Edior: thu thảo
Bởi vì lúc trước Lạc Vân Hi vốn liếc mắt nhìn thấy vạt áo màu vàng của hoàng đế, cho nên, lúc này trên mặt lại như vừa mới trông thấy hoàng đế tới, sợ hãi hành lễ với hắn: "Hoàng thượng vạn tuế!"
Chân Tề Sính Đình mềm nhũn, cũng quỳ xuống, nàng ấy đã sớm chú ý tới hoàng đế, phát hiện hoàng đế từ lúc ngài mới tới, nhìn bọn họ nói chuyện, ngừng bước chân, đứng ở xa quan sát, lòng nàng ấy nhanh chóng lựa chọn im lặng.
Chớp mắt khi hoàng đế nhìn Lạc Vân Hi, tức giận giảm bớt đi, một đôi thâm trầm mắt dừng lại chốc lát trên mặt nàng, tóc dìa đen nhánh ôm lấy đầu nữ tử, chiếc mũi khéo léo cao thẳng, lông mi dài khẽ chớp, như cánh bướm muốn bay.
Con ngươi hoàng đế thu lại, tuy ngũ quan của Lạc Vân Hi không giống nàng ấy, thế nhưng, hắn vẫn luôn cảm thấy từ góc độ nào đấy, chỉ trong nháy mắt, sẽ khiến hắn nhớ tới Tố Tố, cho nên, đối với Lạc Vân Hi, trong lòng hoàng đế lại cảm tình.
"Đứng lên đi, hai các ngươi lui xuống trước đi." Hoàng đế trầm giọng nói.
Tề Sính Đình thở phào nhẹ nhõm, giữ chặt tay Lạc Vân Hi, nói cám ơn, bước nhanh rời khỏi đó.
Lúc Lạc Vân Hi đi qua lùm cây, có ý bước chậm lại, Tề Sính Đình đang dắt tay của nàng, cảm thấy, nghiêng đầu, nghi hoặc khó hiểu mà nhìn về phía nàng.
Lạc Vân Hi đưa ngón trỏ ở trước môi, làm động tác "xuỵt".
Tề Sính Đình cũng dừn bước chân, ở đầu kia của lùm cây, tiếng đối thoại giữa hoàng đế và thái tử lúc ẩn lúc hiện truyền đến, Tề Sính Đình nhíu mày, nghe thấy không quá rõ ràng, nhưng lỗ tai Lạc Vân Hi lại rất thính.
"Thái tử, cánh của ngươi cứng rồi, nên ngay cả tâm tư của trẫm cũng đoán được sao? Trẫm bảo vệ Lạc Vân Hi, là vì nữ nhân kia sao? Nữ nhân kia là ai?" Hoàng đế lạnh lùng hỏi khiến mồ hôi lạnh chảy khắp người Thái tử.
"Phụ hoàng, nhi thần nhất thời hồ đồ, nói sai, mong người tha thứ!" Thái tử bị doạ tới co rút thành một cục, không biết nên làm sao, hung hăng cầu xin.
Hoàng đế nhíu mày, "hừ" một tiếng, giơ chân lên, đá vào trên cánh tay của Thái tử phải, khiến hắn ngã lăn nhào một cái, quát lạnh: "Chuyện của trẫm, ngươi cũng dám suy đoán xằng bậy! Vậy thì ngươi có đoán được vị hoàng đế tiếp theo của Thiên Dạ Quốc là ai hay không?"
Thái tử nghe vậy, ngạc nhiên ngẩng đầu.
Vị hoàng đế tiếp theo của Thiên Dạ Quốc... lẽ nào không phải hắn sao?
Đỉnh đầu "mãnh liệt" ngẩng lên, hắn cảm giác được lửa giận ngập trời của hoàng đế, lập tức nước mắt nước mũi tèm lem nằm rạp trên mặt đất, khóc không ra tiếng: "Phụ hoàng, nhi thần tuyệt đối không dám suy đoán tâm tư của ngài, ngày ấy thái hậu nói ra cái tên ấy, mọi người đều nghe thấy, ta chỉ chọc tức Lạc Vân Hi một chút mà thôi!"
"Thân làm Thái tử, vậy mà so đo cùng một cô gái, ngươi còn có thể quản lí thiên hạ này sao?" Hoàng đế tức giận không thở nổi, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin.
"Phụ hoàng bớt giận, bảo trọng long thể quan trọng hơn!" Thái Tử Liên vội khóc ròng nói.
"Phụ hoàng." Một giọng nói kinh ngạc truyền đến, Lạc Vân Hi nhíu mày, đây là giọng Đoan Mộc Triết.
"Phụ hoàng bảo trọng long thể, có chuyện gì quan trọng thì từ từ nói!" Đoan Mộc Triết lo lắng khuyên giải.
Trông thấy Đoan Mộc Triết tới, hoàng đế cũng không muốn nhắc lại chuyện này, lạnh lùng nói: "Có thời gain nhàn rỗi như vậy, thì sáng mai nghe các đại thần nói chuyện chính sự nhiều đi, bớt làm chuyện không đứng đắn một chút, ngay cả Lục đệ mình ngươi cũng không bằng!"
Nói xong, hắn xoay người, bước về hướng tẩm cung của thái hậu.
Thái tử từ trên mặt đất đứng lên, phủi sạch quần áo.
"Thái tử, huynh không sao chứ?" Đoan Mộc Triết quan tâm hỏi.
"Không có chuyện gì." Thái tử không muốn nhiều lời cùng hắn, xoay người quát: "Đi!"
Câu cuối cùng của hoàng đế, hắn nghe mà đặc biệt khó chịu, thế nhưng, sự thật chính là như thế, ở ngoài mặt, hắn vẫn chưa thể trở mặt với Đoan Mộc Triết, bằng không, chính hắn liền đội lên cái nón "Anh em bất hòa".
Lạc Vân Hi nhanh tay kéo Tề Sính Đình, hai người đi trước Thái tử, đi ra khỏi nội cung.
Người bên ngoài cung so với nội cung còn nhiều hơn, hối hả, khắp nơi đều có người nói chuyện trên trời dưới biển, ngọc bội phát ra tiếng đinh đương, hai người tùy tiện tìm một chỗ ngồi, lệnh cho cung nữ bưng trà bánh lên, nói chuyện phiếm.
Tề Sính Đình là người chính gốc ở Dạ Đô, cực kỳ thấu hiểu đối với tình cảnh của mảnh đất quê cha đất tổ Dạ Đô này, Lạc Vân Hi có ý hỏi nàng ấy một số việc liên quan, từ Tề Sính Đình biết được tên tuổi thần y của Cửu Khúc Chỉ.
Ba mươi năm trước, phủ Hà Tây có một người phụ nữ lâm bồn, thiếu niên Cửu Khúc Chỉ vừa vặn ở nhà kia uống rượu mừng, lúc nhìn thấy trẻ sơ sinh, cảm giác sắc mặt đứa trẻ không bình thường, lúc này liền bắt mạch chẩn bệnh cho hắn, nói chắc chắn: "Trong cơ thể đứa trẻ này có bệnh, phải uống bát vị tán ta kê, bằng không, sau năm tuổi toàn bộ tóc sẽ biến thành màu trắng."
Lúc ấy, chủ nhà không tin lời đại phu hành y chữa bệnh nói, chỉ nghĩ hắn nguyền rủa mình, lập tức đuổi hắn ra khỏi nhà.
Cửu Khúc Chỉ món ăn tiệc rượu của người ta, trong lòng vẫn muốn cảm ơn, liền ra ngoài, ròi lại quay lại nhà này, cho quản gia một toa thuốc.
Quản gia thận trọng, giữ toa thuốc lại, đến lúc tiểu thiếu gia bốn tuổi, quả nhiên bắt đầu xuất hiện tóc trắng, chủ nhà sợ hãi đến biến sắc, lúc này mới nhớ tới Cửu Khúc Chỉ nói, tiếc thay, một đại phu hành y tứ phương, đi nơi nào tìm đây?
Lúc này quản gia tìm toa thuốc Cửu Khúc Chỉ cho ra cho chủ nhân, tiểu thiếu gia dùng toa thuốc, quả nhiên tóc dần đen lại, chủ nhà rất vui mừng, từ đó nói chuyện Cửu Khúc Chỉ chữa bệnh lan truyền ra ngoài.
Trong vòng một đêm, Cửu Khúc Chỉ dương danh thiên hạ, sau này tại kinh đô chẩn bệnh, chữa khỏi mấy bệnh nan y, tiếng tăm càng lớn.
Tề Sính Đình nói đến đây, xoay một cái nói: "Hi nhi có biết, tiểu thư Đỗ gia ốm đau nhiều năm, hiện tại có thể rời giường không? "
Lạc Vân Hi "ừ" một tiếng, Tề Sính Đình cười nói: "Đều nói bệnh này là đồ đệ Cửu Khúc Chỉ trị hết, ngay cả bệnh Cửu Khúc Chỉ cũng cảm giác đau đầu, học trò hắn lại có thể chữa khỏi, thật là trò giỏi hơn thầy!"
Lạc Vân Hi cười gượng vài tiếng, không biết nên khuyên nàng ấy như thế nào, việc này, hiện tại cũng không cần phải nói cho Tề Sính Đình.
Nàng không ngờ, chuyện chữa bệnh tại biệt trang của Đỗ gia đã lan truyền đến kinh thành, điều này càng tốt hơn, vì sau này nàng muốn dùng danh tiếng tốt đó để kiếm tiền.
Ngẫm lại còn cảm thấy hối hận, lúc ở biệt trang của Đỗ gia đáng lẽ không nên ra đi không lời từ biệt, bằng không, tiền thưởng vừa dầy vừa nặng kia nhất định là không thiếu được. Nhan Quốc Công vốn muốn thưởng lớn cho nàng, lại bị nàng ngăn cả, nàng nói, phải đợi sau khi bệnh khỏi sẽ nhận thưởng... hiện tại, khoản bạc trắng này liền rơi mất rồi.
Nếu không thất bại, phỏng chừng đều bị Cửu Khúc Chỉ lấy đi.
Đang nghĩ ngợi, ánh mắt Lạc Vân Hi xoay một cái, thấy một người tiến vào từ bên ngoài, Đỗ Linh mặc váy tím bước vào, mặt nhỏ nhắn bị ánh mặt trời nóng bỏng làm đỏ bừng, giống như một con bươm bướm màu tím, vừa tiến vào điện đã hấp dẫn ánh mắt phần lớn người.
Nhìn thấy tiểu thư thế gia, ánh mắt của bọn họ lập tức nghiêm túc.
Đỗ Linh vào cuối cùng, cũng không vội đi nơi nào, mà là chuyển động mắt to trong veo như nước của nàng ta, chẳng mấy chốc, đã tìm được mục tiêu, ngẩng cao đầu, đi về hướng Lạc Vân Hi.
Tề Sính Đình có chút khẩn trương nhìn Lạc Vân Hi, Lạc Vân Hi lại hết sức lạnh nhạt nâng trà uống, không có bất kỳ khác thường nào.
"Lạc tam... Vân Hi, ngươi đi ra ngoài một chút với ta." Đỗ Linh liếc nhìn nàng, vốn phải gọi Lạc tam tiểu thư, nhưng nói ra một nửa khỏi miệng, lại biến thành Lạc Vân Hi, nàng ta cảm thấy, trực tiếp kêu tên càng thể hiện thân phận cao quý của bản thân ra.
"Thực xin lỗi, ta không có thời gian." Lạc Vân Hi thản nhiên nói. Lúc này Đỗ Linh mới chú ý tới Tề Sính Đình, cười nói: "Thì ra là Tề tiểu thư, không, bây giờ là Tề trắc phi, chúc mừng."
Đối với Tề Sính Đình, thật ra Đỗ Linh vô cùng khách khí, những loại yến hội trước đây, hai người từng thấy mặt nhau rất nhiều, Tề Sính Đình mỉm cười hỏi: "Đỗ tiểu thư, ngươi tìm Hi nhi có việc sao?"
"Có mấy lời muốn nói mà thôi." Đỗ Linh nhìn thấy Lạc Vân Hi không có động tác, hơn nữa vô cùng bình tĩnh, không có dáng vẻ sợ hãi chút nào, tự mình nói mà nàng cự tuyệt mình, làm mình xấu mặt trước mặt Tề Sính Đình, lập tức đổi chủ ý nói: "Tề trắc phi, mời ngươi tránh một chút, ta có một số việc muốn hỏi Lạc Vân Hi một chút."
Tề Sính Đình nhìn thấy bốn phía không ít người chú ý tới đây, nhìn về phía Lạc Vân Hi.
Lạc Vân Hi không muốn làm khó nàng ấy, liền gật đầu với nàng.
Nơi này là nơi công chúng, Tề Sính Đình cũng không sợ Đỗ Linh làm ra chuyện độc ác gì, liền để cho Lạc Vân Hi ánh mắt an tâm, liền đứng dậy đi ra, đến cách đó không xa, nàng ấy sai bảo một ám vệ của mình chăm chú quan sát tình hình bên này.
Phiêu bạt, Thủy ảnh là ám vệ Tề thị lang tìm tới để chuyên bảo vệ Tề Sính Đình, có thể không rời khỏi người cả 12 canh giờ.
"Lạc Vân Hi, chén trà vừa rồi là ngươi giở trò gì?" Đỗ Linh ngồi vào trên ghế Tề Sính Đình ngồi lúc trước, đi thẳng vào vấn đề.
"Giở trò ư? Đỗ tiểu thư, ta chỉ pha trà cho thái hậu mà thôi, chứ đâu có làm gì?" Lạc Vân Hi đặt chung trà xuống, trầm giọng nói.
"Không thể!" Đỗ Linh vuốt ngón tay, vốn không hề tin.
"Ngươi tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, ta cũng không giải thích được gì cho tốt." Lạc Vân Hi cũng không tính nói với nàng ta chân tướng của sự việc.
Thật sự thì đương nhiên là Đỗ Linh không thể nào thất thủ, lúc nàng pha trà, đã xoa phấn thấu xương bên ngoài chén ngọc, cho nên Đỗ Linh nắm chặt chén trà, tay sẽ như bị kim châm, theo bản năng làm rơi chung trà. Mà nàng, nhìn đúng thời cơ tiếp được, lúc tay áo rộng che chắn, dùng giải dược lau trong lòng bàn tay, nhanh chóng lau thuốc bột lại truyền tới cho thái hậu.
Đỗ Linh không hỏi được nguyên nhân, tất nhiên rất buồn bực, nhìn đến ngũ quan đẹp đẽ của Lạc Vân Hi, ghen tỵ lại nổi lên, hỏi: "Ngươi ở Trung Sơn vương phủ bao lâu?"
"Mười mấy ngày." Lạc Vân Hi không nhịn được phun ra một con số.
"Mỗi ngày đều nhìn thấy Trung Sơn Vương sao? Hắn dạy ngươi cái gì? Đối ngươi tốt hay không?" Lúc Đỗ Linh hỏi, giọng nói chua chát khó mà che giấu.
Lạc Vân Hi thấy rõ thần sắc của nàng ta, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, thiếu nữ gọi Quân Lan Phong là "tỷ phu" này, quả nhiên có ý đối với Quân Lan Phong.
Nàng bày ra vẻ việc không liên quan đến mình đáp: "Đỗ tiểu thư, ta tới vương phủ là thái hậu ra lệnh, về phần ở vương phủ làm cái gì, ngươi có thể đi hỏi thái hậu, hoặc là hỏi Trung Sơn Vương, ta không thể trả lời."
Đỗ Linh thấy nàng như thế, hỏi cũng không được gì, thấy người chung quanh đều nhìn, lại không có lý do gì giáo huấn Lạc Vân Hi, rất tức giận đứng lên, nhanh chóng rời khỏi đại điện.
Dung mạo Lạc Vân Hi buông xuống, bên cạnh yên tĩnh dần dần bị giọng người khác quấy rầy, từng bước náo động, mà nàng, tay phải theo thói quen xoa mi tâm.
Đỗ Linh vừa đi ra khỏi đại điện, lập tức kêu lên: "Người đâu!"
Một thị vệ tiến lên đáp: "Đến ngay đây."
"Ngươi đi giám thị Lạc Vân Hi, nếu như nàng có nói gì, chỉ cần có liên quan với tỷ phu, tất cả đều nói cho ta biết." Mặt Đỗ Linh đầy ghen tuông sai bảo.
"Dạ." Thị vệ xoay người vào điện, tìm kiếm bóng dáng Lạc Vân Hi, chợt phát hiện nàng đã không có trong điện, hắn hơi suy nghĩ một chút, tìm dọc theo cửa hông ở chỗ ngồi của Lạc Vân Hi đi ra.
Lạc Vân Hi đang đứng ở bên cửa cách đó không xa, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước.
Tề Sính Đình đang đứng cùng Thái tử dưới tán cây mát mẻ, thái tử dường như muốn rời đi, nhưng Tề Sính Đình giữ chặt thái tử quần áo, không biết đang nói cái gì.
Lạc Vân Hi đã đến gần chút, đại khái nghe ra nội dung bọn hắn đối thoại.
"Ta sẽ không làm như vậy!" Tề Sính Đình kiên định nói.
Sắc mặt Thái tử lạnh như băng nhìn lại nàng ấy, nói: "Nếu như bản cung lại nhìn thấy ngươi đi cùng với Lạc Vân Hi, bản cung liền triệt để không quan tâm sự sống chết của ngươi! Tề Sính Đình, ngươi xác định muốn vì Lạc Vân Hi mà cắt đứt với bản cung sao? Phải biết, tương lai của ngươi đều nằm trong tay bản cung!"
Tề Sính Đình không phục nói: "Hi nhi là chị em tốt của ta, quan hệ của ta với nàng cũng không ảnh hưởng đến Thái tử chút nào,không phải sao?"
"Bản cung mặc kệ!" Thái tử muốn đi, nhưng Tề Sính Đình lại giữ chặt hắn, luôn miệng tranh luận.
Lúc này, Lạc Phi Dĩnh nhẹ nhàng từ nội cung đi ra ngoài, mặc một bộ váy lụa mỏng đỏ màu đỏ, khảm vô số đá quý, rất chói mắt, vai mặc áo lụa mỏng màu trắng, đầu búi tóc phượng bay, dùng trâm ngọc bích, giống như tiên tử mỹ lệ làm rung động lòng người.
Thái tử trông thấy nàng ta, rất vui vẻ: "Dĩnh nhi!"
Lạc Phi Dĩnh nhìn thấy hai người lôi kéo, đầu tiên là lông mày nhăn lại, rồi sau đó khóe mắt cong lên một chút ý cười, nói: "Thái tử và trắc phi quan hệ thật tốt, ngay cả tay cũng không buông được."
Thái tử vừa nghe lời này, sắc mặt sầm lại, "xoạt" hơi vung tay, Tề Sính Đình không hề đề phòng, chân uốn một cái, ngã lăn ra đất, Thái tử căm ghét thầm nghĩ "không phải như vậy, nữ nhân này lão lôi kéo bản cung, phiền chết người!"
Lạc Vân Hi "xoạt " một cái, xông ra ngoài, đưa tay đỡ Tề Sính Đình lên, trợn trừng mắt về phía Thái tử: "Không ngờ Thái tử sẽ giận chó đánh mèo mà làm vậy với nữ nhân, đây là chuyện nam nhân nên làm sao?"
Thái tử thấy nàng, ánh mắt đỏ như máu, nắm chặt quả đấm, lời hoàng đế nói còn vang bên tai, hắn nhịn xuống một hơi này, xử trí Lạc Vân Hi, còn có thừa biện pháp! Cần gì làm quang minh chánh đại để cho người khác bắt được chuôi!
Lạc Phi Dĩnh thấy Lạc Vân Hi lao ra bảo vệ Tề Sính Đình, mắt sâu thẳm xẹt qua một tia sóng lớn, nhìn bốn phía không người, mỉm cười ngắt lời: "Thái tử sao không phải nam nhân chứ? Tuy thường ngày tính cách Thái tử ôn hòa, tuy nhiên không thể để nữ nhân bắt nạt đến trên đầu."
Tri kỷ để ý như vậy, quả thực làm Thái tử có kích động muốn rơi lệ, nghiêng mặt sang bên, cảm động mà liếc nhìn Lạc Phi Dĩnh.
Lạc Phi Dĩnh che miệng lại, nhìn hắn cười "khanh khách", lập tức câu đi linh hồn thái tử, bờ môi to son hồng khẽ mở, như hoa tỏa hương thơm: "Hơn nữa, ta thực sự còn chưa từng thấy Thái tử đánh người, nam nhân mà, nữ nhân không ngoan, phải dạy dỗ một chút, không biết Thái tử có cam lòng động thủ với Tề trắc phi dịu dàng hào phóng hay không?"
Lúc nói đến Bbốn chữ "dịu dàng hào phóng", tròng mắt của nàng ta hơi híp lại, lộ ra vẻ không vui.
Tề Sính Đình dịu dàng hào phóng, hoàn toàn có thể gợi lên đố kị của nàng ta, chỉ muốn giẫm Tề Sính Đình đến dưới lòng bàn chân, tôn lên hào quang của nàng ta, y hệt như có một ngày, nàng ta hy vọng có thể hung hăng đạp lên Lạc Vân Hi, mà không phải như bây giờ, Lạc Vân Hi, hoàn toàn không bị nàng ta khống chế!
Thái tử bị nàng ta nói kích như vậy, cười lạnh một tiếng: "Có cái gì là bỏ được hay không, nữ nhân này, che giấu thật sự tốt quá! Cái gì dịu dàng hào phóng, nếu bằng một nửa Dĩnh nhi thì tốt rồi! Đối với loại nữ nhân trong ngoài không đồng nhất này, bản cung cần dạy dỗ nàng một chút!"
Dường như là chứng minh với Lạc Phi Dĩnh, hắn cũng có một mặt quả quyết của nam nhân, nhanh chân tiến lên, vươn tay phải ra, một cái tát liền hướng tới. Lạc Vân Hi thò tay bắt lấy cổ tay thái tử, vừa nhanh vừa chuẩn, ánh mắt nhìn về phía Lạc Phi Dĩnh: "Khích bác ly gián, đại tỷ, bản lãnh của ngươi quả là thanh thuần!"
Lạc Phi Dĩnh cắn môi dưới, làm ra vẻ vô tội: "Tam muội, ta chỉ nói ra ý nghĩ của mình mà thôi."
Lạc Vân Hi không để ý tới nàng ta, nhìn Thái tử, khuôn mặt lạnh lùng: "Thái tử, nam nhân đánh nữ nhân mới không phải nam nhân!"
"Bản cung giáo huấn nữ nhân của mình, ai cần ngươi lo?" Lửa giận trong con ngươi Thái tử bùng cháy dữ dội.
Lạc Vân Hi cười đến lạnh lùng: "Thái tử, hoàng thượng cảnh cáo ngươi không cần để tâm tư tại việc vặt trong hậu viện, ta nghĩ, chắc ngươi ngại vị trí thái tử của mình quá vững phải không?"
"Ngươi có ý gì?" Thái tử đột nhiên giận dữ, lòng bỗng nhiên trầm xuống, những câu nói này, vậy mà nàng cũng nghe được! Thật là to gan!
Lạc Vân Hi lạnh lùng nhìn hắn, nhưng không nói lời nào, Thái tử nhìn nàng chằm chằm, muốn buông tay, bất chợt phát hiện tay của mình bị Lạc Vân Hi nắm chặt, lại không buông ra nổi, hắn dùng sức, cùng Lạc Vân Hi phân cao thấp, đột nhiên, một tiếng ho khan yếu ớt từ sau lưng truyền đến.
Thần kinh Thái tử có phản xạ khiến cả người run lên, tinh thần căng thẳng trong nháy mắt biến mất, chân run lên, liền muốn quỳ xuống, thế mà, Lạc Vân Hi vốn cũng không buông tay, gắt gao cầm lấy tay cổ tay hắn, ánh mắt nhanh quay ngược trở lại, thấp giọng kề tai hắn nói nhỏ: "Thái tử, ngay cả đối phó với nữ nhân cũng phải chịu ăn thiệt thòi."
Nói xong, thần sắc nàng đều thay đổi, hai con ngươi ngập ước khẽ chớp, trong nháy mắt con ngươi đều đỏ bừng, hai hàng nước mắt như trân châu đứt khỏi dây rơi xuống.
Thấy nàng thay đổi, trong đầu Thái tử trống rỗng, muốn nói cái gì, há mồm lại không nói nổi.
"Thái tử ta chứ đâu có tội ngươi, chẳng qua là quan hệ tốt với Tề trắc phi, ngươi lại muốn đánh ta!" Lạc Vân Hi "nhảy" một cái buông lỏng tay, ống tay áo bên phải trượt xuống, lộ ra một ngấn hồng trên cổ tay, rõ ràng là bị cho người ta bắt cổ tay nắm chặt.
"Đau quá... không ngờ Thái tử của một đất nước, vậy mà lại bắt nạt một cô gái!" Lạc Vân Hi vuốt ve chỗ sưng đỏ vừa khóc vừa kể lể, nàng chẳng qua gắn chút thuốc bột mà thôi.
Thái tử lo lắng nhìn cổ tay nàng, lại nhìn bản thân, trong đầu có chút hồ đồ.
Rõ ràng là nàng gắt gao chặn lại cổ tay mình, thế nào dấu đỏ lại xuất hiện trên tay nàng, trên tay mình thì không có gì.
Không chỉ Thái tử, Lạc Phi Dĩnh và Tề Sính Đình cũng nhất thời không kịp phản ứng, tốc độ biến sắc của Lạc Vân Hi thật sự quá nhanh, thế cho nên hai nàng đều quên chủ nhân tiếng ho khan kia đã đến đây.