Edior: thu thảo
Ánh mắt Lạc Vân Hi lại đảo qua mặt những người khác trong điện, Lạc Kính Văn cũng không ở đây, ánh mắt hướng về cửa lớn, nàng đứng lên, muốn rời khỏi nội cung, ra bên ngoài đi một chút.
Không có chuyện gì mà ngồi cùng đám nữ nhân này ngẩn người, nàng cũng không thích.
Thấy nàng đứng lên, ánh mắt sắc bén của Đỗ Linh theo sát tới, nàng ta cười một tiếng, nói: "Tỷ phu, nghe nói mấy hôm nay ngươi thay thái hậu quản giáo Lạc tam tiểu thư, không biết hiệu quả như thế nào?"
Quân Lan Phong khẽ cau mày, không trả lời.
Thái hậu liếc nhìn Lạc Vân Hi, quay đầu: "Không phải ngươi nhao nhao muốn gặp Lạc Vân Hi sao? Hiện tại người cũng đến đây, ngươi giáo hãy kiểm tra nàng đi."
Lạc Vân Hi nghe các nàng đối thoại, trong lòng hiểu được, thì ra, thái hậu mời nàng tiến cung là chuyện tốt Đỗ Linh làm.
Nàng sửa lại vạt áo ngay ngắn, chậm rãi đi tới, hành lễ xin cáo lui: "Thái hậu, Vương gia, ở đây không có chuyện gì, ta muốn đi ra ngoài điện trước."
Nhìn gương mặt như hoa như ngọc kia, trong lòng Đỗ Linh trong ghen tỵ như dây leo sinh trưởng, nàng ta vụng trộm liếc mắt nhìn Quân Lan Phong, trong lòng càng khó chịu.
Lẽ nào tỷ phu dạy nàng lễ nghi, chẳng qua là nhìn bộ dạng xinh đẹp của nàng, nên động tâm tư không đáng có sao?
Lạc Vân Hi giương gương mặt diễm lệ, tư thái khéo léo hào phóng, không thể nghi ngờ là đã làm cho Đỗ Linh sinh ra loại ý nghĩ đáng sợ này, mặc dù Trung Sơn Vương là người chính trực, tự chủ mạnh, cũng không ngăn cản được nàng ta miên man suy nghĩ.
Ngay lập tức, ánh mắt Đỗ Linh không tự chủ có thêm chút xem thường, chỉ thoáng qua rồi biến mất, nghiêng đầu nói: "Thái hậu, ta muốn để nàng rót cho ta một chén trà."
Thái hậu mỉm cười ngầm đồng ý.
Cung nữ bên cạnh vội vàng đi lấy đồ dùng ở nhà bếp, Lạc Vân Hi mở mắt ra, nhẹ nhàng nói: "Thái hậu, thần nữ rót cho ngài một chén trà!"
Đỗ Linh ngẩn ra, Lạc Vân Hi trước mặt nhiều người cự tuyệt yêu cầu của mình, rõ ràng là xem thường mình! Sắc mặt nàng ta càng kém hơn, nhưng vẫn không cách nào phản bác gì.
Thái hậu nhìn chằm chằm Lạc Vân Hi, "ừ" một tiếng.
Lạc Vân Hi với tay cầm ấm trà Long Tỉnh bằng phỉ thúy, tay cảm giác mát lạnh, là trà Càn thanh cung chuẩn bị riêng cho khách mời hôm nay, cũng là trà thái hậu thích uống nhất.
Nàng ưu nhã đứng thẳng trước bàn, ba ngón tay phải giữ quai bình trà, tay trái dời qua cầm lấy chén trà, cổ tay trái hơi nghiêng, nước trà vững vàng từ miệng bình chảy xuống.
Động tác châm trà nhìn như ai cũng làm được, nhưng cũng có thể nhìn ra là người có tu dưỡng.
Tất cả phu nhân thấy Lạc Vân Hi làm các động tác thuần thục liên tiếp, một giọt nước trà cũng không tràn ra ngoài cốc, động tác thả ấm cốc cũng vô cùng nhẹ, không truyền ra âm thanh, cảm thấy khá kinh ngạc.
Lúc này hai tay Lạc Vân Hi mới nâng chén trà lên, đi đến trước mặt thái hậu ba bước thì dừng lại, nói: "Thái hậu, xin mời dùng trà."
Tay Quân Lan Phong khẽ run lên, ở sau lưng ta nắm chặt thành nắm đấm.
Lễ nghi của Hi nhi cực kỳ tốt, đây là chuyện hắn đã sớm biết, khí chất của nàng, xưa nay đều khác với tất cả mọi người! Thế cho nên, hắn không muốn nhìn nàng như vậy, làm trái lương tâm đi hầu hạ người khác! Gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng hờ hững như vậy, làm lòng hắn vừa đau lại càng yêu hơn.
"Bưng lại đây." Ánh mắt thái hậu trầm định nhìn chằm chằm Lạc Vân Hi, đôi mắt trong sáng tinh khiết không chút tì vết, ngay cả mình, ở hoàng cung lăn lộn bao nhiê năm, cũng không nhìn thấu tâm tư sau tròng mắt kia.
Sắc mặt Lạc Vân Hi dường như biến đổi rất nhanh.
Đỗ Linh thấy thái hậu lên tiếng, lập tức tiến một bước cướp trà từ trong tay Lạc Vân Hi.
Lạc Vân Hi đưa chén ngọc đến tay nàng ta, nói một tiếng: "Đỗ tiểu thư, xin hãy cầm lấy, không thể không tiếp nổi nhé."
Lực đạo trong tay trầm xuống, trong lúc Đỗ Linh ngơ ngẩn, mới thu hồi lực chú ý từ ánh mắt lạnh nhạt của Lạc Vân Hi, theo bản năng nắm chặt chén trà, vừa thẹn vừa cáu trừng mắt nhìn Lạc Vân Hi.
Vừa rồi, bị nàng liếc mắt nhìn một chút, lại không ngờ, tâm tư đã bị nàng nói thấu.
Đỗ Linh tiếp nhận chén trà, xoay người cười nói: "Thái hậu, ta từng uống quen nhiều loại trà, nhưng vẫn thấy trà long tỉnh dễ uống, dùng nước sôi ngâm... "
Nàng tav còn chưa dứt lời, bỗng nhiên "ôi chao" một tiếng, hai tay quăng vội ra như bị điện giật, chén trà bằng ngọc lập tức rơi xuống, những người đang ngồi bên cạnh cũng giật mình hét lên.
Thế mà, tiếng ngọc vỡ không vang lên theo dự liệu, Lạc Vân Hi đã nhanh chóng bước tới một bước, vừa gập đầu gối, đưa tay, đã vững vàng đỡ được chén trà, đứng lên, giữa lông mày có chút không vui: "Đỗ tiểu thư, dân trà cho thái hậu là phải toàn tâm toàn ý, đừng phân tâm như vậy!"
Mặt Đỗ Linh đỏ bừng lên, không thể nói gì.
Cả phòng yên tĩnh, có mấy vị phu nhân vốn nóng nảy vừa mới đứng lên, giờ khắc này lại nhìn chằm chặp cốc trà ở trong tay Lạc Vân Hi.
Nếu như không phải được tận mắt thấy nàng pha một ly trà, mọi người sẽ cho rằng chén trà không có nước, bởi vì, Lạc Vân Hi đỡ được chén trà, mà một giọt nước trà cũng không chảy ra. Ánh mắt các nàng nhìn về phía Lạc Vân Hi thêm mấy phần kính nể và tìm tòi nghiên cứu.
Đỗ Linh lập tức nâng ngón tay vừa rồi như bị kim châm đến trước mắt kiểm tra, thế mà, không phát hiện bất kỳ cái gì khác thường.
Thần sắc của nàng ta cực kỳ quỷ dị, hai mắt trợn to cho thấy nàng ta khó hiểu, lẩm bẩm kêu một tiếng: "Thái hậu."
Thái hậu không nói, mà nhận chén ngọc Lạc Vân Hi đưa tới, hai bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve thân cốc, ngọc bích nhẵn nhụi bóng, bên trong lại là trà đá mát lạnh, không có khả năng tồn tại tình huống phỏng tay, nhưng Đỗ Linh suýt nữa làm rơi nó, điều này làm cho đáy lòng nàng ta có chút không thoải mái, mà Lạc Vân Hi đỡ được, càng làm nàng ta khiếp sợ.
Lạc Phi Dĩnh và Đại phu nhân cũng bị giật mình, các nàng không hẹn mà cùng nhớ tới việc châm trà trước đây, rất giống việc hôm nay, hai người liếc nhau một cái, thấy được sự hoảng sợ trong ánh mắt của nhau.
Lạc Vân Hi, lại dám ở trước mặt thái hậu dở trò! Thế nhưng, nàng dở trò, lại không ai có thể vạch trần, bao gồm cả mẹ con các nàng, cũng không có biện pháp tìm ra nguyên nhân.
Đầu Thái hậu lấm tấm mồ hôi chớp mắt nhìn Lạc Vân Hi, tiếp nhận chén trà, ngón út bên tay khảm ngọc hơi nâng đẩy ra nắp ấm trà, khẽ nhấp một cái, dông trà mát lạnh thấm thẳng vào ruột gan.
Nàng ta có chút hài lòng nói với Quân Lan Phong: "Lan Phong, ngươi ở trên chiến trường được xưng chiến thần Đại, quả nhiên có biện pháp dạy người."
Gương mặt vẫn lạnh lẽo của Quân Lan Phong cử động, khóe miệng kéo nhẹ, nứt ra một chút ý cười nhẹ nhàng, trực tiếp dời chủ đề: "Thái hậu, nếm thử nho đi."
Hắn vươn ngón tay thon dài ra, nhẹ nhàng bóc vỏ một quả nho (nguyên văn là quả bồ đòa), lấy quả nho để ở trong đĩa trái cây trước mặt thái hậu, xoay mặt nói với Lạc Vân Hi: "Ngươi đi ra ngoài trước đi."
Sắc mặt Đỗ Linh trắng bệch, một chữ cũng chẳng nói ra được, gò má nóng rực, như bị Lạc Vân Hi trực tiếp tát một cái trên mặt, thật không thể chịu nổi.
Dù cho thái hậu tin nàng ta, nhưng chuyện kính trà hỏng này, chung quy sẽ bị truyền đi, sẽ càng diễn ra càng mãnh liệt, còn không biết sẽ chê cười Đỗ Linh cái gì!
Lạc Vân Hi rời khỏi đại điện, thong thả đi trên hành lang, xoay người lại ngắm nhìn nội điện, khóe miệng nhếch lên độ cong yêu dã, đang muốn đi qua hành lang, một tiểu thái giám lại vội vàng chạy tới, lớn tiếng bẩm báo: "Thái tử phi đến! Trắc phi của thái tử đến!"
Cách vườn hoa nhìn tới, Tằng Thủy Lan và Lạc Nguyệt Kỳ một trước một sau đi tới, hai người ăn mặc loè loẹt, trang sức đều nạm vàng nạm bạc ngân, ở giữa một đám cung nữ và thái giám vô cùng chói mắt.
Mặt Tằng Thủy Lan đầy lo lắng, khẽ nhíu mày, đi rất nhanh vào đại điện, người phía sau cũng đi vào theo.
Lạc Vân Hi cảm thấy khá nhàm chán, đi dọc theo con đường lát đá cuội ở cung Càn thanh ra ngoài. Bên cạnh con đường này trồng rất nhiều cây cối xanh tốt, cây xanh rợp bóng che đi ánh mặt trời, không hề cảm thấy nóng bức, ngược lại trong cung Càn thanh, tuy có để thêm băng, có cung nữ quạt, nhưng rất nhiều người, chen chen chúc nhau trong đó, đúng là buồn chết người.
Đi tới bên một bụi hoa mẫu đơn, lúc Lạc Vân Hi khom lưng thưởng thức, một bóng dáng màu đỏ nhảy xuống: "Chủ tử!"
"Sao vậy?" Lạc Vân Hi thấp giọng hỏi.
Người tới không phải người khác, chính là Khinh Hồng, bộ váy màu hồng nàng ấy mặc trên người chính là một trong những bộ y phục Lạc Vân Hi đưa cho nàng ấy.
"Quả nhiên có hai người mặc áo đen lén lút theo dõi chúng ta chằm chằm, ta nỗ lực đuổi bọn hắn đi, nhưng không phải đối thủ của bọn hắn!" Khinh Hồng nói xong, mặt lộ vẻ xấu hổ: "May mà ta phát hiện, người bị bọn hắn cướp đi không phải chủ tử."
Lạc Vân Hi nhẹ ngửi mùi hương như có như không của hoa mẫu đơn, cười nói: "Vốn phái ngươi đi, chỉ là để dò xét đường, không ngờ, không cần ngươi thay ta động thủ, đã có người đi làm hình nhân thế mạng."
Khinh Hồng "vâng" một tiếng, nở nụ cười.
Lạc Vân Hi hạ thấp giọng nói: "Ngươi về phủ trước, chỗ Tam di nương cần ngươi, còn có, người bí ẩn bên cạnh Tam di nương, ngươi theo dõi chặt chẽ cho ta, nhưng không được đả thảo kinh xà, hiểu chưa?"
"Thuộc hạ đã rõ!" Khinh Hồng gật đầu đi xa.
Lần này trở về, Lạc Vân Hi từ Khinh Hồng biết được một tin tức kinh người, bên cạnh tam di nương lại có một ám vệ, ám vệ này vẫn âm thầm bảo vệ Tam di nương, nhưng không chạm mặt Khinh Hồng.
Nàng nhớ tới Tứ di nương từng vì bắt nạt Tam di nương, mà trên đường trở về viện, chẳng hiểu sao lại bị đánh lòng bàn tay, lẽ nào, việc này chính là do người bí ẩn giấu đầu giấu đuôi này gây nên?
Tam di nương, một là tiểu thiếp của Phủ Thái Úy mà thôi, không chỉ nhận thức Nhan Thiếu Khanh, mà còn có quan hệ không tầm thường, bên cạnh còn có ám vệ che chở, thật kỳ lạ...
Lạc Vân Hi đang nghĩ ngợi, từ sau truyền tới tiếng bước chân.
Tiếng đi nhẹ nhàng, nàng rất quen thuộc, không cần quay đầu lại cũng biết là ai.
"Tam muội, vừa rồi chuyện nhận chén trà ngươi làm thật sự rất khéo léo." Giọng Lạc Phi Dĩnh lạnh lùng: "Tỷ tỷ rất tò mò, tay ngươi không sợ nóng sao?"
Lạc Vân Hi bật cười, nhìn về phía mặt Lạc Phi Dĩnh đầy nghiêm nghị nói: "Thái hậu uống trà lạnh, sao nóng được đây?"
"Ngươi biết, ta không hỏi chẳng phả cái này!" Nhắc tới việc kia, tim Lạc Phi Dĩnh đã hận đến nhỏ máu, cừu hận đối với Lạc Vân Hi trong nháy mắt xông lên đỉnh đầu, có kích động muốn giết chết Lạc Vân Hi ngay lập tức.
Lạc Vân Hi quét qua thần sắc của nàng ta, thì biết rõ nàng là chỉ chuyện nào, cũng không giả bộ ngớ ngẩn, nhẹ mở môi đỏ mọng: "Bỏng ư, đương nhiên sợ rồi, da mịn thịt mềm, sao không sợ nóng chứ? Chỉ có điều, tay nóng, so với yết hầu nóng còn thống khổ hơn sao?"
Nét cười của nàng tươi lên, ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm yết hầu Lạc Phi Dĩnh: "Đại tỷ nói xem phải không? Yết hầu bị bỏng, nói không ra lời, mùi vị so với tay nóng còn đau gấp mấy lần phải không?"
Đầu tiên Lạc Phi Dĩnh ngây người, rồi sau đó, mặt lại nở nụ cười lạnh như băng, sát khí không hề che giấu chút nào từ tròng mắt mãnh liệt xông ra, nàng lạnh lùng nói: "Lạc Vân Hi, lòng ngươi sao lại độc ác như vậy?"
"Đại tỷ, độc ác sao? So với ngươi, thật là một phần vạn ta cũng không bằng." Lạc Vân Hi hơi xoa môi: "Trong dịp tuyển Thái tử phi ở Kim Hoa điện, lúc cả điện tối tăm, ngươi giữ chặt tay của ta, là muốn cứu ta, hay là muốn trực tiếp đưa ta tới hoàng tuyền vậy?"
Lạc Phi Dĩnh kinh ngạc, lạnh giọng hỏi ngược lại: "Thì ra ngươi biết!"
Lạc Vân Hi bật cười: "Ta biết, sợ là không chỉ cái này!" Chẳng qua, nàng không có hứng thú giao lưu cùng Lạc Phi Dĩnh, xoay người, đi nhanh về phía ngoài điện.
Trong lòng Lạc Phi Dĩnh nhút nhát, giọng nói mang theo sợ hãi và kinh ngạc truy hỏi: "Như vậy, chuyện Lạc Băng Linh, cũng là ngươi làm?"
Không, nhất định là nàng làm! Như vậy chuyện tóc mình ngứa ngáy thì sao? Lòng Lạc Phi Dĩnh chìm xuống từng chút một.
Tiếc thay, Lạc Vân Hi cũng không trả lời vấn đề này của nàng ta nữa.
Thuận theo đường mòn quanh co trong rừng, Lạc Vân Hi nhàn hạ đi dạo, trước mặt vang lên một giọng nói vô cùng vui vẻ: "Hi nhi!" Nghe được âm thanh này, Lạc Vân Hi cũng chấn động, ngẩng đầu, đã nhìn thấy Tề Sính Đình chạy chậm về hướng mình.
Từ lần từ biệt trong cung ngày đó, hai người vẫn chưa từng gặp mặt, gặp nhau vào lúc này, cả hai đều vui mừng.
"Đình nhi, sao ngươi lại ở đây?" Lạc Vân Hi nghi hoặc hỏi: "Lúc ta tiến cung, gặp phải thái tử phi."
Tề Sính Đình kéo chặt tay nàng, cực kỳ thân thiết, nói: "Ta về nhà mẹ đẻ, liền cùng cha mẹ tới, đã lâu không gặp ngươi, không yên lòng, nhờ để phụ thân đi tìm Trung Sơn Vương, chẳng qua nghe người nói, ngươi quả thật rất tốt." Nói xong, nàng ấy che miệng cười khẽ.
Trong lòng Lạc Vân Hi rất là cảm động, gật đầu một cái nói: "Nếu không có gương mặt nlạnh như tiền kia của Trung Sơn Vương, sẽ càng tốt."
"Mặt lạnh như tiền là sao?" Tề Sính Đình rất buồn bực.
Lạc Vân Hi mới nhớ tới mình thuận miệng nói câu lời hiện đại, bật cười nói: "Chính là biểu tình ngàn năm không đổi."
"Ha ha…….!" Tề Sính Đình ở trước mặt Lạc Vân Hi luôn vô cùng thoải mái, không hề đắn đo, nghe vậy liền cười phá lên không thục nữ chút nào, cười một tiếng rồi nhanh chóng thu lại, thấp giọng nói: "Biểu tình trên mặt Trung Sơn Vương vốn là lãnh khốc ngàn vạn năm như một, ngươi còn muốn hắn thế nào chứ? Nói vậy, cũng chỉ lúc có hai chúng ta mới nói một chút thôi, đừng để người khác nghe thấy."
Trong lúc hai người cười nói, một hàng bóng người từ bên ngoài vào đây.
Tề Sính Đình đối diện với ngoài sân, mặt chợt biến sắc, kéo Lạc Vân Hi ra phía sau, nhanh chóng thi lễ: "Thái tử."
Lạc Vân Hi liếc nhìn Thái tử hăm hở, trong lòng thầm nghĩ, chuyện Tằng Thủy Tiên mất tích, sợ là Thái tử cũng không biết, mà nghe Tằng Thủy Lan và thái hậu nói chuyện với nhau vui vẻ như vậy, cũng không tiết lộ chuyện này chút nào, xem ra là có ý giấu diếm việc này.
Thái tử lùi về sau một bước, lạnh nhạt nói: "Đứng lên đi."
Hắn vốn cảm thấy Tề Sính Đình cũng không tệ lắm, nhưng từ khi phát hiện bộ mặt thật của nàng ấy, Thái tử liền cảm thấy nữ tử này tâm cơ quá nặng, không tự chủ mà rời xa nàng, thêm vào lại thấy nàng ấy làm bằng hữu với Lạc Vân Hi, càng thấy chán ghét hơn.
"Lạc Vân Hi, Trung Sơn Vương không phạt ngươi sao?" Thái tử vừa mở miệng, chính là giọng nói cực kỳ không hài lòng.
Lạc Vân Hi ngẩng đầu cười hỏi: "Không biết Thái tử hi vọng nhìn thấy ta phải nhận xử phạt gì đây? Là toàn thân tróc da, hay là thiếu một cánh tay gãy một cái chân vậy?"
Khuôn mặt thái tử trầm xuống, lạnh lùng nói: "Nếu như thái hậu giao ngươi cho bản cung, bản cung tuyệt đối cho ngươi sống không bằng chết, ngươi tin không?"
Lạc Vân Hi đến gần, lại nhẹ giọng nói: "Thái tử, nếu như đổi lại là ta, ta cũng sẽ làm như vậy."
Thái tử nghe vậy, tức giận lập tức bị nàng làm bốc lên tới đầu: "Lạc Vân Hi, ngươi lại dám tự tự cuồng đại như vậy sao?"
Lạc Vân Hi nhanh chóng lui vài bước, nháy mắt mấy cái: "Thái tử, ngươi nói gì vậy, thần nữ hiện tại là lương dân giữ quy củ, sao dám đối nghịch với Thái tử đây?"
Vẻ mặt giận dữ của Thái tử vẫn không giảm: "Không dám đối nghịch với ta sao? Không dám, sao ngươi dám nói ra câu nói kia? Bản cung nhìn thấy ngươi vốn chính là không sợ trời không sợ đất, trong mắt không hề để hoàng thất vào mắt."
Lạc Vân Hi rất ủy khuất cắn môi: "Ta nói câu nào? Lần trước sai, ta đã nhận, vả lại hoàng thượng cũng không truy cứu lỗi của ta, trong lòng ta cảm tạ hoàng ân cuồn cuộn còn không kịp, nào dám lại trêu chọc thái tử điện hạ chứ? Thái hậu vừa rồi còn bảo ta châm trà đó."
Sắc mặt Tề Sính Đình dần dần trắng bệch, mấy lần định nói rồi lại thôi, nhìn Lạc Vân Hi lỡ lời, nàng ấy gắt gao cắn môi, tập trung nhìn giày thái tử, mí mắt cũng không cái nào.
Thái tử hừ lạnh một tiếng: "Phụ hoàng và thái hậu không truy cứu ngươi, là do không nhìn ra diện mạo thật của ngươi thôi!"
Lạc Vân Hi lắc đầu hỏi: "Hoàng thượng là chân long thiên tử, lời người nói ngươi cũng hoài nghi sao?"
"Dù cho anh minh như phụ hoàng cũng có lúc hồ đồ!" Thái tử nói mà không hề suy nghĩ, "đùng đùng đùng" trực tiếp nói hết như đổ lạc rang ra khỏi nồi: "Hừ, nhìn dung mạo ngươi giống như nữ nhân kia, lòng lòng thương hại liền dâng lên! Bản cung cũng không nhìn ra, ngươi có điểm nào giống nữ nhân đó?"
"Hỗn láo!" Đột nhiên, một tiếng quát nặng nề chói tai vang lên sau lưng thái tử, cả người Thái tử chấn động, chỉ cảm thấy thiên lôi cuồn cuộn tập trung trên đỉnh đầu, chân run lên, vội vàng quỳ xuống, một bóng người cao lớn bước đến trước mặt hắn, sắc mặt tái xanh, vạt long bào màu vàng nhẹ nhàng rung động.
Thân thể Thái tử run rẩy lẩy bẩy, khó khăn kêu: "Phụ hoàng."