Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 169

Mấy người khác của Già Diệp đế quốc nghe được tin này đều cả kinh, tuy không biết vì cái gì mà Già Sâm có thể khống chế ong chúa, nhưng vài người này cũng hiểu, một khi ong chúa này đã chết, đàn ong này cũng sẽ không bị Già Sâm khống chế, mà đàn ong này cũng là con bào chưa lật của Gìa Diệp a!

"Đáng giận!" Già Sâm hạ một quyền thật mạnh lên vách tường, sau đó vẻ mặt nghiêm túc rét lạnh, có thể giết chết ong chúa, trong hai người kia tới cùng là ai!

"Điện hạ, ong chúa kia thật sự là... Cấp bậc thống lĩnh sao..." Một chiến sĩ nhỏ giọng líu ríu một câu, sắc mặt Già Sâm trầm xuống, vẻ mặt của những người khác khi nghe được đều là suy sụp, ong chúa cấp bậc thống lĩnh a! Thực lực như vậy còn có thể tiêu diệt được, thực lực hai người của Tạp Lan đế quốc đã đạt đến cấp bậc thống lĩnh sao!

"Phải nghĩ tất cả biện pháp diệt trừ hai người kia! Bất kể là dùng thủ đoạn nào!" Già Sâm nghiến răng nghiến lợi nói thầm, vẻ mặt ba người xung quanh đều căng thẳng, một người nuốt nước miếng một cái, cẩn thận mở miệng: "Điện hạ, dựa vào sự liên thủ của vài người chúng ta, đối địch với bọn họ dường như..."

"Không quang minh chính đại được thì ngấm ngầm! Hai người kia không thể giữ lại! Nếu dựa theo tốc độ trưởng thành của bọn họ, một khi đã trưởng thành, Tạp Lan sẽ trở thành sự uy hiếp với Già Diệp!" Già Sâm lại nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu, trước mắt Già Diệp đế quốc là nơi duy nhất có được Triệu hồi sư, trong Tứ Đại đế quốc của Đông Đại lục cũng mơ hồ có được vị trí thứ nhất, tuy lực lượng của Tứ Đại đế quốc căn bản được duy trì cân bằng, nhưng Già Diệp đã có ưu thế riêng biệt của chính mình.

Trình độ thực lực của Vân Phong cùng Khúc Lam Y hiện tại đã khiến cho hai người đứng ở trên người khác trong hàng ngũ thiên tài, người như vậy một khi bắt đầu trưởng thành, đối với Già Diệp mà nói hay thậm chí là với Tam Đại đế quốc khác đều là sự đe dọa và tai họa ngầm, đương nhiên là cần phải nhanh chóng diệt trừ!

Già Sâm cũng không nói gì thêm, một đôi mắt vẫn chăm chú nhìn đàn ong vẫn đang vù vù trước mặt, đã không còn ong chúa, đàn ong kia cũng không tản đi ngay lập tức, vẫn vây xung quang nơi kia nhưng lại có vẻ rời rạc khiến tính công kích cũng giảm bớt, ánh mắt Già Sâm hơi nheo nheo lại, tới cùng là ai giết ong chúa? Hắn nhất định phải để cho người này chết ngay tại trong mê cung này! Nhớ lại đồ vật kia trong lọ không gian trữ vật, khóe miệng của Già Sâm chậm rãi nhếch lên.

Vùng không gian này vừa xảy ra chấn động rất nhỏ, phát ra một chút dao động vô hình nhỏ bé, sau chấn động nhỏ này, bóng dáng Vân Phong một lần nữa lại xuất hiện trước mặt mấy người, sau khi Vân Phong xuất hiện, bên người nàng đột nhiên có vô số thứ gì đó rơi xuống, tạo ra tiếng đồm độp, mấy người đứng ở phía xa quan sát cũng không nhịn được mà rướn cổ lên nhìn, trong lòng đều dâng lên một hồi ghê tởm, thứ rơi xuống trên mặt đất là một chút gì đó cháy đen, đó đều là thi thể của ong ma bị đốt trọi, lại như một đống than đen, rơi dày đặc trên đất.


Sau khi Vân Phong xuất hiện, liền thấy số lượng của đàn ong vẫn không ít như cũ, chẳng qua tính công kích của đàn ong này cũng không còn được mạnh như vừa rồi: "Thủ lĩnh của đàn ong dường như đã bị diệt rồi..." Vân Phong thì thào nói nhỏ, mất đi ong chúa đàn ong đã không còn tính uy hiếp, một vài ong ma đều bay lộn xộn, hỏa nguyên tố vừa hiện ra trên tay Vân Phong, nhắm ngay vào đàn ong, "Hỏa chi tiễn!"

"Vèo vèo vèo-!" Những mũi tên lửa không ngừng bắn vào giữa đàn ong, đàn ong vốn đã tán loạn lập tức bị hỏa chi tiễn phá tan, một số ong ma chật vật chạy trốn khắp nơi, không đến một lúc, đàn ong vừa rồi vẫn còn chi chít, tất cả ong ma đều đã tản ra bốn phía.

"Khúc Lam Y, ngươi không sao chứ!" Sau khi đàn ong tản ra, Vân Phong mới nhìn thấy Khúc Lam Y đứng ở chỗ sâu nhất trong đàn ong, lúc đàn ong tản đi, Vân Phong mới nhìn thấy nàng, không khỏi bước nhanh đến, nàng vậy mà lại một người xông vào bên trong đàn ong, không khỏi cũng làm càng quá rồi!

Khúc Lam Y nghe được giọng của Vân Phong, khẽ xoay người, nhếch môi cười với Vân Phong, một tay thoáng cái kéo thân thể Vân Phong qua, kéo nàng đến bên cạnh mình: "Tiểu Phong Phong đang quan tâm đến ta sao?"

Thân thể của Vân Phong vừa động liền muốn tránh thoát, Khúc Lam Y lại nhanh chóng kề vào bên tai Vân Phong nói nhỏ: "Đây là ong chúa, giống như đã bị người khác động ta động chân." Khúc Lam Y đưa tay kia lại đây, trong lòng bàn tay nàng lúc này là một con ong ma toàn thân tối đen nằm một cách an tĩnh, cơ thể của ong ma rất nhỏ, tuy đã chết, nhưng vẫn còn tản ra một áp lực nhàn nhạt.

Vân Phong nhíu chặt lông mày, tầm mắt nhanh chóng đánh giá trên người ong ma, thân thể tối đen, xác ngoài cứng chắc, rồi đột nhiên, Vân Phong phát hiện ra điều không bình thường ở bụng ong chúa, nơi đó có một vòng ấn ký thật nhỏ, ánh mắt Vân Phong hơi nheo lại.

"Tiểu Phong Phong, có phát hiện gì sao?" Khúc Lam Y thấp giọng hỏi một câu, Vân Phong vừa muốn nói chuyện, Khúc Lam Y lại nhanh chóng thu ong chúa trên tay lại, ong chúa lập tức biến mất, "Đa tạ hai người các ngươi rồi." Giọng nói của Già Sâm truyền đến, Vân Phong ngẩng đầu, Già Sâm cùng ba người khác đều đã đi tới, tuy Già Sâm nói lời cảm tạ, nhưng lời nói lại lạnh lẽo, Vân Phong cũng không thèm để ý, không so đo với việc không thật sự biết ơn của hắn.

"Cũng giống nhau, ta chỉ tiện tay thôi." Vân Phong nhàn nhạt mở miệng, cũng không có sắc mặt hòa nhã với Già Sâm, vẻ mặt của Già Sâm thoáng cứng lại, tầm mắt quét tới trên mặt đất, mấy người đều như vậy, Khúc Lam Y nhìn thấy, một nét cười nhạt thoáng hiện lên: "Ngươi đang tìm cái gì? Chẳng lẽ lúc đang chạy trốn, lại rơi thứ gì sao?"


Già Sâm cùng ba người khác khi nghe được thân thể đều cứng đờ, khóe miệng Già Sâm giật nhẹ: "Qủa thật là rơi chút đồ, cũng không phải quan trọng lắm."

Vân Phong nhàn nhạt quét mắt liếc nhìn mấy người liếc mắt một cái, tay kéo cổ tay của Khúc Lam Y, đi về phía trước, Già Sâm vừa thấy, lập tức mở miệng: "Nếu đã gặp nhau, thì không bằng đi cùng nhau đi."

Vân Phong ở phía trước cũng không trả lời, còn Khúc Lam Y lại mang vẻ mặt đầy ý cười nhìn bàn tay Vân Phong kéo cổ tay mình, tựa như cực kì hưởng thụ, Vân Phong đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Già Sâm: "Một khi đã như vậy, thì đi cùng nhau đi."

Già Sâm cười cười, Vân Phong cùng Khúc Lam Y đi ở phía trước, Già Sâm cùng ba người khác còn lại theo ở phía sau, tuyển thủ đến từ hai đế quốc cứ như vậy đi cùng nhay, tất nhiên đáy lòng song phương đều ôm suy nghĩ của mình, Khúc Lam Y đi bên người Vân Phong, thấp giọng nói: "Tại sao lại muốn đi chung với nhóm người bọn hắn? Tiểu Phong Phong muốn nhân cơ hội này giải quyết bọn hắn sao?"

Vân Phong không trả lời, đột nhiên nói khẽ với Khúc Lam Y: "Giữ chặt lấy ta." Khúc Lam Y ngẩn ra, sau đó tay nắm chặt lấy bàn tay của Vân Phong, thân thể của Vân Phong tựa như mũi tên, đột nhiên tăng tốc xông về phía trước, lập tức không có tung tích, Già Sâm cùng ba người phía sau vừa thấy, cũng không nhịn được mà trừng mắt!

"Điện hạ, bọn họ chạy!"

Vân Phong mang theo Khúc Lam Y chạy một mạch một đường ở phía trước, đi ngang qua ít nhất ba lối rẽ, Vân Phong đều túy ý thay đổi phương hướng, vẫn chú ý đến động tĩnh ở phía sau, qua sát phái sau một hồi, Vân Phong đột nhiên mang theo Khúc Lam Y dừng lại ngay tại chỗ, Khúc Lam Y cười cười, thuận tay nắm lấy tay Vân Phong, đem tay của nàng nắm vào trong bàn tay của mình: "Làm sao vậy?"


Vân Phong nhìn Khúc Lam Y một cái, cứng rắn rút tay của mình về, ánh mắt nhìn về hướng bọn nàng băng nhanh tới đây, đáy mắt lóe lên một vài tia sáng: "Quả nhiên bọn hắn đuổi theo rồi."

Khúc Lam Y tỉ mỉ cảm nhận, quả nhiên phát hiện phái sau có vào người đuổi theo bọn họ, Khúc Lam Y cùng Vân Phong đối mặt nhau mà cười, hai người đều thấy được sự giảo hoạt trong mắt đối phương, nếu bọn hắn đã có được bản lĩnh đuổi được đến đây, tất nhiên sẽ muốn biết đó rốt cuộc là loại bản lĩnh gì, sau đó đem bản lĩnh này... Đoạt lấy!

Hai người rất ăn ý đứng tại chỗ, quả nhiên không đến một lúc sau, Già Sâm cùng ba người khác đều đã đuổi đến bên này, nhìn thấy hai người đứng tại chỗ, Gìa Sâm cười cứng nhắc, Vân Phong dùng ánh mắt trong suốt nhìn hắn: "Vài vị của Già Diệp đế quốc, chọn phương hướng quả thật là rất chuẩn."

Già Sâm cùng ba người khác đều miễn cưỡng cười cười: "Không phải hai vị đã nói sẽ đồng hành cùng nhau sao? Sao vừa rồi lại..."

"Không có gì, vừa rồi chẳng qua là muốn tăng tốc độ di chuyện một chút, phải sớm tụ họp cùng những người khác của Tạp Lan đế quốc mới được." Vân Phong nói xong tạm ngừng vài giây: "Bất quá trái lại ta lại quên, muốn gặp được, rất khó."

Già Sâm cười lạnh trong lòng một phen, có thể gặp mặt là tốt nhất, cũng tiện cho chúng ta xuống tay, nếu Già Sâm bọn hắn gặp đám người Tạp Toa, phỏng chừng sẽ trức tiếp động thủ, nhưng thực lực của Khúc Lam Y cùng Vân Phong lại ở trên bọn hắn, mấy người bọn hắn liên thủ cùng không chiếm được lợi ích gì, hai người cũng không động thủ trước, đại biểu cho việc bọn hắn vẫn còn hi vọng, chỉ cần để hắn tìm được cơ hội thích hợp...

Già Sâm tính toán ở trong lòng, Vân Phong lại âm thầm đánh giá hắn mấy lần, trên người Già Sâm cũng không đeo bất kì đồ gì, xem ra đồ vật hoặc phương pháp để xác định vị trí của các nàng, nhất định ở trong không gian trữ vật, mà không gian trữ vật này hẳn đã bị Gìa Sâm giấu đi.

Xem ra cần phải để cho tự con hồ ly này chủ động đưa ra mới được, Vân Phong suy tư trong lòng, tuy hiện tại có thể ép tất cả bọn hắn bỏ quyền, nhưng bọn họ còn chưa tìm dược vị trí của đại ca, nếu có thể biết được phương pháp xác định vị trí, đến lúc đó cũng không muộn, còn có con ong chúa bị động tay động chân kia, những thứ này bọn họ cũng muốn biết rõ ràng.

"Tiểu Phong Phong, chúng ta đi thôi." Khúc Lam Y chớp chớp mắt với Vân Phong, hai người vẫn đi ở phía trước như cũ: "Trên người mấy người khác đều không có đồ gì khả nghi."


Khúc Lam Y nhỏ giọng nói một câu, Vân Phong gật gật đầu, đồng hành cũng nhóm người này một đoạn thời gian, Già Diệp đế quốc không phải là thứ lương thiện gì, tất nhiên Vân Phong cũng không phải là hạng người gì tốt, hai người Vân Phong cũng Khúc Lam Y cả gan đưa lưng của mình về phía mấy người kia, không lo lắng đến vấn đề bị đánh lén chút nào, trong lòng Vân Phong cũng đã có cân nhắc, mấy người của Già Diệp cũng không có lá gan dám đánh lén.

Già Sâm cùng mấy người quả thật không nghĩ tới cách đánh lén, cũng biết phân lượng của chính mình, mấy người đều im lặng theo sau: "Điện hạ, khi nào thì chúng ta động thủ?" Một chiến sĩ thấp giọng hỏi, Già Sâm suy nghĩ một chút: "Gấp cái gì! Chưa nghe qua đạo lý việc nhỏ không nhịn, sẽ loạn mưu lớn sao?"

"Nhưng là Điện hạ, nếu vẫn tiếp tục dây dưa với hai người kia, kế hoạch của chúng ta..." Nữ ma pháp sư ở một bên cực kì lo lắng mở miệng, sắc mặt Già Sâm trầm xuống, vốn kế hoạc là sử dụng bầy ong để bức mọi người bị loại, lại không nghĩ rằng ong chúa đã chết! Mà vừa rồi hắn cũng chưa kịp thu hồi thi thể của ong chúa, trong lòng của Già Sâm đánh thình thịch vài cái, thi thể của ong chúa hẳn sẽ không gây ra sự chú ý gì đi... Hai người bọn họ chắc cũng sẽ không phát hiện ra cái gì....

"Đúng vậy Điện hạ, chỉ còn có hai tháng..." Có một người thấp giọng nói xong, Già Sâm khẽ cắn môi, tất nhiên là không thể tiếp tục dây dưa với hai người kia, nếu thật sự không được, cũng chỉ có thể bí quá hóa liều thôi!

Tình huống của Tiểu Hỏa cùng Lam Dực bên kia liên tục được truyền đến tâm niệm của Vân Phong, mặc kệ ma thú khế ước cùng triệu hồi sư cách nhau bao xa, chỉ cần một bên không mất đi, loại tâm niệm này sẽ vẫn tồn tại, đám người bên kia đều đã cực kì an toàn, chẳng qua vẫn không thể xác định được vị trí, Vân Phong cũng nói cho hai người biết mình không có chuyện gì, dặn Tiểu Hỏa cùng Lam Dực bảo vệ đại ca cho tốt, Vân Thăng có hai ma thú kia bên người, quả thật là không cần âm thầm lo lắng bất cứ cái gì.

Vân Phong cùng bốn người cùa Già Diệp đế quốc bên này đồng hành trong thời gian nửa tháng, hai bên tựa hồ đang so đấu tính nhẫn nại của mình, Vân Phong một chút cũng không nóng nảy, muốn để hồ ly tự lộ đuôi của mình ra, tất nhiên so với sự giảo hoạt của hồ ly còn phải duy trì sự bình thản của mình, Trong thời gian nửa tháng này Vân Phong cũng hiểu rõ một chuyện, dấu vết trên bụng của ong chúa, nàng nhìn qua cũng rất quen mắt.

Lúc nghỉ ngơi giữa đoạn đường, Khúc Lam Y cũng đã hỏi tới vấn đề ong chúa, Vân Phong chỉ cười cười: "Đó là trận pháp khế ước của triệu hồi sư."

Khúc Lam Y thoáng kinh ngạc một phen: "Già Sâm kia, thật sự là một triệu hồi sư sao?"

Vân Phong lắc đầu: "Lấy cá tính của hắn, nếu là triệu hồi sư, lại có thể không mang theo nhẫn khế ước sao? Còn nữa, nếu con ong chúa này là ma thú khế ước của hắn, trận pháp khế ước cũng tuyệt đối sẽ không xuất hiện trên người ma thú khế ước."

Bình Luận (0)
Comment