*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đêm khuya, mưa như trút, một chiếc xe con màu đen chạy cực nhanh trên làn xe trống trải, Hà Thuận Hải ngồi ở phía sau, tập trung tinh thần xem hình trong máy quay phim.
Bởi quay ở cự ly khá xa, tình hình khí trời lúc đó lại khác thường, làm cho đoạn phim rất mơ hồ, ông ta chỉ có thể bằng cảm giác thấy đám người Chung Khôi ở ven đường làm phép, dẫn đến âm khí bốn phía giăng đầy, kế tiếp lúc ông ta cho rằng sẽ thất bại, đại môn cõi âm lại mở rộng, Chung Khôi và Hamburger biến mất trong bóng tối.
“Xem ra Kim Đại Sơn bói toán cũng không hoàn toàn là đoán mò, hắn nói không sai, nơi đó địa khí tuy có trợ tài vận, nhưng lại là điềm tuổi già cô độc, ta vốn còn bán tín bán nghi, bây giờ tin rồi, thì ra nơi đó là cửa khẩu thông tới cõi âm.”
Sau khi xem đi xem lại mấy lần đoạn ghi hình, Hà Thuận Hải nói.
Quản gia lái xe phía trước nhìn kính chiếu hậu, ông chủ trong gương ánh mắt âm trầm, chẳng biết đang suy nghĩ gì, ông ta nhịn không được mở miệng trước: “Tôi điều tra cái người tên Chung Khôi kia, hắn trước đây chỉ là một người mẫu, sau đó không biết nguyên nhân gì, được Mã Linh Xu mời tới làm việc, bản thân hắn không biết pháp thuật gì.”
“Lại là người của họ Mã à.” Hà Thuận Hải để máy quay phim sang một bên, dường như hơi mệt mỏi, dựa lên ghế một chút, nói: “Nếu Mã Linh Xu là người của Mã gia, Chung Khôi có thể mở đại môn cõi âm cũng không phải chuyện ngạc nhiên gì.”
Quản gia ngẩn ra, Hà Thuận Hải lại cười lạnh nói: “Ông quên rồi sao? Pháp thuật cao nhất của Mã gia chính là tự do ra vào hai giới âm dương.”
“Nhưng đây chỉ là truyền thuyết, hơn nữa chúng ta cũng không biết Mã Linh Xu có liên quan đến Mã gia hay không.”
“Mặc kệ có quan hệ hay không, hắn xuất hiện vào thời điểm nhạy cảm này cũng bất bình thường, tất cả sự kiện đều xảy ra từ sau khi hắn về nước, nếu đây là trùng hợp, vậy thì đúng là trùng hợp đến gặp quỷ rồi.”
“Biết đâu oán linh xuất hiện cũng là Mã Linh Xu ra tay.”
“Muốn biết có phải là Mã Linh Xu hay không rất đơn giản.” Hà Thuận Hải đốt một điếu thuốc, chậm rãi hút, cười nhạt: “Mã Ngôn Triệt trong tối, nhưng Mã Linh Xu lại sáng đến không thể sáng hơn.”
Khói thuốc che khuất nét mặt Hà Thuận Hải, lại không giấu được sát khí, theo ông ta vài thập niên, quản gia lập tức hiểu rõ ý nghĩ của ông ta, không nhịn được run lên, Hà Thuận Hải nhìn thấy, không nhịn được nói: “Ta cũng biết ông sợ phiền phức, giao cho người khác làm, theo ta lâu như vậy, một chút tiến bộ cũng không có!”
“Không phải, là tôi phát hiện phía sau có người theo dõi.”
Quản gia chỉ chỉ phía sau xe, Hà Thuận Hải quay đầu nhìn, phát hiện một chiếc Mercedes đen tuyền đã được độ qua đi theo phía sau, đêm nay mưa rất lớn, hơn nữa đường hẻo lánh, cả con đường đều không gặp xe cộ khác, nên nếu có xe theo dõi, rất dễ gây chú ý, song kỳ quái là chiếc xe kia theo rất lâu, lại không đến gần, cũng không vượt qua, chỉ giữ một khoảng cách với bọn họ, lái không nhanh không chậm.
Cách hơi xa, nhìn không rõ ngồi trong xe là ai, khi Hà Thuận Hải muốn nhìn kỹ hơn, một tia chớp quét xuống, trong nháy mắt ánh chớp lóe lên, ông ta hoảng hốt thấy trong mưa toát ra khuôn mặt oán hận vặn vẹo của Mã Ngôn Triệt, sợ đến run tay, thuốc lá thiếu chút nữa rơi xuống đất, nhưng ông ta rất nhanh phát hiện là ảo giác của mình, hung hăng hít một hơi thuốc, đem cơn giận dữ tràn lòng trút lên người Mã Linh Xu.
“Hắn tốt nhất là có chút bản lĩnh, bằng không đầu đề báo sớm ngày mai chính là tin tức bậc thầy thiết kế quốc tế bị giết!”
Giọng nói nghiến răng nghiến lợi, thể hiện nỗi căm phẫn của Hà Thuận Hải thời khắc này, kỳ thực ông ta càng mong đợi Mã Linh Xu là hậu nhân Mã gia, nếu là vậy, chẳng khác nào cắt đứt mối dẫn dắt oán linh đến thế giới này, Bé con và Trương Huyền đã biến mất, ông ta không ngại khiến những kẻ liên quan khác cũng biến mất, nếu như hắn gây trở ngại cho mình.
Cơn giận dữ ảnh hưởng đến quản gia, ông ta tiếp tục đạp chân ga, tốc độ xe tăng thêm chút xíu, để mau chóng thoát khỏi xe Mercedes đang bám theo, lại một tia chớp xẹt qua, chiếu sáng bùa trừ tà trấn quỷ dán trên cửa sổ, phía dưới lá bùa đóng dấu gia huy thuộc về Trần gia, những thứ này đều là bùa chú từng khiến lệ quỷ oán linh nghe tiếng đã sợ mất mật, có chúng trấn tà, tin rằng dù là Mã Ngôn Triệt xuất hiện, cũng không cách nào làm hại bọn họ.
Trong TV còn đang đưa tin thời sự, đến đoạn cảnh sát lần thứ hai phát hiện thi thể chết cháy ở gần khách sạn Hạnh Phúc Hải, quản gia liếc nhìn màn ảnh, thân phận thi thể bị thiêu này chưa rõ, nghe nói là thi thể tử vong đã lâu, về phần làm sao nó lại đột nhiên xuất hiện ở gần khách sạn, cảnh sát chưa giải thích được, bọn họ cũng không đoán được là vị đồng nghiệp nào bị giết hại, chỉ mơ hồ cảm thấy đây là Mã Ngôn Triệt cảnh cáo bọn họ.
Thảo nào tâm trạng ông chủ bết bát như thế, thay họ đổi tên, lại tỉ mỉ tính toán thế thân ngăn kiếp nạn vẫn bị oán linh phát hiện, làm hại bọn họ phải tìm biện pháp giải quyết khác, một người cả ngày bị vây trong trạng thái cực độ khẩn trương và phòng bị, tinh thần sao có thể tốt được?
Ông ta có phần hối hận vẫn luôn theo Hà Thuận Hải bán mạng, năm đó nội tình cái chết của Mã Ngôn Triệt ông ta cũng không rõ lắm, nhưng bây giờ lại có khả năng bị liên lụy đến mất mạng, quản gia rất muốn tìm cớ từ chức, nhưng liếc nhìn kính chiếu hậu, sau khi thấy trong tay Hà Thuận Hải ngoài điếu thuốc lá, còn có một vật thể hình dùi lấp lánh ánh kim, ông ta liền từ bỏ ý định từ chức trong đầu.
Đó là pháp khí Hà Thuận Hải dùng lúc tu đạo, pháp khí trầm tịch nhiều năm, lúc này Hà Thuận Hải một lần nữa cầm nó lên, chứng minh sát khí hiện tại đang ẩn núp trong lòng ông ta, thanh Nga Mi thích có thể dễ dàng giết chết lệ quỷ, đương nhiên, nó cũng có thể giết người, ví như thời điểm giết người diệt khẩu.
“Ngài xác định tác giả “Thiên Nhãn” chính là Hoắc Duy Thanh khu ma năm đó sao?” Lời đến khóe miệng, quản gia nửa chừng đổi đề tài đến mục đích chuyến này.
Chỗ ngồi phía sau đặt một quyển “Thiên Nhãn”, nghe nói là kiệt tác của tác giả mù Duy Thanh đang rất được chào đón, ông ta không biết Hà Thuận Hải người chưa bao giờ thích đọc sách lấy được quyển sách này từ đâu, sau khi đọc vài đoạn sắc mặt liền thay đổi hẳn, lấy tốc độ nhanh nhất liên lạc với vị tác giả kia, cũng hẹn xong thời gian, bảo mình lái xe suốt đêm tới Lâm Thị.
Nghe quản gia hỏi, Hà Thuận Hải nhìn quyển sách kia, cầm Nga Mi thích ác ý đâm vào hình bát quái giống như con mắt trên bìa kia, cười nhạt: “Hoắc Duy Thanh, Duy Thanh, nếu nói họ không phải là một người, quỷ cũng không tin, Hoắc Duy Thanh đạo pháp cao siêu, xem xem hắn có biện pháp gì đối phó với oán linh không.”
Cho dù không có, cũng có thể dẫn lực chú ý của oán linh tới Hoắc Duy Thanh, cho bọn họ tranh thủ thời gian phản kích.
Nghe ra ý nghĩ của Hà Thuận Hải, quản gia nhịn không được than thở: “Mọi người từ biệt nhiều năm, không ngờ lần thứ hai gặp lại lại là vì Mã gia, ông chủ ngài nhất định mệnh trung có quý nhân phù trợ, mới có thể thấy quyển sách này vào thời khắc then chốt.”
“Ông nói cái gì?”
Giọng nói hung dữ từ phía sau truyền đến, quản gia sợ hết hồn, liền thấy Hà Thuận Hải giơ pháp khí lên, tựa như chỉ cần bản thân đối đáp không đúng một cái, liền rơi vào kết cục giống những ác quỷ kia, ông ta sợ hãi lắp bắp nói: “Tôi nói ngài có quý nhân phù trợ, nhất định sẽ gặp dữ hóa lành…”
“Ta nói quyển sách này!”
Hà Thuận Hải rút quyển sách ném về phía ông ta, quát: “Đây chẳng lẽ không phải ông đặt lên bàn sách của ta sao? Ta tưởng ông phát hiện ra sự tồn tại của Hoắc Duy Thanh!”
Chiếc Mercedes màu đen liên tục bám theo phía sau họ không thấy đâu, quản gia lại càng cảm thấy đáng sợ, hệt như rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh thấu tim.
Ông ta chẳng hề đưa cho Hà Thuận Hải bất cứ quyển sách nào, trên thực tế, cho dù là người hầu cận, ông ta cũng rất ít vào thư phòng Hà Thuận Hải, nhất là thởi điểm tinh thần ông ta nóng nảy, vậy thì, là ai xuyên qua phòng giám sát nghiêm mật của khách sạn, bỏ sách vào?
Người kia nhất định rất rõ tình hình trước mắt của Hà Thuận Hải, biết ông ta sau khi phát hiện ra đầu mối cứu mạng, cho dù đó là sợi rơm, cũng sẽ túm chặt không buông, suốt đêm đi tìm người, sau đó… Bọn họ đã bị bàn tay vô hình kia dẫn dắt bước lên con đường chưa bao giờ đi qua này.
“Vậy thì là… ai?” Quản gia yếu ớt hỏi.
Hà Thuận Hải không trả lời, hung hăng dập tắt tàn thuốc, trong tiếng thở trầm thấp, bọn họ nghe thấy trong TV truyền đến tên Mã Linh Xu, tin tức đang được truyền trực tiếp.
Màn hình chuyển tới phía trước ngôi nhà Mã Linh Xu, cửa sổ phòng khách nhà hắn bị súng bắn vỡ, hiện trường vây chặt cảnh sát và ký giả nghe tin chạy tới, mưa xối xả không cản được sự nhiệt tình của các phóng viên, tranh nhau đến gần hiện trường phát sinh vụ án, nhà thiết kế nổi danh quốc tế bị bắn súng, tin tức mang tính giật gân như thế đương nhiên phải tranh giành tư liệu trực tiếp mới được, cho nên khi mấy người đàn ông cao lớn che mặt bị cảnh sát áp giải trên đường ra xe cảnh sát, bọn họ vẫn không tránh được ánh đèn loang loáng đuổi theo.
Phóng viên đài truyền hình tiến hành phỏng vấn Mã Linh Xu ngay tại cửa, áo sơ mi trắng trên người Mã Linh Xu hơi lộn xộn, song cũng không lộ vẻ nhếch nhác, đối mặt với máy quay, hắn theo thói quen làm tư thế pose đẹp nhất trước ống kính, đối với câu hỏi của phóng viên cực kỳ có kiên nhẫn nhất nhất đáp lại.
Nữ phóng viên bị vẻ tao nhã quyến rũ của hắn làm cho choáng váng, ngay cả lời an ủi mang tính lịch sự cũng quên nói, sau khi hỏi xong vấn đề liên quan, nói: “Mã tiên sinh, nghe nói anh lại muốn tổ chức buổi biểu diễn thời trang mới, liệu có vì lo lắng đến vấn đề an toàn mà dời ngày không?”
“Sẽ không, việc này tôi có lòng tin đối với cảnh sát, tôi tin họ rất nhanh sẽ truy nã được hung thủ.”
“Nhưng người hâm mộ đông đảo chúng tôi đều không ôm nhiều tin tưởng lắm đối với cảnh sát đâu, như hôm nay, cũng là chú chó của ngài bắt được lũ lưu manh trước, bên cảnh sát mới chạy tới, xem ra bất kể là trong điện ảnh tiểu thuyết, hay ở hiện thực, họ đều là người xuất hiện cuối cùng.”
Đối mặt với bình luận sắc bén của phóng viên, Mã Linh Xu cười cười, đối diện ống kính, nói: “Tôi từ đầu đến cuối đều tin tưởng sự tồn tại của thiên phạt, kẻ ác cho dù chạy thoát khỏi sự truy đuổi của cảnh sát, cũng chạy không thoát sự trừng phạt của ông trời, một câu hiện giờ đang thịnh hành, chính là — gieo nhân nào gặt quả nấy*.”
(*Nguyên văn: 出来混, 迟早是要还的.)Mã Linh Xu nói đùa, nhưng hai người trong xe đang xem tin tức truyền trực tiếp lại không cười nổi, bọn họ chú ý tới cái từ khiến họ sởn tóc gáy – thiên phạt.
Hành động ám sát dường như Mã Linh Xu cũng biết, thậm chí biết người mua hung thủ là ai, điều bất ngờ này làm xáo trộn kế hoạch của Hà Thuận Hải, hoảng sợ sửng sốt một hồi, lấy lại tinh thần, thấy tốc độ xe lại nhanh khác thường, nước mưa che kính chắn gió gần như không nhìn thấy đường, ông ta cuống quýt kêu lên: “Mau giảm tốc độ!”
Tiếng rống to kéo quản gia từ trong trạng thái hoảng hốt tinh thần ra, theo bản năng phanh xe, nhưng mặt đường trơn trượt, đột nhiên phanh gấp khiến cho chiếc xe mất kiểm soát, trượt sang làn xe bên cạnh, cùng lúc đó, ánh đèn phía trước lóe lên, một chiếc xe tải cỡ lớn từ đường đối diện nhanh chóng lái tới, xông thẳng về phía họ.
Quản gia sợ hãi liều mạng xoay vô lăng, miễn cưỡng tránh thoát xe tải, nhưng xe họ cũng bởi vậy mà mất đi thăng bằng, đụng vào thân cây bên ngoài rào chắn bảo hộ, lại theo xung lực lật mấy vòng, dùng trạng thái gầm xe hướng lên trời quay lại giữa đường.
Sự cố phát sinh trước sau chỉ có mấy giây, một giây trước là tiếng vang kinh tâm động phách, một giây sau lại trở nên yên tĩnh quỷ dị, chỉ có tiếng nước mưa đập lên cửa sổ xe lộp bộp, như kim giây đếm ngược của bom hẹn giờ, vang lên trong mưa máy móc mà lại rõ ràng.
Quản gia bị tiếng tí tách lạnh như băng khua tỉnh trước tiên, trong lúc chiếc xe lật tung, nửa người trên của ông ta lao ra khỏi cửa xe, nhưng không giãy ra được, bởi vì một chân bị ghế xe bẻ cong kẹp lại.
Đối diện truyền đến tiếng rên rỉ, quản gia nghiêng nghiêng đầu, thấy Hà Thuận Hải bị rơi hoàn toàn ra ngoài xe, ngửa mặt ngã trên đất, thanh Nga Mi thích ông ta một mực không buông tay lúc này đang cắm ngay ngắn trên bộ ngực của chính ông ta, ông ta lại thần kì chưa chết, trong miệng chảy máu, phát ra tiếng kêu cứu khe khẽ, máy quay phim và quyển sách kia cách chỗ ông ta không xa, ướt nhẹp trong mưa.
Tiếng tí tách vẫn vang lên có tiết tấu ở bên cạnh, quản gia không biết đó là tiếng mưa rơi hay là tiếng dò xăng, chỉ cảm thấy kinh hoàng, nếu không kịp chạy ra ngoài, ông ta bất cứ lúc nào cũng rất có thể bị nổ chết ở chỗ này.
Nhưng ghế xe dường như chống đối lại ông ta, mặc cho ông ta giãy dụa ra sao, đều không di chuyển được nửa phân ra ngoài, trái lại xương vỡ bị lôi ra, đau đớn phải lớn tiếng gào thét, Hà Thuận Hải thần trí mơ hồ bị tiếng kêu gào của ông ta đánh thức, rên rỉ nói: “Cứu ta…”
Tiếng cầu cứu bị phớt lờ, trong lúc ốc còn không mang nổi mình ốc, quản gia đã sớm ném tình cảm chủ tớ ra sau đầu, ngược lại đang nghĩ sao vừa rồi không ngã chết lão? Hà Thuận Hải chết rồi, bản thân sau này liền được giải thoát.
Phía trước lóe lên ánh sáng, theo chiếc xe tới gần, xung quanh càng ngày càng sáng, là chiếc Mercedes vẫn theo dõi bọn họ kia, xe dừng cách đó không xa, một người đàn ông giơ ô đen, bước xuống xe, đi thẳng đến trước mặt họ.
Tựa như trong bóng tối thấy được ánh mặt trời, quản gia kêu to: “Cứu mạng! Chúng tôi xảy ra tai nạn xe, mau giúp chúng tôi gọi xe cứu thương.”
Người đàn ông không để ý đến lời hô to gọi nhỏ, tiếp tục im lặng đến gần, nương theo đèn xe soi rọi, quản gia phát hiện đó là một người ngoại quốc, nụ cười ôn hòa, cộng thêm mái tóc vàng đẹp đẽ hơi uốn, khiến hắn thoạt nhìn rất dễ tiếp cận, người này ông ta có ấn tượng, hắn là đồ đệ của Trương Huyền, cũng là chủ nhân đương nhiệm của gia tộc Borgia Ý.
“Chết dưới chính pháp khí của mình, xem ra chuyện ác ngươi làm đã tận, ngay cả ông trời cũng không tha cho ngươi,” Mắt bạc đánh giá pháp khí cắm trên ngực Hà Thuận Hải, Kiều mỉm cười trêu chọc.
“Là cậu…” Hà Thuận Hải cũng nhận ra Kiều, đồng thời nhạy bén nắm được nguyên nhân hắn xuất hiện, giãy dụa nói: “Trương Huyền xảy ra chuyện không liên quan đến chúng ta, cứu chúng ta trước… Ta có biện pháp cứu hắn trở về…”
“Sống chết của người khác liên can gì đến ta?”
Kiều phát ra tiếng cười khẽ, tiếng cười tao nhã Hà Thuận Hải nghe vào lại tựa như tiếng kêu gọi ma quỷ, ngực bị vũ khí sắc nhọn đâm bị thương, ông ta đau đớn đến mức gần như ngất đi, nhưng biết bản thân hiện tại không thể ngất, đây là cơ hội cứu mạng duy nhất, liều mạng ông ta cũng phải túm cho được!
“Vậy… cứu ta… tiền… dễ nói…”
Kiều không đáp, lạnh lùng quan sát Hà Thuận Hải nằm trong vũng máu, sau đó mắt bạc liếc chiếc xe bên cạnh, đạo bùa dán đầy trên cửa sổ xe hắn nhìn thấy buồn cười cực kỳ, khóe môi nhếch lên, phát ra tiếng cười lạnh lẽo, Hà Thuận Hải ngẩng đầu nhìn hắn, vừa vặn nhìn thấy ngọn lửa ẩn giấu trong đôi mắt bạc coi thường, không khỏi chấn động toàn thân, kêu lên: “Ngươi… Mã…”
“Vài tờ đạo bùa đã nghĩ ngăn cản được ta? Đúng là chuyện viển vông!”
Người đàn ông nhấc chân lên, giày da dẫm lên chuôi Nga Mi thích, dùng sức tàn nhẫn di xuống, Hà Thuận Hải hình như nghe thấy tiếng va chạm phát ra khi vũ khí xuyên qua xương sườn mình, đau đớn nói không ra hơi, thưởng thức phản ứng của ông ta, người đàn ông nhẹ giọng nói: “Ta đã nói ta sẽ trở lại, các ngươi một kẻ cũng không trốn thoát, người Mã gia ta nói được làm được!”
“Chuyện không liên quan đến ta… Đều là chủ ý của Hoắc Duy Thanh và Trương Tuyết Sơn…”
Biết người trước mắt này bị Mã Ngôn Triệt bám thân, Hà Thuận Hải gần như đoạn tuyệt ý niệm sống còn, nhưng nỗi sợ hãi vẫn khiến ông ta nhịn không được đổ lỗi cho người khác, kỳ vọng mình biết đâu có thể trốn được một kiếp.
Kim Đại Sơn đã giúp ông ta tính, ông ta phải chết trong tay Trương Huyền, chứ không phải Mã Ngôn Triệt, trên đời này còn có quá nhiều thứ ông ta lưu luyến, ông ta không nỡ chết, tiếp tục cầu xin: “Ta cho ngươi địa chỉ Hoắc… Hoắc Duy Thanh, ngươi… tha cho ta…”
Nghe ông ta cầu xin, ánh mắt Mã Ngôn Triệt chuyển đến quyển “Thiên Nhãn”, khinh thường hừ một tiếng, đi tới cúi người xuống, lại không lấy sách, mà cầm máy quay phim bên cạnh lên.
“Quyển sách này là ta đưa cho ngươi, là báo đáp năm đó ngươi giết ta, ngươi cũng xem rồi chứ? Nội dung rất đặc sắc phải không?”
Không còn là giọng nói sắc bén kiêu ngạo thuộc về Kiều, giọng người đàn ông dịu dàng êm tai, Hà Thuận Hải lại không nhịn được run rẩy dữ dội hơn, Mã Ngôn Triệt luôn nói chuyện như vậy, dù cho hắn chết trong tay đồng đạo, khi đối diện với lời nguyền rủa bọn họ phát động, cũng dùng âm điệu hòa nhã như thế, mắt bạc tràn đầy lửa cháy từ trên cao nhìn xuống ông ta, dường như đang nói cho ông ta biết địa chỉ Hoắc Duy Thanh hắn rõ như lòng bàn tay, có lẽ cái chết tiếp theo chính là Hoắc Duy Thanh.
Người năm đó tham dự sự kiện kia không một kẻ nào có thể chạy thoát, chỉ là vấn đề hoặc sớm hoặc muộn.
“Ta rất thích gương mặt này.”
Bất chấp nỗi đau đớn của Hà Thuận Hải, người đàn ông sờ mặt mình, hăng hái bừng bừng nói: “Con mắt hắn sinh động thật đẹp đẽ, còn xinh đẹp hơn đôi mắt bị móc xuống kia của ta.”
Nhìn gương mặt người đàn ông từ từ đè thấp, Hà Thuận Hải hoảng sợ trợn to hai mắt, đôi mắt bạc kia cách ông ta quá gần, gần đến nỗi ông ta gần như có thể xuyên qua con ngươi thấy một gương mặt khác trong cỗ thân thể này, đó là gương mặt thuộc về Mã Ngôn Triệt, cũng sắc bén đường hoàng như vậy, khó trách hắn nói thích Kiều, hai kẻ này vốn chính là cùng một loại người!
“A!”
Trong chớp mắt tiếp theo bóng tối ập tới, gương mặt đẹp đẽ rõ nét biến mất trước mắt ông ta, Hà Thuận Hải sửng sốt một chút mới cảm giác được hai mắt truyền tới đau đớn, tròng mắt của ông ta bị sức mạnh vô hình móc ra, đau đớn thấu xương, đáng tiếc thanh pháp khí từng cùng ông ta kề vai chiến đấu đang đóng chết ông ta xuống mặt đất, khiến ông ta không thể động đậy dù chỉ một phần.
“Ta giờ đây phát hiện ra giết người vốn kích thích hơn giết quỷ!”
Tiếng cười lạnh lùng truyền tới, mang theo dặn dò của ác ma, Hà Thuận Hải bằng cảm giác biết Mã Ngôn Triệt đã đi ra, nhưng tiếng bước chân đi xa cũng không làm cho ông ta thở phào, trái lại càng cảm thấy sợ hãi, đáy lòng hy vọng Mã Ngôn Triệt buông tha mình, nhưng đồng thời lại biết rằng tên ác độc này chỉ là đi tìm biện pháp giày vò thú vị hơn, tựa như năm đó từng làm thế với hắn.
Quả nhiên, bên cạnh truyền đến tiếng kêu lạc giọng kiệt lực của quản gia.
“Mã tiên sinh, tôi không biết gì cả! Tôi vô tội, xin ngài tha cho tôi!”
Mã Ngôn Triệt dừng bước, nghiêng đầu nhìn về phía quản gia, ánh mắt coi rẻ như đang nhìn chòng chọc một con chó ghẻ sắp chết, quản gia hoàn toàn không chú ý, thấy hắn đứng phía trước đèn xe, toàn thân bao phủ ánh sáng nhu hòa, như vị thần có thể mang đến hy vọng cho mình, vội vàng cầu xin: “Tôi chỉ là một tùy tùng làm việc vặt, tôi chưa từng làm gì đối với ngài, xin ngài ban ơn, tha cho tôi…”
Nỗi sợ hãi chiến thắng lòng tự tôn, người đàn ông đã ngoài năm mươi tuổi này khóc đến nước mắt chảy dài, lại hòa trộn với máu tươi, có vẻ thê thảm dị thường, Mã Ngôn Triệt lạnh mắt nhìn ông ta, đột nhiên cười, hòa hoãn hỏi: “Thuốc mê của ta chẳng lẽ không phải là ngươi mua sao?”
Giọng nói nhu hòa nghe vào tai quản gia, tựa như tiếng sét, trong lúc khiếp sợ cực độ lại quên cả khóc, nhìn bộ dạng này của ông ta, Mã Ngôn Triệt cười ha hả, chế nhạo: “Kỳ thực ngươi nên cảm thấy may mắn vì đã tham dự chuyện này, bằng không chẳng phải là bị chết quá oan?”
“Không phải mà Mã tiên sinh, những thứ này đều là ông chủ dặn tôi làm, tôi thật sự không biết ông ta dùng thuốc làm gì…”
Quản gia còn đang tận lực biện minh cho mình, đã thấy Mã Ngôn Triệt thong thả bước đến một đầu khác của chiếc xe bị tai nạn, bình xăng đã nứt, xăng túa đầy đất, nhìn tốc độ chảy, lượng còn lại không nhiều lắm, hắn thò tay lấy đầu thuốc trong ghế xe.
Đó là mẩu thuốc lá Hà Thuận Hải đã dập tắt trong lúc tức giận, nhưng dập chưa hết hẳn, bên trên vẫn có thể thấy đốm lửa, trong lúc xe lật rơi xuống ghế ngồi, không bị mưa làm ướt, Mã Ngôn Triệt cầm đầu thuốc trong tay, xoay người rời khỏi.
“Lên đường vui vẻ!”
Lúc đi qua bên cạnh hai người, Mã Ngôn Triệt nhẹ giọng nói, quản gia lớn tiếng cầu xin bị hắn ném sau đầu, ra khỏi hiện trường tai nạn, hắn búng ngón tay một cái, đầu thuốc lá từ trong tay hắn bay ra, rơi vào khu vực bị xăng tràn ra, sau khi hơi dừng lại, ầm một tiếng, ánh lửa trong nháy mắt lao về phía chiếc xe cùng hai người nằm dưới đất.
Hà Thuận Hải chẳng nhìn thấy gì, nhưng từ tiếng kêu gào thảm thiết điên cuồng của quản gia cảm thấy được điềm không hay, rất nhanh, ông ta cảm thấy nhiệt độ cực nóng của lửa, trong khoảnh khắc bao vây lấy ông ta, tiếng kêu thảm thiết hơn truyền đến, lại là vọng ra từ yết hầu ông ta.
Mã Ngôn Triệt để lão nếm trải mùi vị bị móc mắt hỏa thiêu, đó là đau đớn khi rơi vào luyện ngục không cách nào thoát khỏi, hỏa hoạn thiêu hủy thân thể lão, đồng thời cũng hủy diệt linh hồn lão, ý thức từ từ biến mất theo ngọn lửa, trong sương mù lại một lần nữa thấy ánh sáng, thấy một bóng người từ từ đi trong ánh lửa, cũng nhìn thấy tứ chi mình bị hỏa thiêu thành than đen, mà lửa còn đang cháy hừng hực, vòng lửa khổng lồ và mãnh liệt, như Thiên Nhãn của thần, lạnh lùng theo dõi lão, cắn nuốt lão, khiến lão ở trong đau đớn nhìn rõ tội nghiệt mình đã từng phạm phải.
Xe tải giống vậy, tốc độ giống vậy, khác biệt là lần này xe tải đâm vào chính là bọn họ, mà lần trước lại là Bé con, — đêm đó khi nhìn thấy xe tải gầm thét từ đầu kia con đường lao vùn vụt tới, lão dùng hết tất cả linh lực tập trung vào Bé con, trong lòng không ngừng lẩm nhẩm câu nói cuốn nó vào bánh xe, chỉ cần tiểu quỷ dẫn đường này chết đi, mọi thứ đều có thể kết thúc, oán linh bị móc hai mắt căn bản không đáng để nhắc tới.
Sau đó… oán niệm lại bất ngờ đạt được, linh lực lão phát ra thực sự cuốn Bé con vào xe tải, thậm chí còn mang theo cả Trương Huyền, trong lúc mọi người đang kinh ngạc bi thương, chỉ có lão cười, niềm hưng phấn không cách nào kiềm chế, vì đã thực hiện được nguyện vọng, cũng vì bản thân có linh lực cường đại, nhưng vào lúc này, bên cạnh hình như có người đi qua, lão nghe thấy người kia nói —
“Thiện thì chẳng thấy, ác hãy còn đó, tất cả cuối cùng đều sẽ phản phệ trở lại.”
Đến nay lão cũng không biết người nói câu đó là ai, nhưng lão đã ngộ ra quẻ Kim Đại Sơn từng bói cho mình, hắn tính mình sẽ chết trong biển, bởi vậy lão vẫn luôn rất đề phòng Trương Huyền, giờ đây mới hiểu được cái gọi là biển là biển lửa, chết trong biển oán khí do Mã Ngôn Triệt chính tay bày ra.
Tiếng tí tách bên cạnh càng ngày càng rõ, phảng phất như đồng hồ đếm ngược sinh mạng, mà lão lại chẳng có sức trốn thoát, trong mơ hồ lại nghe thấy một tiếng ầm ầm vang dội, đó là tiếng động do chiếc xe con nổ tung, ngọn lửa hừng hực bất chấp mưa rơi khắp trời, nhanh chóng mang tất cả tội ác dung nạp vào trong đó.
Chiếc xe Mercedes màu đen lướt như bay trong làn mưa xối xả, không chút lưu tình ném nước mưa tạt tới cùng ánh lửa không ngừng bốc lên ra sau đầu, Mã Ngôn Triệt một tay nắm vô lăng, tay kia hý hoáy máy quay của Hà Thuận Hải, sườn máy và màn ảnh của máy quay bị chấn vỡ, hắn rút thẻ SD ra, kéo kính xe xuống, một giây kế tiếp, máy quay vỡ vụn bị quẳng ra khỏi chiếc xe chạy như bay, rơi xuống giữa làn xe chạy.
Cửa sổ xe một lần nữa đóng lại, Mã Ngôn Triệt cắm thẻ SD vào đầu máy trong xe, hình ảnh rất nhanh hiện ra, ban đầu và đoạn ghi hình Nhiếp Hành Phong và bạn bè tìm kiếm hành tung Trương Huyền ở bên đường, sau đó là cảnh đám người Chung Khôi biến mất sau khi mở cổng địa phủ, Mã Ngôn Triệt cau mày, phóng to đoạn hình ảnh quỷ môn quan mở ra rồi nhanh chóng biến mất, liên tục lặp lại đoạn phim, muốn nhìn quá trình cụ thể, nhưng bởi sương mù quá dày, thành công che giấu chớp mắt Chung Khôi và Hamburger biến mất.
Trên đời này trừ mình và đại ca, còn ai có thể mở cửa âm phủ?
Màu đen cùng ánh lửa đan xen lập lòe trong mắt bạc, Mã Ngôn Triệt bởi mê mẩn mà sa vào trầm tư, cuối cùng hắn dừng hình ảnh trên người Chung Khôi.
Đạo bùa bình thường, người cũng bình thường, nhưng hai sự vật bình thường đặt cùng một chỗ, lại phát huy sức mạnh không thể nào tưởng tượng.
Có lẽ người này có chút quan hệ với Mã gia…
Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng còi chói tai, Kiều chợt hoàn hồn, lúc này mới phát hiện mình vậy mà lại lái xe ra giữa làn xe, thấy đối diện có xe lao tới, hắn vội vàng xoay tay lái, chuyển xe sang bên đường, phanh xe chợt dừng lại.
Xe chạy sượt qua đã đi xa, chỉ để lại tiếng còi liên tiếp, âm thanh quét rất xa, thành công kéo hắn ra từ trong mớ hỗn độn.
Kiều lắc lắc đầu, nhìn bốn phía, con đường hẻo lánh lại xa lạ, hắn không nhớ lắm vì sao mình lái xe tới nơi này, lại nhìn thấy đoạn ghi hình trong màn ảnh, hắn sửng sốt một chút, ấn vào nút phát lại.
Theo đoạn phim một lần nữa phát lại, Kiều cảm giác được một vài hình ảnh mơ hồ hiện ra trong đầu mình — sắp xếp gián điệp đến một phòng nào đó trên tầng cao nhất của khách sạn Hạnh Phúc Hải; lái xe theo dõi Hà Thuận Hải; ra lệnh thuộc hạ lái xe tải đâm về phía chiếc ô tô; còn có hai người biến thành huyết nhân trong biển lửa, tưởng tượng ra những hình ảnh này, hắn rất vui vẻ, tâm trạng sung sướng không gì sánh được, phảng phất như oán niệm ứ đọng nhiều năm trong nháy mắt được phóng ra…
Tại sao lại có ký ức như vậy?
Nhìn mưa như trút nước ngoài xe và bóng đêm vô biên, Kiều cảm thấy phát rét trong lòng, nhanh chóng tắt đoạn phim còn đang phát, lại tiện tay lần tìm điếu xì gà, kẹp ở kẽ ngón tay đang muốn châm, di dộng vang lên, là sư huynh vạn năng Ngụy Chính Nghĩa của hắn.
“Cậu đang ở đâu?” Điện thoại vừa kết nối, Ngụy Chính Nghĩa liền hỏi.
Đó là một vấn đề hay, Kiều vuốt trán tự hỏi — Ta đang ở đâu? Hỏi ra lại là — “Có chuyện gì?”
“Không, chỉ là tim cứ hốt hoảng suốt, trễ thế này cậu còn chưa về, cũng không ở công ty, tôi sợ cậu gặp rắc rối.”
Hốt hoảng?
Kiều phì cười, tâm trạng không hiểu sao tốt lên, vừa hút thuốc vừa trêu ghẹo sư huynh của hắn: “Ngụy, anh bây giờ đến mức một ngày không gặp tôi liền hoảng hốt rồi sao?”
“Sư phụ hiện tại không rõ hành tung, tôi sợ cậu lại xảy ra chuyện, tăng thêm gánh nặng cho Chủ tịch, mặc kệ bây giờ cậu đang ở đâu, lập tức quay về cho tôi!”
Giọng điệu dữ dằn Kiều nghe vào, lại cảm thấy có vài phần đáng yêu, mỉm cười nghe Ngụy Chính Nghĩa gầm lên, ánh mắt vô thức liếc về phía kính chiếu hậu, chợt thình lình rùng mình một cái, hắn phát hiện trên mặt kính trơn nhẵn lại không in hình dáng của mình.
Hàn ý đậm hơn, Kiều rướn người muốn nhìn rõ một chút, trước mắt chợt choáng váng, hắn một lần nữa ngã về chỗ ngồi, tiếng căn dặn oang oang bên tai từ từ xa dần, hắn thấp giọng nói: “Lạnh quá…”
“Trời mưa lớn thế này, ở bên ngoài chắc chắn là lạnh, cậu bị cảm vừa mới khỏi, còn không mau trở về!”
Tiếng la rầy tràn ngập lo lắng, mang suy nghĩ từ trong trí nhớ xa xôi của hắn về, nam nhân ngoan ngoãn nghe lời, lại liếc nhìn kính chiếu hậu, thấy ngọn lửa lóe lên trong tròng mắt bạc, hắn hài lòng nở nụ cười, nói: “Đợi tôi, tôi về ngay đây.”
Hết chương 2 – Quyển 5 Hạ
Nga Mi thích