượn cậu ta vừa vặn đưa tới

cửa như thế."

Trương Huyền từ từ khép mắt, miệng lầm bầm: "Chiến thuật cây gậy và củ cà rốt(2), nếu cậu ta

không khá lên được vậy có lẽ là thực sự không còn thuốc nào cứu nổi."

(2) Cây gậy và củ cà rốt: Nguyên văn "Tiên tử gia mật đường", có thể nói nôm na là vừa đánh

vừa xoa. Cây gậy và củ cà rốt là một loại chính sách ngoại giao trong quan hệ quốc tế (thường

được dùng bởi các nước lớn), "cây gậy" tượng trưng cho trừng phạt, "củ cà rốt" tượng trưng cho

phần thưởng.

Nói xong thì người đã ngủ mất, Niếp Hành Phong sửa lại thế ngồi một chút, giúp Trương Huyền

ngủ thoải mái hơn, nhìn vẻ mặt khi ngủ của cậu, lát sau mới khe khẽ thì thầm: "Cảm ơn em."

Có Nghệ và Tiểu Bạch giúp, căn phòng của Giovanni rất nhanh đã được dọn dẹp sạch sẽ, bất

quá cơ thể của cậu ta quá yếu ớt, sau khi quét dọn xong thì gần như không thể đứng vững nổi,

Nhược Diệp dìu cậu ta sang một căn phòng khác nghỉ ngơi.

Bữa tối Giovanni cũng phải ăn trong phòng, Hoắc Lý đặc biệt làm riêng cho cậu ta ít cháo cho

dễ ăn cùng một ít súp rau kiểu Italia(*), sau đó đem thuốc mua ở bệnh viện ra đưa cho cậu ta.

"Súp rau này em học nấu trên mạng đó, nhưng có điều nấu vội quá nên nêm nếm chưa vừa ăn

lắm, có thể là hương vị không giống bản gốc nhưng mà anh ăn đỡ nha, ngày mai em sẽ nấu lại,

thuốc thì nhất định phải uống, thế mới ngoan."

Hoắc Ly biết Giovanni không thích tiếp xúc nhiều với người khác, nói xong liền chuẩn bị rời đi,

vừa tới cửa thì bỗng nhiên nghe cậu ta nói: "Cảm ơn." Ngập ngừng một chút còn nói: "Đồ ăn

em làm rất được."

Câu trả lời này quả thật là bất ngờ, tiểu hồ ly vui đến mức suýt nữa lòi đuôi ra ngoài, bắn liên

thanh: "Anh có thích ăn rau không? Cứ nói với em, đừng ngại nha."

Chỉ trong chốc lát, mọi người dưới lầu được chứng kiến cảnh một con tiểu hồ ly phi từ trên lầu

xuống, một mạch nhào ra trước mặt Trương Huyền, hô to: "Giovanni chịu nói chuyện với em rồi,

đại ca lợi hại quá chừng chừng!"

Dứt lời, không đợi Trương Huyền phản ứng được chút nào đã chạy đến chỗ máy tính, lên

mạng tra tài liệu, cái đuôi phía sau phe phe phẩy phẩy, dáng vẻ vô cùng hài lòng.

Trương Huyền không rõ đây là tình huống gì, quay đầu nhìn mọi người: "Thằng nhóc này bị gì

thế? Chém gió cái gì vậy?"

"Chắc chắn là Giovanni khen tay nghề nấu ăn của nó rất tốt." Niếp Hành Phong ngồi bên cạnh

mỉm cười nói: "Đối với một đầu bếp, còn có cái gì khiến người đó hài lòng hơn là được khen

ngợi tài nấu nướng chứ?"

"Giovanni nói chuyện với tiểu hồ ly..." Trương Huyền đã tìm ra trọng tâm trong nội dung câu nói,

hỏi: "Nói cách khác bệnh tự kỉ của cậu ta đã được chữa khỏi?"

"Trị được hay không tôi không biết, nhưng cậu ấy chịu giao tiếp với người khác thì công lao của

em không thể nào chối cãi."

Được khen ngợi, Trương Huyền đắc ý dạt dào, lập tức chộp lấy tờ báo, lật đến mục thông tin

tuyển dụng, Niếp Hành Phong thấy thật kỳ quái: "Em tìm gì thế?"

"Đột nhiên tôi phát hiện mình rất có tố chất thiên phú của bác sĩ tâm lý, phải tìm xem có chỗ nào

tuyển dụng phương diện này không, tôi có thể một tay ba nghề luôn."

Niếp Hành Phong hết nói nổi, anh nhận ra có một số người không thể khen được, rất bình tĩnh

giật tờ báo trong tay Trương Huyền, ném qua một bên.

Từ khi bị Trương Huyền giáo huấn, bệnh tự kỉ của Giovanni đã khá hơn rất nhiều, ăn uống đầy

đủ cộng thêm uống mấy ngày thuốc, cơ thể của cậu ta từ từ khôi phục, không hề giam mình ở

trong phòng nữa, cũng không đòi Niếp Hành Phong đi làm phải mang mình theo, ngược lại còn

giúp làm một số việc nhà đơn giản.

Tuy rằng không nói nhiều nhưng lúc được hỏi han phải tiếp lời thì biết dùng cả tiếng Trung

giọng Ý để đáp lại, còn nhờ Nhược Diệp mua giúp một số tài liệu học tiếng Trung, rảnh rỗi thì

mở ra đọc.

Thấy tình hình của cậu ta rõ ràng đã chuyển biến tốt đẹp, Trương Huyền thầm thở phào nhẹ

nhõm, nghĩ thấy phiền phức Ngao Kiếm nhét cho bọn họ rốt cục cũng đã được bọn họ giải

quyết.

Có lẽ bóng ma Lý Hưởng tạo ra trong lòng Giovanni không thể bị tiêu diệt đơn giản như vậy,

nhưng ít ra Giovanni sẽ không tự sát thêm lần nào nữa, bởi vì cậu đã có mục tiêu để sinh tồn,

đương nhiên nếu việc học tiếng Trung cũng được xem là một loại mục đích sống.

Nửa tháng sau, Giovanni đề nghị ra ngoài đi dạo, chuyện này đối với một người gặp phải

chuyện không may sau đó rơi vào trạng thái bị bệnh tự kỉ mà nói thì không thể nghi ngờ là một

loại dũng khí phi thường để vượt qua giới hạn của chính mình. Niếp Hành Phong rất cao hứng,

khuyến khích cậu ta tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều hơn, dù sao đây cũng không phải là

Italia, hoàn cảnh chỗ này sẽ không tạo cảm giác áp lực cho Giovanni, bất quá lần nào cũng

phải có Hoắc Ly hoặc Nhược Diệp hộ giá.

Cứ như mà trải qua một tháng, Giovanni chầm chậm thích nghi với cuộc sống nơi đây, về mặt

ngôn ngữ cũng đã có thể thấu hiểu được khá nhiều, thấy cậu ta từ từ khôi phục lại dáng dấp bá

tước trước kia, Niếp Hành Phong yên tâm nghĩ có thể đưa cậu ta trở về được rồi.

"Tôi cũng muốn cậu ta mau về đi, nếu không thì trực tiếp gọi tên Ngao Kiếm kia qua dẫn người

về."

Tối hôm đó lúc Giovanni ra ngoài còn chưa quay về, mọi người ngồi trong phòng khách bàn

chuyện về cậu ta, Trương Huyền nhịn không được oán giận.

Tuy rằng tinh thần Giovanni so với ban đầu đã cải thiện rất nhiều, nhưng những mặt khác vẫn

rất ỷ lại vào Niếp Hành Phong, Trương Huyền dù sao vẫn cảm thấy bọn họ giống nhưng bánh

quy nhân kem vậy, bởi có "lớp kem" Giovanni ở giữa nên cả bầu không khí đều bị bao trùm cái

cảm giác không được hài hòa.

"Nếu biết sớm một chút thì hồi trước đã không cứu cậu ta, khiến cho bây giờ trong nhà xuất

hiện một cái bóng đèn chiếu sáng lung tung."

Tiểu thần côn mỗi ngày đều lải nhải ca đúng một bài ca, nhưng lúc trước khi Giovanni gặp

chuyện không may, so với mình cậu còn đứng ngồi không yên hơn, Niếp Hành Phong cười nói:

"Tôi sẽ tìm cơ hội nói rõ với Giovanni, dù sao việc làm ăn của gia tộc cậu ta vẫn là ở Italia, cũng

không thể cắm cọc ở đây mãi được."

"Nói rất đúng."

Trương Huyền cũng lạc quan nghĩ như thế, giới mafia là nơi cá lớn nuốt cá bé, sơ ý một chút

thì cả xương cũng không còn, Giovanni từ nhỏ lớn lên trong đấu đá chắc chắn càng thấu hiểu

đạo lý này, cho nên nếu cậu ta suy nghĩ đến việc sống sót thì đầu tiên sẽ muốn tạo thế đứng

vững chắc trong gia tộc, xem dáng vẻ đi sớm về trễ gần đây của cậu ta, lẽ nào là dấu hiệu

chuẩn bị rời đi?

Lúc ăn cơm, bên ngoài có tiếng mở cửa, Giovanni đã trở về. Từ lúc cậu ta có thể tự ra ngoài

một mình, Trương Huyền liền phát cho một cái thẻ từ để mở cửa nhà, đó có nghĩa đã thừa

nhận cậu ta là một thành viên trong gia đình.

"Giovanni, anh trở về thật đúng lúc, cơm mới vừa nấu xong, sửa soạn một chút chuẩn bị ăn

nào." Hoắc Ly đang bày chén đũa, thấy Giovanni trở về lập tức chào.

Khoảng thời gian này mọi người đều dạy Giovanni học tiếng Trung, vô hình trung đã thu hẹp

khoảng cách giữa hai bên, hơn nữa bản tính của Hoắc Ly trước giờ đã thế, cho nên nó là

người thân với Giovanni nhất.

"Bữa tối có thể ăn trễ một chút không? Tôi có điều muốn nói." Giovanni ra phòng khách nói với

mọi người.

Là thông báo việc phải ra đi sao?

Trương Huyền đang ngồi trên ghế sa lon uống hồng trà, nghe xong câu này lập tức thẳng lưng

lên, nhìn thấy Giovanni mặc trên người là bộ âu phục màu đen rất quy củ, tóc cũng được sửa

sang tỉ mỉ, nhìn qua phơi phới oai phong, khác xa lúc trưa đi ra ngoài, rất hiển nhiên, cậu ta có

việc muốn tuyên bố, thế là cố ý thay trang phục chỉnh tề cho có vẻ trịnh trọng một chút.

Tất cả mọi người tụ lại, chỉ thấy Giovanni một mạch đi tới trước mặt Trương Huyền, Trương

Huyền vội vàng chỉ sang Niếp Hàng Phong đang ngồi cạnh mình, ý nói với cậu ta rằng đây mới

là nhân vật chính, ai ngờ Giovanni lại nhìn không chớp mắt, lát sau liền thấy cậu ta bịch một

tiếng quỳ xuống trước mặt cậu.

Rất mất hình tượng, Trương Huyền phun hết cả nước trà trong miệng ra, tiểu hồ ly thân thiết

nhất bình thường không phải hay dạy tiếng Trung cho Giovanni sao? Thế nào lại không chịu

tiện tay phụ đạo cho cậu ta một chút phong tục tập quán chứ, quỳ cả hai gối là loại hành lễ rất

nặng nề, cho dù cậu đã cứu Giovanni đi nữa thì cái quỳ này cũng không thể nhận nổi.

"Tết nhất còn lâu mới tới, hơn nữa tôi cũng không có tiền mà lì xì cho cậu đâu." Trương Huyền

lau khóe miệng dính nước trà, trịnh trọng tuyên bố.

"Sư phụ, tôi quyết định bái cậu làm thầy học đạo pháp rồi, xin hãy thu nhận tôi làm đồ đệ."

Giovanni quỳ trước mặt cậu không nhúc nhích, cũng nói một cách trịnh trọng y như thế.

Sau gáy Trương Huyền bay ra N dấu chấm hỏi, một lúc sau mới hiểu được, cậu chớp chớp mắt:

"Cậu lẩn thẩn rồi à, thứ nhất tôi chưa nhận cậu làm đệ tử, cậu không thể gọi tôi là sư phụ, thứ

hai, tôi không thể nhận cậu làm đệ tử được, cậu không cần gọi tôi là sư phụ."

Đầu mi xinh đẹp của Giovanni hơi nhíu lại, giống như đang cố lý giải một tràng Trương Huyền

vừa nói, nhưng rất nhanh liền hỏi: "Muốn nhập môn cần bao nhiều tiền phí bái sư, tôi nhất định

sẽ nộp đủ."

Mọi người đang xem trò vui trong lòng cũng bật ngón cái cho Giovanni một "like", không hổ là

lăn lộn trong giới mafia nhiều năm, cho dù bị tự kỉ cũng có thể biết được Trương Huyền rất yêu

tiền, đánh một phát đã trúng ngay tử huyệt của cậu.

Ai ngờ đâu Trương Huyền hoàn toàn không có gì thay đổi, thản niên nói: "Cậu hơi hiểu lầm một

chút rồi, tôi không làm việc vì tiền, hơn nữa, cậu lăn lộn trong giới xã hội đen thì học pháp thuật

làm gì?"

Giovanni hơi do dự không trả lời, nhưng Trương Huyền chưa từng quên sự thù hận từng thoắt

ẩn thoắt hiện trong đôi mắt cậu ta, sắc mặt trở nên khó coi: "Để báo thù đúng không? Đi tìm

người khác ấy, lấy thân phận của cậu muốn tìm sư phụ học pháp thuật rất dễ mà."

"Tại sao?" Thấy Trương Huyền đứng dậy muốn đi khỏi, Giovanni sốt ruột vội vàng đuổi theo hỏi.

"Tôi không dạy pháp thuật cho người chết."

Giovanni ngẩn người: "Tôi chưa có chết."

"Người mang thù hận trong tim, trước khi giết được người khác đã giết chết chính mình, cho

nên với tôi mà nói cậu đã là người chết rồi."

Trương Huyền nói xong, vẫy tay với Hoắc Ly: "Ăn cơm, ăn cơm thôi, anh mày đói rồi."

"Ớ."

Tiểu hồ ly chạy đi dọn cơm, mọi người xem hát đủ rồi cũng giải tán. Niếp Hành Phong đến cạnh

Giovanni, thấy cậu ta vẫn thẳng lưng quỳ ở chỗ đó, liền nói: "Đi ăn cơm trước đã, Trương

Huyền nói không đồng ý thì cho dù cậu có quỳ cả đêm cậu ấy cũng sẽ không để ý đến."

"Niếp..."

Bị gọi lại, Niếp Hành Phong lắc đầu: "Đừng cầu xin tôi, tôi sẽ không bao giờ miễn cưỡng cậu ấy

làm chuyện khiến cậu ấy không vui."

Tất cả mọi người đều đã sang phòng ăn, Giovanni một mình quỳ trên sàn phòng khách, đột

nhiên cảm thấy trống rỗng, loại trống rỗng của việc không thể tìm thấy mục tiêu cho bản thân.

Báo thù không chỉ có thể giải thoát mình khỏi sự đau khổ, còn là sức mạnh để cậu tiếp tục sống,

người cướp đi danh dự và niềm kiêu hãnh của cậu ta, người dẫm cậu ta dưới chân mà tàn

nhẫn làm nhục, bất kể thế nào cậu ta đều không thể bỏ qua, cho dù phải liều cái mạng này!

"Ngươi trước đây cũng giết rất nhiều người đúng không?"

Bên tai nghe thấy tiếng hỏi, Giovanni cúi đầu, phát hiện ra là con mèo mun kia. Trong nhà này

người ít tiếp xúc với cậu ta nhất chính là con mèo này, nó luôn duy trì dáng vẻ cao ngạo ưu nhã,

đôi mắt mèo xanh biếc mang theo sự khôn khéo có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ. Giovanni nghĩ

nếu nó là con người thì nhất định sẽ là một đối thủ rất đáng gờm.

Nghe hỏi, không tự chủ được, Giovanni gật đầu.

"Nếu như từng người bị ngươi giết đều nghĩ đến việc báo thù, vậy ngươi làm gì bây giờ?"
Bình Luận (0)
Comment