Cậu ta từng giết rất nhiều người, có người nhớ được, có người không nhớ, đây cũng là
chuyện bất đắc dĩ, trong gia tộc Borgia, để sống sót cần phải giống như loài máu lạnh,
giết người là điều cơ bản nhất cho nên trước khi cậu ta được học chữ thì đã học được
cách giết người.
Nhưng cái này khác với Lý Hưởng, phải giết người là để được sống, mà Lý Hưởng là
để thỏa mãn thứ ham muốn biến thái của hắn.
"Suy nghĩ trong lòng ta ngươi không thể hiểu được đâu." Cậu ta oán hận nói.
Con mèo hơi nhếch môi lên, ở vị trí của Giovanni mà nhìn thì lại cảm thấy như nó đang
tỏ vẻ khinh thường, sau đó lười biếng nói: "Có lẽ ta không biết nhưng mọi người đều có
quá khứ không vui, mỗi người trong nhà này đều có cả."
Giovanni ngẩn người, rất muốn hỏi ngay cả Trương Huyền cũng có sao? Một người
tính tình tùy tiện như thế, cậu ta không nghĩ ra cái gì có thể làm cho cậu không vui.
"Muốn nghe chuyện ngày xưa của ta không?" Mèo đen ngồi xổm bên cạnh cậu ta, nói:
"Đừng quỳ nữa, chuyện ngày xửa ngày xưa rất dài, nếu như cậu muốn quỳ nghe thì
sáng mai chắc chắn không thể đứng nổi."
Sáng sớm, theo thường lệ Trương Huyền là người cuối cùng rời giường. Đứng dậy,
mơ mơ màng màng mở cửa đã bị một người đột nhiên mọc ra dọa cho giật mình.
Giovanni đứng trước mặt cậu, nhìn cậu hô: "Sư phụ."
Trương Huyền đóng sầm cửa lại, ổn định tinh thần một chút, sau khi nhận ra việc
Giovanni xuất hiện không phải là ảo giác của mình lại mở cửa ra, nhắc lại: "Đừng có gọi
tôi là sư phụ, tôi sẽ không nhận cậu làm đồ đệ đâu!"
Nói xong, quay lưng đi xuống lầu, Giovanni bám theo sau, hỏi: "Nếu như tôi học pháp
thuật không phải để báo thù thì sao?"
"Không phải để báo thù vậy cậu tính đổi nghề làm thiên sư hả? Giành mất chén cơm
của tôi, tôi lại càng không thể nhận cậu được."
Một người đi một người đuổi theo, đảo mắt nhìn xuống lầu, thấy lại có trò vui, tất cả mọi
người vây xung quanh.
"Nếu như tôi nói là để trừ hại, không phải để báo thù thì có thể chứ?"
Trương Huyền xoay người, hay tay khoanh trước ngực, quan sát Giovanni: "Cậu cho là
tôi sẽ tin sao?"
"Nếu như Lý Hưởng làm điều ác, tôi thân là đệ tử của thiên sư, tôi giết hắn là đạo lý
hiển nhiên, không giống với mục đích giết người, như vậy có thể rồi chứ?"
Trương Huyền không nói, tiếp tục săm soi Giovanni, một người lão luyện lại mạnh mẽ,
so với hình tượng lúc mới đến đúng là một trời một vực, thậm chí sự tàn nhẫn tối hôm
qua lúc nói muốn báo thù cũng không còn, nhìn cậu ta, đôi mắt màu lam của Trương
Huyền hơi nheo lại.
"Có thật là cậu không vậy, sao đột nhiên lại nghĩ thông suốt thế?"
"Tối hôm qua tôi tâm sự với con mèo cả đêm." Ngập ngừng, Giovanni còn nói: "Có thể
vẫn chưa nghĩ thông suốt hoàn toàn nhưng tôi sẽ cố gắng."
"Trước tiên phải cố gắng học tiếng Trung cho giỏi đi đã." Trương Huyền vỗ vai cậu ta:
"Nếu không thì làm sao cậu hiểu được phù chú."
"Sư phụ, cậu đồng ý nhận tôi làm đồ đệ sao?" Giovanni ngạc nhiên hỏi.
"Tôi đâu có nói thế, dạy dỗ đồ đệ vừa hao tâm vừa hao sức, chi phí rất lớn, tuy rằng tôi
không làm việc vì tiền nhưng không có tiền cũng không làm được bất cứ chuyện gì
đúng không nào..."
Nói tới tiền, mọi người cùng lúc gật đầu, lại đồng thời nhìn sang Giovanni, đoán xem
cậu ta chuẩn bị nộp bao nhiêu tiền. Niếp Hành Phong ở bên cạnh nghe không lọt tai,
gọi: "Trương Huyền."
Câu nhắc nhở bị Trương Huyền lờ luôn.
Giovanni từ nhỏ đã lăn lộn trong giới mafia, đương nhiên hiểu ý Trương Huyền, vì vậy
nói: "Ba phần trăm lợi nhuận kinh doanh hằng năm của gia tộc Borgia, được chứ?"
Vố này lớn! Thế là mọi người lại đồng loạt quay sang Trương Huyền, Trương Huyền
cũng bị dọa hết hồn: "Tài sản của cậu không phải đều bị Ngao Kiếm chiếm đoạt hết rồi
sao? Còn cả công ty nữa?"
"Tài sản không thể đơn giản nói chiếm là chiếm được." Giovanni mỉm cười: "Một nửa
cổ phần công ty của gia tộc Borgia vẫn đang nằm trong tay tôi, ngoài sòng bạc, nhà
hàng và đầu tư ra, còn có một số cửa hiệu, mấy ngày nay tôi có nói chuyện với Ngao
Kiếm rồi, cơ bản thì chúng tôi rất vui vẻ mà phân chia ra, tôi được hưởng ba phần trăm
lợi nhuận hằng năm."
Mắt xanh của Trương Huyền ngay lập tức sáng lòe lòe.
Gia tộc Borgia nhiều tiền tới mức nào cậu cũng đã rõ, cho dù chỉ có ba phần trăm cũng
không phải con số nhỏ, hơn nữa không cần làm gì mà vẫn kiếm được tiền, làm cho chủ
tịch đang đứng trước mặt đây hãnh diện, quả thực là chuyện tốt, một công đôi việc.
"Trương Huyền..."
"Chủ tịch đừng có làm ồn, không thấy tôi đang kiếm tiền à."
Động lòng, quá là động lòng, bên ngoài vẫn phải làm dáng một chút, Trương Huyền
hắng giọng nói: "Ba phần trăm ít quá, năm phần trăm thì thế nào?"
"Không thành vấn đề."
"OK." Trương Huyền búng tay một cái, kêu Nghệ qua: "Đốt ba nén nhang, mời tổ sư gia,
ta lập đàn thu đồ đệ."
Đối với Trương Huyền chỉ cần đắp tiền vào đúng chỗ thì làm việc gì cũng sấm rền gió
cuốn. Chỉ chốc lát sau, bức họa của Trương thiên sư được cung kính mang ra, thắp ba
nén nhang, khói nhẹ lượn lờ, Trương Huyền mặc đạo bào vàng óng ánh, áo mũ chỉnh
tề, ngồi ngay ngắn trước bàn thờ, quay đầu nhìn Niếp Hành Phong vẫn ngồi trên ghế
sa lon làm vẻ mình là người ngoài cuộc, hất mặt một cái, phóng ra tia mắt ý bảo anh
cũng sang đây quỳ lạy đi.
Đối với tần suất Trương Huyền hay lằm xằng làm bậy anh đã luyện được đến trình độ
bơ đi mà sống, Niếp Hành Phong xoa trán, cuối cùng vẫn chìu ý cậu, ngồi xuống ở bên
cạnh.
Giovanni quỳ cả hai chân, hành lễ bái sư, trước lạy tổ sư gia, sau lạy sư phụ, tiếp đó
nhận chung trà xanh Nghệ đã chuẩn bị trước, hai tay dâng lên, Trương Huyền thoải
mái nhận trà, nhấp một ngụm, nói: "Hôm nay cậu đã là môn hạ của tôi, đã chính thức
trở thành đệ tử của thiên sư, có một số phép tắc mà cậu phải nhớ kỹ. Thứ nhất, tôn sư
trọng đạo, thứ hai, pháp thuật không thể dùng cho mục đích bất chính, sau đó, sau
đó..."
Sau đó là nghĩ không ra, quay đầu nhìn Niếp Hành Phong, hi vọng anh sẽ nhắc nhở
cho mấy ý, Niếp Hành Phong nhìn lên trời, làm biếng hồ đồ hùa theo tiểu thần côn.
Không có người nhắc bài, Trương Huyền không thể làm gì khác hơn là tùy tiện nói bậy
cho xong: "Sau đó...Thực ra, đệ tử thiên sư chúng ta không có nhiều quy tắc lắm đâu,
điều quan trọng nhất có lẽ là tùy cơ ứng biến, bất quá đừng để tôi biết cậu làm chuyện
phạm pháp."
Trương Huyền nhấn câu "đừng để tôi biết" này cực kỳ mạnh, không làm chuyện phạm
pháp thì còn gọi là mafia sao? Chỉ cần cậu không biết là được, về phần Giovanni làm
thế nào thì đó là việc của cậu ta. Giovanni hiểu rõ, trịnh trọng nói: "Sư phụ yên tâm."
Quả thật không thể nghe nổi nữa, Niếp Hành Phong ho khan, ý nhắc Trương Huyền
một vừa hai phải thôi.
Bị nhắc nhở, Trương Huyền vội chỉ sang Niếp Hành Phong, nói với Giovanni: "Dâng trà
đi."
Thấy trà được kính cẩn dâng lên, nhìn Niếp Hành Phong cúi đầu thưởng trà, Trương
Huyền cười tủm tỉm nói với Giovanni: "Sau này cậu phải gọi anh ấy là "chủ tịch" giống
mọi người, gọi là "sư nương" cũng được, nhưng không thể một mình một chợ gọi anh
ấy là "Niếp" đâu nhé."
Dàn khán giả phía sau cười ngất ngư, ngược lại nhân vật chính chủ tịch đại nhân đây
vẫn tiếp tục giữ vẻ mặt bình tĩnh mà thưởng trà.
Giovanni hiển nhiên không muốn sửa đổi, ngẫm nghĩ rồi nói: "Bảy phần trăm."
Ở phương diện tiền tài, phản ứng của Trương Huyền tuyệt đối còn nhanh hơn tốc độ
ánh sáng, lập tức trả treo: "Mười phần trăm."
"Mười phần trăm." Giovanni đồng ý, nhìn Niếp Hành Phong nói: "Niếp, từ ngữ xưng hô
với anh đáng tiền thật đấy."
Mấy người đang định bò dậy lại té ghế một lần nữa, Tiểu Bạch dứt khoát khỏi đứng dậy,
đỡ phải té thêm mấy bận.
Mọi người quan sát Niếp Hành Phong, nét mặt rất bình tĩnh, nhưng đây chắc chính là
sự bình tĩnh trước cơn giông bão. Trương Huyền dường như cũng cảm giác được, vội
khoát tay với Giovanni.
"Được rồi, được rồi, lễ bái sư đã xong, đi được rồi đó."
Nhân lúc mọi người xúm lại chúc mừng Giovanni, Trương Huyền lặng lẽ liếc Niếp Hành
Phong một cái, nhỏ giọng hỏi: "Chủ tịch, anh giận sao?"
Nếu anh vì loại chuyện tào lao này mà tức giận với tiểu thần côn thì đã tức đến chết từ
mấy trăm năm trước rồi, Niếp Hành Phong thản nhiên: "Tôi chẳng làm sao cả, suy cho
cùng thì người nhận đồ đệ là em, đến lúc đó đừng có than mệt là được rồi."
"Tôi đần đến mức để cho tên mắt trắng đó chế giễu sao?" Trương Huyền cười hì hì nói:
"Hãy đợi đấy, lập tức sẽ tặng cho anh một bất ngờ lớn."
Sau khi ăn sáng không lâu, chuông cửa vang lên, rất nhanh, giọng nói oang oang đặc
trưng của Ngụy Chính Nghĩa vọng vào: "Tôi tới rồi đây, chào sư phụ, chào chủ tịch,
chào mọi người."
"Ngụy đại ca lâu rồi không ghé chơi nha." Hoắc Ly bưng trà thơm lên, Ngụy Chính
Nghĩa nói cảm ơn rồi nhận lấy uống một ngụm, nói: "Không còn cách nào khác, gần
đây nhiều thế lực mafia của Ý lục tục bành trướng, giới xã hội đen cũng đang trong tình
trạng căng thẳng, tất cả mọi người đều bày trận sẵn sàng đón địch, phỏng chừng sắp
tới sẽ có giao tranh sống mái, cho nên bọn tôi đây nào dám thả lỏng."
Ngụy Chính Nghĩa hôm nay mặc một cái quần da bóng lộn cực kỳ bó, sau lưng của cái
áo khoác đang mặc trên người là hình rồng vàng nhe nanh giơ vuốt, tóc nửa vàng nửa
xanh, khuyên tai, khuyên lông mày không thiếu thứ gì, Trương Huyền săm soi anh ta
một vòng, hỏi: "Cậu từ chức, đổi nghề qua lăn lộn trong giới xã hội đen sao?"
"Có đâu? Tôi vừa hoàn thành xong một vụ án gián điệp phải phụ trách, thấy bộ đồ này
cũng không tồi nên chưa thay ra."
Cha của Ngụy Chính Nghĩa là quan chức cấp cao trong giới cảnh sát, cho dù anh ta có
ăn vận thế nào cũng không có ai cấm cản, nhưng không thể không nói Ngụy Chính
Nghĩa cosplay thế này thật đúng là toát ra khí phách xã hội đen từ tận trong xương, có
đánh chết cũng không ai tin anh ta là cảnh sát.
"Cậu nói mấy băng đảng mafia của Ý đang lãng vãng nơi này để bành trướng?"
Là chủ tịch đại nhân hỏi, Ngụy Chính Nghĩa trả lời ngay: "Đúng thế, chuyện làm ăn của
cái gia tộc Borgia tiếng xấu đồn xa kia đang ùn ùn chẳng chịu ngừng chạy sang bên
này, cho nên cảnh sát bây giờ đang trong trạng thái đề phòng cao độ, bất quá chủ tịch
yên tâm đi, tôi theo dõi bọn chúng chặt chẽ sát sao lắm, nếu như bọn chúng dám làm
chuyện phi pháp thì tôi lập tức tống chúng vào tù liền!"
"Hừ..."
Giọng mũi có vẻ khinh thường từ đâu truyền đến, bọn Tiểu Bạch đều quay đầu nhìn
Giovanni, cậu ta đang ngồi trên ghế sa lon, vẻ mặt như thể ngầm coi thường sự tồn tại
của Ngụy Chính Nghĩa.
Ngụy Chính Nghĩa cũng đã nhìn thấy Giovanni, trước là giật mình, sau thì hét toáng:
"Thằng này sao nhìn thấy quen quen nhờ? A, không phải là Giovanni đây sao? Bá tước
tộc Borgia, là cái tên trùm xã hội đen tiếng xấu đồn xa kia."
Vừa nói vừa rút súng lục ra, chĩa vào giữa trán Giovanni, cùng lúc, Giovanni cũng đứng
lên, súng trong tay hướng ngay trước mặt Ngụy Chính Nghĩa, động tác của hai bên đều
nhanh nhẹn lưu loát, mọi người hoa mắt một cái đã thấy bọn họ trong tình thế chĩa
súng vào nhau.
Ngụy Chính Nghĩa hét to hơn: "Sao anh lại ở trong nhà sư phụ tôi? Có âm mưu gì hả?"
Giovanni lạnh lùng đáp: "Cậu lấy tư cách gì để chất vấn tôi?"
"Tôi là cảnh sát đây, tôi không có tư cách thì còn ai có tư cách nữa?"
"Hừ!"
"Anh dám hừ tôi!"
"Bỏ súng xuống hết đi!" Rốt cục không nhịn được nữa, Trương Huyền ở bên cạnh tức
giận nói: "Đây là nhà của tôi, khi nào đến lượt mấy cậu diễu võ giương oai vậy?"
Hai người nhìn sắc mặt Trương Huyền, bỏ súng xuống.
"Đừng bao giờ để tôi nhìn thấy các cậu chĩa súng vào nhau nữa, ở đây không có cảnh
sát với mafia gì ráo, chỉ có thiên sư mà thôi!"
"Vậy là ý gì? Sư phụ." Ngụy Chính Nghĩa kì quái nhìn Trương Huyền.
"Ý của tôi là vầy - tôi vừa mới nhận thêm một đệ tử mới, chính là Giovanni đó, là sư
huynh đệ đồng môn thì không thể dùng súng chĩa vào nhau."
Lời lẽ của Trương Huyền rất nghiêm túc, rất có phong thái nhà giáo, Niếp Hành Phong
quay mặt qua một bên để khỏi phải bật cười.
Ngụy Chính Nghĩa lại nóng nảy nói: "Sư phụ đang đùa đúng không, sao có thể ở chung
với mafia nước Ý được? Có phải cậu bị bọn chúng ép buộc không? Đừng sợ, tôi sẽ
giúp cậu..."
Sau đó lại bị Giovanni cắt ngang, lạnh lùng nói: "Sư phụ, cậu chưa hề nói rằng tôi có sư
huynh, còn là một tên chết tiệt cảnh sát."
"Cái gì mà "chết tiệt cảnh sát" hả? Là "cảnh sát chết tiệt" chứ... À không, không, anh mới
là "mafia chết tiệt" đó!"
"Shut up!" Đầu Trương Huyền ong ong, cảm giác hình như mình lại tự chuốc một phiền
phức lớn, cậu đưa tay ngăn hai người đang đấu khẩu, "Ngụy Chính Nghĩa, tôi gọi cậu
tới đây là có việc muốn nhờ."
"Giúp bắt mafia đúng không? Tôi rất vui lòng giúp đỡ."
Ngụy Chính Nghĩa nhìn Giovanni khiêu khích, Giovanni thấy vẻ mặt Trương Huyền gian
ác, rất thông minh không trả treo nữa, Ngụy Chính Nghĩa cũng không còn cách nào
khác ngoài láu táu chạy sang hỏi: "Chuyện gì vậy sư phụ."
"Cậu cũng theo tôi học được không ít pháp thuật, bây giờ tôi giao Giovanni cho cậu, từ
hôm nay cậu sẽ dạy dỗ cậu ta."
"Tại sao chứ!?"
Lần này hai miệng một lời cùng lúc hỏi, những người khác cũng ra sức gật đầu, rất
muốn biết lý do, chỉ có Niếp Hành Phong mặt không đổi sắc, dường như từ đầu đã biết
Trương Huyền sẽ nói vậy.
"Cậu là sư huynh mà, cậu không dạy thì ai dạy đây?" Trương Huyền đẩy một câu trở lại,
Ngụy Chính Nghĩa rất không cam lòng, rầu rĩ nói: "Tôi không thể làm sư huynh của một
tên mafia được."
"Tôi cũng không muốn học pháp thuật với một tên cảnh sát quèn đâu." Giovanni ngồi
xuống, nhìn Trương Huyền, nhẹ giọng nói: "Sư phụ, mỗi năm tôi hiếu kính cho cậu
mười phần trăm lợi nhuận công ty không phải là để cậu tùy tiện kéo một người tới cho
có lệ."
Không đợi Trương Huyền trả lời, Ngụy Chính Nghĩa đã giãy đong đỏng kêu to: "Cái gì
mà cảnh sát quèn? Tôi vừa mới được thăng chức nha!"
"Ngụy đại ca thật là lợi hại." Tiểu hồ ly bên cạnh chen vào.
Trương Huyền trừng anh ta: "Thăng chức hồi nào? Thế mà không thèm nói một tiếng,
phải đãi khách, không thì đừng hòng qua ải."
"Tôi thăng chức thì sư phụ đây không phải nên là người đầu tiên chúc mừng tôi sao?"
"Tôi không phải đã gửi quà bên Italia về cho cậu rồi ư? Coi như chúc mừng đó..."
Trọng tâm câu chuyện càng lúc càng trôi đi xa, Niếp Hành Phong rốt cục nhịn không
được vỗ tay, nhắc: "Quay lại chủ đề chính."
"Chủ đề chính..." Trương Huyền suy nghĩ một hồi, nhớ xem chủ đề chính là cái gì rồi
nói với Giovanni: "Tôi cho cậu học pháp thuật với Ngụy Chính Nghĩa không phải chỉ cho
có lệ đâu, bất cứ chuyện gì đều phải bắt đầu từ việc nhập môn, kiến thức cơ bản về
pháp thuật của Ngụy Chính Nghĩa rất vững vàng, hơn nữa ngoại trừ pháp thuật cậu ta
còn có rất nhiều điểm đáng cho cậu học hỏi, đi theo cậu ta là không hề sai lầm."
Giovanni không đáp, bình tĩnh nhìn Trương Huyền, nhìn đến nỗi cậu bắt đầu chột dạ
mới thu ánh mắt về, gật đầu đồng ý. Ngụy Chính Nghĩa vẫn còn muốn thanh minh,
Trương Huyền vội vàng cắt ngang, cười hì hì nói: "Quyết định vậy nha, từ rày về sau
hai người là sư huynh đệ với nhau, cảnh sát với kẻ xấu chung một nhà, tương thân
tương ái."
Niếp Hành Phong đỡ trán, thầm nghĩ tiểu thần côn nói chuyện thật sự rất có xu hướng
thích khiêu khích ngay vảy ngược của người ta, mình cũng lười hỏi tới, vậy là cứ để
mặc cho cậu đi khắp nơi quậy phá.
"Đã thế thì từ hôm nay Giovanni, sư huynh ở đâu cậu ở đó, cậu ta ở có một mình hà,
nhà lớn lắm, lại còn yên tĩnh, tiện cho việc luyện công."
"Sư phụ..."
Đại đệ tử muốn phản bác lại bị Trương Huyền xem như không thấy, tiếp tục dặn dò
Giovanni: "Hơn nữa cậu ta ra ngoài phá án cả ngày không có ở nhà, cứ ở thoải mái,
xem như nhà của mình."
Hai đương sự không lên tiếng nhưng sắc mặt thì chắc chắn không thể tốt được,
Trương Huyền không biết làm gì khác hơn là mỉm cười trấn an: "Tôn sư trọng đạo, tôn
sư trọng đạo."
"Vậy...Thôi được rồi."
Việc đã đến nước này, Ngụy Chính Nghĩa cũng không còn cách nào khác, thầm suy
nghĩ, ở chung với Giovanni thì có thể danh chính ngôn thuận theo dõi anh ta, cũng có
thể coi là việc tốt, về phần pháp thuật, suy cho cùng thì mình cũng không học được bao
nhiêu, dạy thì dạy, bất quá...
"Tôi cho anh biết, tuy rằng bây giờ chúng ta là sư huynh đệ, nhưng nếu anh dám làm
chuyện phạm pháp thì đừng có cầu cứu tôi đó."
"Chết cũng không thèm."
"Hi vọng là vậy."
Trương Huyền len lén liếc mắt qua lại, cậu biết hai người trong đầu đang tính toán đấu
đá nhau, nhưng không nghĩ tới việc không khí lại bất hòa thế này, mới gặp lần đầu đã
rùm beng như vậy, sau khi ở chung không dám tưởng tượng sẽ phát triển thành thể
loại gì, bất quá đó là rắc rối của Ngụy Chính Nghĩa, không liên quan đến mình.
Nhân lúc Giovanni đi dọn hành lý, Trương Huyền dặn dò Ngụy Chính Nghĩa một số việc,
chờ hai người đi rồi, cậu đóng cửa, quay người lại, tay nắm thành quyền, vẻ mặt vui vẻ
bày ra dáng điệu lồi lõm.
"YES, cuối cùng cũng tống khứ được người ra khỏi nhà rồi!"
Mọi người nhìn cậu khinh bỉ, Hoắc Ly nói: "Đại ca thật quá đáng, cầm tiền của người ta
còn đuổi người ta khỏi cửa. Cơ thể Giovanni vừa mới khá lên, Ngụy đại ca rành rành
không thể hòa thuận với anh ấy, sau này cơm ba bữa đều là vấn đề lớn rồi."
"Em nghĩ Giovanni yếu đuối đến vậy à."
Ngao Kiếm muốn mượn tay Giovanni làm khổ cậu và chủ tịch, đâu có dễ vậy, hiện tại
phiền phức ấy đã bị cậu tiễn đi một cách đơn giản, thành công sang tay cho cậu cảnh
sát nhỏ Ngụy Chính Nghĩa, sau này cứ để tùy hai người họ dằn vặt nhau thôi.
Ngẩng đầu, thấy mọi người còn nhìn mình, Trương Huyền không vui: "Các người rảnh
rỗi lắm sao? Ai có việc của người đó. Con dơi đâu, rót chung trà lại đây, nói nhiều quá
khát nước muốn chết."
Mọi người tản đi, Trương Huyền đón chén trà Nghệ đem tới, ngồi cạnh Niếp Hành
Phong, cười tủm tỉm hỏi: "Chủ tịch, tôi sắp đặt như thế anh có hài lòng không?"
Niếp Hành Phong không trả lời mà hỏi lại: "Em mất rất nhiều thời gian để suy tính đúng
không?"
"Đúng rồi, thật đúng là làm cho người ta nhức cả đầu."
Kỳ thực nếu bây giờ phải nói về Giovanni thì chuyện quan trọng nhất không phải là học
pháp thuật mà là học thật nhiều đạo lý làm người. Ngụy Chính Nghĩa tính tình cứng đầu,
nóng nảy, nhưng từ trong xương đã tỏa ra sự chính trực, chính là điều mà Giovanni
còn thiếu, nếu muốn hóa giải lệ khí chiếm giữ trong tim cậu ta, Ngụy Chính Nghĩa thích
hợp hơn cậu.
Xem hành động của hai người bọn họ vừa rồi thì biết, Giovanni bình thường không nói
nhiều, không phải loại người thích học chơi rồi từ bỏ cũng nhanh, Ngụy Chính Nghĩa
tuy rằng pháp thuật còn yếu kém nhưng lại có nền móng vững chắc, do chính cậu dạy
cho, tuyệt đối tốt hơn so với tự mình học, chờ kiến thức cơ bản đã vững vàng thì có thể
dễ dàng học cao lên.
Nghĩ đến việc mình tứ lạng bát thiên cân(1), dễ dàng xử lí chiêu trò của Ngao Kiếm,
Trương Huyền rất vui vẻ, cười hì hì nhìn Niếp Hành Phong, thấy tròng mắt màu lam lóe
lên tia gian xảo, Niếp Hành Phong trong lòng lập tức cảnh giác, quả nhiên một giây sau
Trương Huyền bay sang, nhào lên người anh, ôm anh thật chặt.
(1) Tứ lạng bạt thiên cân: Thường được dùng trong các môn võ, bốn lạng có thể đẩy
được ngàn cân, tức có nghĩa ở tình thế bất lợi mà xoay chuyển giành được chiến thắng.
"Chủ tịch, hôm nay tôi theo anh đi làm nha, để cho mọi người biết tôi mới là tình nhân
chân chính hàng thật giá thật của anh!"
"Trước tiên em thả ra đi..."
"Thật ra gần đây tôi phát hiện mình cũng có khuynh hướng tự kỉ rồi, nhân lúc bệnh tình
chưa trở nặng, chủ tịch hãy mau mau chữa cho tôi nào."
Niếp Hành Phong mặt đầy sọc đen, dù cả thế giới này bị tự kỉ thì tiểu thần côn cũng
không thể nào tự kỉ. Anh trầm ngâm một chút, khẽ cười: "Tôi hồi trước có nói tôi đang
thiếu một trợ lý."
"Tôi làm!"
"Rất cực khổ đó."
"Tôi là người rất chịu thương chịu khó!"
"Không được than vãn."
"Tuyệt đối không có!"
Niếp Hành Phong mỉm cười, dường như thấy được hình ảnh sắp tới của Trương
Huyền bị vùi lấp trong đống văn kiện chồng chất, đang được "rèn giũa".
"Vậy thì ký hợp đồng đi, thiên sư đại nhân." Che giấu âm mưu bằng nụ cười, Niếp
Hành Phong đề nghị.
Rất lâu sau đó, Trương Huyền đã vì phán đoán sai lầm lúc ấy của mình mà hối hận
không thôi. Trợ lí chủ tịch nghe thì oách đó, thực chất căn bản là không có lương, hơn
nữa công việc của trợ lí còn nặng nề hơn cả cậu tưởng tượng, quả thực cái được
không đủ bù cái mất, bất quá may là Niếp Hành Phong không yêu cầu cậu mỗi ngày
đều phải có mặt, cho nên về lý thuyết lúc nào cậu nhớ thì tới lượn vài vòng chia sẻ một
chút khó khăn với chủ tịch đại nhân thân yêu. Về phần nhân viên trong công ty ban đầu
nhìn thấy cậu thì làm ra vẻ mặt như thể gặp quỷ, cũng bị Trương Huyền lơ đẹp.
Kỳ thực có khi phản ứng gặp tiên với gặp quỷ của người ta không khác nhau là mấy,
thiên sư đại nhân vui sướng nghĩ vậy đó.