Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 172

Đây cơ hồ là một loại chiến đấu đến chết, đa số những giọt nước nhỏ trong không hian tinh thần của Vân Phong sau khi hoà tan, tinh thần lực trong khoảnh khắc ấy lồng lộn hình thành một lốc xoáy rất lớn, tiếp theo, vòng xoáy tự như từng đợt thuỷ triều đang rít gào, trào ra từ trong cơ thể của Vân Phong!

"Chủ nhân!" Tiểu Hoả gầm nhẹ một tiếng, Vân Phong ổn định thân thể của mình, mỉm cười với Tiểu Hoả, loại tinh thần lực như thuỷ triểu kia đã vây chặt lấy trên người Tiểu Hoả, khế ước của triệu hồi sư chính là phải dựa vào tinh thần lực mà áp đảo ma thú, một khi tinh thần áp chế tinh thần lực chưa bị mất, không thể nào thoát khỏi khế ước!

Thân thể Tiểu Hoả ở trong trận pháp khế ước, toàn thân trên dưới được tinh thần lực của Vân Phong bao bọc kĩ càng, Già Sâm cảm thấy tinh thần lực đã bị trở ngại, cũng hiểu được nhất định Vân Phong đã gây cản trở từ bên trong, tinh thần lực đánh tới chỗ Vân Phong lập tức lại thêm điên cuồng!

"A!" Vân Phong tránh cũng không tránh, nói một cách chính xác là nàng đã không còn sức lực dư thừa để trốn tránh! Phần lớn tinh thần lực đều đã chia cho Tiểu Hoả, tinh thần lực bên trong cơ thể Vân phong đang khô kiệt một cách nhanh chóng, một đòn này đã không còn cách nào né tránh, chỉ còn cách tiếp lấy! Một tiếng kêu đau đớn, thân thể Vân Phong run lên, vẫn tiếp tục đứng tại chỗ, dù nơi đầu gối hơi phát run, nhưng nàng vẫn còn đang đứng ở nơi đó!

"Chủ nhân, ta không sao, nhanh thu hồi tinh thần lực đi!" Tiểu Hoả ở bên trong trận pháp khế ước không thể động đậy, nhưng cảm giác bị áp bách mới vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, tất cả điều này đều là vì có tinh thần lực của Vân Phong che chở cho nó! Nhưng hiện tại, căn nguyên của Vân Phong lại trở nên khô kiệt, nếu lúc này có kẻ nào có tâm hãm hại, Vân Phong sẽ không thể tránh thoát! Lúc này đó là hành động vô cùng mạo hiểm, đây là có thể nói là một hành động vô cùng bốc đồng lỗ mãng!

"Ha ha..." Vân Phong lau một chút máu đang từ từ chảy ra từ khoé miệng, trên mu bàn tay thoáng nhuộm lên một màu đỏ tươi, một đôi mắt đen trong suốt nhìn Tiểu Hoả đang ở trong trận pháp khế ước, nhớ ngày đó lúc nàng khế ước Tiểu Hoả, tính tính nó cũng chẳng tốt chút nào, hơn nữa còn đùa giỡn với nàng một lần a... Đủ loại chuyện trong Mê Vụ sâm lâm đột nhiên hiện lên trong đầu của Vân Phong, trải qua nhiều chuyện cùng với Tiểu Hoả như vậy, sau này khi đã làm bạn nhiều ngày, Tiểu Hoả đã không còn đơn thuần chỉ là ma thú khế ước, không còn là một loại công cụ của triệu hồi sư. Sự tồn tại của Tiểu Hoả trong lòng Vân Phong đã được xác định là: Bằng hữu.

"Tiểu Hoả, ta sẽ không để kẻ khác cướp ngươi đi, ngươi là ma thú mà Vân Phong ta khế ước, là bạn của Vân Phong ta, ta sẽ bảo vệ ngươi." Vân Phong mỉm cười với Tiểu Hoả trong trận pháp khế ước, nét tươi cười nhợt nhạt tràn đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia khiến cho đôi mắt sói đen nhánh của Tiểu Hoả chợt hiên lên một tia sáng, một loại cảm giác không biết tên từ trong lòng xông lên, đầu Tiểu Hoả hơi hạ xuống, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

"Vân Phong, ngươi cho là chỉ như vậy thì ta đã không còn biện pháp nào rồi hả? Ha ha ha! Hôm nay, sẽ là ngày chết của ngươi!" Già Sâm cười điên cuồng, hắn không phải là triệu hồi sư chân chính, có thể sử dụng tinh thần lực lớn mạnh như vậy đều là nhờ triệu hồi sư của Già Diệp đế quốc ban tặng, thời gian cũng có hạn, nếu như không nhanh lên một chút, đến lúc đó kẻ rơi vào thế bị động chính là hắn! Xem tình trạng hiện tại của Vân Phong, hẳn là đã ở vào giai đoạn suy yếu, ddlqđ hiện tại khế ước Hoả Vân Lang trước thì có chút khó khăn, chẳng bằng...

Khoé môi của Già Sâm nhếch lên một cách quỷ quái: "Vân Phong, ta sẽ giết ngươi trước, đến lúc đó lại khế ước Hoả Vân Lang này, ha ha ha, yên tâm, người của Tạp Lan đế quốc cũng sẽ xuống dưới đó cùng ngươi!" Già Sâm vừa dứt lời, trên mặt lại hiện lên vẻ âm hiểm, bỗng nhiên giơ tay lên, tinh thần lực mạnh mẽ cuồng bạo hoá thành một cây trường tiên (roi dài), quật mạnh vào trên người Vân Phong!

"Chát!" Trường tiên vô tình đánh lên người Vân Phong, phát ra âm thanh lớn, thân thể Vân Phong như một tảng đá cứng rắn đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích, khuôn mặt nhỏ nhắn được che kín bởi sự quật cường và kiên trì, Già Sâm vừa thấy, lạnh lùng cười: "Có khí phách, trái lại ta lại muốn xem thử ngươi có thể đứng ở kia bao lâu!"

"Chát chát chát!" Công kích của trường tiên không ngừng hạ xuống, trong nháy mắt phần da lộ ra bên ngoài của Vân Phong sưng đỏ, Vân Thăng, Mộ Dung Vân Thiên, Trạch Nhiên nhìn thấy như thế đều đau lòng, lại bị Lam Dực dùng hết sức ngăn lại một bên, sắc mặt của Lam Dực cũng đen thành một khối, thân thể run nhẹ, tức giận, căm phẫn cuộn trào mãnh liệt.

Khúc Lam Y đứng một bên, mắt nhìn chằm chằm vào Vân Phong, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của nàng, nhìn thân thể của nàng vẫn đứng ở kia như cũ, bỗng nhiên hiểu ra cái gì, khoé miệng thoáng qua nét cười, nụ cười này lại bao gồm cả tán thưởng cùng nuông chiều: "Tiểu Phong Phong, ngươi thật sự là quá làm bậy rồi..."

Vân Phong đứng ở nơi đó, bất động sừng sững, cho dù trên người ngày càng trở nên chật vật, cho dù không gian tinh thần đã bước vào giai đoạn bị chấn động mạnh, Vân Phong vẫn không ngã xuống, lưng nàng vẫn thẳng tắp mà đứng ở nơi đó!

"Chủ nhân, thu hồi tinh thần lực đi, ta không sao! Tên tiểu tử hỗn xược kia không có bản lĩnh để khế ước ta, thu hồi đi!" Tiểu Hoả nhìn bộ dạng chật vật của Vân Phong, biết được thương tổn mà Vân Phong phải chịu đựng không chỉ là trên thân thể, nếu cứ tiếp tục như vậy, chủ nhân sẽ rất nguy hiểm! Nó có thế nào cũng không sao cả, nhưng Vân Phong dù nói thế nào cũng không thể có việc gì!

"Tiểu Hoả! Ngươi còn chưa tin ta sao! Chủ nhân của người là người bị đánh không đánh trả bị mắng lại không mắng lại sao? Ta sẽ không bao giờ để mặc cho kẻ khác ức hiếp ta!" Vân Phong truyền tâm niệm lại, hiện tại khế ước vẫn đang được bảo vệ, có tinh thần lực của Vân Phong hỗ trợ, tinh thần lực được Già Sâm điều khiển cũng không có cách nào để khế ước Tiểu Hoả, hai bên không ngừng đọ sức với nhau, không phân cao thấp.


Nhìn Vân Phong dù chật vật nhưng vẫn mang theo ý cười như cũ, bỗng chốc cũng cười, Già Sâm nhìn thấy một màn này, hai mắt không khỏi đều đỏ lên, mẹ nó, nàng ta rốt cuộc là loại yêu quái gì vậy! Dưới sự công kích của tinh thần lực như vậy! Nếu đổi lại là kẻ khác mà nói... Chỉ sợ là đã sớm thành thịt vụn rồi!

Không được, thời gian không còn nhiều, hắn cũng không có thời gian để tiếp tục dây dưa với nàng! Già Sâm ngoan độc nghiến răng, tinh thần lực được điều khiển đột nhiên tụ lại một chỗ, một loại sáp lực ngầm dần được sinh ra, mọi người có cảm giác bên trên để bị bao phủ bởi một tầng mây đen, hô hấp thậm chí cũng có chút khó khăn, Già Sâm điên cuồng hét một tiếng: "Vân Phong, chịu chết đi!" Tinh thần lực được tập trung hết lại, thậm chí còn khiến không gian phát sinh một chút vặn vẹo, một kích này nhất định phải giết được!

"Cuối cùng cũng không thể nhẫn nại được sao, Già Sâm..." Vân Phong lạnh lùng nhếch môi, cảm thụ được sự tập trung cao độ của tinh thần lực, trong lòng cũng thoáng có chút khẩn trương, nàng có thể tránh được sao... Lam Dực thấy vậy, lập tức đẩy mọi người lui về phía sau, còn Khúc Lam Y lại nhíu chặt mày, tình hình này như đã vượt qua dự đoán của nàng rồi a...

Người của Áo Uy cùng Thánh Diệu đang quan sát bên kia, mặc dù cách một khoảng rất xa, nhưng vẫn có thể dễ dàng cảm nhận được tầng áp lực đến tận bên này, chiến khí cùng tinh thần lực đều trào ra, giảm bớt chút áp bức, trong lòng Mục Thanh cùng Tiêu Tiêu đều có chút giật mình, thủ đoạn của Già Diệp lại có thể đạt đến dạng này, cường độ của lực lượng này không khỏi có chút kinh người rồi!

"Xem ra Tạp Lan đế quốc lần này tổn thất lớn rồi." Mục Thanh nhẹ nhàng nói ra một câu, mắt thấy Vân Phong đứng ở nơi đó, chân mày khẽ nhíu lại, Tiêu Tiêu đứng ở một bên, sắc mặt có phần trắng bệch, thân là ma pháp sư, nàng càng có thể cảm giác được luồng tinh thần lực khổng lồ này, lớn đến nỗi khiến nàng chỉ cần đứng xem cũng đã đủ sợ hãi. Vân Phong có thể thắng sao... Tinh thần lực như vậy, sao nàng có thể thắng được?

Không gian khẽ bị vặn vẹo, trận mây đen kia cùng cảm giác bị áp bách hoà vào trong lòng mọi người, tiếng cười hung hãn cuồng vọng của Già Sâm, còn có khoé môi thoáng qua nét cười lạnh trào phúng của Vân Phong, tất cả đều hết sức căng thẳng, tất cả cuối cùng đều phải xem ở một đòn này, ai ngờ---!

"Ầm ầm!" Mặt đất trên khoảng sân đột nhiên xảy ra chấn động mãnh liệt, vẻ mặt tất cả mọi người đều căng thẳng, Già Sâm vừa muốn đánh ra một đòn trí mạng lại bị biến hoá bất thình lình này làm loạn, không khỏi điên cuồng hét lên: "Là kẻ nào muốn liều chết, dám làm hư chuyện tốt của bản Điện hạ!"

Không có người nào trả lời hắn, vẻ mặt mọi người vẫn căng thẳng, thân thể lui về phía sau, ngay cả Vân Phong cũng không thể vững vàng đứng tại chỗ, kéo thân thể lảo đảo lui về phía sau vài bước, trong nháy mắt mặc đất lại xuất hiện một vết nứt như nhánh cây, toàn bộ bên dưới khoảng sân rộng lớn ấy như có thứ gì đó muốn phá đất mà ra!

"Lui về phía sau!" Mục Thanh cùng Tiêu Tiêu của Áo Uy và Thánh Diệu hét lớn, người của hai đại đế quốc nhanh chóng thối lui đến bên tường, người của Tạp Lan đế quốc cùng Già Diệp đế quốc cũng như vậy, Già Sâm vừa thấy không khỏi nộ khí công tâm, hắn đã sắp thành công, đã sắp có thể giết triệu hồi sư của Tạp Lan ở trong này, đã sắp có thể khế ước Hoả Vân Lang kia, sau đó lại không e dè gì mà tàn sát một phen, hiện tại lại bị đảo ngược, bị thứ quái lạ gì đó vì muốn xuất hiện mà làm hỏng toàn bộ!

"Lại dám phá hư chuyện tốt của ta!" Không biết có phải là bị sự phẫn nộ che lấp lý trí hay không, hay vẫn là Già Sâm đã quá mức điên cuồng, vào lúc tất cả mọi người đều lui về phía sau, hắn lại tiến lên một bước lớn, thao túng tinh thần lực mạnh mẽ, phóng về phía mặt đất đang nứt ra!

"Ầm!" Một loại vết nứt như phá xác trên mặt đất đột nhiên bị tinh thần lực do Già Sâm thao túng đánh vào một chút, toàn bộ khoảng sân rộng lớn bỗng chốc bị chấn động mạnh, một luồng cảm giác áp lực truyền đến từ nơi mặt đất nứt ra, tất cả mọi người đều căng thẳng trong lòng, không tốt rồi!

Mọi người phản ứng theo bản năng, vừa muốn đi đến lối ra bên trong, rời khỏi nơi này một cách an toàn, nhưng lại không nghĩ đến một giây sau, lối ra vậy mà đã bị đóng chặt hoàn toàn! Đã không còn bất kỳ một đường lui nào nữa!

"Ầm ầm!" Mức độ rung chuyển của mặt đất không ngừng run lên, mà mặt đất cũng bất chấp bị đẩy lên, thứ gì đó bên dưới khoảng sân rộng này rốt cuộc cũng chui từ dưới đất lên, mang theo một luồng uy áp khiến cho mọi người cảm thấy bị áp lực, lòng của Vân Phong run lên thật mạnh, thứ này tới cùng là cái gì, uy áp phát ra này đã vượt qia cấp bậc thống lĩnh!

"Ngươi lại dám bất kính với ta như vậy, nhận lấy cái chết đi." Giọng nói như đến từ thời đại xa xưa, lộ ra uy nghiêm cùng tang thương vô cùng, giọng nói cứng nhắc không có bất kỳ cảm tình nào, chứa đựng sức mạnh khiến lòng người sợ hãi!

"A!" Chỉ nghe một tiếng kêu thê thảm vang lên, cặp mắt sợ hãi của Già Sâm tựa hồ muốn bắn ra khỏi hốc mắt, tiếp theo, lại không còn gì, một tiếng âm thanh da thịt bị xé nát, một hồi máu tươi rơi vãi, Già Sâm biến mất trong thế giới này chỉ trong vòng một giây, quanh quẩn bên tai vẫn là tiếng kêu thê lương thảm thiết trước khi chết kia của hắn.


Già Sâm vừa chết, trận pháp khế ước đang trói chặt Tiểu Hoả cũng đột nhiên biến mất, Tiểu Hoả dùng lực nhảy ra ngoài, đi tới bên người Vân Phong, dùng miệng sói ngậm lấy thân thể của nàng, nhanh chóng chạy đến chỗ Lam Dực bên này, mấy người nhìn thấy hai người đều bình an vô sự, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Vân Thăng ôm lấy Vân Phong, trong hai mắt tất cả đều là thương yêu: "Phong nhi, có nặng lắm không?"

Vân Phong miễn cưỡng nở một nụ cười tươi tắn, sao đại ca của nàng lại có loại biểu tình như muốn khóc vậy? "Ta, không có việc gì..." Vân Phong nói xong, chậm rãi thu hồi tinh thần lực được bao bọc trên thân thể Tiểu Hoả vào không gian tinh thần của mình, thân thể bị liên tiếp bị lâm vào tình trạng khô kiệt cũng dịu đi không ít, gương mặt cũng trở nên hồng hào hơn.

"Lần sau không được làm bậy như vậy nữa, biết chưa!" Vân Thăng ôm chặt lấy Vân Phong, trách cứ nói một câu, trong phút chốc vừa rồi, hình ảnh Vân Phong ngã vào trong vũng máu kia lại hiện lên trong đầu Vân Thăng, lần kia khi hắn cho rằng nàng đã chết, lại không ngờ rằng nàng lại sống sót trở về lần nữa, Phong nhi không có chuyện gì là được rồi...

"Các ngươi là người phương nào?" Giọng nói của thứ đã phá nát khoảng sân rộng này vang lại đây, mọi người đều ổn định lại tinh thần của mình, lúc này mới nhìn kỹ thứ đã phá mặt đất của khoảng sân mà ra, lại đánh chết Già Sâm trong một chiêu rốt cuộc là vật gì.

Một loại sương mù khá giống với mây đen quanh quẩn trong khoảng sân rộng lớn, thứ sương mù này nhìn qua tuy khác với mây đen bên mê cung bị bỏ hoang nhưng lại có tác dụng như nhau, thân thể được thứ sương mù này bao bọc chắc hản phải vô cùng to lớn, bởi phạm vi của mảng sương mù này gần như bao phủ toàn bộ khoảng sân rộng lớn này! Hình thể, tất cả bên ngoài đều không thấy rõ ràng lắm, thứ duy nhất có thể thấy được chỉ có đôi đồng tử màu vàng, đôi đồng tử kia lại rét buốt như vậy, chỉ cần nhìn lên một cái sẽ khiến cho toàn bộ huyết dịch toàn thân bị đông lại hoàn toàn.

Không thể đối kháng, đây là suy nghĩ duy nhất dâng lên trong lòng Vân Phong khi nhìn thấy cặp mắt màu vàng này, trong lòng mọi người đều có cùng ý nghĩ, trên mặt tất cả mọi người đều mang theo một vẻ kính sợ, một loại kính sợ phát ra từ trong đáy lòng, ngay cả Lam Dực cùng Tiểu Hoả cũng như vậy, có lẽ nguyên nhân là do thân là ma thú, áp bách do vật không thể nhìn thấy rõ trước mắt này khiến cho sắc mặt của Lam Dực cùng Tiểu hoả đều khó coi hơn vài phần, dường như có vẻ đã không chịu đựng nổi.

"Tiểu Hoả, Lam Dực trở về đi." Tâm niệm truyền lại, hai người lập tức gật đầu, không nói hai lời lập tức hoá thành hai tia sáng biến mất trong nhẫn khế ước.

"Vị này... Tiền bối, chúng ta là người của Tứ đại đế quốc, đã quấy rầy việc nghỉ ngơi của tiền bối, đúng là không nên, vẫn hi vọng tiền bối sẽ không so đo." Mục Thanh của Áo Uy đế quốc tựa vào cạnh tường, lấy dũng khí lớn tiếng nói một câu, cặp mắt màu vàng kia chuyển sang đây, lạnh lùng nhìn Mục Thanh, Mục Thanh chỉ cảm thấy chỉ càm thấy một loại áp lực nhằm vào mình mà đến, toàn bộ đều bao phủ trên đỉnh đầu của hắn, sợ hãi, vô cùng sợ hãi.

"Tự tiện xông vào cấm địa của ta, chết!" Âm thanh lạnh lẽo như băng xuyên thủng tai của mọi người, lời nói kia vừa mới dứt, từ trong đám sương mù dày đặc không thể nhìn rõ kia bộc phát ra hơn một nghìn luồng khí áp lực điên cuồng, như hàng vạn mũi tên, bay về phía mọi người!

"Tiểu tử kia, đừng liều mạng! Bảo mọi người chạy khỏi nơi này trước, tên này quá nguy hiểm, ngươi căn bản không phải là đối thủ của hắn!" Giọng nói của tổ tiên lại vang lên trong đầu của Vân phong, hành động liều chết vừa rồi của Vân Phong đã khiến cho tổ tiên toát mồ hôi đầm đìa, hiện tại lại xảy ra chuyện như vậy, sợ rằng máu nóng của Vân Phong sẽ dâng lên, lại hành động theo cảm tình, vì thế vội vàng nói trước một chút.

"Tổ tiên yên tâm, ta chắc chắn sẽ không làm chuyện lỗ mãng." ddlqđ Vân Phong cũng biết khi nãy bản thân mình đã làm lão nhân gia sợ hãi, nhất định sẽ không làm ra chuyện gì tương tự: "Bóp nát ngọc bài, chúng ta phải lấy tốc độ nhanh nhất mà rơi khỏi nơi này!" Sau khi Vân Phong quát khẽ một tiếng, đột nhiên hét to: "Thổ chi thuẫn!" Khiên đất che kín trước mặt mấy người của Tạp Lan đế quốc, miễn cưỡng ngăn cản được làn sóng công kích này, cảm nhận được lực công kích mà khiên đất đón nhận, Vân Phong vô cùng căng thẳng, hiện tại bản thân không phải là đối thủ của người này, căn bản không có tư cách liều mạng ở đây!

Tất cả lối ra đều đã bị phá hỏng, chỉ có bóp nát ngọc bài mới có thể thoát ra, trừ việc bỏ quyền cũng không còn cách nào khác! Vinh quang của Tạp Lan cũng không liên quan gì tới nàng! Lời Vân Phong vừa nói ra, Tạp Toa liền gào thét chói tai: "Không thể bỏ quyền! Chúng ta sắp thắng rồi!"

Vân Phong trừng mắt liếc nhìn Tạp Toa một cái: "Nếu ngươi muốn tìm cái chết, cứ việc ở lại!"


Tạp Toa bị những lời này làm cho nghẹn họng, tuy ngoài miệng nói không thể bỏ quyền, nhưng lại nắm chặt ngọc bội trong lòng bàn tay, cũng mang một bộ dáng sẵn sàng chạy trối chết bất cứ khi nào có thể: "Vân Phong, lấy thực lực của ngươi chắc hẳn sẽ không thành vấn đề, ngươi có thể ở lại chỗ này, cố gắng đến cuối cùng... Nói như vậy, Tạp Lan đế quốc sẽ..."

"Bốp!" Tạp Toa không thể nói thêm gì nữa, trên khuôn mặt trắng noãn của nàng ta hiện lên năm dấu tay rõ ràng, mặt nàng cũng bị đánh đến nghiêng sang một bên, vẻ mặt có chút không thể tin, thậm chí có người còn có can đảm dám tát nàng?!

"Ngươi...!" Tạp Toa trừng mắt nhìn kẻ dám cả gan đánh nàng, lời còn chưa nói hết, lại là tiếng tát vang lên, Tạp Toa cứ ngơ ngác mà bị thêm một cái tát như vậy, mặt nghiêng hẳn sang một bên.

"Tạp Toa, nếu ngươi còn dám nói thêm một câu vô nghĩa nữa, thì cứ ở lại đi." Khúc Lam Y nheo mắt lại, bên trong là lửa giận rét lạnh, nhìn Tạp Toa một cách chăm chú, Tạp Toa bị ánh mắt này nhìn đến không nói thể nói được gì, sắc mặt của Vân Thăng ở một bên đã sớm đen hoàn toàn.

"Đừng nói lời vô ích với nàng ta nữa, ra ngoài mau." Vân Phong lười để ý đến đồ ngu xuẩn kia, tất cả mọi người đều gật đầu ddlqđ, vài người còn lại của Già Diệp đế quốc đã sớm bóp nát ngọc bài mà ra ngoài, xem ra Áo Uy cùng Thánh Diệu bên kia cũng nghĩ như vậy, vì Vân Phong thấy được từng tia sáng loé lên, xe ra ngươi của hai nước cũng từ bỏ việc chống cự, lựa chọn nhanh chóng rút lui khỏi đây.

Lần sóng công kích tiếp theo mãnh liệt đánh úp lại đây, tựa hồ như nhận thấy có người chạy trốn, sự phẫn nộ của kẻ này không hiểu sao lại tăng lên, Vân Phong nhận thấy được sức mạnh tăng bạo trong nháy mắt, vẻ mặt đại biến: "Mau bóp nát, chúng ta ra ngoài!" Hai tay vừa nắm lại, ngọc bội liền xuất hiện trong lòng bàn tay, tất cả mọi người đều không do dự, lập tức đồng thời bớp nát ngọc bội!

"Các ngươi đừng hòng chạy trốn!" Giọng nói ẩn chúa sự tức giận truyền đến, từng tia sáng chói rọi loé lên, trong lòng bàn tay của Tạp Toa ra đầy mồ hôi, bỗng chốc bóp nát ngọc bội trong tay, ánh sáng hiện lên, mang theo Tạp Toa không cam lòng biến mất ngay tại chỗ ddlqđ, Tạp Toa sau khi ra ngoài sẽ phải báo cáo lại như thế nào, Tạp Lan đế quốc sẽ như thế nào, hiện tại kết quả của tứ quốc tranh tài như thế nào, giờ đều đã không kịp suy xét, trong nháy mắt ngay lúc Vân Phong bóp nát ngọc bội kia, thân thể của nàng đột nhiên lạnh lẽo, nguy rồi!

Ngọc bội trong tay bỗng chốc bị bóp nát, nhưng cái mà Vân Phong bóp nát lại không phải là ngọc bội để ra ngoài, mà là ngọc bội lúc trước Ngao Kim cho nàng! Trong lúc rối loạn mà hai cái lại quá giống nhau, Vân Phong cũng không nghĩ nhiều, sau khi ngọc bội vừa được bóp nát, từ trong ngọc bội đột nhiên bộc phát khí tức cường đại của Kim Long ddlqđ, mơ hồ mang theo một tiếng gầm dài, hoá thân thành một đầu Kim Long rít gào lao nhanh về phía đám sương đen kia.

Trong một góc nào đấy của trời đất, đôi mắt vẫn đang nhắm đột nhiên mở ra, ánh vàng trong đôi mắt kia phát ra tia sáng chói mắt, Ngao Kim có chút không dám tin, sau khi ngơ ngẩn vài giây, thân thể đột nhiên hoá thành một tia sáng màu vàng rồi biến mất ngay tại chỗ, chắc chắn hắn sẽ không lầm, ngọc bội lúc trước hắn giao cho nha đầu kia đã bị bóp nát, nha đầu không có việc gì!

Tiếng rồng gầm khẽ vang lên, vậy mà lại có thể ngăn cản được đợt sóng công kích lần thứ hai của đám sương đen kia, thừa dịp thời gian ngắn ngủi này, Vân Phong nhanh chóng lấy ngọc bội của mê cung bị bỏ hoang ra, trong lòng không khỏi cảm thán long tức của Sắc kim đại thúc quả thật không tệ, được cất vào kho nhiều năm như vậy rồi mà uy lực vẫn mạnh mẽ như vậy, cũng nhờ có luồng long tức này, nếu không thì nàng thật sự phải ở lại trong này rồi!

Lập tức không dám nghĩ nhiều, ngón tay của Vân Phong căng thẳng, cũng không chú ý đến một dòng khí đánh úp lại từ phía sau, thân thể Vân Phong nhanh nhạy tránh về phía bên cạnh, cổ tay bỗng nhiên lại truyền đến sự đau đớn vô cùng, chết tiệt! Vân Phong ngầm cắn răng, bàn tay vô lực mà buông xuống, ngọc bội trong tay cũng rơi xuống dưới, phút chốc bị một luồng khí khác áp qua, hoá thành mảnh vỡ.

Hiện tại, nàng đã không còn bất kỳ thứ gì để ra ngoài, thân thể của Vân Phong ngã trên mặt đất, cặp mắt đen nhìn vào mảnh sương đen trong trung tâm khoảng sân kia: "Tiểu tử kia..." Tổ tiên đều đã thu tất cả vào mắt, trong lòng có chút bất đắc dĩ, tất cả chuyện này đều là thiên ý sao? Vân Phong nhất định trốn không thoát sao? Tất cả nhất định phải kết thúc ở đây sao? Nàng còn trẻ, nàng là hậu bối xuất sắc như vậy của Vân gia, nếu lại kết thúc ở đây, liệt tổ liệt tông của Vân gia nhất định đều rất căm phẫn.

"Tổ tiên, chỉ sợ Vân Phong không thể hoàn thành gia nghiệp lớn rồi." Thân thể Vân Phong tựa vào trên tường, khoé môi khẽ cong, hai mắt nâng lên, nhìn về phía đám sương mù trong mê cung bị vứt bỏ kia, "Đại ca, phụ thân..." Vân Phong thì thào tự nói, không khí lập tức hạ thấp xuống, tiếng rồng ngâm của Ngao Kim đã dần nhỏ lại, dần dần biến mất, lúc tiếng rồng ngâm kia biến mất, cũng là lúc mà Vân Phong phải cùng nó mặt đối mặt rồi!

Vân Phong cảm thụ được tiếng rồng ngâm càng ngày càng nhỏ ddlqđ, vỗ vỗ y phục trên người mình, nhìn khung cảnh hoang tàn khắp nơi trong khoảng sân này, còn có thứ bị đám sương mù bao phủ dày đặc kia, dựng lại khí thế vừa suy sụp lúc nãy, khoé môi chậm rãi nhếch lên, tổ tiên cũng cảm thấy ý chí chiên đấu của Vân Phong lại sục sôi lần nữa, không khỏi có chút nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, tại thời điểm như vậy, vào lúc biết rõ bản thân mình không có phần thắng, tiểu gia hoả này lại còn có thể giữ tinh thần lạc quan hướng về phía trước như vậy, đúng là không dễ gì! Vân Phong, Vân gia có thể xuất hiện một hậu bối xuất sắc như vậy, thật sự là may mắn của Vân gia!

"Một khi đã như vậy, ta đã không còn trở ngại gì để đánh với nó một trận, ngay cả khi chết... Ta cũng không chịu khuất phục."

Ngay cả khi sẽ chết, cũng phải dũng cảm xông về phía trước, cho dù phải chết, cũng cần phải chết không hối tiếc, cũng cần phải chết cho khí thế ngất trời!

Tất cả những giọt nước trong không gian tinh thần đều bị hoà tan trong nháy mắt, sức mạnh thống lĩnh cấp bậc hậu kì đột nhiên bạo phát, mà cũng vào lúc này, long tức của Ngao Kim cũng đã tiêu tán hoàn toàn, cặp mắt màu vàng kia đột nhiên chuyển hướng về phía Vân Phong, sau khi nhận thấy được khí thế cuồn cuộn của Vân Phong, ánh mắt màu vàng kia hơi nheo lại.


"Ngươi là ai?"

Vân Phong cười ha ha, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo tươi cười cuồng ngạo, cặp mắt đen kiên định nhìn về phía cặp mắt màu vàng kia, có lực mà nói tên của mình: "Vân Phong!"

"Vân Phong...?" Giọng nói tang thương từ cổ xưa chậm rãi lặp lại cái tên này, tựa hồ rất có hứng thú với cái tên ấy, sau đó mặt đất lại chấn động mãnh liệt: "Tự tiện xông vào nơi ở của ta, chết!" Vẫn là giọng nói lạnh như băng, vẫn là sát ý rõ ràng, nhưng Vân Phong không có chút sợ hãi, thân thể vọt lên, đứng trong không trung.

" Vậy thì thử xem sao!" Con ngươi đen hiện lên ánh sáng, Vân Phong cũng không lại khách khí, nếu muốn đnáh, thì cứ đánh cho khoái chí thôi!

Lối ra của mê cung bị bỏ hoang, những người đợi ở lối ra của Tứ đại đế quốc mấy ngày nay cũng đều đã có chút nóng lòng, có thể là vì nguyên nhân gần đến lúc kết thúc sẽ càng gấp gáp, ngay lúc Tứ đại đế quốc đang ngóng chờ từng khác, từng tia sáng đột nhiên xuất hiện tại lối ra của mê cung bị bỏ hoang, sắc mặt thành viên hoàng thất của Tứ đại đế quốc đều có chút khó coi, những kẻ bỏ quyền này là người của nước nào?

Sau khi ánh sáng biến mất, sắc mặt của những người trong hoàng thất của Già Diệp đế quốc đều thay đổi triệt để, ba người ra ngoài toàn bộ lại là người của GiàDiệp đế quốc, lần tổ chức tranh đấu tại nhà mình này thua triệt để như vậy, điều này khiến cho thể diện của Già Diệp đế quốc hoàn toàn mất sạch.

"Các ngươi..." Người trong hoàng thất nhìn ba người bỏ quyền, trên người đủ các loại màu sắc xanh đỏ, không biết phải nên nói gì, ánh mắt ba đại đế quốc khác đều bao hàm sự chế giễu, trong đó không khỏi trộn lẫn chút châm chọc.

Không đợi mấy tuyển thủ của Già Diệp đế quốc mở miệng giải thích, mười tia sáng lại liên tục xuất hiện tiếp theo đó, lần này xem như khiến cho vẻ mặt của tất cả mọi người ở đây đều thay đổi, sau khi ánh sáng mất đi, hoàng thất của Áo Uy cùng Thánh Diệu cũng đen mặt, mười người ra ngoài đều là người của Áo Uy cùng Thánh Diệu, Tạp Y nhìn thấy tình huống như vậy, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ vui mừng, dù muốn cũng không thể áp chế được.

"Sao lại thế này, tại sao các ngươi dều ra ngoài hết hả?" Người trong hoàng thất của Áo Uy và Thánh Diệu có chút không thể tin hỏi, lấy thực lực của Mục Thanh cùng Tiêu Tiêu thì không có khả năng phải ra ngoài, tới cùng là đã xảy ra chuyện gì.

Mục Thanh cùng Tiêu Tiêu nhanh chóng giải thích tình hình, sắc mặt những người ở đây đều biến đổi, nhất là Chính Nhiên cùng Tất Hành, bên lối ra của mê cung bị bỏ hoang lại có mấy tia sáng loé lên, Tạp Y khẽ nhíu mày, tuy nhiên cũng đã có phần chấp nhận tình huống như vậy, nếu bên trong xuất hiện điều khác thường, bỏ quyền cũng xem như chuyện bình thường.

"Phong nhi!" Vân Thăng vừa rời khỏi lối ra liền tìm kiếm bóng dáng của Vân Phong, Mộ Dung Vân Thiên, Trạch Nhiên đều như vậy, Khúc Lam Y lại nhanh chóng quét nhanh xung quanh một chút, sau khi không thấy được bóng dáng của Vân Phong, vẻ mặt liền đen lại.

Vân Thăng không nhìn thấy bóng dáng Vân Phong, vẻ mặt bỗng chốc không khỏi trắng bệch, Tạp Toa không nhìn thấy Vân Phong, vẻ mặt lại không nhịn được mà mang theo ý cười, ngoại trừ Vân Phong, tất cả mọi người đều ở ngoài này, kết quả này trái lại lại khiến cho Tạp Y có chút giật mình.

"Vân Phong đâu?" Tạp Y hỏi, Tạp Toa cười cười: "Vân Phong tất nhiên là ở bên trong, Tạp Y thúc thúc, hiện giờ phần thắng của Tạp Lan đã định rồi!"

"Ta đi tìm Phong nhi!" Vân Thăng lập tức xoay người rời đi, trên mặt có chút vẻ điên cuồng, Mộ Dung Vân Thiên nhất thời giữ chặt bả vai Vân Thăng: "Ngươi vào cũng chẳng có ích gì." Vân Thăng hất mạnh tay: "Buông ra, ta muốn đi tìm Phong nhi!"

Khóe môi của Mộ Dung Vân Thiên mấp máy, hai tay vừa đánh, thân thể Vân Thăng đã ngã xuống, ánh mắt Tạp Toa có chút chán ghét mà quét qua đây, Tạp Y đứng ở nơi đó nhưng lại không nói gì, biết được bên trong có điều bất thường, tuy Tạp Y không rõ được tính nghiêm trọng của chuyện này, nhưng khi biết được Vân Phong không ra ngoài, hắn lại trầm mặc, sau đó mở miệng: "Vân Phong chắc chắn sẽ có năng lực tự bảo vệ mình, nàng sẽ không có chuyện gì, chúng ta phải tin tưởng nàng."

Sắc mặt của Mộ Dung Vân Thiên ddlqđ cùng Trạch Nhiên đều trầm xuống, lông mi của Khúc Lam Y giật giật, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Tạp Toa cùng Tạp Y, xoay người: "Ta về trước, Tiểu Phong Phong sẽ không có việc gì, ta tin nàng." Khúc Lam Y nói xong, bóng dáng vừa chớp loé liền biến mất, bởi vì trận đấu còn chưa tới thời gian kết thúc, Vân Phong vẫn chưa ra ngoài, không có cách nào để xác định kết quả, Già Diệp đế quốc cũng không muốn kết thúc trận đấu, có lẽ Già Diệp đã tính đem cái chết của Già Sâm đều tính trên đầu của Vân Phong.

Mọi người vẫn đứng bên ngoài như cũ, mà trên không trung của mê cung bị bỏ hoang, đột nhiên xuất hiện một bóng dáng, bóng dáng ấy ngự không mà đứng, trong mắt đều ngập tràn lửa giận: "Ai dám làm nàng bị thương, ta sẽ khiến cho kẻ đó phải chết!"

Bình Luận (0)
Comment