Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu Thư

Chương 146.2

Edior: thu thảo

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Quân Lan Phong rống to một tiếng, Thái tử bị dọa đến phía sau lưng lạnh lẽo.

Quân Lan Phong nhanh chóng tới, kinh ngạc nhìn về phía mặt Lạc Vân Hi, hai dòng nước mắt như mì nước treo ở trên má, cực kỳ điềm đạm đáng yêu, tim không khỏi nhéo một cái, cúi đầu quan sát cổ tay nàng, Lạc Vân Hi đã đưa cánh tay có dấu ra phía sau, yếu ớt nói: "Trung Sơn Vương, lúc ngài dạy ta lễ nghi nói qua, tuyệt đối không thể đắc tội hoàng thất, nên Thái tử định đánh ta, ta cũng không dám trốn."

Thái tử giật mình, cuối cùng hậu tri hậu giác biết Lạc Vân Hi đang làm gì, kẻ ác cáo trạng trước!

"Lạc Vân Hi!" Hắn bật ra từng chữ, nghênh tiếp, lại là ánh mắt rét lạnh của Quân Lan Phong.

Hắn từ nhỏ đã sợ hãi nam nhân tuổi không lớn hơn hắn bao nhiêu này, không chỉ là vì hắn có thể nói chen vào trước mặt phụ hoàng, còn bởi vì thủ đoạn đẫm máu của hắn, thủ đoạn tàn nhẫn đối với kẻ địch không có chút tình cảm nào, cùng với thái độ không nể mặt bất kỳ thế lực nào, tất cả, đều khiến hắn cảm thấy hoảng sợ.

Chẳng qua, có một người như vậy giúp đỡ, Thái tử cảm thấy trọng trách trên vai rõ ràng nhẹ hơn, nhưng hắn, bây giờ không dám đắc tội Trung Sơn Vương.

"Thái tử điện hạ, vừa rồi lời hoàng thượng nói tại nội cung, ngươi cũng quên rồi sao?" Giọng Quân Lan Phong thập phần trầm thấp, đè nén tức giận chưa bao giờ có.

Lạc Phi Dĩnh và Tề Sính Đình đều cảm thấy không khí ngưng lại, giữa hè nóng bức này lại thấy không nóng như vậy, lại không dám chăm chú nhìn gương mặt tái nhợt của Quân Lan Phong.

"Trung Sơn Vương, ngài hiểu lầm." Thái tử bất đắc dĩ lại không còn gì để nói.

"Hiểu lầm sao?" Quân Lan Phong cười đến châm chọc: "Bổn vương đi mời hoàng đế tới xem thử, đến cuối cùng có phải hiểu lầm không?"

Thái tử nghe vậy, khí thế đều chùng xuống, ngẩng đầu hỏi: "Như vậy, bản cung không có bất kỳ quyền lực gì để quản việc của phủ mình sao?"

Quân Lan Phong hừ một tiếng: "Nói vậy, ngươi phải cùng thánh thượng nói, mà không phải đối với ta. Một nhà mà không trị được, làm sao trị được một quốc gia đây? Trị gia giống như trị quốc, dùng vũ lực thô bạo là vô ích."

Nhìn vẻ ủy khuất của Lạc Vân Hi, dù cho trong lòng suy đoán được, Lạc Vân Hi rõ ràng đang làm quá lên, thế nhưng, hắn vẫn không ngừng đau lòng khó chịu được.

Hắn tăng thêm giọng nói bổ sung một câu: "Thái tử nếu như để hết lực chú ý ở trên nữ nhân, vậy cần gì vất vả quan tâm đến quốc gia đại sự nữa?"

Thái tử đành phải liên tiếp gật đầu, một vẻ nghe dạy bảo, nhưng trong lòng, vốn không nhớ tới việc này, hắn lại nghĩ, Lạc Vân Hi, diễn rất tốt!

Phế vật này chính là kẻ nguy hiểm!

Quân Lan Phong nhìn thần thái không yên lòng của Thái tử, không nói gì nữa, mặt hướng về phía Lạc Vân Hi nói: "Đi xem ngự y với ta!"

Lạc Vân Hi trầm ngâm chốc lát, gật đầu nói: "Được, Đình nhi, chúng ta cùng đi."

Tề Sính Đình đi đến, mặt đầy khó hiểu mà chớp mắt nhìn nàng, Lạc Vân Hi chỉ cười không nói.

Quân Lan Phong cùng hai người ra khỏi cung Càn thanh, một chiếc xe nhỏ lái qua, ba người lên xe nhỏ, đi tới thái y viện.

Một đường không có lời nào để nói, ba người đều im lặng, đến khi Tề Sính Đình khẽ hô một tiếng, Lạc Vân Hi vội hỏ: "Sao vậy?"

"Chân có chút sưng đỏ." Tay phải Tề Sính Đình vẫn đặt ở mắt cá chân bên phải, sờ xuống một chút bất chợt truyền đến nỗi đau như kim châm, khiến nàng ấy hít vào một ngụm khí lạnh, bật thốt lên nói.

Quân Lan Phong liếc chân Tề Sính Đình một cái, mày hơi nhíu, lên tiếng nói: "Chân Tề trắc phi sợ là bị trật, phải nghỉ ngơi, nửa tháng không thể đi đường."

Sắc mặt Tề Sính Đình nhất thời ảm đạm, tuy có ám vệ hộ thân, nhưng đó cũng là hộ vệ bảo vệ tính mạng của nàng, Thái tử cũng là chủ nhân phủ thái tử, hai người tranh chấp, phiêu bạt và thủy ảnh tuyệt đối không thể ra can thiệp.

Quân Lan Phong quét mắt qua Lạc Vân Hi, trong lòng đã biết chuyện.

Khi xe nhỏ dừng lại ở cửa thái y viện, sớm có ngự y biết được Trung Sơn Vương tới, mấy người chờ ở cửa tiếp đón.

Dùng cáng cứu thương nhấc Tề Sính Đình, mấy người đến thiên sảnh trước, nội đường bày ra một cái giường êm còn có cái bàn bầy chút dược liệu, nghe hương thảo dược quen thuộc, Lạc lòng Vân Hi lập tức trấn định lại.

Tề Sính Đình đưuọc đặt lên trên giường mềm, vén váy dài đến chỗ đầu gối, Lạc Vân Hi dùng kéo thật cẩn thận cắt bỏ ống quần của nàng ấy, lộ ra mắt cá chân tuyết trắng, sườn gót chân đều bị sưng đỏ cả lên.

Thái y ở một bên nói: "Vương gia, chân Tề trắc phi là trẹo dẫn đến tổn thương xương cốt, không đáng lo lắm, lão thần kê một đơn thuốc, sau kh về thoa ngoài da và uống thuốc, nghỉ ngơi nửa tháng là tốt rồi."

Trong lòng Lạc Vân Hi đã chửi Thái tử chó má vạn lần, thế này, thật là lợi cho hắn quá rồi! Đau lòng nắm chặt tay Tề Sính Đình, nói: "Mỗi ngày ta đều đến xem ngươi, đợi lát nữa băng bó cho ngươi. Nấu thuốc xong, Lạc Vân Hi ngồi vào bên cạnh để cho Tề Sính Đình dựa vào đầu giường để băng bó vết thương, Quân Lan Phong thì đứng ở bên người nàng nhìn, đương nhiên, hắn ngóng nhìn không phải thương thế trên mắt cá chân kia, mà là dáng vẻ nghiêm túc của Lạc Vân Hi.

Phản ứng đầu tiên của Tề Sính Đình chính là kéo tay áo phải của Lạc Vân Hi, tìm kiếm vết ứ máu trên cổ tay phải của nàng, gấp gáp hỏi: "Thương thế của ngươi sao lại thế này? Không sao chứ?"

Tuy nàng ấy cũng không thấy Thái tử động thủ đối với Lạc Vân Hi, nhưng trên cổ tay nàng bị ngắt ra dấu đỏ, nàng ấy lại không nhìn lầm.

Hai tay Lạc Vân Hi đều cầm đồ, không ngăn cản nàng ấy, chỉ có thể mặc cho Tề Sính Đình vén tay áo lên.

Thế mà, Tề Sính Đình thấy chỉ thấy một đoạn cánh tay nhỏ trắng như ngọc, làm gì dấu đỏ đâu? Nàng ấy ngẩn ra, lập tức kéo ống tay áo bên trái của Lạc Vân Hi lên, cũng thấy sạch sẽ tuyết như trắng.

Hả? Chẳng lẽ là mìn nhìn lầm rồi? Đầu óc Tề Sính Đình mơ hồ, đột nhiên nghĩ đến cái gì, đầu quả tim đều lạnh run lên.

Trung Sơn Vương!

Trong đầu xuất hiện ba chữ này, đầu Tề Sính Đình "oanh" một tiếng, xong! Như vậy xem ra, dấu ấn hồng kia cũng không phải là do bị thương gây nên, không biết Hi nhi dùng cách gì làm ra, mình vốn nên nghĩ tới, quan tâm quá sẽ bị loạn, trong lòng nhất thời rối loạn.

Lạc Vân Hi có chút xấu hổ cười một tiếng, mở mắt ra, lặng lẽ nhìn về phía Quân Lan Phong.

Vốn tưởng rằng, chỉ là lườm trộm một cái mà thôi, không ngờ, người kia cũng đang nhìn thẳng vào nàng, không cẩn thận, liền rơi vào con ngươi mênh mông như biển.

"Băng bó cẩn thận đi!" Quân Lan Phong ném một câu, rồi đi ra khỏi phòng.

"Hi nhi..." Mặt Tề Sính Đình đầy lo âu nắm chặt tay Lạc Vân Hi.

Lạc Vân Hi cẩn thận băng bó vết thương thay nàng ấy, cười cười an ủi: "Không có chuyện gì đâu, yên tâm đi!"

Ra khỏi phòng, nàng nghiêng đầu tìm ngừi, mới phát hiện bóng dáng cao lớn kia đang đứng ở trong một căn phòng trong viện, nhìn nàng qua cửa sổ.

Lạc Vân Hi chột dạ đi tới, vào phòng, đóng cửa lại, bĩu môi nói: "Thái tử là không ức hiếp ta, nhưng hắn ức hiếp Tề Sính Đình."

"Vậy ngươi khóc cái gì?" Quân Lan Phong cau mày, tới gần nàng vài bước, Lạc Vân Hi lui lại, lại phát hiện mình đang đứng trước cửa, sau lưng dán vào cánh cửa gỗ, cảm giác mát mẻ thuận theo áo mỏng lọt vào da thịt.

"Diễn kịch theo thói quen thôi!" Lạc Vân Hi cười chớp mắt với hắn, một, hai, ba, trong lòng đếm xong, một chuỗi nước mắt lập tức chảy xuống, như trân châu đứt khỏi dây, trong suốt sáng ngời, cực kỳ dễ nhìn.

Sắc mặt Quân Lan Phong thay đổi lớn, ánh mắt trầm xuống, hai tay bỗng nhiên vươn ra, ôm chặt nàng vào trong ngực, giọng nói run rẩy ngổn ngang: "Không được, không được rơi lệ, được không?"

Hắn không chịu nổi nàng rơi lệ, cho dù là cười đến rơi lệ cũng không muốn nhìn thấy!

Lạc Vân Hi ngẩn ra, đã cảm thấy cả người bị một tay đôi cứng rắn ôm vào trong ngực, thấy hoa mắt, theo bản năng nhắm lại, hơi thở quen thuộc ngợp trời truyền đến, để lòng của nàng theo đó mà run rẩy.

Một bàn tay to thô ráp sờ lên gương mặt nóng hổi của nàng, tay lạnh như băng chỉ xoa lung tung lau nhẹ nước mắt của nàng, Quân Lan Phong nhỏ giọng: "Hi nhi, tim ngươi lạnh, trái tim của ta cũng lạnh, nhưng ta đồng ý cùng ngươi bên nhau, nước mắt quá lạnh, không cần nó, được không?"

Tiếng nói của hắn cực kỳ ôn hòa, mang theo vài phần dụ dỗ, trong lòng Lạc Vân Hi khẽ thở dài, đưa tay đẩy hắn ra.

Quân Lan Phong buông lỏng tay, lùi về sau một bước, vẫn cố chấp nhìn nàng, trong mắt vô cùng mong đợi đáp án của nàng.

"Được, ta không rơi lệ là được." Lạc Vân Hi nhấc tay áo, lau sạch vệt nước lưu lại trên mặt, nhẹ giọng nói.

Lúc này Quân Lan Phong mới vui mừng, "ừ" một tiếng, Lạc Vân Hi không nói cái gì nữa, xoay người lại, mở cửa phòng, đi về hướng ánh mặt trời, mặt trời chiếu vào người, dường như không nóng bỏng như vậy.

"Đợi một chút!" Quân Lan Phong chợt ở phía sau gọi nàng lại.

"Sao vậy?" Lạc Vân Hi quay đầu lại, gần như là chỉ động môi mà thôi, không phát ra tiếng động quá lớn, chỉ sợ bị Tề Sính Đình nghe thấy.

Quân Lan Phong nhanh chân tới, đưa tay ôm chặt eo nàng, mặt Lạc Vân Hi đỏ lên, vừa định tránh ra, giọng nói nhỏ nhẹ của nam nhân vang lên: "Tốt lắm!"

Lạc Vân Hi cảm thấy bàn tay to của hắn khẽ vuốt ở sau vạt áo mình mấy lần, Quân Lan Phong nhíu mày hỏi: "Ngươi cho rằng ta muốn làm gì? Quần áo nhăn!"

Nói xong, hắn lấy tay xoa mặt, làm biểu tình "thật sự không xấu hổ".

Lạc Vân Hi nghiến răng, đá một cái vào bắp chân của hắn: "Ta cho ngươi biết, nếu có người nhìn thấy, mặc kệ ngươi đang làm cái gì, ta đều không tha cho ngươi!"

Nói xong, nàng xoay người và gian phòng của Tề Sính Đình, Quân Lan Phong vẩy vẩy đùi phải, nụ cười trên khóe miệng bắt đầu tăng lên, nghiêng đầu kêu lên: "Cửu Sát!"

Cửu Sát lập tức từ góc tối di ra, khóe miệng còn đang co rút.

Quân Lan Phong nói: "Gọi người đưa Tề trắc phi về phủ."

"Vâng" Cửu Sát vâng lời đi.

Bên trong phòng, Lạc Vân Hi lấy một thân phận "đại phu", dặn dò Tề Sính Đình một số điều cấm kỵ khi dùng thuốc, Tề Sính Đình chỉ xem như nàng nghe được từ thái y kia,  gật đầu đáp lại.

Sau khi đưa Tề Sính Đình đi, Lạc Vân Hi mới cùng Quân Lan Phong về cung Càn thanh.

Vào cung Càn thanh, từ xa đã nhìn thấy Thái tử đứng ở trước cánh cửa khắc hóa chờ đợi, Lạc sắc mặt Vân Hi hơi trầm, nam nhân này, nàng thật sự không muốn nhìn thấy!

Quân Lan Phong nhìn ra tâm tình của nàng, nhẹ giọng nói: "Ngươi không thích hắn, ta đuổi hắn đi, đợi lát nữa nhiều người, đừng có chạy lung tung."

Thấy Lạc Vân Hi cũng không trả lời, hắn có chút bất mãn hỏi: "Có nghe hay không?"

Lạc Vân Hi nhẹ chu miệng, liếc nhìn phu xe đằng trước, hạ thấp giọng: "Lỗ tai ta không điếc, sao không nghe được? "

Quân Lan Phong đưa tay vặn tai trái nàng, lực lượng rất nhẹ, chỉ là ra vẻ thôi, ghé vào lỗ tai nàng nói: "Hoàng cung là trọng địa, nguy hiểm trùng trùng, đừng chạy loạn, chết rồi ta không cứu nổi đâu!"

Khí nóng thổi vào vành tai, Lạc Vân Hi cảm thấy vậy nên váng đầu hoa mắt, tóm chặt lấy quần áo Quân Lan Phong.

"Sao vậy?" Quân Lan Phong thấy rất kỳ lạ.

"Không có gì." Lạc Vân Hi rút tay về, cầm tai trái của bản thân, hừ nói: "Cút xuống đi!"

Quân Lan Phong rất khó hiểu liếc nhìn nàng, lại nhìn nàng che lỗ tai, trong lòng vui vẻ, thì ra, con nhóc con này không phải không sợ trời không sợ đất, nhược điểm của nàng là lỗ tai!

Nhìn thấy ánh mắt ý vị thâm trường của nam nhân buông xuống tai trái của nàng, Lạc Vân Hi chỉ cảm thấy cả người tê dại, trong lòng có một dự cảm xấu.

"Ta đi đây." Quân Lan Phong nhảy xuống ngựa xe, ra dấu với phu xe, thân hình cường tráng bước về phía cung Càn thanh. Mà phu xe, lại quay đầu xe ngựa lại, đánh xe nhỏ chạy về phía một con đường khác.

"Đi đâu vậy?" Lạc Vân Hi lên tiếng hỏi, nàng đã nhìn ra, người này là tâm phúc của Quân Lan Phong, liếc mắt xem thường, chẳng trách nam nhân này ở trên xe lại tùy tiện như thế!

"Nô tài đưa tiểu thư tới cửa hông của cung Càn thanh." Phu xe mỉm cười đáp, giọng nói sắc bén, là một hoạn quan.

Lạc Vân Hi chấp nhận cách làm của hắn, cửa hông rất gần cung Càn thanh, một cái cửa tròn, phu xe đưa xe nhỏ vào đi, đến khi tới chỗ sâu của đường mòn thì dừng lại, chỉ rõ cho Lạc Vân Hi hướng ngoại cung, mới đánh xe rời đi. 

Nơi này là hậu viên cung Càn thanh, dựa theo lời phu xe giải thích, cách ngoại cung cũng không xa, cứ thế đi thuận theo đường lớn, rẽ trái một cái, rồi rẽ phải một lần nữa, là đến ngoại cung.

Lúc Lạc Vân Hi đi tới chỗ cần rẽ, trên đường nhỏ bên cạnh bồn hoa vang lên một loạt tiếng bước chân, nàng theo thói quen bước chậm lại, dựa vào bóng cây che khuất thân mình, xuyên qua khe hở của lá cây, nhìn xung quanh con đường đó.

"Trong điện quá nhiều người, thở cũng khó chịu, vẫn là không khí nơi này tốt." Tiếng nói vui vẻ của Lạc Phi Dĩnh truyền đến.

"Đi dạo nhiều một chút đi, vừa hay để giải sầu, trong điện thực sự buồn đến sợ." Giọng Đoan Mộc Triết so với trước có chút trầm thấp hơn.

"Tâm tình không tốt? Còn muốn giải sầu sao?" Lạc Phi Dĩnh làm nũng hỏi.

"Sao không được chứ?" Đoan Mộc Triết cười cho qua.

Lạc Vân Hi nghe một chút, xác định chung quanh chỉ có hai người kia, mắt híp lại, từ đằng sau bồn hoa tránh đi, liền đụng mặt hai người.

Lạc Phi Dĩnh và Đoan Mộc Triết đều mặc áo đỏ thẫm, cực kỳ vui vẻ, nhìn thấy Lạc Vân Hi, hai người sửng sờ, ngừng lại.

Ánh mắt Lạc Vân Hi trực tiếp nhìn về phía Lạc Phi Dĩnh, Lạc Phi Dĩnh cau mày, nhìn ánh mắt nữ tử lạnh lùng không chứa tạp chất, sắc bén như chủy thủ rút ra khỏi vỏ, lạnh lẽo như băng, không một chút gợn sóng, nhìn mình chằm chằm, trong lòng cảm thấy bất an.

Mặt Đoan Mộc Triết đầu tiên là đầy kinh ngạc, trong lòng bất chợt trở nên vô cùng nặng nề, càng xấu hổ hơn, chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ, chưa từng nghĩ, hôm nay sẽ gặp phải Lạc Vân Hi!

Nàng làm sao lại tới? Nàng sao lại ở chỗ này? Không phải đã nói rồi sao? Lẽ nào Quân Lan Phong nuốt lời? Bằng không, Lạc Vân Hi sao lại ở chỗ này?

Ý nghĩ vừa qua, Lạc Vân Hi đã bước về hướng hai người, bước chân cực kỳ chậm, khóe mắt lạnh lùng: "Đại tỷ, xúi giục Thái tử đánh người, chuyện này chơi rất vui phải không?"

Lạc Phi Dĩnh chạm phải ánh mắt như tu la địa ngục của nữ tử, bước lùi về sau hai bước, nắm chặt vạt áo Đoan Mộc Triết, nói: "Lạc Vân Hi, ngươi muốn làm gì?"

Tuy nàng mới mười ba tuổi, nhưng Lạc Phi Dĩnh không thấu nhìn được đôi mắt nàng, càng nhìn không thấu được trong lòng nàng rốt cuộc có bao nhiêu thành thục!

Lạc Vân Hi tùy ý liếc Đoan Mộc Triết, nhếch lên khóe miệng nở nụ cười quỷ dị: "Không muốn làm gì."

Nói xong, nàng nhìn thoáng qua Đoan Mộc Triết, nàng đi đã xa, cả người Đoan Mộc Triết căng thẳng, biểu tình trên mặt cứng ngắc, đầu càng là thẻ cứng ngắc trên cổ, muốn cúi xuống dưới, đều cực kỳ chật vật.

"Triết... " Đối với biểu hiện kì lạ này của Lạc Vân Hi, Lạc Phi Dĩnh cảm thấy trong lòng cực kỳ hoảng loạn, theo bản năng tới gần hắn, nắm chặt tay trái hắn.

Đoan Mộc Triết hít sâu mấy hơi, miễn cưỡng nở một nụ cười, nói: "Đừng để ý những thứ khác, đi dạo thôi!"

Hai người đi chưa được mấy bước, bóng dang Lưu Quang xuất hiện trong vườn, bẩm: "Điện hạ, vài đại thần tìm ngài bàn luận một số chuyện, đang chờ ở cung An Bình."

Cung An Bình, là nơi ở của Đoan Mộc Triết tại hoàng cung.

Đoan Mộc Triết "ừ" một tiếng, nhìn về phía Lạc Phi Dĩnh, thấp giọng nói: "Ta phải đi xử lý, ở đây hẻo lánh, để Lưu Quang dẫn ngươi đi vào trong điện chờ ta."

Giọng Đoan Mộc Triết rất có từ tính, Lạc Phi Dĩnh nhìn thấy ánh mắt hắn mang theo tình ý ôn hòa, trái tim cũng dâng nên sóng gợn lăn tăn.

Không thể không nói, Đoan Mộc Triết cũng là mỹ nam, mấy năm qua này, sự dịu dàng của của hắn đã bất tri bất giác thâm nhập tâm hồn của nàng ta, nàng ta cảm giác mình thật sự đã yêu hắn, mê luyến hắn nhiều hơn... không bao lâu nữa, sẽ không tiếp tục nhớ tới người kia đây?

Lòng Lạc Phi Dĩnh có chút mờ mịt.

"Đi thôi." Đoan Mộc Triết mỉm cười nói.

"Triết, ta nghe lời ngươi." Lạc Phi Dĩnh dần hồi phục lại tinh thần, có chút động tình nói: "Cũng đừng để ta chờ quá lâu."

"Ừm." Đoan Mộc Triết nhìn theo nàng ta đi xa, nhưng mình không đi tới cung An Bình, mà đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Bình Luận (0)
Comment