Đợi mấy chữ cuối cùng phun ra, Trương Huyền đã chạy rất xa, Mặt Ngựa sử dụng thần lực rất vất vả mới đuổi kịp bọn họ, kêu lên: “Hai thằng ranh con, đều dừng lại cho ta!”
Chung Khôi dừng lại trước tiên, Trương Huyền chạy về phía trước thêm một đoạn nữa mới dừng bước, Mặt Ngựa xông lên, lại cho Chung Khôi một cái tát vào sau đầu, quát: “Tại sao phải chạy?”
Tuy rằng vỗ không đau chút nào, nhưng nhìn ra được quỷ đại ca nổi giận, Chung Khôi dè dặt chỉ Trương Huyền: “Anh ấy chạy, tôi liền chạy theo thôi.”
Mặt Ngựa lại thở phì phì lườm Trương Huyền, giơ tay cũng muốn vỗ vào đầu cậu một cái, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, chỉ chĩa vào cậu gào lên: “Chẳng phải ngươi muốn tìm con trai sao? Ngươi tìm con trai còn dẫn một con quỷ chạy trốn làm gì? Ngươi có biết Mạnh Bà nữ nhân kia thù dai nhất không…”
“Không phải ta dẫn ông ấy chạy, là ông ấy dẫn ta chạy!”
Rõ là oan uổng mà, Trương Huyền giơ tay lên đưa ra cho Mặt Ngựa nhìn, cổ tay cậu đến giờ còn bị Lâm Thuần Khánh nắm rất chặt, vừa rồi cậu còn chưa rõ xảy ra chuyện gì, đã bị Lâm Thuần Khánh kéo chạy, nếu không phải cậu liều sức dừng lại, còn chưa biết sẽ bị kéo đến đâu.
“Đây là chuyện gì?”
Mặt Ngựa đi qua muốn giật tay của Lâm Thuần Khánh ra, lại thấy ông ta nắm chặt hết sức, hoàn toàn không có ý buông, đành phải hỏi Trương Huyền, Trương Huyền đáp lại hắn bằng một cái liếc mắt, chuyển sang hỏi Lâm Thuần Khánh: “Chú Khánh, chú nói xem đây là có chuyện gì?”
Lâm Thuần Khánh trợn to hai mắt xem chừng con sông đang cuồn cuộn trước mắt, nhưng không nói lời nào, Trương Huyền cả giận: “Tôi với chú rốt cuộc có thù oán sâu đậm hả? Chú hại tôi một lần, hai lần thì cũng thôi, sao làm quỷ rồi cũng không buông tha cho tôi?”
Vẫn không có hồi đáp, Trương Huyền còn định nói tiếp, Mặt Ngựa ngăn cậu, lại cẩn thận đánh giá Lâm Thuần Khánh, hạ linh chú lên cái tay nắm chặt Trương Huyền kia, mới khiến ông ta ngoan ngoãn bỏ ra, Mặt Ngựa lại lấy ra xích khóa hồn dùng khi áp giải quỷ hồn, quấn ngang hông ông, Lâm Thuần Khánh mặc cho hắn khóa, không phản kháng nữa, Chung Khôi ở bên cạnh thấy rất mới lạ, nói: “Nhìn dáng vẻ này của ông ta, hình như là bị người ta hạ cổ (
sâu độc).”
“Cổ này có một cái tên rất dễ nghe, gọi là canh Mạnh Bà.” Thấy vẻ mặt Lâm Thuần Khánh cùng với pháp thuật Mặt Ngựa làm cho ông, Trương Huyền đoán được, lầm bầm: “Ta rõ ràng đã đẩy bát ra rồi.”
“Còn dám nói! Ngươi chê gây thù chuốc oán ở địa phủ chưa đủ nhiều phải không? Loại chuyện như luân hồi này ngươi cũng dám nhúng tay?”
“Đó là lỗi phản ứng bản năng mà, ta làm sao biết sẽ biến thành thế này? Chú Mã, rốt cuộc ông ta uống bao nhiêu canh, có thuốc giải có thể giải không?”
Bị Mặt Ngựa bực mình trừng mắt, Trương Huyền hơi chột dạ, song việc đã đến nước này, cậu giờ càng tò mò sao Lâm Thuần Khánh đã uống canh Mạnh Bà, mà còn muốn kéo cậu chạy, có phải ông ta muốn nói gì với mình, nhưng do bị rót canh nên không nhớ rõ?
Nhìn vẻ mặt Lâm Thuần Khánh mờ mịt lại rầu rĩ, Trương Huyền cảm thấy khả năng này rất lớn, nhưng lời đáp của Mặt Ngựa phá tan ảo tưởng của cậu.
“Nếu canh Mạnh Bà có thể giải, thế gian này chẳng phải sẽ đại loạn? Dù chỉ uống một giọt, hiệu quả của nó cũng như nhau.”
“Nếu uống một giọt có thể đạt được công hiệu như nhau, vậy sao các người mỗi lần phải phát một bát lớn? Việc này quá lãng phí tài nguyên rồi đấy.”
Chung Khôi chế giễu lại đổi lấy một cái tát của Mặt Ngựa, nhưng lần này y đã có kinh nghiệm, cúi đầu né tránh, vấn đề quá gian xảo, Mặt Ngựa cũng không đáp được, suy nghĩ một chút, nói: “Có lẽ là để ngừa vạn nhất đi.”
Ví dụ loại người tu đạo như Lâm Thuần Khánh này, vài hớp canh có lẽ chỉ khiến ông ta tạm thời hỗn loạn thần trí, nên ông ta mới có thể theo bản năng thúc giục đưa mình chạy đi, về phần mục đích ông ta làm vậy, theo thời gian trôi, Trương Huyền nghĩ, ông ta chắc có lẽ sẽ nhớ lại.
“Cứu Bé con trước rồi nói.”
Bởi vì tình huống đột phát, hành trình bị đảo lộn, nhìn bộ dạng Lâm Thuần Khánh tạm thời cũng không hỏi ra cái gì, Trương Huyền giao nhiệm vụ chiếu cố ông cho Chung Khôi, để Mặt Ngựa dẫn đường, chạy đến sào huyệt của âm ưng tín sứ, xích tỏa hồn đưa vào tay Chung Khôi, y thấy rất ly kỳ mà đem xích cuốn vào lòng bàn tay, vô cùng phấn khởi tiếp nhận cái công cán này, Mặt Ngựa nhìn thấy, do dự một chút, nhưng không ngăn cản.
Được Mặt Ngựa dẫn đường, bọn họ mau chóng chạy tới khu vực nhìn thấy trong mặt nước, nơi này là chỗ âm ưng tụ tập, núi đá dốc đứng lởm chởm, hầu như không có nơi để đặt chân, cũng may ở đây không có người bình thường, nhờ sự hướng dẫn của Mặt Ngựa, qua một hồi leo trèo, rốt cuộc tìm được một khoảng đất bằng phẳng.
Những con hắc ưng chém giết thành một đám kia đều không biết đi đâu, bốn bề yên ắng nặng nề, xung quanh rơi vãi rất nhiều lông chim ưng sau cuộc chiến ác liệt, trên tảng đá cũng không thiếu vết lỗ chỗ do móng vuốt chim ưng để lại cùng dấu vết bị lửa thiêu đốt, âm phong thỉnh thoảng thổi tới, mang theo sát khí đẫm máu sau trận ác chiến, đừng nói bóng dáng âm ưng, ngay cả hơi người cũng không mảy may cảm thấy.
Trương Huyền tìm cả buổi ở xung quanh, trái lại trông thấy một hai hồn phách âm ưng bị mổ chết hóa thành, nhưng chưa đợi cậu tới gần, mấy hồn phách này đã theo âm phong nhanh chóng bay đi, âm ưng tuy rằng không chết, nhưng sau khi bản thể bị tổn thương, vẫn phải cần một khoảng thời gian chữa trị, lúc này bọn chúng sợ nhất là bị hút hồn phách, trong mắt những con âm ưng này, cương khí cùng tà khí trên người Trương Huyền khiến cho cậu còn đáng sợ hơn Bắc Đế Âm Quân.
Không tìm thấy Bé con, lòng Trương Huyền bị gió thổi đến lạnh giá, nhìn hồn phách bay đi, cậu nhịn không được nổi nóng: “Khốn kiếp, các ngươi tốt nhất phù hộ con ta không việc gì, bằng không đừng tên nào nghĩ đến chuyện sống sót!”
Những lời này vừa nói ra, bốn phía càng chẳng thấy một vệt âm hồn, Mặt Ngựa đang muốn trách cậu thiếu kiên nhẫn, chợt nghe cách đó không xa truyền đến tiếng cục cục, Chung Khôi thính tai, hỏi: “Là cái gì?”
“Ưng non.”
Mặt Ngựa nhìn hai bên, phát hiện tiếng động vọng lại từ vách đá đối diện, vách núi trơn nhẵn như bị đao chẻ, một nửa ẩn phía sau sương mù, nhìn không rõ tình hình bên kia, hắn có thể leo lên, nhưng Trương Huyền và Chung Khôi thì có phần gắng gượng, liền thổi một tiếng còi về phía vách đá, hy vọng gọi ưng non sang hỏi tình hình.
Cấp bậc địa phủ nghiêm ngặt, địa vị Mặt Ngựa hơn xa âm ưng tín sứ, theo lý nghe thấy hắn cho gọi, âm ưng không dám không tới, nhưng đợi hồi lâu, ngoài tiếng cục cục, không có phản ứng gì.
“Để ta.”
Trương Huyền từ nhỏ theo sư phụ leo núi, ngọn núi ở cõi âm tuy dốc đứng, nhưng cậu thấy không có gì khác biệt, đi tới đang muốn trèo lên, chợt nghe phía sau sương mù truyền đến tiếng gọi lanh lảnh của Bé con.
“Huyền Huyền!”
Theo tiếng kêu, một bóng người từ phía trên ngã xuống, không đợi Trương Huyền đỡ, trong sương mù xẹt qua ánh bạc, lấy tốc độ cực nhanh bắt lấy Bé con đang rơi, đặt bé xuống đất, mình thì đứng phía trước bé, hai mắt đối địch nhìn đám người Trương Huyền, trong miệng phát ra tiếng kêu mang tính công kích, cảnh cáo bọn họ đừng tới gần thêm.
Mỏ và hai móng vuốt chim ưng lộ ra ánh bạc nhàn nhạt, ánh mắt sắc bén lại hung ác, nếu không phải cái đầu quá nhỏ, khí tràng nó tản ra hẳn là rất khủng khiếp, nhưng nó còn chưa cao bằng một nửa Bé con, Trương Huyền xem ra, con ưng này chẳng khác gì một món đồ chơi bằng bông.
“Đừng như thế.” Bé con ở phía sau lập tức túm lấy cánh ưng con, ngăn nó nổi giận, nói: “Đây là Huyền Huyền, Chung Chung tiền bối, Mã… Mã…”
Hai người khác bé không biết gọi thế nào, nửa chừng ngắc ngứ, Trương Huyền chạy tới, giữ lấy Bé con nhìn trước sau trái phải một phen, gương mặt thằng bé bị lau quẹt chỗ đen chỗ trắng, nhìn qua hết sức nhếch nhác, đôi mắt lại lấp lánh, ánh lên vẻ hưng phấn và bốc đồng sau khi mạo hiểm.
Rèn luyện để trưởng thành thế này hình như cũng không tệ.
Sau khi không thấy có vết thương, Trương Huyền ôm lấy Bé con, mắng: “Ai bảo con chạy lung tung, sợ chưa!”
“Huyền Huyền đang ngủ, đói…” Nhớ lại cảnh ngộ vừa mới rồi, Bé con mếu máo, nhưng rất nhanh lại ra sức lắc đầu, nói: “Có Hamburger, không sợ, không sợ.”
Nói đến Hamburger, Trương Huyền lúc này mới phát hiện ra nó không ở đây, dưới chân chỉ có con ưng non kia, sau khi thấy Bé con bị ôm đi, nó bay lên muốn tấn công, bị Mặt Ngựa túm cánh kéo qua, quát: “Lại còn dám phớt lờ cấp trên, ngươi được ai dẫn dắt?”
Ưng con hình như còn chưa biết nói chuyện lắm, quang quác kêu loạn một hồi với Mặt Ngựa, hơn nửa ngày, Mặt Ngựa mới phiên dịch cho bọn họ nói là vừa rồi rất nhiều âm ưng tấn công Bé con, Hamburger đành phải giấu Bé con trong hang động ở vách núi, làm kết giới để ưng con trông nom, bản thân dẫn kẻ truy đuổi đi, ưng con kêu lâu thế, Hamburger nghe được tiếng gọi, hẳn là sẽ mau chóng quay lại.
Nhìn không ra Hamburger bình thường ăn uống lu bù, giờ phút then chốt vẫn tin được.
Quả nhiên, Mặt Ngựa cùng ưng con trao đổi xong, chợt nghe tiếng rít quét qua không trung, một con chim ưng bay nhanh tới gần, vuốt ưng ánh vàng, móng vuốt đã làm ra thế vồ, nhưng sau khi phát hiện ra là bọn họ tức khắc thu lại, vỗ cánh lướt đến gần, dừng lại bên cạnh họ.
“Ta không nhìn lầm đấy chứ? Thần… Hải Thần đại nhân ngài đã tới?”
Trương Huyền một đường chém giết, trên người còn lưu lại khí chất tàn nhẫn tiềm tàng, Hamburger nửa chừng đổi giọng, đem hai chữ “thần côn” đến bên mép nuốt trở vào.
“Ngươi còn chịu nổi không?”
Sau một phen ác chiến, lông âm ưng đều bị mổ tan tác, rất nhiều chỗ dính vết máu, nhất là ở chân có một chỗ bị mổ gần như nhìn thấy xương, nghĩ đến chuyện nó vì Bé con mà bị thương, Trương Huyền hiếm khi hỏi tử tế, Hamburger coi như không sửa sang lại lông vũ, mở miệng giễu cợt.
“Chút thương tích này tính là gì chứ? Đám khốn kiếp kia bị ta dẫn tới quỷ cốc, dám ăn hiếp chúng ta… người của Trương gia, không chết cũng phải lột da, hừ hừ.”
Thật không hổ là tác phong của Hamburger, nếu nó gặp một chút thua thiệt, đối thủ chỉ có xui xẻo hơn nó, nghĩ đến ngàn vạn ác quỷ bị trấn áp trong quỷ cốc, Trương Huyền không khỏi có phần đồng tình với đám súc sinh lông lá đầu óc không được sáng suốt cho lắm kia.
Âm ưng vốn chính là dã thú dung mãnh hung ác, tính cách Hamburger láu cá thì láu cá, nhưng nếu thực sự đánh nhau, lại không ẩu tả chút nào, hơn nữa sẽ không để ý đến chút thương tích phải chịu kia, nhìn vài hồn phách âm ưng phất phơ theo gió phía xa xa, Trương Huyền khen: “Xem ra ngươi cắn chết không ít, làm không tệ.”
“Ơ, cái kia không liên quan đến chuyện của ta.” Hamburger lắc đầu.
Tất cả cùng là tín sứ, pháp lực tám lạng nửa cân, những âm ưng này không có cách bắt nó, nó cũng giống vậy giết không chết đồng loại, nghe hiểu ẩn ý của nó, Trương Huyền liếc Bé con một cái: “Không phải là bị… cắn chết đấy chứ?”
“Không phải.”
Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm.
“Là bị lửa thiêu chết.” Hamburger dùng cánh chỉ chỉ Bé con: “Nó nghịch lửa rất lợi hại, ngươi cũng không phải chưa từng nhìn thấy, thiêu mấy con ưng tính là gì đâu?”
Một hơi thở ra không xuôi, Trương Huyền thành công ho khan.
Hamburger bị thương, để khỏi tiêu hao thêm nhiều linh lực, thấy mọi người đều đến đủ, nó biến trở về hình vẹt, nói rất hưng phấn: “Mọi người nghe ta nói, nghe ta nói, chuyện xảy ra kỳ thực là như vầy, chuyến vào địa ngục lần này thật sự quá quyết liệt quá điên đảo, cái chuyện bát quái này ta nhất định phải…”
“Chúng ta đều biết cả rồi!” Mọi người đồng loạt mở miệng cắt ngang nó.
Sự nhiệt tình bị đả kích, Hamburger nghi ngờ nói: “Không thể nào, các ngươi nếu nhìn thấy, sao không ra hỗ trợ?”
Muốn giải thích nguyên nhân thì nói ra rất dài dòng, Trương Huyền chỉ chỉ con ưng nhỏ đang khẩn trương đảo đi đảo lại bên chân, chỉ sợ mình làm hại đến Bé con, hỏi: “Bạn ngươi à?”
“Tiểu đệ ta mới thu nhận đấy, sao? Vẫn dùng được chứ?”
Ài, không hổ là tùy tùng của đại ca xã hội đen, cũng biết tùy thời mở rộng thành viên, tránh cho mình bị ưng mổ phải, Trương Huyền thả Bé con xuống, buộc lại chuỗi chuông bạc lên mắt cá chân cho bé, chân Bé con vừa chạm đất, con ưng nhỏ liền lập tức xông lên trước bảo vệ bé, đôi mắt ưng nhìn trừng trừng Trương Huyền, tư thế diều hâu bảo vệ con non.
“Các ngươi mệt không? Hay là nghỉ ngơi trước một chút, nghe chuyến phiêu lưu của ta và Bé con, vừa rồi ấy…”
“Việc bây giờ chúng ta phải làm là rời khỏi địa ngục trước.” Ngắt lời Hamburger đang hăng hái bừng bừng chuẩn bị tám nhảm tràng giang đại hải, Trương Huyền nói: “Ta với Bé con, Chung Khôi đều không thuộc về nơi này, đợi càng lâu, tình hình sẽ càng gay go, ngươi còn nhớ đường lúc tới không?”
Cậu biết Chung Khôi không thể nào nhớ được, nên đặt hy vọng lên người Hamburger, sống chết trước mắt, Hamburger đành phải ngăn lại tâm tình muốn tán dóc của mình, gật đầu: “Biết thì biết, nhưng nếu không mở ra được, chúng ta vẫn không ra được ngoài.”
“Cởi chuông cần người buộc chuông.”
Mặt Ngựa nói một câu khiến mọi người đều ném ánh mắt về phía Chung Khôi, Chung Khôi sờ sờ túi, bên trong vẫn còn vài lá bùa mở cửa âm phủ, nói: “Tôi thử xem, có hữu dụng hay không thì chưa biết.”
“Chờ chút.” Hamburger nhìn thấy Lâm Thuần Khánh, hỏi: “Ai có thể nói cho ta biết trước, sao ông ta lại ở cùng với chúng ta?”
“Trên đường nói.”
Kỳ thực đối với sự xuất hiện của Lâm Thuần Khánh, bản thân Trương Huyền cũng không rõ là chuyện gì xảy ra, vốn định trên đường nói một chút, ai ngờ Mặt Ngựa đi nhanh quá, chưa bao lâu bọn họ đã tới chỗ gặp Chung Khôi, song đến tột cùng đâu mới là cửa khẩu quỷ môn, mọi người xuất hiện khác nhau, Trương Huyền xác định là Vong Xuyên, mà Chung Khôi và Hamburger lại khăng khăng là ở trên khu vực La Phong Vương.
“Này không đúng rồi, sao một quỷ môn quan lại có hai điểm dừng chân? Vậy nếu muốn rời khỏi, con đường kia đúng chứ?”
Mọi người ai giữ ý nấy, Trương Huyền buộc lòng phải trao quyền quyết định cho Mặt Ngựa, ai ngờ Mặt Ngựa lắc đầu, cũng không dám khẳng định.
“Ta cùng Chung Khôi là âm sứ và quỷ, ngươi cùng Bé con miễn cưỡng tính là nhân loại, điểm dừng chân khác nhau cũng rất bình thường” Hamburger phân tích lý luận của mình: “Ta nghĩ điểm dừng chân không quan trọng, quan trọng là cửa chính có mở ra được hay không, chỉ cần nó mở ra, chúng ta bất kể ở chỗ nào, đều có thể trở lại.”
“Nói cách khác chúng ta bây giờ rơi vào thế bị động?” Chung Khôi nóng nảy, hỏi Mặt Ngựa: “Không phải chú thường lui tới âm dương hai giới à? Chú cũng không tìm được sao?”
“Cửa khẩu các ngươi tới kia vốn bị niêm phong, lần này mở ra chỉ là may mắn, đường ta chưa đi qua, làm sao biết?”
“Vậy thì dẫn chúng tôi đi cửa khẩu chú thường đi đi.”
Một tấm bảng gỗ đen như mực hiện ra, mặt trước khắc rất nhiều bùa chú quái dị, mặt sau là tên Mặt Ngựa, hắn nói: “Đây là giấy thông hành của ta, chỉ có thể cho phép ta ra vào, dù ta dẫn các ngươi đến cửa ra hai giới, các ngươi cũng không ra được.”
“Tên của chú?”
Chung Khôi lờ mờ nhìn thấy trên tấm bảng gỗ dùng thể chữ cuồng thảo phác họa, đến lúc y muốn nhìn kỹ, Mặt Ngựa đã thu vào, Trương Huyền trầm ngâm một hồi, cảm thấy Hamburger nói rất có lý, cau mày nói: “Nghe có phần nghiêm trọng.”
“Rất nghiêm trọng, vô cùng nghiêm trọng!” Hamburger liên thanh phụ họa.
Sau khi phát hiện ra cái tình huống rất không lạc quan này, mọi người đều trầm mặc, chỉ có Lâm Thuần Khánh ngơ ngơ ngác ngác, chẳng coi tình hình hiện nay ra gì, ngoài ra còn có Bé con, ngồi chồm hỗm dưới đất chơi với ưng con chẳng biết trời trăng.
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Mặt Ngựa ho khan một tiếng, nói: “Ta còn có công vụ trong người, không theo các ngươi được, có việc liên lạc sau.”
Hắn kéo xích sắt ngang hông Lâm Thuần Khánh định đi, bị Chung Khôi cản lại: “Chúng tôi không quen thuộc nơi này, bây giờ chỉ có thể dựa vào chú, chú sao có thể đi được?”
Ống tay áo bị kéo, Mặt Ngựa giãy hai cái không ra, nóng nảy kêu lên: “Bây giờ ta không đi không được!”
“Cùng lắm thì chúng tôi thêm tiền.”
“Tiền không phải là vấn đề, vấn đề là nhiều tiền hơn nữa, trước khi tới tay thì nó chả đáng một xu.” Mặt Ngựa nói: “Quỷ Vương Phong Đô cũng bị các ngươi đắc tội rồi, còn phá rối luân hồi, phiền phức các ngươi chọc phải tự các ngươi giải quyết, đừng lôi ta vào, ta còn muốn bình an sống qua kiếp quỷ của ta đây này.”
“Quên đi!”
Chung Khôi còn muốn khuyên ngăn, bị Trương Huyền cản lại, ý bảo y để Mặt Ngựa rời đi.
Mặt Ngựa nói cũng là tình hình thực tế, hắn ở cõi âm chẳng qua là một quỷ sai nho nhỏ, cấp trên của hắn có Quỷ Vương các giới, có Bắc Đế Âm Quân, vận mệnh của chính bọn họ còn chưa biết, hà tất liên lụy đến người không liên quan? Mặt Ngựa có thể giúp bọn họ lâu như vậy đã rất nhân nghĩa rồi, Trương Huyền không muốn lại nợ ân tình của hắn.
Chung Khôi buông lỏng tay, thấy vẻ mặt y lo lắng, Trương Huyền dâng lên ngạo khí, cười lạnh nói: “Trên đời này không có rắc rối nào không giải quyết được, lớn nhất chẳng phải là một Bắc Đế Âm Quân sao? Có gì phải sợ?”
Thấy cậu nói vậy, Chung Khôi không cố ép nữa, ai ngờ Mặt Ngựa đi mấy bước, lại xoay người chạy trở về, Chung Khôi tức giận nói: “Quay lại làm gì?”
“Đi không được.”
Mặt Ngựa rất nhanh lùi ra phía sau Trương Huyền, không hề che giấu ý đồ coi cậu làm lá chắn, lập tức mọi người liền nghe thấy âm phong vang dội, tiếng bước chân soàn soạt từ xa đến gần, trong nháy mắt đã bao vây họ vào giữa, lại là mấy con hỏa kỳ lân khổng lồ hung hãn, so với chúng, mấy con lúc trước vây công họ chỉ là loại mini, chúng chưa cần làm ra bất cứ hành động có tính công kích nào, chỉ đứng ở đó, cũng đủ mang đến cho người ta khí thế áp bức dời non lấp bể, thảo nào Mặt Ngựa lại không khí phách mà né tránh đầu tiên như thế.
“Đây là con quỷ quái gì vậy?” Chung Khôi nhịn không được hỏi.
“Bổn gia của cái con bị cậu nện ngất kia.”
Trương Huyền trả lời dí dỏm, sắc mặt lại rất ngưng trọng, cậu biết những con súc sinh này không thể nào vừa khéo xuất hiện ở nơi này, quả nhiên theo tiếng soàn soạt gia tăng, xung quanh lại thêm vô số ác quỷ âm hồn, rất nhiều quỷ cầm giáo dài xiên nhọn trên tay, vũ khí lợi hại, vừa áp sát vừa nhìn chằm chằm bọn họ, giống như đang nhắm cơ hội ra tay.
Lần này ngay cả Hamburger cũng héo, đôi mắt nhỏ quan sát bốn phía, rúc vào phía sau Bé con, hình dáng vẹt rất nhỏ, cực kỳ dễ ẩn nấp.
Vì vậy diễn biến tình huống bây giờ trở thành Trương Huyền và Chung Khôi đứng mũi chịu sào đứng trên cùng, bên cạnh còn có một Lâm Thuần Khánh thần trí hỗn độn.
“Đây lại là tông chủ đại nhân của cái khu vực này?” Trương Huyền hỏi.
“Không phải tông chủ.” Hamburger phía sau nhỏ giọng nói: “Chúc mừng ngài đại nhân, thành công chọc phải La Phong Vương.”
Người chưởng quản tối cao toàn bộ cõi âm tuy là Bắc Đế Âm Quân, nhưng thống lĩnh Phong Đô lại là La Phong Vương, hậu quả chọc tới hắn có thể tưởng tượng được, thảo nào Mặt Ngựa và Hamburger đều tránh ra.
Những con thú dữ ác quỷ này sau khi vây quanh họ, không ép sát về phía trước nữa, mà dừng bước lại, ở giữa tránh ra một con đường dài, một chiếc xe liễn xuất hiện trước mắt mọi người, nóc và bánh xe liễn được khảm vàng ròng, mành xe đen như mực tranh trí bằng minh châu, từ phía trên rũ xuống, từ đầu đến đuôi nguy nga lộng lẫy, người ngồi trong kiệu không đi ra, nhưng vẻ uy nghi thuộc về vương giả vô hình trung làm chấn động mọi người.
Xem ra đây chính là La Phong Vương trong truyền thuyết.
Trương Huyền hắng giọng, đang muốn lên tiếng, người trong liễn mở miệng trước.
“Chúng bay tự tiện xông vào Phong Đô, luận tội phải chết.”
Giọng nói lành lạnh vang lên, cùng lúc đó mấy con hỏa kỳ lân đồng loạt xông về phía trước, lệ hỏa từ miệng bầy thú phun ra, vừa vặn hợp thành một vòng lửa, vây bọn họ vào giữa.
Đùi Trương Huyền lập tức bị ôm lấy, là Bé con bị ngọn lửa thình lình xuất hiện dọa sợ, Trương Huyền giận dữ, tâm tư vốn định tử tế khai thông bị quét một cái sạch bách, đưa tay sờ túi, hai túi áo đều chật ních — Nhiếp Hành Phong rất tri kỷ, sau khi đốt tiền âm phủ cho cậu, lại đốt số lượng lớn các loại đạo bùa, đây rõ ràng là nói cho cậu biết nếu có thể dùng tiền đút lót thì dùng tiền, lúc nào tiền không có tác dụng thì trực tiếp dùng vũ lực giải quyết, vì vậy Trương Huyền chẳng hàm hồ chút nào, kẹp chấn hỏa chú, ngăn chặn lệ hỏa linh thú phun tới, cười lạnh nói: “Ở đây còn chưa tới lượt súc sinh giương oai!”
“Hỗn xược!”
Trong giọng nói trong trẻo kia thêm phần giận dữ, khí túc sát truyền đến, kích động màn trướng, kéo sang hai bên, một vị nam nhân trung niên bạch y đai ngọc từ trên xe liễn đi xuống, hai bên cách nhau không xa, khuôn mặt nam nhân lại như chiếu lên gương đồng, nhìn có vẻ rõ ràng, nhưng chỉ có thể mô phỏng ra đường nét đơn giản, xe liễn cách mặt đất rất cao, hắn lại từng bước giẫm xuống, giống như thong dong bước xuống cầu thang, nếu không phải sát khí bốn phía quá nặng, dáng vẻ này của hắn càng giống công tử ca du ngoạn đạp thanh.
Sau màn trướng xe liễn hình như còn có người khác ngồi, nhưng không đợi Trương Huyền nhìn kỹ, rèm liền buông xuống, sự xuất hiện của nam nhân thành công đoạt đi lực chú ý của mọi người, không ai để ý ngồi trong kiệu là ai.
“Trăm nghe không bằng một thấy, Trương Huyền, rốt cuộc chúng ta đã gặp mặt.” Nam nhân dừng lại đối diện, đánh giá xong Trương Huyền, lại nhìn người phía sau cậu: “Đây đều là bạn bè của ngươi?”
Nam nhân mặc thường phục gấm trắng, nhưng vẻ uy phong thuộc về vương giả trong âm khí tiêu sát không hề che đậy chút nào tản mát ra, khí thế kia như đang nói — bọn chúng đều là cá trên đĩa, chỉ cần mình điều phía dưới, bọn chúng bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành bữa ngon cho lũ linh thú.
Hamburger bị sát khí ảnh hưởng đến, cánh vỗ cực nhanh, cân nhắc xem mình có nên đặt cược vào bên kia, nếu ở dương gian, nó sẽ không chút do dự đặt cho Trương Huyền, nhưng nơi này là địa bàn của La Phong Vương, là âm quan đứng sau Bắc Đế Âm Quân, đối đầu chính diện với hắn, vậy chưa chắc đã có quả ngọt để ăn.
Mặt Ngựa lựa chọn còn nhanh hơn nó, nhảy ra đầu tiên, chạy tới đối diện, cung kính hành lễ với La Phong Vương, cười bồi nói: “Vương, ta chỉ đi ngang qua.”
“Judas!”
Chung Khôi ở phía sau tức giận mắng, Trương Huyền lại không để ý, quay đầu nhìn lướt qua Hamburger, mắt lam tràn ngập sát khí khiến Hamburger lập tức rút lui có trật tự, nó chưa theo La Phong Vương lăn lộn, tính tình La Phong Vương thế nào nó không rõ lắm, nhưng tính cách Trương Huyền tuyệt đối không thể xưng là tốt, bèn lâm thời lật bài, ưỡn thẳng ngực, quyết định giữ vững lập trường của mình.
“Hiện tại những người này đều là bạn của ta.” Trương Huyền quay đầu lại, mỉm cười nói với La Phong Vương.
Lam quang từ ngón tay La Phong Vương bắn tới, không hề báo trước ép đến trước mắt Trương Huyền, Trương Huyền vội vàng lấy bùa làm đao, đưa tay cản lại, lam quang bị cương khí của lá bùa cắn nuốt hết, bản thân cậu cũng bị đạo thần lực kia chấn động lui về phía sau hai bước, tập trung tâm thần, đề phòng đối phương đánh lén lần thứ hai.
Ống tay áo bị kéo, Trương Huyền cúi đầu, liền thấy Bé con móc Tác Hồn Ti từ trong túi vải ra, kiễng chân lên, rất nóng lòng nhét cho cậu, đúng là một nhóc con chu đáo, biết Tác Hồn Ti quan trọng với cậu thế nào, sau khi tóm được, mới rất để tâm mà cất kỹ nó, lại giao cho mình đúng vào thời khắc quan trọng.
Có đạo bùa Nhiếp Hành Phong cho cậu, lại thêm Tác Hồn Ti, trong mắt Trương Huyền, La Phong Vương chẳng khác gì quỷ mị thông thường, thấy linh thú hỏa kỳ lân lại phun ra lệ hỏa, cậu hất tay vung pháp khí về phía vòng lửa lao đến, đang muốn ra oai phủ đầu La Phong Vương, ai ngờ pháp khí vừa chẻ lệ hỏa ra, Bé con đã sải bước chân, dẫn đầu xông ra ngoài, trong miệng còn hô lớn — “Giết!”
Tiếng hô lanh lảnh, đợi đến khi Trương Huyền phản ứng kịp, Bé con đã chạy ra khỏi vòng lửa, bàn tay nhỏ của bé vung loạn, theo đó từng đạo hỏa quang dấy lên trên không trung, bổ về phía La Phong Vương, ưng con còn ở bên cạnh gắt gao đi theo, dáng vẻ trung thành bảo vệ chủ nhân.
Trương Huyền giờ mới hiểu Bé con đưa mình Tác Hồn Ti, là muốn tự mình cùng cậu xung phong, thảo nào xung quanh sào huyệt âm ưng có vết cháy, thì ra đều là đứa nhỏ này làm ra.
Thấy Bé con chạy tới trước mặt La Phong Vương, giây phút khẩn cấp, Trương Huyền nửa chừng đổi thế đi của Tác Hồn Ti, chuyển sang tấn công về phía La Phong Vương, đồng thời chỉ huy ngân long che phía trước Bé con, để phòng bé bị thương. Quả cầu lửa của Bé con nhìn có vẻ lợi hại, nhưng linh lực của bé so với La Phong Vương, căn bản là kiến lay cây, chẳng những không thể làm tổn hại La Phong Vương, còn có thể bị lệ khí đối phương phản chấn trở lại, đến lúc đó chỉ sợ bị thương nặng hơn.
Ai ngờ linh lực của La Phong Vương nhanh hơn Trương Huyền, mắt thấy Tác Hồn Ti khó khăn tới gần Bé con, lại bị lệ khí xông tới trước mặt đẩy ra, La Phong Vương tùy ý vung ống tay áo xuống, như phủi bụi, quả cầu lửa bắn về phía hắn đã sớm không còn thấy tăm hơi, linh lực từ trong bàn tay hắn lan ra, nhất thời âm phong cuộn lên mãnh liệt, Bé con thân bất do kỷ, theo gió bay vào tay hắn.
“Thả con trai ta ra!”
Thấy Bé con bị La Phong Vương túm trong tay, ánh mắt Trương Huyền chợt lạnh, triệu hồi Tác Hồn Ti, dây tơ đón gió hóa thành trường long rít gào không trung, ngăn trước mặt La Phong Vương, theo sự điều khiển của Trương Huyền dữ tợn gầm lên điên cuồng, khí thế như thể tùy thời đem hắn cắn nuốt hết.
“Con trai ngươi?” Nam nhân ôm Bé con vào ngực mình, cười nhạo: “Ngươi không có cái vận số này đâu nhỉ?”
“Thả ta ra!”
Tay của nam nhân rất lạnh, bị hắn nắm vào trong ngực, Bé con rất khó chịu vặn vẹo lung tung, sau khi thấy giãy dụa không được, bé há miệng, cắn vào bả vai nam nhân.
Có cương khí hộ thể, thằng bé cắn không tạo thành bất cứ thương tổn gì cho La Phong Vương, Bé con thấy không cắn nổi, tức giận trợn mắt nhìn thẳng hắn, sâu trong đôi mắt dấy lên ngọn lửa hừng hực, nếu đối phương là người bình thường, bị thiên hỏa thiêu đốt, lúc này đã sớm biến thành than cốc rồi.
Nhưng pháp thuật này trong mắt La Phong Vương như trò đùa, hắn vươn tay tiếp lấy ngọn lửa Bé con phóng tới, cười khẽ: “Có chút thú vị.”
Vừa dứt lời, Bé con đã ngửa về sau, bởi vì linh lực tiêu hao quá nhiều nên hôn mê bất tỉnh.
Trong xe liễn truyền đến tiếng kêu sợ hãi, loáng thoáng là giọng phụ nữ, Trương Huyền sửng sốt, liền thấy La Phong Vương kéo Bé con đến trước mặt, nghênh đón song long đang rít gào về phía mình, lớn tiếng nói: “Còn không khoanh tay chịu trói!”
Ý nói, nếu không khoanh tay chịu trói, hắn liền coi Bé con thành tế phẩm.
Ánh mắt Trương Huyền âm trầm, nhưng không nói lời nào, Mặt Ngựa ở đối diện cuống cuồng khuyên nhủ: “Mọi việc dĩ hòa vi quý dĩ hòa vi quý, các ngươi còn muốn rời khỏi nơi này, hà tất gây khó dễ với vương chứ?”
Có lẽ lời khuyên ngăn của hắn đạt được hiệu quả, Trương Huyền gọi song long trở lại, sát khí trên người vẫn như cũ không giảm, Chung Khôi rất lo lắng, kéo Lâm Thuần Khánh vọt tới bên cạnh cậu, cùng cậu kề vai đứng thẳng, lúc này âm phong mãnh liệt dần tan, linh thú ác quỷ đồng loạt xông lên, bao vây họ, trong hỗn loạn không ai chú ý tới một đám sương đen nhắm chuẩn khe hở theo âm phong bay đi.
Sương đen bay rất xa mới dừng lại, biến trở về hình dáng vẹt, quay đầu nhìn đám người Trương Huyền bị quỷ sai mang đi, nó nhanh chóng móc ra di động nhỏ, vừa ấn nút vừa kêu gào: “Cược nhầm rồi, Trương thần côn quá không đáng tin, toàn quân bị diệt, Chủ tịch đại nhân mau tới cứu mạng cứu mạng cứu mạng nha!”
Tiếng chuông reo không bao lâu, vậy mà lại kết nối được, đối diện truyền đến giọng nói yếu ớt của Nhiếp Hành Phong: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện rất gay go!”
Dưới tình hình khẩn cấp, Hamburger loại bỏ toàn bộ lời thừa, dùng cách thức giản lược kể lại chuyện xảy ra một lần, sau khi nghe xong, Nhiếp Hành Phong trầm tư một hồi, dặn dò: “Từ giờ trở đi, tất cả làm theo lời ta nói.”
“Vâng vâng.”
Sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, Hamburger cúp điện thoại, đột nhiên bừng tỉnh, nhìn di động kêu to: “Chủ tịch không phải đang ở dương gian sao? Tín hiệu nào có thể xuyên qua thời không? Cái này không khoa học!”