“Đông...Đông đại lục!” Vân Lạc Trần nhìn Vân Phong giống như thấy quỷ, mà câu nói của nàng y như đang kể chuyện cười vậy, nam nhân cao gầy đứng bên cạnh bình tĩnh nhìn kỹ Vân Phong, trong cặp mắt kia cũng không có gì là kinh nghi(kinh ngạc, nghi ngờ), bình tĩnh hơn nhiều.
“Đông đại lục cũng có Vân gia sao?” Vân Lạc Trần không tìm được đáp án mới hỏi một câu, Vân Phong gật đầu,“Ngay từ đầu ta cũng cho rằng Vân gia chỉ có ở Đông đại lục thôi, bây giờ thì lại biết Tây đại lục cũng có dòng họ Vân gia sinh sống.”
Nam nhân cao gầy vẫn không nói chuyện, bộ dạng Vân Lạc Trần vẫn ngạc nhiên như cũ, Vân Phong biết muốn để cho thiếu niên này chấp nhận sự thật thì còn cần phải tốn một khoảng thời gian, nhưng phụ thân hắn thì chắc hẳn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nếu không sao lại trấn định như thế được.
“À...... nên xưng hô với người là......”
“Vân Thiên Phàm.” Nam nhân cao gầy nói ra tên mình, Vân Phong gật đầu,“Thiên Phàm thúc, nhìn thúc so với Vân Cảnh phụ thân con trẻ hơn một chút, gọi người là thúc thúc không ngại chứ?” Vân Phong nhìn bề ngoài tuấn tú của Vân Thiên Phàm, tất cả mọi người Vân gia đều như thế, bề ngoài nhìn vào đều nam thanh nữ tú, cho dù Vân Thiên Phàm trước mắt nhìn rất gầy yếu, nhưng vẫn tuấn tú bức người.
Vân Thiên Phàm sửng sốt, lúc sau cũng gật đầu, Vân Lạc Trần đứng một bên nghe Vân Phong mở miệng kêu cha mình là thúc thúc, vẫn không kịp phản ứng lại,“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Vân gia...... sao lại chạy đến Đông đại lục? Không phải chỉ có chúng ta thôi sao?”
“Thiên Phàm thúc, thúc có biết chút gì hay là không biết gì cả?” Vân Phong không muốn lúc chưa hiểu rõ ràng đã nói hết mọi chuyện ra, dù sao Vân gia cũng là một gia tộc thần bí, Vân điện khổng lồ kia chính là một bí mật không rõ, lúc trước Vân Phong cũng chưa từng nghĩ Vân gia sẽ có một chỗ như vậy! Còn có vị tiền bối ở Vân gia-Vân Chiến, Vân gia trước kia từng huy hoàng như thế nào, giờ đây cũng đã biết được một ít! Vân gia từng tươi đẹp như vậy sao có thể rơi xuống hoàn cảnh như ngày hôm nay, thật sự làm cho người ta không thể tưởng tượng được!
Điều này cũng chứng minh Vân gia đã từng gặp phải chuyện gì đó, là thiên tai ngập đầu hay là nhân họa, không thể biết được. Vân Phong dự đoán, đây là một chuyện cơ mật động trời, huống chi còn có tổng bộ Vân gia tồn tại, một khi bị bại lộ, có thể sẽ nhấc lên một trận tinh phong huyết vũ* hay không?
*máu bay ngập trời
Khuôn mặt anh tuấn của Vân Thiên Phàm nhăn lại, đôi mắt đen nhìn Vân rất lâu, lộ ra vẻ sắc bén, giống như có thể xuyên thấu linh hồn, Vân Phong tùy ý để Vân Thiên Phàm đánh giá mình, Vân Lạc Trần ở một bên nhìn hai người,“Phụ thân, người......” cha sẽ không tìm chứng cứ mà tin lời nàng ta nói chứ?
“Vân Phong, ngươi đi theo ta.” Vân Thiên Phàm cuối cùng thở ra một hơi, Vân Phong gật đầu lập tức đi theo, Vân Lạc Trần cũng đi theo ở phía sau, trong viện Vân gia không tính là lớn còn có chút rách nát ở đây có mười người sinh hoạt, một số người nhìn thấy Vân Phong không biết từ đâu xuất hiện cũng ngạc nhiên, hơn nữa là chuyện Vân Thiên Phàm dẫn Vân Phong đi theo hướng tới chỗ từ đường Vân gia!
“Phụ thân!” Vân Lạc Trần đi theo ở phía sau, nhìn thấy Vân Thiên Phàm dăng đẩy cửa từ đường ra muốn dẫn Vân Phong vào, Vân Lạc Trần lớn tiếng hô lên, bước một bước dài chắn trước người Vân Thiên Phàm, hai tay gắt gao giữ chặt cửa từ đường đóng lại, trong đôi mắt thiếu niên đã nhiễm đỏ một tầng lửa giận!
“Lạc Trần, tránh ra!” Vân Thiên Phàm trầm giọng nói, Vân Lạc Trần vẫn quật cường đứng yên,“Đây là từ đường Vân gia! Sao phụ thân lại dẫn nàng ta vào! Lỡ như nàng không phải là người của Vân gia thì sao!”
Mí mắt Vân Thiên Phàm nhảy vài cái, giơ hai tay đẩy Vân Lạc Trần sang một bên, nhìn tính cách bướng bỉnh quật cường của cha mình Vân Lạc Trần có chút nóng nảy,“Phụ thân! Thân là gia chủ sao người lại làm việc lỗ mãng như thế!”
Từ đường, đó là nơi thần thánh nhất của đại gia tộc, mà ở Vân gia càng quan trọng hơn! Không phải chỉ cần là Vân gia, mà cho dù là người của Vân gia, cũng không được tùy ý ra vào! Chỉ có một mình gia chủ có thể! Ở trong lòng Vân Lạc Trần, cái người đột nhiên xuất hiện tự xưng là người của Vân gia- Vân Phong, rất khả nghi! Nhưng Vân Thiên Phàm lại không hỏi rõ ràng đã dẫn Vân Phong tới từ đường, điều đó càng làm cho Vân Lạc Trần cảm thấy vớ vẩn! Lão cha của mình từ khi nào đã sơ ý như vậy, chẳng lẽ cứ khinh địch mà tin tưởng sao?
Vân Phong cười ha ha, nhìn vẻ mặt đề phòng của Vân Lạc Trần làm trong lòng nàng rất vui sướng, biểu hiện của Vân Lạc Trần làm nàng rất hài lòng, người Vân gia, đối với gia tộc của mình phải biết trung thành và trân trọng một trăm phần trăm! Có người ngoài xâm phạm Vân gia, thì tuyệt đối không thể tha thứ!
Vân Phong có chút đau đầu, làm sao để chứng minh mình là người của Vân gia đây, người của Vân gia cũng không có hình xăm, dấu hiệu, hơn nữa đây còn là người từ vạn dặm xa xôi tới, nếu có một ngày một người từ Tây đại lục đến nói mình họ Vân nàng cũng sẽ không tin! Lần trước ở Vân điện nàng có lấy được một lệnh bài Vân tự*, nhưng đó là để liên lạc với tổng bộ Vân gia, cũng không thể tùy tiện lấy ra được, cái này có chút khó làm.
* là lệnh bài ở trên có khắc chữ Vân
“Câm miệng!” nét mặt Vân Thiên Phàm bình tĩnh khẽ quát một tiếng, Vân Lạc Trần giận dữ đứng đó, nhìn về phía Vân Phong mang theo địch ý, Vân Thiên Phàm mở cửa từ đường ra, bước đi vào,“Vân Phong, vào đi, còn Lạc Trần nữa, cũng vào đi.”
Vân Lạc Trần sửng sốt, vẻ mặt Vân Phong nghiêm túc đi vào từ đường, Vân Lạc Trần cũng đi vào theo, đợi hai người đi vào xong từ đường cũng chậm rãi khép lại, những người khác trong Vân gia đều tò mò nhìn, thấp giọng nghị luận.
Sau khi đóng cửa lại từ đường liền lâm vào một mảnh đen tối, phòng từ đường không có mở cửa sổ, dần dần trong gian phòng cũng có ánh sáng, trên vách tường được khảm một tảng đá phát ra ánh sáng.
Đợi ánh sáng tràn ngập khắp gian phòng, Vân Phong cũng thấy rõ cách bố trí của từ đường, tuy rằng Tây đại lục và Đông đại lục cách khá xa nhau, tuy rằng nơi này cách Xuân Phong trấn cả vạn dặm, nhưng mà Vân Phong lại hoảng hốt cảm giác như mình đã về tới Xuân Phong trấn, về tới từ đường Vân gia ở Đông đại lục! Cách bố trí không hề khác nhau, tuy trên bia tự cung phụng kia đối Vân Phong là cái tên xa lạ, nhưng những người đó toàn bộ đều họ Vân!
Vẻ mặt Vân Thiên Phàm nghiêm túc quỳ trên mặt đất, Vân Phong cũng quỳ xuống, động tác nhìn rất tự nhiên, nét mặt chú mục, Vân Thiên Phàm nhìn thấy vẻ mặt này của Vân Phong, ánh mắt lóe sáng lên, Vân Lạc Trần cũng quỳ xuống bên cạnh, ở trong từ đường, ai cũng không nói gì, chỉ còn lại tiếng hít thở liên hồi.
Vân Phong quỳ trên mặt đất, ánh mắt nhìn về phía tấm bia tự trước mặt, tất cả cái này đều là tổ tiên Vân gia ở Tây đại lục, đợi ánh mắt Vân Phong nhìn thấy cài gì kia, hốc mắt Vân Phong có chút nóng lên, trong lòng như có tòa núi lửa đang bùng nổ, nàng tìm được rồi, nàng đã tìm được rồi nhánh núi Vân gia, tìm được người cùng chung dòng họ!
Vân gia tự tỏa ra ánh sáng sáng bóng được đặt ở trên cùng, bên trái bàn thờ, nhìn qua giống như một vật phẩm dùng để trang trí, nhưng Vân Phong nhìn thấy mặt sau có khắc Vân tự! Bàn tay Vân Phong vừa lật, miếng Vân gia tự lấy từ Vân điện ra đang ở trong lòng bàn tay, Vân Thiên Phàm vừa thấy, hô hấp đột nhiên căng thẳng, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Vân Phong.
Vân Lạc Trần cũng giật mình nhìn thứ gì đó trong tay Vân Phong, nếu không phải chính mắt nhìn thấy động tác vừa rồi của Vân Phong, Vân Lạc Trần còn nghĩ đồ của nhà mình lại đang nằm trong tay Vân Phong!
“Ta nghĩ không cần phải chứng minh nữa rồi, chúng ta là thân nhân, cùng chung một huyết mạch là người của Vân gia!” Vân Phong siết nắm chặt Vân gia tự, ánh mắt trong suốt nhìn Vân Thiên Phàm, trên mặt lộ vẻ kích động, Vân Thiên Phàm bỗng nhiên nhếch môi, thản nhiên nở nụ cười.
“Không uổng công chờ, đúng là không uổng công ta đã chờ...... Ta vẫn không tin được rằng còn có thể nhìn thấy người của Vân gia tồn tại ở đại lục khác, nhưng hiện tại, xác thực là như thế.”
“Phụ thân, cha nói mấy lời này là có ý gì?” Vân Lạc Trần ở một bên nghe cứ như đang mơ, Vân Thiên Phàm nhìn con mình, lúc này mới chậm rãi nói lại tất cả mọi việc mà hắn đã cất sâu dưới đáy lòng:“Lạc Trần, thật ra Vân gia cũng không chỉ có chúng ta, ở Đông đại lục, thậm chí là ở Trung đại lục đều có tung tích của Vân gia!”
Vân Lạc Trần đột nhiên trợn to hai mắt, chuyện này Vân Thiên Phàm chưa từng nói qua, thì ra....... người của Vân gia phân bố khắp đại lục rộng lớn này sao! Vân Thiên Phàm chậm rãi mở miệng kể lại, cũng chỉ nói sơ qua, nhưng chuyện mà Vân Thiên Phàm biết còn nhiều hơn so với Vân Cảnh, hắn biết tổng bộ Vân gia tồn tại, biết Vân gia tự, cũng biết bên Đông đại lục có huyết mạch của Vân gia, mấy chuyện này lúc đầu Vân Cảnh hoàn toàn không biết.
Vân Thiên Phàm cũng nói mọi chuyện của Vân gia cho Vân Lạc Trần biết, hắn nói về thứ duy nhất có thể mở ra thứ để liên lạc với tổng bộ Vân gia, nhưng qua mấy năm nay hắn cũng không biết phương pháp nào để mở ra Vân gia tự, chỉ có thể đặt ở bên trong từ đường, dần dần cũng trở thành một cái bài trí.