Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 171

Tình huống hiện tại có chút tế nhị, trước mắt nhân số của Tạp Lan đế quốc đang chiếm ưu thế thứ nhất, ngay cả khi không làm gì, miễn là chờ đến một tháng sau, Tạp Lan đế quốc chắc chắn có thể có được danh hiệu đệ nhất. Nhưng, nhân số trong đội ngũ của ba đế quốc khác đều là năm người, không kém Tạp Lan là bao nhiêu, hơn nữa những người còn sót lại đều là nhân vật tinh anh, vị trí thứ nhất này đến cùng là hoa rơi vào nhà ai thì thật đúng là khó mà nói được.

Bên này Tạp Toa im lặng, nhưng ánh mắt người của ba đại đế quốc khác luôn khiến cho Tạp Toa không hiểu sao lại có cảm giác hoảng sợ, nghĩ đến chuyện ba đại đế quốc có khả năng liên thủ lại, một nước đấu với ba nước, cho dù là Vân Phong cũng sẽ không có nhiều phần thắng a.

"Triệu hồi sư sao?" Mục Thanh của Áo Uy đế quốc nói một câu thật nhỏ, tầm mắt dừng trên người của Tiểu Hỏa cùng Lam Dực. Hình thái của Tiểu Hỏa là thuần ma thú, mà sau lưng Lam Dực vẫn còn hai cánh, hai ma thú vừa nhìn cũng biết không phải là nhân loại, nếu ma thú có thể xuất hiện tại đây mà trạng thái yên ổn như vậy vẫn còn, chỉ có một cách giải thích- Tạp Lan đế quốc xuất hiện triệu hồi sư rồi.

Ba đại đế quốc đều đã thấy rõ, Già Sâm ở một bên thiếu chút nữa đã cắn nát hàm răng của mình, triệu hồi sư, Tạp Lan đế quốc vậy mà có được triệu hồi sư! Triệu hồi sư sinh ra ở Tạp Lan đế quốc cũng có nghĩa rằng bố cục ở Đông đại lục nhất định phải chuyển biến một lần, Áo Uy cùng Thánh Diệu không có triệu hồi sư sắp bị vứt ra xa ở phía sau.

Mục Thanh cùng Tiêu Tiêu đều cau chặt mày, tầm mắt đồng loạt quét về phía Vân Phong. Tiểu Hỏa cùng Lam Dực đều đứng bên người Vân Phong, liếc mắt một cái đều có thể rõ ràng ai là triệu hồi sư, Vân Phong cũng không mang theo nhẫn khế ước, bằng không thì đã sớm trở thành mục tiêu trọng điểm từ sớm.

"Hai vị! Trước mắt Tạp Lan đế quốc còn sáu người, mà ba nước chúng ta đều chỉ còn năm người, huống hồ Tạp Lan bên này còn có sự tồn tại của triệu hồi sư, hai vị không cảm thấy chúng ta cần phải làm chút gì đó sao?" Già Sâm nói với Mục Thanh cùng Tiêu Tiêu. Lời này vừa nói ra, ý tứ kích động rõ ràng, sắc mặt Tạp Toa lúc này thay đổi: "Già Diệp! Các ngươi có ý gì?"

Già Sâm cười âm trầm: "Tạp Toa, ngươi vẫn ngu xuẩn như trước đây vậy, hiện giờ, Tạp Lan chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt mọi người rồi!"

"Ngươi...!" Tạp Toa tức đến không nói ra lời. Mục Thanh cùng Tiêu Tiêu cũng không nói gì, thế cục bây giờ là thời khắc bọn hắn lựa chọn, là liên thủ với Già Diệp rồi đánh bại Tạp Lan, hay vẫn đứng trung gian, hoặc nên liên hợp với Tạp Lan, đuổi Già Diệp ra khỏi đây.

Hai người đều trầm mặc thật lâu, Già Sâm có chút nóng nảy, chỉ cần hai đại đế quốc này liên thủ với hắn, ván đã đóng thuyền thì Tạp Lan nhất định sẽ bị loại, kế tiếphai đại đế quốc này cũng dễ đối phó! Chỉ cần Tạp Lan vẫn còn chiếm ưu thế ở đây, hay nói chính xác hơn là chỉ cần Vân Phong ở đây, phần thắng của Già Diệp đế quốc tuyệt đổi hẳn không vượt qua một nửa!

Già Sâm vẫn còn đánh một chủ ý khác trong lòng- nhất định phải nhân cơ hội này mà giết Vân Phong ở đây! Bức bách để loại nàng đã không còn quan trọng, giết nàng để giữ ưu thế tuyệt đối của Già Diệp tại Đông đại lục mới là chuyện quan trọng nhất! Triệu hồi sư của Già Diệp vì cuộc thi Tứ quốc tranh bá này mà đã bỏ ra cả vốn lẫn gốc, thực lực phải chịu tổn thương. Mà tư chất của Vân Phong vốn rung động lòng người, nếu cứ mặc kệ sự trưởng thành của nàng, Tạp Lan sẽ trở thành người đứng đầu của Đông đại lục, đây là điều mà Già Diệp đế quốc không thể cho phép!

Già Sâm tính kế ở bên cạnh, Tiêu Tiêu cùng Mục Thanh cũng không phải là kẻ ngốc, cảm xúc đương nhiên không dễ gì bị chi phối như Tạp Toa. Hai người đều bình tĩnh phân tích thế cục trước mắt, thế cục này bất luận là đứng về phía đội nào đều không có lợi gì cho bọn hắn, chỉ có dưới tình huống cả hai đội cùng tồn tại, bọn hắn mới có thể an toàn, Tiêu Tiêu cùng Mục Thanh liếc nhìn nhau, hai người đều hiểu rõ suy nghĩ của đối phương. Tiêu Tiêu nhếch môi cười: "Già Sâm, Tạp Lan thế nào, cũng không có vấn đề gì với chúng ta, Già Diệp sợ bị Tạp Lan vượt mặt cũng đừng kéo chúng ta theo, chúng ta cũng không phải nắm đấm miễn phí của ngươi."

Mục Thanh cũng nhẹ nhàng ném ra một câu: "Quan điểm của ta cũng giống nàng, các ngươi muốn đấu thì tùy."

Cứ tiếp tục như vậy, Áo Uy cùng Thánh Diệu đứng một chỗ, hình thành cục diện tam phương giằng co, Già Diệp cùng Tạp Lan không thể dễ dàng động thủ, sau khi hai bên đại chiến nhất định sẽ có tổn thất, vốn là bốn đội không kém nhau bao nhiêu, đến lúc đó ngược lại lại là Áo Uy cùng Thánh Diệu đứng xem đấu đắc lợi, Già Sâm cẩn thận suy nghĩ điểm này, lạnh lùng hừ lạnh một tiếng, lửa giận thiêu đốt trong lòng, lại không dám có bất kì một động tác nào.

Dưới đáy lòng Vân Phong không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, hai người của Áo Uy cùng Thánh Diệu này quả nhiên đủ thông minh, hiểu được những lúc như thế này cần bảo toàn cho chính mình, nhưng Vân Phong cũng biết, bây giờ không động thủ không có nghĩa là sẽ cứ tiếp tục như vậy, mãi đến khi cuộc thi kết thúc. Dù sao ba đại đế quốc khác nhất định sẽ không để cho Tạp Lan cứ ung dung mà dành vị trí thứ nhất.

Con ngươi đen nhìn cảnh tượng bốn phía xung quanh một chút, lúc này Vân Phong mới có thể đánh giá một lần. Vị trí hiện tại bọn nàng đang ở là một khoảng sân rộng lớn, mặt trên của khoảng sân trống không, một mặt là tử lộ, mà ba mặt khác thế nhưng lại có thêm mấy cánh cửa ra vào, chính là chỗ mà vừa rồi mỗi người bọn nàng đi tới, phải quay lại theo đường cũ sao? Vân Phong cau mày suy nghĩ một lát, nếu như bây giờ có hành động, sẽ không thể đoán được ba đại đế quốc khác sẽ làm gì, không bằng bất động.


Người của đế quốc khác cũng tò mò đánh giá nơi này, khoảng sân rộng lớn này rốt cuộc là dùng để làm gì? Tại sau mọi người của tứ quốc đều đi đến nơi này? Sau khi Tạp Toa cẩn thận đánh giá, bĩu môi: "Nếu nơi này không có cái gì, mà còn là đường chết, chúng ta đi ngay đi."

Con ngươi đen của Vân Phong liếc nàng ta một cái, không hề cử động, những người khác cũng không có động tĩnh gì. Tạp Toa vừa thấy, không khỏi nóng này: "Các ngươi có ý gì vậy? Ở trong này không phải chỉ để đợi bị đánh sao? Ngộ nhỡ ba nước bọn họ thay đổi chủ ý, đến lúc đó chịu thiệt chính là chúng ta!"

Vân Phong cười cười: "Nếu công chúa điện hạ sợ như vậy, không bằng đi trước một bước xem sao?"

Mặt Tạp Toa đỏ lên: "Ta mới không sợ! Ta đây là lấy đại cục làm trọng!"

Vẻ mặt của Vân Phong lạnh lùng: "Lấy đại cục làm trọng? Với thế cục trước mắt thì ở lại nơi này là lựa chọn sáng suốt nhất! Trong mê cung này còn có cạm bẫy cùng nguy hiểm gì nữa chúng ta vẫn không hiểu hết, ngươi có thể khẳng định trong một tháng tới, chúng ta sẽ không mất đi một người nào sao?"

Tạp Toa bị chặn đến không thể nói nên lời: "Nhưng nếu ở lại chỗ này..."

"Ở lại đây tuy cũng có nguy hiểm, nhưng phần thắng của chúng ta vẫn chiếm phần lớn, lại thêm việc bọn hắn không thể dễ dàng ra tay, chúng ta vẫn có khả năng giành được vị trí thứ nhất. Nếu rời khỏi, trên đường mất đi một người, phần thắng của chúng ta liền không còn." Vân Thăng ở một bên bình tĩnh phân tích, Tạp Lan đế quốc chỉ có ưu thế hơn một đầu người, lại thêm triệu hồi sư Vân Phong.

Tạp Toa lúng ta lúng túng cắn môi, lại không mở miệng nói chuyện, Tứ đại đế quốc mỗi đội chiếm một góc, vài người tụ lại cùng một chỗ, xam ra đều hạ quyết tâm sẽ ngồi chờ trong này. So với việc mù quáng làm tán loạn đội ngũ, không bằng làm một kẻ quan sát tỉnh táo, ở trong này ngươi có thế quan sát động thái của người khác một cách rõ ràng, cũng có thể đưa ra sách lượt rõ ràng cho mình.

Lối ra của mê cung, hoàng thất của Tứ quốc đã ở nơi này chờ hai tháng, trong lòng mỗi người đều rõ ràng vài phần, người bỏ quyên của Tứ đại đế quốc đều đã ra khỏi một cách an toàn, coi như là chịu thua. Dựa theo quy tắc, Tạp Lan đế quốc có phần vượt lên dẫn đầu, tuy mặt ngoài Tạp Y không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý, tuy Tạp Lan đế quốc dẫn đầu vì có hơn một người, nhưng có Vân Phong ở đây, có sự tồn tại của triệu hồi sư thì chẳng lẽ lần này Tạp Lan đế quốc còn không có phần thắng sao?

Ba đại đế quốc khác cũng không có vẻ uể oải gì nhiều, dù sao ưu thế dần đầu này cũng rất nhỏ, chỉ cần cục diện có một thay đổi bất ngờ, người nào sẽ lại dẫn đầu đều khó mà nói được. Tứ đại đế quốc khác cơ bản đều có suy nghĩ giống nhau, Chính Nhiên cười hề hề đứng cạnh Tất Nhiên hỏi: "Lão bằng hữu, ngươi suy nghĩ cái gì vậy? Có phải là giống với suy nghĩ của ta, bây giờ nước giành được vị trí thứ nhất là ai không?"

Tất Hành ở một bên trầm mặc không nói gì, vẫn duy trì bộ mặt không có chút biểu tình, cả người hắn vốn vừa nhỏ gầy lại thấp bé, lại thêm khuôn mặt vô cùng nghiêm túc kia, không khác gì khác gì một tảng đá vừa lạnh lẽo lại vừa cứng nhắc. Khóe miệng của Tất Nhiên khẽ cử động, vẫn không nói gì.

Chính Nhiên cười cười lơ đễnh, hắn cùng với Tất Hành thật sự coi như là lão bằng hữu. Công hội Dong Binh cùng Công hội Ma pháp không thiếu liên hệ với nhau, quan hệ giữa hai người cũng rất khéo, Chính Nhiên dồn hết ánh mắt vào lối ra của mê cung bị bỏ hoang, vẫn còn thời gian một tháng nữa, không biết bên trong sẽ lại phát sinh chuyện gì đây?

Bên trong khoảng sân rộng lớn trong mê cung bị bỏ hoang, thời gian một tháng còn lại, thoáng chốc mà đã qua nửa tháng, chỉ còn nửa tháng nữa thì cuộc thi Tứ quốc tranh bá này cũng sẽ kết thúc. Trước mắt, nếu Tứ đại đế quốc đều án binh bất động như thế này, đối với Tạp Lan mà nói là tất nhiên là một chuyện tốt, dù sao có lợi thế này, chỉ cần bình yên vượt qua nửa tháng còn lại, Tạp Lan sẽ giành được vị trí thứ nhất.

"Điện hạ, làm sao bây giờ? Cứ tiếp tục như vậy mà nói..." Bên này Già Diệp đế quốc đã sớm không nhẫn nại được nữa. Già Sâm ngồi tựa vào vách tường, nửa tháng này, sắc mặt của hắn đen thêm không ít. Theo thời gian cứ tiếp tục trôi qua, đốm lửa kia trong lòng Già Sâm càng cháy càng lớn, tầm mắt nhìn về hướng Áo Uy cùng Thánh Diệu bên kia, Tiêu Tiêu cùng Mục Thanh đều mang vẻ mặt bình thản, Già Sâm không khỏi tức giận, hung tợn cắn chặt răng.

"Mẹ nó, cứ làm ra vẻ!" Mắng một câu, đáy mắt Già Sâm lướt qua một vẻ ác độc: "Hai đại đế quốc khác đã bất chấp! Hiện tại đã không cho phép chúng ta kéo dài nữa!"


"Nhưng điện hạ, nơi này không có ma thú a..." Một chiến sĩ nhỏ giọng nói thầm. Thủ đoạn của Già Sâm bọn hắn đều đã có một chút hiểu biết. Điện hạ có thể sử dụng ma thú, tuy không phải là triệu hồi sư chân chính, nhưng cũng đã tương đối lợi hại rồi.

"Ngươi là người mù sao! Không phải nơi đó có sao?" Ma pháp sư đi bên người Già Sâm bỗng nhiên nhếch môi cười, tầm mắt của mọi người đều quét đến trên người Tiểu Hỏa cùng Lam Dực bên cạnh Vân Phong chỗ Tạp Lan đế quốc."

"Nhưng... Đó không phải là ma thú khế ước của triệu hồi sư sao... Chuyện này..."

"Ma thú khế ước thì thế nào? Vẫn có thể đoạt lấy như thường!" Già Sâm cười một cách ác độc, tầm mắt đảo một vòng trên người Tiểu Hỏa cùng Lam Dực, nam nhân đã hóa hình thành con người kia nhìn không có gì lợi hại, không bằng Hỏa Vân Lang mang hình thể to lớn kia.... Già Sâm quyết định chủ ý trong lòng, bên này Già Diệp đế quốc đều đã sẵn sàng hành động.

Trong thời gian nửa tháng này, Vân Phong tỉ mỉ đánh giá lại toàn bộ khoảng sân này thêm lần thứ hai, khoảng sân nằm trong mê cung này nhất định không phải là được bố trí, nhất định là có thứ gì đó. Tiểu Hỏa cùng Lam Dực cũng cẩn thận cảm nhận xung quanh, chẳng qua hai người cũng không phát hiện điều gì khác thường, nhưng lại thầm cảm giác được một loại áp lực vô hình, đây cũng giống như giác quan thứ sáu của ma thú vậy. Hai người đều truyền đạt loại cảm giác này lại cho Vân Phong thông qua tâm niệm, tuy không biết loại cảm giác này có đúng hay không, nhưng Vân Phong vẫn lặng lẽ có một loại đề phòng với nơi này, cảm thấy nơi này rất quái dị, một loại cảm giác vô cùng bất an dâng lên từ trong lòng Vân Phong.

Sáng sớm hôm sau, Tạp Toa vô cùng phiền muộn, đứng dậy muốn đi đâu đó một chút, lại bị Vân Phong cản lại. Đi lại xung quanh tại một thời điểm như vậy là một lựa chọn không sáng suốt, nhưng tính khí công chúa của Tạp Toa lại nổi lên, Vân Phong cũng chẳng muốn thừa lời với nàng ta, nên để Mộ Dung Vân Thiên đi theo nàng. Để một kẻ ngu ngốc ra ngoài, dù sao vẫn nên có người kèm bên mới được, Tạp Toa nghe xong trong lòng không khỏi vui vẻ, Mộ Dung Vân Thiên mặc dù có chút không muốn, nhưng lúc đó đã lỡ miệng nghe theo sự xắp xếp của Vân Phong, thân phận đội trưởng chính của Tạp Lan đế quốc, đã lặng lẽ được đặt trên người Vân Phong, ngay cả Tạp Toa cũng ngầm cam chịu.

"Vân Thiên, gần đây sao ngươi lại hay xa lánh ta vậy hả?" Tạp Toa hỏi Mộ Dung Vân Thiên ở một bên, hai người chậm rãi đi về phía trước. Mộ Dung Vân Thiên không nói lời nào, khóe miệng mím lại. Tạp Toa vừa thấy, lập tức muốn tiếp cận gần hơn, Mộ Dung Vân Thiên lại lui thân về phía sau, tận lực bảo trì khoảng cách nhất định cùng Tạp Toa. Tạp Toa nhìn thấy, sắc mặt không khỏi trầm xuống.

"Ngươi thích Vân Phong sao?" Tạp Toa thấp giọng hỏi, cúi mặt xuống làm cho người ta không thấy rõ biểu tình. Mộ Dung Vân Thiên không phủ nhận cũng không thừa nhận, vẫn trầm mặc như vừa rồi. Tạp Toa khẽ ngước đầu, lại thấy khóe môi của Mộ Dung Vân Thiên có ý cười nhẹ, ý cười ôn nhu kia lại khiến hai mắt Tạp Toa đau đớn.

"Bịch!" Từ phía đối diện không biết từ đâu lại xuất hiện hai người, một trong số đó va phải Tạp Toa. Mộ Dung Vân Thiên khẽ đưa tay ra đỡ Tạp Toa một chút, sau đó lập tức thu tay về.

"Va phải người khác thì không biết xin lỗi sao?" Một giọng nói vang lên, con ngươi đen của Mộ Dung Vân Thiên đảo qua, người bọn hắn gặp phải là hai tên của Già Diệp đế quốc. Cô gái đang tức giận ngóc đầu lên nhìn này là vị ma pháp sư của Già Diệp đế quốc.

Tạp Toa cúi thấp mặt không nói lời nào, Mộ Dung Vân Thiên tiến lên phía trước: "Thật ngại quá, va phải ngươi rồi." Trong lòng Mộ Dung Vân Thiên có tính toán, đối phương chắc hẳn là cố ý đến đây bới móc, có thể tránh thì tránh đi, nhưng nữ ma pháp sư kia sao có thể buông tha cho bọn họ. Ánh mắt của nàng ta lại đáng giá trên người của Mộ Dung Vân Thiên/

"Ồ, nhìn cẩn thận mới phát hiện thì ra là công chúa Tạp Toa của Tạp Lan đế quốc, vị ca ca tuấn tú này, là tình nhân của công chúa người sao?" Nữ ma pháp sư kia trêu đùa nói một câu, chiến sĩ bên cạnh cười ha ha, phụ họa: "Ta thấy không giống, nếu thế thì bọn họ cũng sẽ không đứng xa nhau như vậy."

Nữ ma pháp sư kia giả vờ đánh giá một chút, thoáng mở miệng châm chọc: "Ngươi nói cũng đúng, công chúa này cũng chẳng có gì tốt, chẳng chiếm được cái gì, ngay cả ca ca tuấn tú cũng mang bộ dáng muốn tránh mình vạn dặm a."

"Các ngươi nói đủ chưa!" Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Vân Thiên trầm xuống, con ngươi đen dâng lên chút lạnh lẽo, hai người của Già Diệp thấy vậy cũng không ngừng lại, tiếp tục thổi gió châm ngòi: "Vị ca ca tuấn tú này cũng không phải là tình nhân của công chúa, hẳn là có quan hệ gì với vị triệu hồi sư kia phải không?"


"Ngươi...!" Sắc mặt của Mộ Dung Vân Thiên có chút không được tự nhiên, một chút biểu tình nhỏ trên mặt này lại bị Tạp Toa thu hết vào trong mắt. Tạp Toa trầm mặc, việc không mở miệng nói chuyện này có chút không giống với tác phong của nàng ta, quả thật ngọn núi lửa trong lòng Tạp Toa đã sắp bạo phát, một chút trêu chọc vừa rồi đã khiến ngọc núi lửa này hoàn toàn nóng cháy, lại thêm phản ứng của Mộ Dung Vân Thiên, trong lòng Tạp Toa đột nhiên có một loại ý tưởng gần như vặn vẹo, vì cái gì mà nàng lại không nhân cơ hội này mượn tay Già Diệp thủ tiêu giết chết Vân Phong! Nói như vậy, Vân Thiên sẽ hoàn toàn là của nàng! Cũng sẽ không có người dám coi thường nàng như Vân Phong! Tuy giờ không giành được vị trí thứ nhất, nhưng lần sau vẫn có thể tiếp tục a! Một loại ý nghĩ tà ác dâng lên trong lòng Tạp Toa, nàng không phải là công chúa của hoàng thất Tạp Lan sao? Thứ gì nàng muốn mà lại không thể đạt được?

Sự đố kị hoàn toàn che lấp lý trí của Tạp Toa, cái gai kia hiện đang bị khơi mào trong lòng nàng ta, đâm cào khiến nàng ta phát điên, chỉ nghĩ đến việc muốn trả thù Vân Phong thật tàn ác, khiến cho nàng càng thảm càng tốt, phần những thứ khác đều đã bị nàng ta vứt ra sau đầu. Nếu như Tạp Y ở bên ngoài biết được tâm tư như vậy của Tạp Toa, sợ rằng sẽ có ý nghĩ muốn giết nàng ta rồi.

Chủ kiến trong lòng Tạp Toa đã định, không nói hai lời, hỏa nguyên tố trực tiếp hiện lên trên bàn tay: "Hỏa chi tiễn!" Một mũi tên lửa xuất hiện, nữ ma pháp sư trừng mắt, hai tay nhấc lên: "Thổ chi thuẫn!" Nháy mắt, mũi tên bằng lửa đã bị khiên đất cách ly hoàn toàn, tan vỡ thành nhiều mảnh nguyên tố màu đỏ, phiêu tán trong không khí.

Lần ra tay này của Tạp Toa đã làm kinh động đến mọi người, Vân Phong đột nhiên thầm mắng một câu: "Ngu xuẩn!", thân thể nhanh chóng lướt qua, mà Già Sâm của Già Diệp đế quốc bên kia, lại thoáng qua một nụ cười đắc ý. Qủa nhiên châm ngòi Tạp Toa kia mới là điều sáng suốt nhất, năm người của Già Diệp đế quốc nhanh chóng chạy sang đây, Áo Uy cùng Thánh Diệu nhìn một chút, Tiêu Tiêu cười châm chọc: "Đánh đi, đánh đi, lũ người chỉ biết thiếu kiên nhẫn."

Áo Uy nhìn bên này, Mục Thanh nhìn hai đội sắp giau đấu, khóe môi khẽ thoáng qua nét tươi cười: "Già Diệp cùng Tạp Lan, hai bên cùng bị tổn hại không thể là một thế cục tốt hơn được nữa."

Áo Uy cùng Thánh Diệu yên lặng ngồi xem hổ đấu, Già Sâm đuổi tới, trên mặt đều là lửa giận: "Sao lại thế này?"

"Điện hạ, là Tạp Lan ra tay trước!" Nữ ma pháp sư nói một câu, sự thực cũng đúng là như vậy, quả thật là Tạp Toa ra tay trước, Già Sâm áp chế sự đắc ý trong lòng, Vân Phong cùng những người khác cũng chạy sang đây, Tiểu Hỏa cũng Lam Dực tất nhiên cũng ở một bên, Già Sâm nhìn Tiểu Hỏa, một chỗ nào đó trong lòng yên lặng mà nóng lên.

"Là ta ra tay trước đấy, thế nào?" Tạp Toa ngẩng đầu, cười một cách lạnh lẽo với Già Sâm. Già Sâm vừa thấy thì cười ha ha, trên mặt mang theo vẻ thâm độc: "Nếu nói như vậy, Tạp Lan đây là đang muốn khiêu chiến với Già Diệp sao?"

"Vậy thì sao?"

"Tạp Toa!" Vân Phong tức giận hét lên một tiếng, Tạp Toa chậm rãi quay đầu: "Vân Phong, ta là đội trưởng chính, ngươi ngậm miệng cho ta."

Khi Vân Phong nhìn thấy trong đáy mắt của Tạp Toa có chút vẻ điên cuồng thì không khỏi sửng sốt, tuy Tạp Toa là một kẻ ngu xuẩn, nhưng ít nhiều cũng có thể rõ ràng tình hình hiện nay. Chẳng lẽ nàng ta bị cái gì kích thích sao? Biết rõ là bị người khác khiêu khích, lại vẫn cố mà đâm đầu vào sao?

"Ngươi là tổng đội trưởng sao? Thật đúng là không nhìn ra." Già Sâm đánh giá Tạp Toa trên dưới vài lần: "Ta thấy nàng lại có tư thái của tổng đội trưởng hơn đấy." Già Sâm nhìn Vân Phong, người của Già Diệp đế quốc cũng nhao nhao hùa theo, con ngươi của Vân Phonh hơi nheo lại: "Già Sâm, châm ngòi ly gián là bản lĩnh xuất chúng của ngươi phải không?"

Già Sâm cười ha ha: "Đây đều là chuyện rõ ràng, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, nói vậy thì mấy người Tạp Lan các vị cũng biết là như thế rồi."

Sắc mặt Tạp Toa đen hoàn toàn, không đợi mọi người kịp phản ứng, hỏa nguyên tố lần thứ hai được tâm nàng ngưng kết lại mà thành trong tay nàng: "Hỏa chi tiễn!" Trong nháy mắt mũi tên lửa lại hiện lên, từng mũi tên hỏa nguyên tố màu đỏ được phóng đi, Già Sâm cười bỡn cợt trong lòng, Tạp Lan ngu xuẩn, mắc câu đi!

"Giao đấu! Không cần hạ thủ lưu tình!" Già Sâm hét lớn một tiếng, trong nháy mắt mấy người của Già Diệp đế quốc đem vũ khí của mình ra. Hai chiến sĩ đã nhanh chóng chạy đến chỗ của Tạp Toa, mà nữ ma pháp sư cũng đồng thời để ý sang, ba người bọn hắn định giết Tạp Toa trong vòng một chiêu!

"Thổ chi thuẫn!" Vân Phong khẽ quát một tiếng, khiên đất lập tức vây xung quanh Tạp Toa, ngăn cản tất cả công kích. Thế công của Già Diệp đế quốc đã được triển khai, chân mày Vân Phong nhíu chặt lại, nếu không thể tránh, không bằng nhân cơ hội này bức loại toàn bộ Già Diệp!

Không còn có suy nghĩ băn khoăn, những người còn lại của Tạp Lan đế quốc cũng hiểu rõ. Khúc Lam Y đứng một bên, không có ý định ra tay, trên mặt lại mang vẻ xem kịch vui. Tạp Toa giống như một kẻ bỏ đi, trong trận chiến này kẻ chỉ mới lục cấp như nàng ta chính là kiểu người bị người khác đè bẹp, chiến đấu hết sức căng thẳng!

"Grào---!" Tiểu Hoả gầm lên một tiếng, thân thể tiến lên công kích, thân sói màu đỏ sậm hoá thành một đường sáng màu đỏ sậm, tốc độ vô cùng nhanh, con ngươi của Già Sâm nhìn thấy, trong lòng dâng lên một loại nhiệt huyết, hai tay vừa chuyển, một mảnh ngọc bài nhỏ đã xuất hiện nơi lòng bàn tay. Dùng lưỡi liếm đôi môi khô, trong mắt Già Sâm thoáng qua một chút cuồng nhiệt, tới đúng lúc lắm!


Người của Già Diệp đế quốc ăn ý với nhau, thân hình đồng thời chớp nhoáng, vừa lúc Tiểu Hoả đối mặt với Già Sâm, móng vuốt sói hung ác của Tiểu Hoả vung về phía đối diện, móng vuốt bén nhọn hiện lên ánh bạc, vạch ra một dấu vết nhàn nhạt trong không trung, Già Sâm không né mà điên cuồng cười, bóp chặt ngọc bài nhỏ trong tay, nháy mắt, một đợt tinh thần lực mạnh mẽ tuôn ra từ trong ngọc bài kia, tuôn trào mãnh liệt!

"Cái gì!" Hai mắt Vân Phong ngơ ngác, Lam Dực lại lo lắng quát lớn một tiếng: "Hoả huynh!"

Tiểu Hoả cảm nhận được một dòng tinh thần lực khổng lồ, thân thể muốn nhảy lên sang bên cạnh, động tác lại chậm nửa nhịp. Dòng tinh thần lực to lớn kia như một bàn tay vô hình mà túm chặt lấy thân thể của Tiểu Hoả. Mà vị trí trên mặt đất của Tiểu Hoả, dần hiện lên một luồng ánh sáng chói mắt!

"Tiểu Hoả!" Vân Phong vừa nhìn thấy, hoa văn từ luồng ánh sáng kia nàng biết rất rõ, đó đúng là hoa văn được khắc trên người ong chúa, đó là trận pháp khế ước!

Áo Uy cùng Thánh Diệu vẫn luôn quan sát trận chiến ở một bên cũng đều cảm thấy kinh ngạc, Mục Thanh cùng Tiêu Tiêu đều nhìn đến không dời mắt: "Con bài chưa lật của Già Diệp đế quốc là thứ này sao...Quả nhiên không tầm thường..." Hai người đều có vẻ đăm chiêu mà lẩm bẩm. Triệu hồi sư đều thần bí và mà cường đại, trận pháp khế ước là thứ mà người ngoài cũng không hề biết đến. Nhưng hoa văn thần bí dưới người của Tiểu Hoả, đã khiến cho mọi người thấp thoáng hiểu được, thứ đó có quan hệ với triệu hồi sư.

"Hoả Vân Lang, ngươi là của ta rồi!" Già Sâm híp mắt nhìn Tiểu Hoả bị trận pháp khế ước này vây khốn, con ma thú này đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay hắn! Vân Phong, triệu hồi sư sao? Mùi vị bị người khác đoạt đi ma thú khế ước thế nào? Đã từng là ma thú khế ước của mình nay lại bị tấn công bản thân, đây là tư vị gì a?

Già Sâm cười giễu cợt, trong tiếng cười này trộn lẫn rất nhiều điên cuồng cùng hả hê. Tiểu Hoả bị vây bên trong trận pháp khế ước, thứ này không xa lạ với nó, nhớ ngày đó lúc ở Mê vụ sâm lâm, Vân Phong cũng đã lấy trận pháp khế ước tương tự để vây hãm nó lại, khế ước nó!

"Bản đại gia là ma thú ngươi có thể khế ước được sao, tiểu tử hỗn xược!" Thân thể Tiểu Hoả bị vây chặt trong trận pháp khế ước, tuy ngoài miệng nói lời ác độc, nhưng trên mặt Tiểu Hoả cũng không thoải mái. Già Sâm vẫn còn đang cười, Vân Phong cảm nhận tinh thần lực tuôn ra từ trận pháp khế ước, cấp bậc thống lĩnh hậu kì, vậy mà không phân cao thấp với thực lực của nàng.

Triệu hồi sư của Già Diệp đế quốc...! Vân Phong cắn chặt răng một cái. Trận pháp khế ước được tinh thần lực to lớn bao bọc, bất luận là kẻ nào cũng không thể tiếp cận được, cứ tiếp tục như vậy, Tiểu Hoả thật sự gặp nguy hiểm rồi! Ma thú mà triệu hồi sư khế ước có thể được thay đổi, có thể thay đổi cũng có nghĩa là sẽ có thể bị người khác cưỡng ép đoạt đi! Chỉ cần cấp bậc của triệu hồi sư không quá chênh lệch, triệu hồi sư cấp cao khác nguyện ý, tự nhiên sẽ có thể ngẫu nhiên mà đoạt lấy ma thú khế ước của triệu hồi sư cấp bậc thấp hơn. Nhưng loại tình huống này rất ít gặp, nếu không phải vì ân oán cá nhân, triệu hồi sư sẽ không làm ra chuyện cướp đoạt này.

Triệu hồi sư ngang cấp cũng không thể nói trước được, chỉ cần thực lực có thể áp đảo đối phương, đối phương ngang cấp khác càng mạnh càng dễ chiếm được ma thú! Tình hình của Tiểu Hoả bây giờ là như thế, càng lúc càng nguy hiểm, một khi Tiểu Hoả bị cường ép cướp đi, khế ước giữa Tiểu Hoả cùng Vân Phong sẽ tự động bị giải trừ, khế ước giữa Vân Phong và Tiểu Hoả lại không phải là loại khế ước bình đẳng, mà là khế ước chủ tớ! Khế ước chủ tớ một khi bị giải trừ, hậu quả chính là bản thân triệu hồi sư sẽ phải chịu đả kích trí mạng!

Vân Phong khẽ híp mắt, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, con ngươi đen lập tức chuyển đến trên người Già Sâm, chỉ cần giết hắn, nguy cơ lần này sẽ có thể được giải trừ! Trong lòng Vân Phong nổi lên sát ý, nàng rất ít khi ra tay độc ác, Vương Hữu Tìa là kẻ thứ nhất, Lâm gia là kẻ thứ hai, hiện tại, Già Sâm là kẻ thứ ba!

"Chủ nhân! Không thể cứ cứng đối cứng với hắn!" Lam Dực tiến lên giữ chặt bả vai Vân Phong khi nàng sắp sửa hành động. Vân Phong cắn răng, ngay cả không thể cứng đối cứng, nàng cũng không thể nhìn Tiểu Hoả bị cướp đi!

"Tránh ra!" Vân Phong hung hăng lên tiếng, thân thể trong nháy mắt liền thoát khỏi hai tay của Lam Dực, hoá thành một một đường âm thầm phóng về hướng Già Sâm. Già Sâm nhìn Vân Phong vọt tới dây, lạnh lùng cười: "Vân Phong, cho dù là ngươi, cùng không thể ngăn cản được ta!"

Tinh thần lực theo tiếng gầm nhẹ của Già Sâm, đột nhiên đánh úp về phía Vân Phong, thân thể Vân Phong không né cũng không tránh đi, dứt khoát tiếp lấy, tinh thần lực cấp bậc thống lĩnh hậu kỳ đánh lại, ngay cả Vân Phong mạnh mẽ, làm sao có thể không bị thương!

"A!" Thân thể Vân Phong bị đập mạnh, lảo đảo một chút suýt chút nữa thì quỳ trên mặt đất. Vân Thăng nhìn thấy, thét to tên Vân Phong muốn chạy tới, lại bị Lam Dực ngăn lại: "Hiện tại ngươi qua đó, không có bất cứ tác dụng gì, ngược lại còn khiến chủ nhân phải phân tâm bảo vệ ngươi!"

Vân Thăng chỉ có thể đứng tại chỗ lo lắng suông, động tác của Mộ Dung Vân Thiên, Trạch Nhiên đều đã dừng lại, mặt Khúc Lam Y cũng khẽ trắng bệch, không chút suy nghĩ muốn xông tới, Vân Phong nhận thấy được hành động của Khúc Lam Y, quay lại điên cuồng thét lên: "Tất cả không được qua đây!" Tinh thần lực được Già Sâm khống chế lại lần nữa đánh úp lại, tàn độc đánh lên người Vân Phong, thân thể Vân Phong lảo đảo lần thứ hai, không gian tinh thần lực đã xảy ra chấn động mãnh liệt, tinh thần lực vốn đã hoá thành vô số những giọt nhỏ, lại xảy ra biến hoá vô cùng lớn. Tổ tiên trong không gian tinh thần đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt là sự lo lắng vô cùng: "Tiểu tử kia, chẳng lẽ ngươi muốn..."

Vân Phong cắn chặt răng, phần lớn những giọt nước trong không gian tinh thần đột nhiên bị hoà tan, từng đợt tinh thần lực to lớn mạnh mẽ nhất thời tuôn ra, hình thành một vòng xoáy lớn trong không gian tinh thần của Vân Phong, sau đó, ồ ạt tuôn ra!

Bình Luận (0)
Comment